Hoàng yến
Chương 45
Trong khi Ngôn Khả Hân trầm tư, Dịch Khuynh Dương lại nói: “Bất quá anh rất hoài nghi, nếu em cùng Quý Thần Vũ kết hôn thì còn tìm thuyền làm cái gì?”
Ngôn Khả Hân cũng không muốn nhiều lời với hắn, chỉ nói: “Không có gì, lại nói chuyện này cùng Dịch tiên sinh không liên quan gì, tôi không cần thiết phải nói với anh.”
Ngôn Khả Hân nói xong liền muốn rời khỏi, Dịch Khuynh Dương lại tiến lên không cho cô đi: “Em tìm thuyền là vì muốn rời khỏi Quý Thần Vũ đúng không? Em thật ra cũng không muốn ở bên hắn?”
Ngôn Khả Hân có chút bực bội, ngữ khí cũng không quá khách khí, “Việc này cùng anh không có quan hệ gì, Dịch tiên sinh!”
Dịch Khuynh Dương tựa hồ không thấy lửa giận trên mặt cô, vội nói: “Anh lúc trước không phải đã nói với em sao Nhạc Nhạc, nếu em muốn rời khỏi Quý Thần Vũ anh có thể giúp em, em vì sao không trực tiếp tới tìm anh?”
Dịch Khuynh Dương năm đó lừa gạt cô, còn đánh cắp công thức in nhuộm bản vẽ việc này cô đã xác định được là thật sự, một khi đã như vậy khi biết rõ cô chính là Nhạc An An còn cố ý tiếp cận cô, cố ý muốn giúp cô.
Không chỉ có như thế, còn làm ra dáng vẻ như bị cô phụ bạc, lên án cô vì danh lợi vứt bỏ hắn mà đáp ứng ở bên Quý Thần Vũ, hiện tại còn làm ra vẻ mặt chân thành nói muốn giúp đỡ cô, cô không biết hắn đến tột cùng muốn làm gì, ngại lừa cô còn chưa đủ, hiện giờ biết cô mất đi ký ức mấy năm kia, còn muốn đem cô đùa bỡn như đứa ngốc sao?
Cô rất muốn xé nát cái bản mặt giả nhân giả nghĩa của hắn.
Bất quá, trải qua hai đời rèn luyện, hiện giờ cô sớm đã không phải là một người lương thiện vô tri để người bắt nạt nữa.
Trầm tư một lúc cô liền bình tĩnh lại, nếu Dịch Khuynh Dương chủ động muốn giúp cô, sao cô không tương kế tựu kế nhỉ? Kiếp trước hắn chơi cô xoay đến mòng mòng, như vậy đời này cô cũng sẽ dùng phương thức đồng dạng đáp lễ hắn!
Ngôn Khả Hân mắt to xoay chuyển, sau đó cười khổ cười hướng hắn nói: “Đây là ân oán của tôi với Quý Thần Vũ, tôi không muốn liên lụy người vô tội.”
Dịch Khuynh Dương ngẩn ngơ, ngay sau đó trên mặt vui vẻ, thật cẩn thận hỏi: “Cho nên lúc trước em không muốn anh hỗ trợ là bởi vì em sợ liên lụy đến anh đúng không?”
Ngôn Khả Hân cắn môi gật đầu, Dịch Khuynh Dương thấy thế, ngữ khí đột nhiên ôn nhu, giống như là đối xử với trẻ nhỏ thật dịu dàng.
“Em không cần vì anh mà suy nghĩ, anh không sợ chọc phải phiền toái, em đi tìm Dương gia, Dương gia lại đến tìm anh, như vậy lại phiền toái. Em sau này có chuyện gì liền trực tiếp nói với anh. Em coi anh như là anh họ nếu có việc cứ nhờ không cần khách khí với anh.”
Ngôn Khả Hân làm ra bộ dáng rối rắm, hỏi dò: “Sẽ không cho anh thêm phiền toái chứ?”
Nghe được lời này Dịch Khuynh Dương càng vui vẻ, hắn lắc đầu, “Sẽ không, em cứ nói anh sẽ giúp”
Ngôn Khả Hân nói: “Lúc trước tôi cùng Lương Hiểu Như đã thương nghị qua, cô ta tính toán đưa tôi đến một ngôi nhà trên đảo nhỏ để trốn, nơi đó cũng chỉ có tôi và cô ta hai người biết. Tôi cảm thấy nơi đó không tồi, vốn dĩ đã đáp ứng lời đề nghị giúp đỡ của cô ta, chỉ là lúc xuất phát bị Quý Thần Vũ chặn ngang, cho nên kế hoạch liền ngâm nước nóng, nhưng đó là một hòn đảo rất xinh đẹp, tôi cũng rất vừa lòng, vừa vặn Quý Thần Vũ cũng không biết vị trí của hòn đảo đó, chờ tôi đưa vị trí chỉ cho anh biết, anh giúp tôi mua một mảnh đất trên đó, sau này tìm được thời cơ thích hợp đưa tôi rời đi, có anh ở bên ngoài tiếp ứng, tôi sẽ dễ dàng trốn đi ” Ngôn Khả Hân cắn cắn môi, làm ra khó xử , “Không biết anh có thật sự nguyện ý giúp tôi không.”
Dịch Khuynh Dương tự nhiên là không chút nghĩ ngợi liền nói: “Anh đương nhiên nguyện ý, loại chuyện này đối với anh mà nói chỉ là việc rất nhỏ.”
Ngôn Khả Hân cố ý làm ra vẻ thở dài nhẹ nhõm: “Vậy một lời đã định. Tôi phải đi ra đây, tôi sợ Quý Thần Vũ sinh ra nghi ngờ .”
Dịch Khuynh Dương gật gật đầu, “Được chờ em đưa vị trí hòn đảo đấy cho anh, anh sẽ an bài mọi chuyện .”
Ngôn Khả Hân sau khi rời đi cũng chút nghi hoặc, cô không nghĩ tới Dịch Khuynh Dương thế nhưng đáp ứng sảng khoái như vậy, nhìn dáng vẻ của hắn cũng không sinh ra nghi ngờ gì.
Bất quá cô vẫn phải cẩn thận một chút, đối với loại người gian trá như hắn phải phòng bị thật cẩn thận.
Ngôn Khả Hân trở lại đại sảnh, Quý Thần Vũ đang bị mấy người vây quanh nói chuyện, cô đi qua trên mặt mang theo mỉm cười, Quý Thần Vũ đang nói chuyện thấy cô liền bước qua cúi đầu ở bên tai cô nói nhỏ : “Đi đâu đấy? Sao mà lâu như vậy?”
Cô cũng nhỏ giọng nói: “Em đi vệ sinh.”
“Còn đụng phải Dịch Khuynh Dương?”
Ngôn Khả Hân quay đầu nhìn lại, liền thấy mắt anh đang híp lại, vẻ mặt cao thâm khó đoán, Ngôn Khả Hân trừng mắt nhìn anh một cái nói: “Ta nói chứ Quý tiên sinh, nếu đổi lại là trước kia anh ghen tuông em còn có thể lý giải, nhưng mà hiện tại anh rõ ràng biết việc Dịch Khuynh Dương đã làm, em đều biết tất cả, vì thế tuyệt đối sẽ không cùng hắn có cái gì đó, anh vậy mà còn ghen tuông?”
Quý Thần Vũ khinh miệt hừ một tiếng, “Nói hươu nói vượn, ai ghen?”
“……”
Ngôn Khả Hân ở trong lòng đối với anh trợn trắng mắt, chẳng được bao lâu Quý Thần Vũ lại cúi đầu ở bên tai cô nói: “Về sau cách xa Dịch Khuynh Dương một chút.”
Hừ…… Còn nói không ghen?
***
Ngôn Khả Hân phát hiện gần đây thân thể cô có vấn đề, luôn mệt mỏi hay buồn ngủ, ban ngày cũng buồn bã ỉu xìu, Quý Thần Vũ thấy cô giống như không có tinh thần, ở Oánh Thành ngốc mấy ngày liền mang theo cô về Anh quốc.
Trở về một ngày, vừa vặn áo cưới đặt may vừa tới, áo cưới là Ngôn Khả Hân tự mình chọn lựa, rất xinh đẹp như váy công chúa, cho nên khi nghe người làm nói áo cưới tới rồi, cô tức khắc lấy lại tinh thần, vội nhờ dì Tĩnh giúp cô thay váy.
Phụ nữ đối với quần áo vẫn luôn cuồng nhiệt, bất quá thưởng thức ở phương diện này Quý Thần Vũ vẫn hiểu, cho nên khi Ngôn Khả Hân đi vào đổi áo cưới, Quý Thần Vũ liền ở bên ngoài dù bận vẫn ung dung chờ.
Áo cưới có điểm phức tạp, hai người lăn lộn nửa giờ mới thay xong, Quý Thần Vũ chờ có vẻ nhàm chán, ở bên ngoài thúc giục vài câu, dì Tĩnh cười trêu chọc : “Khó được bữa tiên sinh như vậy”
Ngôn Khả Hân cũng cười cười.
Mặc xong áo cưới, rồi cài khăn trùm đầu, Ngôn Khả Hân mới chậm rãi đi ra.
Quý Thần Vũ nghe được âm thanh, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ là nhìn thoáng qua hai mắt liền giống như bị dính trên người cô không thể dứt ra..
Áo cưới trắng tinh khôi, làn váy rũ xuống mặt đất, là kiểu váy trễ vai làm lộ ra bờ vai gợi cảm trắng nõn, anh đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ trong những câu chuyện đồng thoại, trong một vương quốc nhỏ, có một cô công chúa tinh linh, cô công chúa xinh đẹp nhất thế giới ấy, cô luôn mặc một cái váy trắng tinh lấp lánh, cô đi đến đâu, hoa nở đến đấy.
Anh cảm thấy giờ phút này đứng ở trước mặt anh chính là cô công chúa xinh đẹp ấy.
Mà vị công chúa này sắp trở thành vợ anh rồi.
Bộ dạng này của anh cô đã đoán được trước, nhưng không ngờ lại mắc cười đến thế, cô gọi anh lại mà còn không phản ứng, cô liền bước qua.
Chỉ là mới đi được vài bước Ngôn Khả Hân liền cảm giác một trận trời đất quay cuồng, cô không còn biết chuyện gì, trước mắt đột nhiên tối sầm.
Quý Thần Vũ vẫn như cũ nhìn chằm chằm công chúa tinh linh, thẳng đến khi Ngôn Khả Hân ngã trên mặt đất anh mới đột nhiên hốt hoảng thanh tỉnh.
Anh không kịp nghĩ nhiều, sải mấy bước đã ôm cô bế lên giường, anh vỗ vỗ mặt cô kêu vài tiếng mà cô cũng không tỉnh lại, Quý Thần Vũ quay đầu nhìn dì Tĩnh, lại thấy bà ấy bị sự việc thình lình xảy ra dọa choáng váng, chỉ ngơ ngác đứng ở một bên, Quý Thần Vũ quát lớn nói: “Thất thần làm gì? Còn không mau đi tìm bác sĩ!”
Dì Tĩnh lúc này mới như ở trong mộng tỉnh lại, vội vàng ra cửa, bên này Quý Thần Vũ lại gọi Ngôn Khả Hân vài tiếng, làm vài động tác cấp cứu vẫn không thấy cô tỉnh lại.
Quý Thần Vũ có điểm nóng nảy, anh không biết cô đến tột cùng là bị sao, vì sao đang êm đẹp lại ngất xỉu, hơn nữa cơ thể cô dạo này cũng không ổn, là một người gặp tình huống bất ngờ anh luôn bình tĩnh xử lý, nhưng hiện tại nhìn thấy cô thình lình ngất xỉu trước mặt mình, anh hoàn toàn không khống chế được sự sợ hãi và lo lắng.
Anh nghĩ đến, từ mấy ngày trước cô bắt đầu mệt mỏi không có tinh thần, anh còn tưởng do gần đây học tập quy củ quá vất vả, vì thế còn dặn dì Tĩnh thả chậm tiến độ. Sớm biết rằng xảy ra chuyện như ngày hôm nay anh nên sớm đưa cô đến bệnh viện mới phải.
Cô đột nhiên ngất xỉu, có phải giống mẹ, cơ thể vì mắc bệnh nan y mà……
Quý Thần Vũ quả thực không dám tưởng tượng nữa.
Giờ phút này trong lòng anh rối loạn nóng nảy, nhìn cô nằm ở trên giường gắt gao nhắm mắt, anh đã không còn đủ lý trí để làm chính mình bình tĩnh, trong đầu lướt qua quá nhiều giả thiết, nó cứ ở trong đầu tra tấn anh.
Trong lòng anh từng đợt quặn đau, anh không rõ tại sao lại như vậy, dày vò anh lâu như vậy, thật vất vả chờ đến một ngày cô nói “Thích” anh. Rõ ràng cô đã mặc áo cưới chuẩn bị làm vợ anh, anh cho rằng khổ tận cam lai, sau này cô và anh sẽ hạnh phúc bên nhau.
Cô có phải bị bệnh nặng hay không, vạn nhất loại bệnh này không thể chữa trị thì làm sao bây giờ, nếu cô cứ như vậy bị căn bệnh này mang đi……
Nghĩ đến đây Quý Thần Vũ không khỏi cảm thấy chóp mũi đau xót, giờ phút này nơi nào còn hình tượng một tộc trưởng mạnh mẽ sát phạt, người phụ nữ của anh ngất đi mà anh không thể làm gì hết, chỉ có thể đau khổ nhìn cô.
Anh gắt gao cầm chặt tay cô, nghẹn ngào nói: “Em sẽ không có việc gì, anh sẽ không để em gặp phải chuyện gì đâu.”
Vạn nhất thật sự có việc…… Vạn nhất thật sự có việc mà nói, anh cảm thấy mình tồn tại ở trên đời này giống như không có ý nghĩa gì hết.
Ngắn ngủn vài phút, anh ngồi ở bên người cô, cảm tưởng chính mình như già đi chục tuổi .
Lúc anh ở trong lòng lo lắng đến tột đỉnh liền nghe được tiếng đập cửa vang lên, sau đó là giọng nói của dì Tĩnh: “Tiên sinh, bác sĩ đã đến.”
Quý Thần Vũ bỗng nhiên đứng lên, bất quá anh ý thức được mình đang rơi nước mắt vội vàng lau đi, rồi làm như không có việc gì đi qua mở cửa.
Bác sĩ vừa vào liền qua loa chào hỏi Quý Thần Vũ, liền đi qua kiểm tra sức khỏe Ngôn Khả Hân.
Quý Thần Vũ đứng ở một bên đôi tay nắm thật chặt, một lòng ngóng trông bác sĩ tới cứu cô, chỉ là anh rất sợ, sợ hãi câu trả lời không mong muốn từ miệng bác sĩ.
Bác sĩ này là người do chính Quý gia bồi dưỡng, từ Trung y đến Tây y đều tinh thông, ông trước vạch mí mắt của cô ra nhìn, sau đó bắt mạch, lúc sau ông mới cười tủm tỉm nhìn Quý Thần Vũ nói: “Quý tiên sinh, phu nhân không có gì trở ngại, chỉ là phu nhân đang mang thai, chắc gần đây không nghỉ ngơi tốt, cho nên mới té xỉu thôi.”
Toàn bộ quá trình anh đều nín thở ngưng thần chú ý nhìn từng hành động của bác sĩ, anh khẩn trương đến cả người căng chặt, máu toàn thân như đông cứng .
Chỉ là, đang nghe đến câu sau của ông ấy……
Anh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn, lại có chút hoảng hốt, cuối cùng anh hỏi: “Ông vừa mới nói cái gì?”
Bác sĩ đối với vẻ mặt của anh thực vừa lòng, lại cười ha hả nói: “Tôi nói, Quý phu nhân đã mang thai, chúc mừng Quý tiên sinh, ngài sắp được lên chức bố rồi.”
“……”
Mang…… Mang thai……
Anh theo bản năng nhìn người con gái mình yêu đang nhắm mắt nằm trên giường, anh chỉ cảm thấy đỉnh đầu dường như có vô số đóa pháo hoa đồng thời nở rộ, sự lo lắng cùng đau lòng nháy mắt tan thành mây khói, giờ phút này anh như được sự vui vẻ bao quanh.
Cô mang thai.
Có một khắc, anh thật muốn lên phi cơ chu du một vòng thế giới, sau đó vui mừng gào hét lên cho cả thế giới biết anh vui như thế nào.
Nhưng mà trước sau anh vẫn không nhúc nhích, chỉ là ở khóe miệng treo mãi một nụ cười cùng câu nói lặp đi lặp lại, “Tôi sắp làm ba.”
****
Nghe được tin này dì Tĩnh cũng rất vui vẻ, đảo mắt nhìn đến Quý Thần Vũ vẫn đang ngơ ngác cười, bà thực biết điều, vội vàng tiếp đón bác sĩ: “Ai nha bác sĩ Tần đúng là người có phúc, mau tới đây tôi kính ngài một ly trà.”
Tần bác sĩ ha hả cười nói: “Vậy tôi đây cũng không khách khí.”
Hai người sau khi rời khỏi trong phòng cũng chỉ còn lại Quý Thần Vũ cùng Ngôn Khả Hân, Quý Thần Vũ một mình vui vẻ một lát liền đến mép giường nằm xuống, anh một tay chống đầu nằm nghiêng một bên, một tay ôm lấy cô, anh ở trên mặt cô hôn một cái, cười nói: “Thật đúng là bảo bối.”
Quý Thần Vũ thật sự không cách nào hình dung cảm giác giờ phút này của mình, căn bản còn lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện, vậy mà chỉ chớp mắt lại cho anh một kinh hỉ lớn, hiện tại anh nhìn cái gì cũng đều cảm thấy đẹp hết nha.
Ngôn Khả Hân ngủ đến buổi chiều mới tỉnh lại, cô thoáng thích ứng một chút ánh sáng mới mở mắt ra, vừa quay đầu liền nhìn thấy Quý Thần Vũ an vị ở cách đó không xa đang ngồi xem báo, cô ngồi dậy, kêu: “Quý tiên sinh.”
Quý Thần Vũ thấy cô đã tỉnh, anh tùy tay ném tờ báo sang một bên, đứng dậy đi tới giường. Cô vừa mới tỉnh, ánh mắt mang theo mê ly, người cũng có vẻ biếng nhác, giống như một con tiểu Chow Chow.
Quý Thần Vũ đi đến mép giường, đôi tay chống trên nệm, khom lưng đối mặt với cô, đuôi lông mày hơi cong, khẽ nói: “Tỉnh rồi?”
Giọng nói cố ý đè thấp lộ ra một loại từ tính, Ngôn Khả Hân theo bản năng xê dịch ra sau, tư thế này, giọng nói này, lại cười như vậy, quả thực chính là quyến rũ trần trụi.
Cô vừa mới tỉnh lại gia hỏa này lại muốn làm sao vậy?
Cô dịch ra sau một chút, Quý Thần Vũ ý cười càng sâu, hỏi cô, “Sợ anh sao?”
Ngôn Khả Hân cảm thấy tâm trạng Quý Thần Vũ rất tốt, cô cũng không lùi lại nữa, đơn giản đem bàn tay chống lên bờ vai của anh nói: “Quý tiên sinh, em mới vừa tỉnh lại, anh đừng vội làm chuyện xấu nha.”
Quý Thần Vũ hừ hừ, tay anh với vào ổ chăn hướng bụng cô mò tới, Ngôn Khả Hân tránh tránh cũng không tránh khỏi tay hắn, cô thầm nghĩ hôm nay chỉ sợ là trốn không được, chỉ là đợi một lát cũng không thấy động tác kế tiếp của anh, mà bàn tay lại chỉ ở trên bụng nhỏ của cô vuốt ve.
Quý Thần Vũ sờ soạng trong chốc lát, tiến đến bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Anh mặc dù là cầm thú, nhưng cũng sẽ không xuống tay với con mình đâu.”
“?????”
Ngôn Khả Hân trong lúc nhất thời không hiểu anh nói gì, hai tay anh ở trên bụng cô nhẹ nhàng vuốt ve, cô đột nhiên nhớ tới vừa nãy mình còn té xỉu, cô còn đang buồn bực không biết mình bị gì đây.
Vì thế thật cẩn thận hỏi: “Quý tiên sinh, lời này là có ý gì?”
“Còn có thể là ý gì?” anh vui vẻ ra mặt, “Trong này của em nè, có thằng nhãi con của anh.”
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
179 chương