Edit: Tây Thi    Tiêu Trần Mạch cũng không biết vì sao mình lại không kìm được muốn gọi nàng đến.   Rõ ràng năm đó chính hắn quyết định cắt đứt đoạn tơ tình vụng trộm, vùi lấp cảm tình hậu thế bất dung dưới đáy lòng.   Có lẽ do hôm nay lâm triều hắn thấy nàng che tay áo ho khan hai tiếng.   Có lẽ vì hắn không có dục vọng với phi tần hậu cung.   Hắn bỗng nhiên rất muốn biết, rốt cuộc bản thân mình có tâm tư gì với nàng.   Nghĩ đến đây, hắn lãnh đạm nói: “Tiến lên một bước.”   “Dạ.” Tạ Thanh Anh vội vàng bước về trước một bước.   Nhưng Tiêu Trần Mạch chê chưa đủ, tiếp tục nói: “Đến bên cạnh ta.”   Bên cạnh…   Tạ Thanh Anh sợ tới mức một luồng khí lạnh bốc từ gan bàn chân lên đỉnh đầu.   Thế nhưng cuối cùng nàng vẫn không dám phản kháng, nghe lời vòng qua bàn đi đến bên cạnh hắn.   Tiêu Trần Mạch ngồi nhưng Tạ Thanh Anh không dám ngồi.   Nhưng cứ đứng bên cạnh hắn như vậy, nhìn long bào màu vàng và tóc vấn ngọc quan* bạch ngọc của hắn, nàng lại cảm thấy hình như hơi quá phận.   (*) Mấy cái mũ mà hay đội, búi trên tóc ngày xưa, trong triều thì các ngọc quan của chức tước khác nhau sẽ không giống nhau:   Trái lo phải nghĩ vẫn không nghĩ ra được biện pháp tốt, nàng đành phải quỳ xuống.   Như này cuối cùng cũng coi như ngồi ngang bằng với quân vương.   Hơn hai năm, đây là lần đầu tiên nàng cách hắn gần như vậy.   Gần đến mức Tiêu Trần Mạch có thể thấy rõ lông tơ trên mặt nàng.   “Ngẩng đầu lên."   “Vâng, hoàng thượng."   Tạ Thanh Anh khẽ ngẩng đầu, thế nhưng mắt vẫn rũ xuống như cũ, không dám đối diện ánh mắt hắn.   Đối với Tiêu Trần Mạch mà nói, chỉ như vậy cũng đủ rồi.   Hắn nhìn nàng, làn mi nghiêng, mắt phượng linh động, mũi thẳng tắp, môi rất mỏng.   Chỉ một khuôn mặt mộc mạc đã khiến người ta không dời mắt nổi.   Nếu hóa trang lên sẽ có dáng vẻ thế nào?!   Nhưng cố tình đó lại là nam nhân, là nam nhân!   Tiêu Trần Mạch không tự chủ được nắm lấy cái cằm nhỏ của nàng, cau mày nói: “Tại sao lại gầy thành như vậy rồi?!”   Lòng bàn tay hắn khô ráo ấm áp nhưng Tạ Thanh Anh cảm giác cả người như rơi xuống vực sâu lạnh lẽo.   Nàng cụp mắt cung kính nói: “Hồi hoàng thượng, chẳng là lần trước bị bệnh, qua một thời gian là tốt thôi ạ.”   Thật ra bệnh đâu mà bệnh, vì nàng cẩn thận hàng ngày, khó được nghỉ ngơi cho nên mới gầy hơn hai năm trước.   Lời nàng kính cẩn lại dè chừng, sao Tiêu Trần Mạch có thể không hiểu?   Vì là bậc quân vương, nên trước giờ chỉ làm bạn với cô độc.   Không thể có bằng hữu, không thể có người hoàn toàn tín nhiệm.   Từ khi hắn hiểu chuyện đã biết, cũng thành thói quen từ lâu.   Nhưng không biết vì sao, lòng hắn có chút không vui khi Tạ Thanh Anh cẩn thận trả lời tuân thủ bổn phận.   Hắn buông tay ra hỏi nàng: “Trong nhà có thị thiếp hầu hạ không?”   Tạ Thanh Anh không biết vì sao hắn đột nhiên hỏi tới, nghe vậy hơi kinh ngạc nhưng vẫn trả lời: “Hồi hoàng thượng, trong nhà vi thần đều do mẫu thân và nha hoàn chăm sóc.”   Lúc trước vốn đã chuẩn bị để ca ca Tạ Lan Viễn của nàng thú thê, nhưng vì hắn sinh bệnh nặng, sợ làm lỡ đối phương nên kiên trì không chịu.   Tạ học sĩ và Tạ phu nhân thấy hắn kiên quyết như thế cũng từ bỏ.   Tiêu Trần Mạch nghe được lời này, tâm tình lại tốt lên một chút.   Hắn nhàn nhạt nói: “Ngươi ngồi xuống một lúc, chờ lát nữa dùng ngọ thiện* cùng trẫm.”   (*) Ngọ thiện: Cơm trưa.   Tạ Thanh Anh nghe xong những lời này, âm thầm kêu khổ trong lòng.   Dùng bữa cùng hoàng thượng, sao mà ăn nổi đây?   Huống chi, giờ phút này nàng đã đói gần chết rồi.   Tuy vậy, nàng vẫn cung kính chấp thuận, đứng dậy ngồi xuống một cái ghế phía dưới án thư, ngóng trông thời gian trôi mau lên.   Nói là ngồi nhưng cũng không thể tùy ý như ở nhà.   Tạ Thanh Anh vẫn căng lưng, ngồi thẳng tắp giống như lần đầu tiên đi học thuở nhỏ.   Các tiểu thư nhà quan triều Đại Dận đều sẽ đọc chút sách, học chút chữ, dù sao sau này gả đi trở thành chủ mẫu một nhà, vẫn cần quản lý sổ sách.   Nhưng so với những người khác, Tạ Thanh Anh đọc sách nhiều hơn một chút.   Tuy nàng học 《 nữ tắc 》, 《 nữ giới 》, nhưng cũng thích sách sử, thoại bản* và một ít tạp thư**.   (*) Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này (**) Tạp thư: thời khoa cử chỉ những sách vở không liên quan trực tiếp đến thi cử (chuyên ngành)   Tạ Chương cha nàng là đại học sĩ Hàn Lâm, kiến thức phi phàm, thấy con gái thích đọc sách rất vui mừng, liền mời danh sư tới nhà, dạy học một một cho Tạ Thanh Anh.   Bởi vậy, ba năm trước hoàng đế mở khoa thi sau khi đăng cơ, nàng mới có thể báo danh thay ca ca đột nhiên bệnh nặng.   Sau đó, cũng không biết là chuyện tốt hay xấu, nàng một đường vượt qua thi Hương, thi Hội và thi Đình, được đích thân hoàng thượng chọn làm Trạng nguyên.   Nàng vẫn luôn thẳng lưng ngồi đoan chính, mãi đến khi trong điện truyền đến từng tiếng “ùng ục” mới chợt bừng tỉnh.   Nàng còn đang khó hiểu âm thanh gì, đã thấy hoàng đế sau án liên tục nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt cười như không cười.   Lúc này nàng mới hoàn toàn hiểu rõ, hóa ra là bụng nàng đang kêu.   Trong nháy mắt, mặt nàng đỏ bừng lên, cảm giác hôm nay mình vứt hết mặt mũi rồi.   “Người đâu, bày thiện.” Tiêu Trần Mạch khẽ cười nói.   ***   Cho đến lúc đủ loại thức ăn tinh tế bày lên bàn, rặng mây đỏ trên mặt Tạ Thanh Anh vẫn chưa rút đi.   Cũng may Tiêu Trần Mạch là một quân chủ am hiểu lòng người, hắn không nhắc một lời tới chuyện mất mặt của nàng vừa rồi, chỉ cầm đũa ung dung thong thả dùng bữa.   Mắt thấy cái miệng nhỏ của Tạ Thanh Anh ăn cực chậm, Tiêu Trần Mạch bỗng gắp mỗi món trên bàn một đũa lớn vào trong bát nàng.   “Trẫm lệnh cho Tạ khanh ăn hết những món này.”   “Hoàng thượng…” Tạ Thanh Anh nhìn thức ăn trong bát xếp như núi nhỏ, hơi bất đắc dĩ.   Nàng đói bụng là thật.   Nhưng nhiều quá đi mất thôi!   "Sao vậy, " Tiêu Trần Mạch nhìn vẻ mặt nàng hơi không tình nguyện, lạnh lùng nói: “Tạ khanh ghét bỏ trẫm sao?”   Dù sao vừa nãy hắn dùng chính đũa của mình chứ không phải đũa chung.   Tạ Thanh Anh bị hắn dọa sợ run lên, cuống quít đứng dậy quỳ xuống, cúi đầu nói: "Vi thần không dám."   Tiêu Trần Mạch nhìn dáng vẻ này của nàng mà tức giận, nhưng cũng không rõ thật ra mình đang giận cái gì.   Mắt thấy nàng cúi đầu, sợi tóc đen dày mềm mại dắt trong lương quan*, làm nổi bật một đoạn cổ trắng như tuyết như ngọc, hơi thở hắn lại hơi không ổn định.   (*) Lương quan: trước và sau     Thôi thôi…   Tức giận với nàng cũng vô dụng!   “Lên dùng bữa.” Hắn lạnh lùng nói.   "Vâng."   Tạ Thanh Anh vội đứng dậy khỏi mặt đất, về lại chỗ ngồi.   Lần này nàng không nói gì nữa, nghiêm túc ăn cơm.   Ăn gần nửa canh giờ, nàng thực sự ăn không nổi, hơn nữa mắt thấy trên bàn có một chung bánh trôi ủ rượu, nàng không nhịn được có chút thèm.   Tiêu Trần Mạch vốn vẫn luôn trầm ngâm nhìn nàng, tất nhiên nhìn không sót ánh mắt của nàng.   Hắn ra hiệu thái giám tổng quản Lý Mậu Toàn bên cạnh lấy cho nàng một chén.   “Ăn không vô thì đừng ăn nữa, uống cái này đi.”   "Tạ hoàng thượng." Tạ Thanh Anh vội kính cẩn cười cảm ơn hắn.   Nhìn gương mặt như ngọc và nụ cười chói mắt của nàng, Tiêu Trần Mạch không nhịn được hơi dời mắt nhìn đi nơi khác.   Ngự trù (đầu bếp) trong hoàng cung quả nhiên không cần so sánh với bên ngoài.   Tạ Thanh Anh cảm thấy đây là rượu nếp ngon nhất đời này nàng từng uống.    Rượu nếp thuần hương, bánh trôi mềm mại, tuy là nguyên liệu nấu ăn đơn giản nhưng không biết bỏ thêm gì mà còn hấp dẫn gấp trăm lần ở Minh Phương trai.   Nàng một ngụm lại một miếng, thấm thoát uống sạch một bát.   Dùng bữa xong, súc miệng, nhìn các cung nữ dọn dẹp, Tạ Thanh Anh vội vàng đứng dậy nhường chỗ.   Nàng vừa đứng lên bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, chưa kịp phản ứng đã ngã vào một vòng ôm ấm áp.   "Hoàng thượng."   Thấy rõ người ôm mình, Tạ Thanh Anh giật mình, trong nháy mắt tỉnh táo hơn chút.