Hoàng thượng thứ tội
Chương 6
Edit: Tây Thi thẹn thùng
Ngày hôm sau, Tạ Thanh Anh xin nghỉ phép.
Vì Tạ Chương cũng nhậm chức trong Hàn Lâm viện, lại là thượng cấp của nàng, cho nên sổ xin nghỉ phép cũng do ông quản lý.
Nàng đã quen rời giường vào triều mỗi ngày từ khi trời chưa sáng, đột nhiên rảnh rỗi lại làm nàng hơi ăn không ngồi rồi.
Nàng không dám ra khỏi cửa vì sợ gặp phải người quen.
Nhưng chờ ở nhà lại thực sự chán chết.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng dứt khoát đi đến thư phòng.
Sách trong thư phòng Tạ phủ, không một vạn (10000) thì cũng 8000.
Tuy nàng đã đọc từ nhỏ đến lớn nhưng cũng có thể để sót.
Vì phụ thân đã vào triều, ca ca Tạ Lan Viễn lại ở trong phòng, thư phòng to lớn không một bóng người.
Tạ Thanh Anh lục lọi từng kệ sách, nàng đã đọc hết Tứ Thư, Ngũ kinh, chính sử, dã sử các đời Đại Dận.
Lục lọi một lúc, ngay khi nàng đang cảm thấy thất vọng chợt thấy tầng cao nhất của kệ sách có cái hộp màu đen.
Bởi vì ở trên cao, màu lại tối, lúc trước nàng chưa từng chú ý đến.
Nàng chuyển ghế và đệm ghế, lăn lộn một lúc cuối cùng cũng lấy được cái hộp kia xuống.
Khác với suy nghĩ của nàng, vỏ hộp vô cùng sạch sẽ, không một hạt bụi, xem ra có người thường xuyên lau chùi.
Nàng tò mò đặt lên án thư, sau đó mở hộp lấy sách bên trong ra.
“Sao cha lại đặt nó trên cao thế nhỉ?” Nàng thầm oán giận nói.
Bên trong sách có mấy chục tập, nhìn bên ngoài cũng không khác gì một vài sách dã sử bình thường.
Nàng tiện tay mở ra một tập tên 《Xuân Mai truyện》, đọc tràn đầy phấn khởi.
Câu chuyện nói về Xuân Mai tiểu thư nhà quan yêu gã sai vặt Thiết Trụ nhà mình, vài trang đầu coi như vẫn bình thường, nhưng tiếp tục lật, Tạ Thanh Anh phát hiện những câu chữ trong truyện này khác với những cuốn sách ngày thường mình hay đọc.
Chỉ thấy trên sách viết:
Một ngày nọ, mọi người trong nhà đều ra ngoài, Xuân Mai nhớ Thiết Trụ nên lệnh nha hoàn đi gọi hắn.
Sau khi Thiết Trụ đến, Xuân Mai cho mọi người lui, đóng chặt cửa.
“Oan gia*, ta nhớ chàng chết mất.” Xuân Mai vồ lấy cánh tay Thiết Trụ, mắt chứa ý xuân.
(*) Oan gia: tiếng gọi người mà mình hờn giận, song trong thâm tâm lại rất yêu thương, thường thấy trong hý kịch, dân ca (Q.T)
“Tiểu dâm đãng.” Thiết Trụ bổ nhào lên người Xuân Mai, hôn lên cái miệng nhỏ thơm ngọt của nàng.
Trong khuê phòng Xuân Mai vang lên tiếng hôn môi tấm tắc.
Hôn môi xong, Thiết Trụ bắt đầu cởi quần, móc cái đó ra liền kéo quần Xuân Mai xuống, gấp gáp tiến vào.
“Ưm ~ oan gia, chàng chậm một chút.” Xuân Mai vươn đôi tay trắng như phấn đấm lên ngực hắn.
“Tiểu lẳng lơ, nơi đó của nàng ướt đẫm rồi, ở trước mặt gia còn giả bộ cái gì.”
Thiết Trụ nói xong, xé áo lụa mỏng manh của Xuân Mai, lộ ra một đôi vú lớn, há miệng ngậm lấy.
“Lẳng lơ, sao vú nàng lại lớn như vậy?” Hắn vừa cắn vừa vươn đôi tay đen thô ráp bóp mạnh.
“A ~ do oan gia chàng cứ bóp cả ngày còn gì.”
Xuân Mai nói xong, mau chóng dạng chân rộng, đè bả vai Thiết Trụ, nũng nịu nói: “Nhanh ~ nhanh lên ~”
…
Xem tới đây, Tạ Thanh Anh đã xấu hổ đỏ bừng mặt, lại kinh ngạc mở to mắt.
Hóa ra không phải dã sử mà là một quyển tiểu thuyết diễm tình.
Toàn quyển sách không chỉ có chuyện về Xuân Mai và Thiết Trụ, cách vài tờ còn kèm theo tranh vẽ ướt át.
Trên tranh vẽ rõ ràng từng đường nét hai vú Xuân Mai thật lớn, còn có vật to lớn giữa háng Thiết Trụ.
Trong thư phòng yên tĩnh không người, nhưng Tạ Thanh Anh xem mà mặt đỏ tim đập.
Nàng lại mở một tập khác ra.
Tập này càng quá hơn, hoàn toàn là sách xuân cung đồ, trên đó vẽ các loại tư thế nam nữ hoan hảo.
Có nam trên nữ dưới, nữ tử ngồi trên người nam tử, còn có nữ tử quỳ nằm úp sấp, nam tử tiến vào từ phía sau, còn có một vài nữ tử bị trói, thân thể treo lơ lửng.
Bối cảnh trong bức họa vừa có trong khuê phòng, cũng có ở thư phòng, hoa viên, bãi cỏ, thậm chí còn có trong nước…
Xem một lúc, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng Lan Hinh gõ cửa.
“Tiểu thư, nên dùng ngọ thiện ạ.”
“Ừm, ngươi để bọn họ bưng vào phòng ta đi.” Tạ Thanh Anh vội nói.
Chờ Lan Hinh rời đi, nàng móc trong ngực ra một cái khăn lụa, sau đó gói kỹ mấy quyển sách này vào, trả về chỗ cũ.
Trở lại Thanh uyển, Tạ Thanh Anh ăn xong ngọ thiện liền nói với Lan Hinh: "Ta mệt mỏi, muốn nằm một lúc, ngươi ra ngoài trông coi đi, đừng cho ai đi vào.”
"Vâng, tiểu thư."
Lan Hinh lệnh tiểu nha hoàn dọn dẹp bát đũa, lại hầu hạ nàng súc miệng, nằm xuống giường.
Đợi cửa bị đóng lại, Tạ Thanh Anh vội vàng đứng dậy khóa trái cửa, lúc này mới lấy một đống sách nhỏ dưới gối ra.
Nhìn qua hai tập, nàng hơi có lòng tò mò.
Dù sao lần nào nàng cũng đọc thoại bản hoặc nghe kịch, cứ đến cảnh động phòng hoa chúc là thông báo kết thúc.
Hoặc sẽ nói sau khi động phòng hoa chúc sinh ra một lân tử*, đỗ đạt Trạng nguyên vân vân.
(*) Lân tử: Con lân. Ngày xưa nói hễ có đấng vương giả chí nhân ra đời thì có con lân hiện ra.
Nhưng không hề đề cập một chữ đến chuyện gì xảy ra ngày động phòng hoa chúc.
Tạ Thanh Anh đọc, cuối cùng cũng chậm rãi hiểu ra.
Hóa ra chuyện mây mưa Vu Sơn giữa nam nữ là như vậy.
Nàng vừa đọc vừa không nhịn được tìm tòi.
Học theo động tác nam tử trong tranh, nàng thử vuốt ve vú mình, xoa xoa đầu vú xinh xắn.
Nhưng cũng chỉ đến thế, không có phản ứng lớn như nữ tử trong tranh, cũng không thể nói có thoải mái hay không.
Nàng lại dời ngón tay xuống dưới, cho vào trong tiết khố của mình.
Đầu tiên sờ đến viên đậu đỏ nhô ra, lúc trước Tạ Thanh Anh chỉ biết nơi này như chỗ nữ tử đi nhà xí nhưng chưa từng biết còn có tác dụng khác.
Nàng làm theo miêu tả sách viết, duỗi ngón tay mềm mại chậm rãi vân vê.
Ban đầu chỉ cảm thấy có chút thẹn thùng.
Nhưng dần dần nàng cảm giác giữa hai chân cực kỳ ngứa ngáy, có nước rỉ ra.
Lại xoa thêm một lúc, Tạ Thanh Anh dần dần không chịu nổi, nàng thở hồng hộc buông chỗ kia ra, tiếp tục sờ soạng bên dưới.
Nàng vừa sờ liền giật mình.
Nơi dưới này lại vô cùng trơn trượt, ướt nhẹp.
Nàng cứ tưởng nguyệt sự đến, vội vàng duỗi tay ra trước mắt nhìn kỹ.
Chỉ thấy giữa những đầu ngón tay là chất lỏng sền sệt trong suốt, nhưng không có màu máu.
Vậy không phải nguyệt sự.
Nàng lại mở một quyển tiểu thuyết diễm tình ra.
Đọc vội vài trang, chỉ thấy trên đó viết:
Thư sinh duỗi tay xoa nhẹ miệng huyệt quả phụ một phen, quả phụ lập tức chảy ra một cỗ dâm dịch lớn, làm ướt đẫm tay thư sinh.
“Thẩm tử, ngươi chảy nhiều nước quá.”
“Hoàng tướng công, có nhiều nước ngươi đi vào mới dễ, mau, mau cho ta.”
Nói xong, nàng vội vàng cầm lấy dương cụ thư sinh, nhét vào trong mị huyệt của mình.
Có dâm dịch ẩm ướt, thư sinh tức khắc đâm thẳng vào, xuyên vào lòng địch*.
(*) Nguyên văn là trực đảo hoàng long: có nghĩa là phá hủy cơ quan của kẻ địch.
Hắn buông tay ra, đè quả phụ xuống đâm mạnh vào.
“Thẩm tử, huyệt nhi của ngươi hút ta thật thoải mái.”
“A ~ Hoàng tướng công ~ ngươi cũng đâm thẩm tử thật thoải mái ~”
“Đã sinh đứa nhỏ rồi sao còn chặt như vậy?”
“Bởi vì ngày nào thẩm tử cũng kẹp lại, chỉ sợ lỏng ra khiến Hoàng tướng công đi vào không dễ chịu ~ a ~ nhanh một chút, nhanh hơn nữa ~”
Lần này, cuối cùng Tạ Thanh Anh đã hiểu rõ.
Hóa ra nơi đó của nàng chảy nước là hiện tượng bình thường.
Vì thế nàng cũng học theo sách, đầu ngón tay chọc vào dâm dịch, cắm vào một chút.
“A ~ ha ~”
Dần dần cuối cùng nàng cũng thấy hứng, nhẹ nhàng rên rỉ theo động tác ngón tay.
Hóa ra giữa nam và nữ là cảm giác này.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
46 chương
37 chương
93 chương
59 chương
93 chương
79 chương