Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Con Nhỏ Rắc Rối
Chương 35 : Là anh, đúng không?
Nhìn bóng dáng quen thuộc dần mất hút theo bánh xe xa dần, Thiên Châu liền bắt một chiếc taxi gần đó cho đuổi theo. - Chú đuổi theo xe màu đen phía trước giúp cháu với.
Ngồi trong xe mà lòng nó như lửa đốt, cầu mong người mình vừa nhìn thấy thật sự là Vũ Phong, người mà nó chờ suốt ba năm nay. Nhìn ông tài xế nó rưng rưng khẩn cầu, nó sợ đi chậm một chút sẽ không đuổi kịp xe phía trước. Ba năm trước đã không đuổi kịp, thì ba năm sau nó không muốn mình đuối bước phía sau hắn.
- Chú ơi, chú cho xe chạy nhanh lên một tý nữa được không? - Chú đã chạy hết tốc độ cho phép rồi, nếu chạy nhanh chẵng những bị phạt vi phạm tốc độ mà đến lúc đó cháu cũng sẽ không đuổi kịp xe phía trước đâu!Ông tài xế nhìn nó vội vã như vậy thì ra lời giải thích hợp lí, trông nó lo lắng ông cũng đủ già để biết nó như vậy là do vấn đề tình cảm mà ra, không biết cậu thanh niên lên xe đen phía trước là gì của cô gái xinh đẹp này.
Tình cảm của giới trẻ ngày nay thật phức tạp, thật khác xa với thời của ông, lắc đầu thôi nghĩ nhiều, ông chuyên tâm lái xe đúng bốn phận đuổi theo cái xe phía trước.
Đi khoảng ba bốn khúc cua thì chiếc xe phía trước dừng lại ở khu "Biệt thự Hoàng gia", nơi đây không có ai mà không biết. Đây là khu biệt thự lớn nhất thành phố, nơi mà ai ai đi ngang cũng ngoái đầu lại nhìn thật lâu,... Cậu thanh niên đang dừng xe trước khu biệt thự có người chào đón cũng đủ để biết cậu ta là con nhà danh giá!
Xuống xe nhìn người con trai kia nó bịt miệng lại rồi khóc nấc lên, đó là nhà hắn, vậy đó không phải hắn thì là ai! Vũ Phong đã về thật rồi, nhưng tại sao hắn không liên lạc với mọi người, để ai ai cũng trông ngóng ngày gặp lại hắn cơ chứ?
- Vũ Phong.
Lau khô nước mắt, chạy thật nhanh lại bên cạnh hắn nó gọi lớn.
- Là anh đúng không? Chàng trai kia từ từ quay lại khi nghe có người gọi tên mình. Vẫn khuôn mặt mang nét đẹp lạnh lùng, mái tóc đen thay bằng mái tóc hung đỏ cao ngạo mà xa cách... Nhưng trông hắn bây giờ khác Vũ Phong của ba năm trước rât nhiều, hắn chững chạc của độ tuổi chàng thanh niên trưởng thành, mắt còn đeo thêm gọng kính trông rất thư sinh.
Thấy nó đang đứng cách mình mấy bước, mặt còn vương lệ, chân Vũ Phong đứng bất động không nhúc nhích, thời gian như ngừng trôi...
Còn Thiên Châu thấy hắn chỉ nhìn mình như vậy thì tưởng hắn không nhận ra mình nước mắt vừa lau lại chực trào. Trong thâm tâm điên cuồng gào thét "Tại sao anh không nhận ra em, chẵng lẽ bấy năm nay hắn đã quên một con nhỏ rắc rối như nó? Hay là bị hôn mê đến mất trí nhớ rồi?" ^_^|| - Thiên... Châu...
Câu nói trầm lạnh của Vũ Phong vừa thốt ra như ánh bình minh tỏa sáng chiếu khắp đêm tối, nước mắt lại rơi càng nhiều, nó khóc không phải vì buồn mà chính là giọt nước mắt hạnh phúc, xúc động.
Từng bước từng bước Vũ Phong đứng trước con nhóc đang nhóc đến đỏ cả mắt. - Nhóc con, gặp anh khiến em không vui hay sao mà khóc như vậy?
Vuốt mái tóc nó hắ nói đùa.
-Hức... không... phải...
- Vậy sao em khóc?
Đã biết tại sao nó khóc nhưng hắn vẫn cố giả vờ không biết hỏi lại. Thật không ngờ ba năm không gặp nó đã khác xưa nhiều, đã không còn giống cô nhóc quậy phá ngày xưa nữa.
Không nói gì, nó chỉ lắc đầu rồi lắc đầu, cảm xúc kìm nén bấy lâu nó không bộc lộ cho ai giờ gặp lại hắn nó lại bộc phát hết.Ôm lấy hắn,vùi mặt vào người hắn nó chỉ khóc lớn, làm cho hắn thoáng chút ngỡ ngàng nhưng rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh. Cánh tay to lớn ôm lấy nó, vỗ vỗ vào lưng dỗ giành đứa trẻ lớn đầu mít ướt. Thật khác xa một Thiên Châu vô tư hồn nhiênxưa, ngày xưa nhóc con này đâu có mít ước chứ?
- Anh không muốn làm tâm điểm bị chú ý đâu? Người ta lại bảo anh bắt nạt em đó!
Vũ Phong không muốn để nó khóc mãi đành lên tiếng khuyên ngăn, nó mà khóc một hồi nữa chắc người đi đường cùng vệ sĩ nhà hắn đang bảo vệ xung quanh biệt thự sẽ xông ra chỉ trích hắn luôn quá. #_#- Không... lỡ anh lại đi nữa thì sao?
Cương quyết lắc đầu không buông, nó càng ôm hắn chặt hơn.
Vũ Phong chỉ biết thở dài bó tay với nó, thật là hết nói nổi, buông hắn ra hắn cũng đâu chạy thoát đi đâu được? Thế nhưng hắn cũng không nói mặc cho nó ôm thỏa thích.
- Hai người định đứng đó đến lúc nào?
Chứng kiến cảnh lâm li bi đát của đôi bạn trẻ hồi lâu Tuấn Kiệt không biết từ đâu chui ra phá vỡ bầu không khí sặc mùi tình cảm. Quay đầu nhìn ra phía sau thì đám người Thiên Nam, Thiên Bảo, Nam Phong không biết đã ở đó từ bao giờ.
- Các cậu đến từ lúc nào vậy?
- Đủ để xem đoạn phim tình cảm của ai đó!
Thiên Nam bỏ tay vào túi quần dựa lưng vào xe nghiêng đầu trả lời đầy hài hước. Thật ra thì anh cùng Thiên Bảo và Nam Phong đến đây ngay sau khi hắn nghe tin hắn về.
- Cậu định cho bọn tôi đứng đây đến bao giờ? Không phải là ba năm chơi trò mất tích quên luôn bạn bè rồi chứ?
Thiên Bảo lên tiếng đầy bất mãn.
Buông hắn ra,Thiên Châu nhìn mọi người đầy ái ngại, giờ mới biết là mình hơi quá.
- Đâu có chứ, mình có lí do riêng của mình mà. - Vậy cho bọn này vào nhà được chưa thiếu gia?
- Đi vào thôi!
Nói rồi Vũ Phong cùng mọi người vào nhà
***
- Tác giả thời gian qua đã đăng chương không đều khiến mn phải chờ lâu. rất xin lỗi vì sự vô tâm không có trách nhiệm của mình... tác giả hứa từ nay sẽ đăng chương đều trở lại 1 ngày 1 chương (dù hơi ngắn)
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
10 chương
164 chương
80 chương
79 chương
5 chương