Hoàng yến

Chương 43

Lương Hiểu Như chỉ cảm thấy trong lòng lộp bộp một tiếng, lại nghe Quý Thần Vũ nói tiếp: “Xem ra quan hệ hai nhà Quý gia và Lương gia không là gì trong mắt cô. Cho nên về sau cô không cần đặt chân đến đây nữa .” Quý Thần Vũ nói xong liền phân phó dì Tĩnh , “Đưa Lương tiểu thư ra ngoài.”   Quý Thần Vũ nói những lời này đối với Lương Hiểu Như không thể nghi ngờ chính là sét đánh giữa trời quang, Quý Thần Vũ cấm cô ta bước chân vào Quý gia, đây là muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với cô ta.   Đả kích thật sự quá lớn, Lương Hiểu Như cả kinh lui về phía sau hai bước, cô ta ngơ ngác nhìn hắn, hồi lâu mới nói: “Anh Thần Vũ, sao anh có thể đối xử với em như vậy.”   Quý Thần Vũ lại quyết tâm, nói: “Mau tiễn khách đi.”   Dì Tĩnh thấy tình huống vậy cũng biết sự tình không thể cứu vãn được nữa, bà yên lặng thở dài, đi lên trước mời Lương Hiểu Như , “Lương tiểu thư mời cô ra về cho.”   Lương Hiểu Như không thể ngờ kết quả sẽ như vậy, cô ta chợt nghĩ đến điều gì, lại hướng Quý Thần Vũ nói: “Anh Thần Vũ, chuyện này cũng không phải một mình em sai, anh nói em dụ dỗ Ngôn Khả Hân bỏ anh đi, nhưng nếu cô ta không muốn đi thì em dụ cô ta kiểu nào. Anh Thần Vũ, anh cẩn thận bị cô ta lừa, cô ta căn bản là không muốn sống với anh, căn bản là không nghĩ gả cho anh.”   Dì Tĩnh thấy cô ta càng nói càng kỳ cục, bà cũng cũng không muốn Lương Hiểu Như chọc giận Quý Thần Vũ, vội vàng túm cánh tay cô ta liền kéo ra ngoài, một bên kéo một bên nhỏ giọng nói bên tai cô ta: “Lương tiểu thư nói ít đi hai câu được không .”   Lương Hiểu Như bị dì Tĩnh mang ra ngoài, không khí trong phòng ăn cũng an tĩnh lại. Ngôn Khả Hân thấy Quý Thần Vũ có vẻ không tức giận, liền nói: “Kỳ thật Lương tiểu thư nói cũng không sai, lúc trước xác thật cũng là vì em muốn bỏ đi nên cô ấy mới cơ hội làm như vậy, anh cũng không cần phải đến mức cùng cô ấy đoạn tuyệt tới lui.”   Cô vừa nói một bên thật cẩn thận quan sát sắc mặt anb, Quý Thần Vũ cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ nhướng mày: “Như thế nào? Em vì cô ta nói chuyện, hay là em còn có ý đồ gì khác muốn hợp tác cùng cô ta?”   Ngôn Khả Hân lập tức ngồi ngay ngắn lại: “Nào có! Em đã nói sẽ ở bên anh mà.”   Quý Thần Vũ không nói chuyện, cười như không cười nhìn cô, anh nhìn cô trong lòng bồn chồn, cô vội làm động tác thề, lời thề son sắt nói: “ Em là nói thật đó, em về sau không bao giờ sẽ rời bỏ anh!”   Quý Thần Vũ cảm thấy bộ dáng đứng đắn của cô thật đáng yêu, anh khống chế không được liền cười ra tiếng, biết mình thất thố, anh nắm tay đặt ở bên môi ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Được, anh đã biết, bất quá chuyện của Lương Hiểu Như cứ như vậy cho qua đi, em cũng không cần nói thêm gì nữa.”   Lương Hiểu Như là một phần tử nguy hiểm, vẫn là để cô ta cách xa vợ của mình ra thì mới yên tâm, hơn nữa loại người có ý đồ muốn bắt cóc mẹ của con anh, anh đối với cô ta như vậy đã tính là nhẹ nhàng lắm rồi.   Ngôn Khả Hân thấy sự tình không vãn hồi được cũng không nói thêm gì nữa. Chuyện này cứ như vậy hạ màn, mà nói sau đó cô vẫn tiếp tục kế hoạch tập huấn để trở thành nữ chủ nhân tương lai của Quý gia. Quý Thần Vũ cũng không có nhàn rỗi, bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ.   Trước khi hai người cử hành hôn lễ, Quý Thần Vũ mang theo cô trở về Oánh Thành một chuyến. Sản nghiệp ở trong nước của anh khởi đầu là ở Oánh Thành, cho nên lần này anh về Oánh Thành xem như cũng vì công vụ, mà nhiều năm như vậy Ngôn Khả Hân cũng chưa một lần nào quay lại Oánh Thành, cũng muốn đưa cô trở về nhìn xem nơi mình đã sinh ra.   Năm đó gia sản của cô và ông ngoại phải đem bán để trả nợ, sau đó được một phú thương người họ Ngô mua lại, lúc trước Quý Thần Vũ vì quan sát căn phòng này để bố trí trang viên, liền đáp ứng hợp tác cùng vị phú thương đó, sau này hai người cũng trở thành bằng hữu.   Quý Thần Vũ biết cô đã thật lâu chưa quay về Oánh Thành, cho nên hai người lần này đi Oánh Thành, vừa lúc liền ở tại nhà của phú thương đấy, chắc hẳn cô sẽ vui vẻ hơn.   Ngô tiên sinh này đối với Quý Thần Vũ rất coi trọng, dắt một nhà già trẻ ở cửa nghênh đón, Quý Thần Vũ lôi kéo cô đi qua đi cùng một nhà chào hỏi, Ngôn Khả Hân trong lúc vô tình nhìn thấy một dáng người quen thuộc đứng đằng sau hàng người.   Cô có chút kinh ngạc, dì Cầm vậy mà còn lưu lại nơi này.   Ngô phu nhân thấy Ngôn Khả Hân nhìn chằm chằm dì Cầm, liền hướng cô giới thiệu: “Vị này chính là người giúp việc nhà tôi dì Cầm, bà ấy trước kia là một thợ dệt, chủ nhân cũ của ngôi nhà này gặp chuyện bà ấy cũng không rời đi, chúng tôi nghĩ dù sao cũng đang thiếu người giúp việc liền đem bà ấy lưu lại.” Nói xong lại tiếp đón dì Cầm lại đây, giới thiệu: “Vị này chính là phu nhân của người đứng đầu gia tộc Tư thông .”   Dì Cầm là một người nhiệt tình, trên mặt bà mang theo tươi cười vội hướng cô khom lưng gật đầu nói: “Xin chào phu nhân.”   Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này, Ngôn Khả Hân chỉ cảm thấy thân thiết làm sao, vội đỡ bà ấy đứng thẳng liền nói: “Dì Cầm không cần khách khí như vậy.”   Quý Thần Vũ tới bên này là có công sự trong người, cho nên đơn giản chào hỏi qua lúc sau anh cũng cùng phú thương Ngô đi thư phòng nói chuyện.   Ngô phu nhân sợ chậm trễ trong tiếp đón cô, liền dẫn cô tới hậu viện đi dạo, để cô thả lỏng một chút.   Ngôn Khả Hân vừa đến hậu viện liền thấy, mọi thứ ở đây đều giữ nguyên bộ dáng trước khi cô rời đi. Ngô phu nhân hướng cô giải thích: “ Kỳ thật mọi thứ ở đây đều là chủ nhân cũ lưu lại, bởi vì trong nhà Quý tiên sinh rất thích, nên ngỏ ý bảo chúng tôi lưu giữ tất cả mọi thứ, không có thay đổi gì.”   Ngô phu nhân mới vừa nói xong, có một cô bảo mẫu liền vội vã lại đây tìm, nói là em bé đã tỉnh dậy khóc đòi mẹ.   Ngô phu nhân có chút khó xử, Ngôn Khả Hân cũng rất hiểu ý, liền nói: “Cô cứ đi trước lo cho em bé đi, bên này có dì Cầm, bà ấy có thể mang tôi đi dạo.”   Ngô phu nhân vội thở dài nhẹ nhõm một hơi, liên tục cáo tội vài câu mới rời đi.   Bên này cũng chỉ còn cô cùng dì Cầm. Bà ấy đơn độc đối mặt với cô tựa hồ có chút sợ hãi, vội cung kính nói: “Phu nhân mời đi bên này .”   Ngôn Khả Hân thấy bà ấy tựa hồ so với trước kia khác đi rất nhiều, cảm giác chua xót, nghĩ đến dì Cầm lúc còn trẻ thì con mất, cuối đời không có ai để dựa vào, bọn họ đều rời đi mà bà ấy còn ở lại nơi này cô càng cảm thấy khổ sở hơn.   Cô cùng dì Cầm một trước một sau đi dạo trong hoa viên, cô lơ đãng hỏi bà ấy: “Nhìn dì Cầm tinh thần khí sắc cũng không tệ lắm?”   Dì Cầm cười nói: “Vâng thân thể tôi khá ổn.”   Ngôn Khả Hân thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Vậy thì tốt .”   Lại không nghĩ dì Cầm thở dài, như là nghĩ đến cái gì, ngữ khí tức khắc trầm thấp không ít, “Phu nhân có điều không biết, kỳ thật tôi mấy năm trước sức khỏe không được như hiện tại.”   Ngôn Khả Hân nhướng nhướng mày, ra vẻ khó hiểu nói: “Trước kia dì bị bệnh gì sao?”   Bà ấy nói: “Cũng không phải bệnh gì nặng, chỉ là tôi bị thấp khớp, vừa đến ngày mưa liền đau đến khó chịu, trước kia chủ nhân của tôi là một vị tiểu thư thiện tâm, biết tôi có bệnh này liền tìm thấy thuốc giỏi xin cho tôi những miếng cao dán, sau lại trải qua điều trị, chân mới chậm rãi tốt lên, muốn nói đến thân thể được như hiện giờ, còn phải cảm tạ người chủ nhân cũ đấy.”   Vị tiểu thư trong miệng bà ấy không ai khác ngoài cô, từ lúc cô còn rất nhỏ cha mẹ qua đời, trong nhà chỉ còn cô và ông ngoại sống nương tựa lẫn nhau, còn dì Cầm là do hồi trẻ mất con cho nên bà ấy luôn đối xử với cô tựa như đối với đứa con của mình, mà nói cô từ nhỏ cũng rất ỷ lại bà, hai người rất yêu thương nhau..   “Vị tiểu thư kia mà biết thân thể của dì khỏe mạnh, cô ấy cũng sẽ vui mừng.”   “Vâng, tiểu thư nhà tôi lương thiện lắm.” Nói đến chỗ này bà lại có vẻ nặng nề mà thở dài, “Chỉ tiếc người tốt thì không sống lâu.”   Ngôn Khả Hân giả bộ nghi hoặc hỏi: “Lời này là thế nào? Chẳng lẽ vị tiểu thư kia đã xảy ra chuyện?”   Dì Cầm nhớ tới chuyện thương tâm, hốc mắt tức khắc liền đỏ, “Tiểu thư nhà tôi chính là bởi vì quá thiện tâm, cho nên bị người ngoài lừa.” nói xong bà liền hỏi: “Phu nhân ngài có biết tổng tài hiện tại của tập đoàn Quang Minh không?”   Ngôn Khả Hân có chút nghi hoặc, không biết bà ấy làm gì đột nhiên nhắc tới tập đoàn Quang Minh, bất quá vẫn gật đầu nói: “Biết.”   Bà căm giận nói: “Tổng tài của tập đoàn Quang Minh, tên là Dịch Khuynh Dương, hắn là một con rắn độc lòng dạ đen tối, nếu như không phải do hắn, chủ nhân của tôi cũng sẽ không thảm như vậy.”   Ngôn Khả Hân đối với lời dì Cầm rất là khó hiểu, lúc trước thu mua xưởng dệt là cha của Dịch Khuynh Dương, chuyện này cùng Dịch Khuynh Dương có quan hệ gì, cô không rõ dì Cầm vì sao lại nói như vậy.   Ngôn Khả Hân cảm thấy rất kỳ lạ, liền hỏi dò: “Dịch Khuynh Dương, hắn đã làm gì sao?”   Bà ấy lạnh lùng hừ một tiếng, trong ánh mắt như phun ra lửa giận muốn đem Dịch Khuynh Dương đốt thành tro tàn, “Hắn chính là một người trong ngoài bất nhất, tâm tư tàn nhẫn, là người âm độc, chính hắn đã lừa gạt tiểu thư nhà tôi.”   Ngôn Khả Hân đã biết kiếp trước cô cùng Dịch Khuynh Dương yêu nhau, nhưng không nhớ rõ kiếp trước đã xảy ra chuyện gì mà chia tay, trong vài lần tiếp xúc, Dịch Khuynh Dương cho cô ấn tượng cũng không tính quá xấu, hơn nữa theo quan sát của cô, phàm là những người nhận thức Dịch Khuynh Dương , đều đối với hắn khen không dứt miệng, nói hắn ôn nhu lại dễ tính, làm việc cũng là hào phóng khéo léo.   Ngôn Khả Hân đối với hắn hiểu biết không nhiều lắm, nhưng cảm giác Dịch Khuynh Dương cho cô cũng là như thế.   Mà giờ phút này, dì Cầm lại nói hắn tâm tư tàn nhẫn, làm người âm độc, nghe qua như hắn đã làm ra chuyện gì tội ác tày trời vậy, hơn nữa chuyện đấy cùng cô không thoát khỏi quan hệ.   Nếu là việc mà Dịch Khuynh Dương phản bội cô lấy Lục Mạn thì dì không cần thiết phải làm ra bộ dạng căm hận như vậy, rốt cuộc chuyện tình cảm, đến đương sự đều không rõ ràng lắm, càng đừng nói người đứng xem.   Hay là, kiếp trước chuyện cô và Dịch Khuynh Dương còn có ẩn tình?   Ngay khi cô đang nghi hoặc dì Cầm lại nói: “Năm đó, tên khốn đó tiếp cận tiểu thư nhà tôi, tiểu thư nhà tôi lại là một người đơn thuần thiện lương, sao có thể nghĩ đến hắn chính là người của Dịch gia. Hắn lừa cô ấy nói hắn là cô nhi, tiểu thư nhà tôi liền đem hắn về tới an bài một căn phòng ở trong nhà, thu lưu hắn. Hắn tâm cơ thâm trầm, lại giỏi về hoa ngôn xảo ngữ, tiểu thư nhà tôi căn bản không phải đối thủ của hắn, sau này trở thành người yêu của nhau. Cũng trách tiểu thư của tôi quá tin tưởng hắn, thậm chí còn đem công thức in nhuộm màu cho hắn xem, lại không nghĩ rằng hắn thừa dịp tiểu thư nhà tôi không chú ý lặng lẽ trộm công thức đi. Phu nhân đại khái có điều không biết, lão chủ nhân của tôi từ trước đến nay luôn bất hòa với Dịch gia, tổng tài khi đó của Dịch gia là Dịch Xương sớm đã có mưu đồ thu mua xưởng dệt, chỉ là vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp .”   “Dịch Khuynh Dương trộm đồ xong liền đưa cho Dịch Xương, công thức đó là cơ mật của Nhạc gia, chỉ những người thân thiết mới biết được, mất đi công thức đối với Nhạc gia là một đả kích không thể trầm trọng hơn, Dịch Xương mấy năm nay vẫn luôn tìm kiếm cơ hội thâu tóm, hiện giờ cơ mật đều nằm trong tay ông ta, sau đó ông ta lập tức liền xây dựng bên ngoài một xưởng dệt, mà Dịch Khuynh Dương lại là người toàn quyền phụ trách nhà xưởng này, bởi vì những thước vải của xưởng dệt đều là sản phẩm độc quyền, nên sản phẩm của bên hắn không dám rập khuôn mẫu, mà thay đổi một số chi tiết, nhưng công thức nhuộm in lại hoàn toàn giống nhau.”   “Những sản phẩm của Nhạc gia trên thị trường là độc nhất vô nhị, trong ngành cơ hồ tìm không thấy đối thủ cạnh tranh, chính là hiện tại Dịch gia trộm đi bí quyết, rồi làm ra một sản phẩm tương tự, nhưng lại hạ giá thấp hơn rất nhiều, này không thể nghi ngờ là đả kích to lớn đối với Nhạc gia. Mà chính là bởi vì xưởng dệt ngày càng xuống dốc, sau cùng lâm vào phá sản, mới bị tập đoàn Quang Minh thu mua.”   Nghe được những lời này của bà, Ngôn Khả Hân đã hoàn toàn sợ ngây người, cô căn bản còn tưởng rằng gút mắt của cô với hắn cũng chỉ giới hạn hắn phản bội tình cảm của cô, chính là không dự đoán được thì ra còn có ẩn tình lớn đến vậy ở bên trong.   Dì Cầm càng nói càng phẫn nộ: “Tên Dịch Khuynh Dương kinh tởm đấy đối xử với tiểu thư nhà tôi đâu dừng ở mức đấy? Hắn có một người vợ, chính là một họa sĩ nổi danh , tên là Lục Mạn, tiểu thư nhà tôi cùng hắn ở bên nhau khi đó đâu biết quan hệ thật của hai người đấy, Dịch Khuynh Dương lừa tiểu thư nói cô ta là em gái của hắn, tiểu thư ngốc nhà tôi liền tin là thật, hơn nữa biết được hai anh em nhà này bị người nuôi đối xử không tốt, còn thường xuyên trợ giúp đỡ về kinh tế, cô ta không có tiền học vẽ tranh, cũng là tiểu thư nhà tôi bỏ tiền ra cho cô ta học. Chính là không ai nghĩ đến khi nhà của tiểu thư xảy ra chuyện không lâu sau, hai người kia liền ở bên nhau, hai con người thâm hiểm kia có thể đi đến ngày hôm nay, thật sự có thể nói chính là hút máu của tiểu thư tôi một đường đi lên.”   Bà ấy nói tiếp, “Ông trời thật là đui mù, người thiện lương giống như tiểu thư nhà tôi vì sao luôn gặp bất trắc, chính là hai con người đáng bị giết ngàn đao vì sao vẫn tồn tại một cách vui vẻ như vậy.” Dì Cầm nói xong lau nước mắt đang chực rơi, “Thật là không công bằng.”   Ngôn Khả Hân chỉ cảm thấy hai chân như đeo chì, ngơ ngác đứng hồi lâu mà không thể nhúc nhích một chút.   Sao cô vẫn luôn không nghĩ ra, nếu chỉ là gút mắt tình cảm sao có thể đến mức cô muốn xóa bỏ kí ức, cô rất rõ ràng cô không phải người cầm lên được mà không bỏ xuống được.   Hiện giờ nghe được bà ấy nói những nghi hoặc cô mới được cởi bỏ.   Cô hiện giờ đã không có đoạn ký ức kia, nhưng là chỉ cần nghe như vậy, lồng ngực cô tự bùng lên một ngọn lửa thiêu đốt dữ dội, cô thậm chí hận không thể lập tức nhảy đến trước mặt Dịch Khuynh Dương đem hắn xé thành mảnh nhỏ. Còn có Lục Mạn, cô thật sự không nghĩ tới sở dĩ cô ta có thể trở thành một họa sĩ nổi tiếng cũng toàn do cô giúp đỡ. Hiện giờ cô ta học thành tài trở về, trở thành họa sĩ nổi danh, nhà từ thiện, được nhiều người tôn kính, cô ta đại khái đã sớm đã quên người đã từng giúp đỡ cô ta đi.   Hoặc là nói cô ta căn bản không thèm nhớ, mà yên tâm thoải mái hút máu cô, cuối cùng còn vui sướng hưởng thụ sản nghiệp của gia tộc cô.   Khó trách đến cả báo thù cô đều từ bỏ cũng muốn quên đi đoạn ký ức tồi tệ kia, nếu không với tính tình thiện lương của cô khi ấy, cả đời này cô sẽ luôn mang trên lưng nỗi hối hận, thống khổ, tự trách mãi mãi.   Giờ phút này Ngôn Khả Hân đã biết được mọi thứ thì đừng mong cô sẽ bỏ qua hai con người này.   ****   Ngôn Khả Hân theo bản năng siết chặt hai tay, dì Cầm thấy sắc mặt cô khó coi, lúc này mới ngừng lại hỏi: “Quý phu nhân ngài không sao chứ?”   Ngôn Khả Hân phục hồi tinh thần, vội vàng hít sâu một hơi nói: “Không có việc gì, chỉ là tôi có chút mệt.”   “Tôi đây đưa ngài đi lên nhà nghỉ ngơi nhé.”   Bà dẫn cô lên phòng nghỉ ngơi, rồi pha cho cô một ly trà an thần liền rời đi, Ngôn Khả Hân cầm ly trà đứng ở bên cửa sổ, lại không có tâm tình mà nghỉ ngơi.   Trong đầu không ngừng lặp lại những lời nói của dì Cầm.   Dịch Khuynh Dương mai danh ẩn tích tiếp cận cô, mà cô thiên chân vô tri bị hắn lừa gạt cuối cùng còn vứt bỏ nghiệp lớn của xưởng dệt in nhuộm.   Cũng khó trách, Dịch Khuynh Dương từ trước đến nay không được Dịch Xương coi trọng, mà cuối cùng hắn lại có thể thuận lợi nắm quyền tập đoàn Quang Minh, đại khái cũng là vì hắn trộm đi bí mật của Nhạc gia, nên một lần nữa được ông ta coi trọng nhỉ?   Mà sản nghiệp của gia tộc cô cũng không ngoài ý muốn trở thành của hắn.   Cũng không biết cô đã ngồi như vậy bao lâu, thẳng đến khi cô đột nhiên nghe được tiếng ai gọi, cô quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Quý Thần Vũ không biết khi nào xuất hiện ở bên người .   Anh cau mày biểu tình có chút khó coi, Ngôn Khả Hân vẻ mặt kinh ngạc, “Anh đến đây từ lúc nào vậy?”   Quý Thần Vũ đi đến bên cạnh lấy giấy giúp cô lau tay, Ngôn Khả Hân lúc này mới chú ý tới, mu bàn tay cô bị nước trà đổ vào khi nào không biết.   Anh giúp cô lau nước trà đổ ra tay, lúc này mới nói: “Em đang suy nghĩ cái gì? Anh đến đây một lúc mà em cũng không phát hiện ra.”   Ngôn Khả Hân nghĩ đến những lời dì Cầm, vội hỏi : “Quý Thần Vũ, anh có biết việc trước đây Dịch Khuynh Dương trộm bí quyết của xưởng dệt hay không?”   Quý Thần Vũ động tác dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt híp lại, “Ai nói cho em biết?”   Vừa thấy biểu tình này của Quý Thần Vũ , Ngôn Khả Hân càng thêm xác định những gì mà dì Cầm nói với cô đều là thật sự.   “Thì ra là anh biết?”   Quý Thần Vũ khóe miệng hơi cong, cười như không cười nhìn cô: “Chuyện của em, có gì mà anh không biết?”   “……”   Ngôn Khả Hân trầm tư, ngay sau đó bắt lấy tay anh, kích động nói: “Vừa nãy dì Cầm có nói với em những việc trước kia, những việc mà em đã quên. Quý Thần Vũ, nếu những điều đó là sự thật sự , em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Dịch Khuynh Dương.”   “Em chỉ cần yên tâm làm một quý phu nhân nhàn hạ, những việc này cũng đừng suy nghĩ gì, đối phó Dịch Khuynh Dương không phải dễ dàng, chỉ có thể từ từ như câu nước sôi nấu ếch, làm hắn không kịp trở tay rồi tiêu diệt hắn, mà những việc đó để anh lo.”   Nghe được lời này, Ngôn Khả Hân liền biết Quý Thần Vũ đã âm thầm xuống tay với Dịch Khuynh Dương, chính là Quý Thần Vũ lại muốn cô yên tâm làm một quý phu nhân an nhàn, lúc này sao cô còn có thể an tâm mà hưởng thụ được?   “Quý Thần Vũ, nếu em đã biết hết mọi chuyện thì không có biện pháp làm ngơ được, em muốn trả lại những gì mà hắn ta đã gây ra cho em , cho nên anh cho em tham dự được không?”   Quý Thần Vũ không trả lời, Ngôn Khả Hân lôi kéo tay anh lắc qua lắc lại: “Anh cho em đi cùng nhá?”   “……”