Hoàng tử mèo ngỗ nghịch
Chương 6 : Mèo dụ khách .
Hôm nay là một ngày chủ nhật nắng ráo ,một ngày cuối tuần lí tưởng để trút bỏ mọi mệt mỏi .Nhược Hy thức dậy với một tinh thần sảng khoái ,thay một bộ trang phục được nó xem là chỉnh tề ,hí hửng ca hát từ trên phòng xuống nhà .
- Khó nghe quá !- Khắc Luân đang xem tivi cằn nhằn nói .Vẫn cái bộ dáng lười biếng ấy ,ngày càng giống một con mèo lười .
- Hôm nay bản tiểu thư vui nên sẽ không tính toán với ngươi .- Nhược Hy hất tóc nói .
- Vui ?- Mèo đen nhướn mi mắt nghi hoặc ,nó ngày nào mà chẳng trông vui .
- Ha ha .Hôm nay bản tiểu thư sẽ đến một nơi vô cùng thú vị .Một thế giới tràn ngập màu sắc .Một thế giới...
- Nơi nào ?- Khắc Luân ngắt lời nó .
- Fes .Lễ hội văn hóa của otaku .Ở đó vui lắm cơ .- Nhược Hy chống nạnh cười khoe .- Thôi .Không nói nữa .Tôi đi đây !Ở nhà vui vẻ nha .À mà buổi trưa anh và ba tự lo cơm nước nhé .Tạm biệt !- Nhược Hy vẫy tay xoay người rời đi .- Are ,sao không di chuyển được thế này ?
Nhược Hy xoay đầu nhìn lại thì thấy Khắc Luân dùng hai chân trước kéo ống quần nó lại .
- Anh làm cái gì vậy ?Mau buông ra .Ở nhà đồ ăn đầy đủ ,không có tôi ba và anh cũng không chết đói được đâu mà .
- Ta cũng muốn đi !
- Đi đâu ?
- Fes !
- Không được !
- Không được cũng phải được !Ta chán ở nhà lắm rồi !- Khắc Luân ương ngạng nói .Ở nhà khiến cậu ngày càng mốc meo ,xương cốt cứ nhũn ra .
- Sao đưa anh đến đó được ?Tuyệt đối không thể !- Nhược Hy cương quyết không đồng ý .Ai biết anh ta tới đó sẽ gây nháo loạn gì ,nó không đủ sức gánh vác hư tổn đâu .
- Ta muốn đi !Không đến đó cũng phải đưa ta ra ngoài !
- Anh tự đi đi !
- Ta biết đi đâu còn nhờ cô sao !- Khắc Luân tức giận cắn vào chân nó một cái .
- Á !- Cảm giác tê rần cả người khiến Nhược Hy kinh hãi ,nó đành bất đắc dĩ nói .- Đi !Tôi đưa anh đi !
- Tốt !- Khắc Luân hai lòng nói rồi quắc đuôi đi .
- Anh đi đâu đấy ?- Nhược Hy hỏi .
- Ra ngoài phải sửa soạn một chút chứ !
Nhược Hy đưa tay nâng hàm sắp rớt .Cái tên này bị lộn giới tính sao ?Nhìn thế nào cũng là con mèo đen xấu xí ,sửa soạn thế nào cũng không thể thành một con mèo trắng cao quý .
Khi Lạc Tư từ phòng thí nghiệm bước ra mới biết được mình đã bị bỏ rơi ở nhà một mình cô đơn lạnh lẽo trong ngày cuối tuần đáng lẽ ra gia đình phải quầy quần bên nhau tán phét .Cõi lòng thật lạnh mà .
Một người một mèo đứng trước một cửa tiệm .Khắc Luân được nó bế trên tay ngước đầu hỏi ,tiếng chuông trên cổ kêu leng kenh rất vui tai .
- Đây là đâu ?
- Tiệm tạp hóa của mẹ tôi .Người ra người vào rất nhiều ,rất náo nhiệt !- Nhược Hy nói .
Cả hai đẩy cửa bước vào liền nghe được giọng nói ngọt ngào và nụ cười dịu dàng :
- Hoan nghênh quý khách .
Hai người đứng trân trân một chỗ nhìn Kiều Hoa xung quanh nở hoa .
- Cô chắc là mẹ cô chứ ?- Khắc Luân hỏi .
- Không nhầm đâu !Từ từ anh sẽ quen thôi !Mẹ tôi nhiều mặt lắm !- Nhược Hy gật đầu nói .
- Con vừa nói gì đó ?- Tiếng Kiều Hoa liền trở lạnh ,nét mặt trở nên hung ác .
- Tôi nói rồi mà !
- Ừ .Cô nói đúng !
Hai người sau đó được tặng ngay cục u trên đầu .
Kiều Hoa nghe Nhược Hy nói một hồi rồi gật gù nói :
- Vậy ý con là để cậu ta ở đây chứ gì ?
- Phải ! Thế có được không ?- Nhược Hy cẩn thận hỏi .
- Không thành vấn đề !- Kiều Hoa cười nói .
Nhược Hy hơi bất ngờ khi Kiều Hoa nhanh chóng đồng ý nhưng nó cũng chẳng có thời gian nghĩ nhiều làm gì .Vậy là thoát nợ ,ai thèm quan tâm mẹ có mục đích gì chứ .Nó ngay lập tức vẫy tay tạm biệt rồi phóng đi .
Nó vừa rời đi ,Khắc Luân liền cảm thấy rùng mình, cậu ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Kiều Hoa đang nhìn mình bằng ánh mắt rất gian tà.Khắc Luân cẩn thẩn lùi lại dính sát tường :
- Cô...cô tính làm gì ?
- Hử ?Đương nhiên là giúp cậu làm chút việc có ích rồi...đến đây nào...cậu bé ngoan.
- Á .- Một tiếng hét vang vọng đến bầu trời xanh.
Trước cửa hàng tạp hóa, một chú mèo đen mặc áo vest nhỏ, đeo nơ ngồi rũ tai. Bên trong tiệm, Kiều Hoa nghiêm giọng nói :
- Không được ủ rũ .Nếu mà không có vị khách nào thì bữa tối không có nhá.
- Méo!- Khắc Luân kêu lên một tiếng bất bình. Đường đường là một hoàng tử, lưu lạc thì không nói, thành mèo đành cam chịu, vậy mà giờ...giờ còn phải...làm một con mèo dụ khách...còn đâu là phong phạm của một hoàng tử. Ông trời thật bất công! Đợi cậu lấy lại được hình dáng rồi...nhất định phải trả thù .
- Còn không mau!- Tiếng Kiều Hoa hối thúc.
Cơ thể mèo nhỏ run lên bần bật. Cậu cắn chặt răng ngẩng đầu lên, nét mặt đau khổ nhanh chóng được thay bằng vẻ mặt đáng yêu, tiếng nghiến răng ken két thay băng âm thanh tiếng mèo kêu như một bản nhạc làm người đi lại trên đường chú ý.Chẳng mấy chốc, mấy bạn nữa bu lại thích thú nhìn cậu.
- Đáng yêu quá đi! Mèo con đáng yêu quá! Giúp chủ mời khách nữa chứ!
Người bu lại ngày càng đông. Khắc Luân trong người khó chịu. Cậu không thích bị đám người này sờ tới sờ lui đã vậy còn phải kêu đến khàn cả cổ. Thật sự chỉ muốn một vuốt xử hết.
Người đến xem cậu cũng thuận tiện mua thêm ít đồ. Kiều Hoa nhờ thế mà kiếm được không ít. Ánh mắt bà đắc ý nhìn sang cửa hàng lớn đối diện. Hừ, từ khi cửa hàng đó mở, tiệm bà vắng khách hẳn đi. Hôm nay phải cướp hết khách cho biết mặt.
Cửa hàng bên kia cũng không phải dạng vừa, họ cho người mặc đồ con gấu ra trước diễn trò đồng thời bày hàng ra bán. Kiều Hoa thấy khách bị kéo qua bên kia lập tức túm lấy Khắc Luân, quăng cho cậu hai quả bóng nói:
- Chơi chuyền bóng đi!
- Là sao ?- Khắc Luân mờ mịt hỏi.
- Là như thế này!- Kiều Hoa làm mẫu một lần.
Khắc Luân càng nhìn mặt càng tối sầm, nói tóm lại là muốn cậu làm xiếc.
- Bản hoàng tử tuyệt đối không làm!
- Không muốn ăn tối sao? Hử ?- Kiều Hoa cúi mặt đe dọa.
Khắc Luân giận run người. Biết thế...cậu thà ở nhà còn hơn.Khắc Luân đau khổ đứng thẳng thân mèo chơi chuyền bóng, còn cố gắng phát ra âm tiết mời gọi.
Kiều Hoa đứng đằng sau chống cằm nói:
- Chậc. Nếu trở lại bộ dạng con người khỏi cần làm mấy trò này cũng hút được khối khách. Cho cậu đứng bán hàng thì khách tới nườm nượp. Thật đáng tiếc...
Khắc Luân lạnh người. Người phụ nữa này thật đáng sợ. Chỉ cần tưởng tượng đến một ngày phải bán sắc vì miếng ăn, Khắc Luân đã thấy nhục nhã đến nhường nào.
Lạc Tư ra mở cửa thì thấy vợ mình mua một đống đồ về. Ông vô cùng kinh ngạc. Bộ hôm nay là ngày gì đặc biệt sao ?Không lẽ bà thấy áy náy vì để ông ở nhà một mình không ai lo cơm nước nên mua nhiều đồ ăn về bồi bổ vết thương lòng của ông sao ?Lạc Tư cảm động rơi nước mắt. Vẫn là vợ tốt nhất.
- Hôm nay đại thắng bà chủ cửa hàng bên kia. Nhất định phải ăn mừng một bữa.- Kiều Hoa cười đắc thắng nói.
- Vậy...vậy sao?- Lạc Tư cười méo xệch. Vậy mà cứ làm ông tưởng...
- À. Giúp em xách cậu ta vào với. Hôm nay cậu ta vất vả rồi.- Kiều Hoa đánh mắt về phía Khắc Luân đang nằm vật vờ trước cửa. Cậu bị bóc lột sức lao động nặng nề.
- Cậu ta bị sao vậy ?- Lạc Tư ôm mèo đen mềm nhũn lên tò mò hỏi.
- Làm việc vất vả ấy mà!- Kiều Hoa cười cười nói.
Một lát sau, Nhược Hy cũng ôm một đống đồ về nhà. Thấy Khắc Luân nằm trên sopha liền vui sướng cầm đồ ra khoe:
- Hôm nay vui lắm cơ! Tôi mua được nhiều thứ lắm. Tham gia nhiều hoạt động thú vị nữa...
Đang nói một lúc nó cảm thấy oán khí bao quanh. Hể? Oán khí đâu nhiều vậy.
- Này thì vui !- Móng vuốt sắc bén hướng Nhược Hy tấn công.
Nhược Hy may mắn đã quen nên nhanh chóng tránh né. Miệng hét lên :
- Anh bị động kính hả ?Sao tự dưng tấn công tôi.
- Tất cả là tại cô cả !- Ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn nó. Càng ngày càng tấn công dồn dập.
- Tôi đã làm gì chứ ?- Nhược Hy chật vật né tránh. Nó đi cả ngày chứ có ở nhà chọc cậu đâu.
- Tại cô...tại cô...tại cô mà mặt mũi của ta mất sạch rồi !
- Hả ?- Nhược Hy hoàn toàn không hiểu cậu đang nói gì.
Cũng lúc cuộc chiến đang diễn ra quyết liệt, Kiều Hoa vừa hát vừa nấu ăn thầm nghĩ nên mang mèo đen đến tiệm mỗi ngày. Như vậy doanh thu sẽ ngày càng cao. Trước mắt bà, hàng triệu thiên thần tiền vàng đang bay .
******************************
Xin lỗi vì khiến mọi người phải đợi . Thi xong rồi mình mới đăng được. Thành thật xin lỗi !
Truyện khác cùng thể loại
911 chương
97 chương
12 chương
142 chương
559 chương
66 chương
25 chương