Nó tưng tửng cùng hắn ra sân bay đón Kelvin. Chuyến bay từ Mĩ về Việt Nam chuẩn bị hạ cánh! Chuyến bay từ Mĩ về Việt Nam chuẩn bị hạ cánh! Tiếng cô quản lí vang vang làm nó vui lây. Phập phập....Ào Cơn gió mạnh, cát bụi từ đâu ùa vào. Nó loạng choạng mở mắt ra đã thấy hắn cầm cái khăn giấy trước mặt: -Lau đi nè! Nó cười nhận lấy cái khăn. Chiếc máy bay BM 139 hạ cánh. Hành khách cùng chuyến bay với Kelvin bước ra. Không chỉ có nó, hắn cũng thấp thỏm chờ ngóng. 10 phút trôi qua, hành khách hình như đã xuống hết, nó chạy lại bên cái máy bay: -Bác ơi, còn ai không? Bác phi công cười với nó: -Không còn ai đâu cháu ạ! Nó lắc đầu nhìn hắn. Hắn vén khẽ lọn tóc của nó: -Có lẽ chuyến bay sau. Nghe hắn nói, nó toát mồ hôi: -Không lẽ anh ấy bị rớt từ máy bay xuống rồi hả? (trí tưởng tượng phong phú quá đó chị) Từ đằng xa, tiếng một người con trai vọng lại: -Nè, anh ở đây Giọng nói quen thuộc, nó chạy sán đến: -Đi đâu thế? Làm em và anh Quân lo lắng nãy giờ Hắn chen ngang: -Ngốc, ai nói anh lo cho tên này Kelvin thì thầm khẽ vào tai hắn: -Anh có nhân cơ hội làm gì Kemi không đấy? Hắn không trả lời. Kelvin lại nói nhỏ hơn: -Tôi biết, anh đã tuyên bố thách đấu với tôi. Hắn sững người: Sao tên này biết nhỉ? Cả lũ kéo nhau về. Con đường lại tấp nập người qua lại.