Hoàng thượng thứ tội
Chương 22
Edit: Chưa đủ 18
Sau ngày hôm đó, Tạ Thanh Anh cũng không gặp lại Tiêu Trần Mạch nữa.
Nàng tới ngự thư phòng bị thị vệ ngăn lại.
Tới Thừa Quang điện cũng không thể vào.
Trong lòng nàng lo sợ bất an, nhưng lại không biết rốt cuộc nên xử lý thế nào.
“Tạ Thanh Anh, ngươi không hiểu gì hết!”
Mấy ngày này nàng nghiền ngẫm câu nói này hết lần này đến lần khác, nhưng trước sau vẫn suy nghĩ không thấu.
Nàng cho là Tiêu Trần Mạch muốn thân thể của nàng, nhưng mà xem ra dường như không phải.
Vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Tại sao hắn bảo nàng tiến cung nhưng lại không bằng lòng thân cận với nàng?
Tạ Thanh Anh thật sự sắp nghĩ đến nát óc.
Ngày hôm đó, sau khi tới ngự thư phòng lại bị thị vệ cản lại lần nữa, Tạ Thanh Anh nói với Lan Hinh: “Đi, chúng ta tới Tàng Thư các.”
Nàng cảm thấy kinh nghiệm mình không đủ, hoặc có lẽ là vì trước đây nàng chưa từng nếm thử tình yêu, cho nên mới không nhìn thấu việc này.
Có lẽ tìm chút thoại bản xem thử là có thể suy nghĩ rõ ràng.
Tàng Thư các trong cung Tạ Thanh Anh từng tới, nhưng mà lúc đó thân phận nàng vẫn là Tạ đại nhân.
Lần này nàng một thân nữ trang, thái giám Tàng Thư các cũng không ngăn cản, mặc cho nàng đi vào.
Nàng lục lọi, tìm được rất nhiều bản động nhất, bất tri bất giác xem đến quên mình, đọc mãi đến đêm khuya.
Cho đến khi Lan Hinh nhắc nhở, nàng mới lưu luyến không rời rời khỏi.
Mấy ngày sau, nàng đều buổi sáng đi cầu kiến Tiêu Trần Mạch, sau trưa và ban đêm tới Tàng Thư các, đọc các loại sách cổ.
Ngày hôm đó, Tạ Thanh Anh trở về Ngọc Lộ điện chải đầu rửa mặt xong, vì đang đọc dở một quyển sách, nàng thật sự muốn biết tiến triển tiếp theo phía sau, thế là bảo Lan Hinh và các cung nữ ngủ trước, mình thì ngồi trên cửa sổ đọc sách.
Đọc một hồi, đột nhiên một trận gió lớn ngoài cửa sổ thổi tới, ánh nến thổi đung đưa không ngừng.
Thế là Tạ Thanh Anh đặt sách xuống, đứng dậy đóng chặt cửa sổ.
Nhưng mà thời điểm nàng chuẩn bị trở về, toàn thân lại cứng đờ.
Nàng cảm giác có người đang đứng phía sau nàng, yên lặng nhìn chằm chằm nàng.
Là người kia, hắn lại tới.
Giống như lần trước, động tác nam nhân rất nhanh.
Tạ Thanh Anh vừa muốn mở miệng gọi người liền bị hắn lấp kín môi.
Hắn vẫn thô bạo ngang ngược như cũ, đầu lưỡi to lớn tiến vào trong miệng thơm ngọt của nàng không ngừng làm loạn, bất luận nàng trốn thế nào, từ đầu đến cuối cứ cuốn lấy cái lưỡi nàng không buông.
Khác với lần trước, lần này Tạ Thanh thấy rõ mặt hắn.
Khác với xấu xí trong tưởng tượng, gương mặt này vô cùng thanh tú.
Nhưng mà cực kỳ nhạt nhẽo.
Nhạt nhẽo đến mức nhìn một chút dễ quên, hoàn toàn không nhớ được.
Nhưng mà Tạ Thanh Anh lại nhìn chằm chặp, nàng phải nhớ kỹ bộ dáng của hắn, muốn tự tay bắt được hắn.
“Tiểu mỹ nhân, mấy ngày không gặp, có từng nhớ ta chưa?”
Nam nhân cong môi mỉm cười, móc ra một cái dây mềm trói chặt Tạ Thanh Anh trên cái ghế gỗ lim tơ vàng.
Hắn không chặn miệng Tạ Thanh Anh nữa, dường như biết nàng tuyệt đối sẽ không cắn lưỡi.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Chỉ cần ta hô một tiếng, lập tức có người tiến vào, đến lúc đó ngươi chắp cánh cũng khó chạy thoát.” Tạ Thanh Anh lạnh lùng nói.
“Ơ, dù sao cũng từng thân mật một lần, sao ngươi nhẫn tâm như vậy?” Nam nhân nói, ngả ngớn bóp cằm nàng vuốt ve chậm rãi, cười nói: “Vậy ngươi cứ hô đi, sau khi ta bị bắt nhiều lắm là chết một lần, dù sao gần đây thị vệ trong cung tuần tra chặt chẽ, cũng không trốn thoát được. Nhưng mà ngươi lại khác biệt, suy nghĩ một chút, nửa đêm cô nam quả nữ, một khi người khác hỏi quan hệ chúng ta, ngươi nói rõ ra sao?”
Tạ Thanh Anh cắn răng, giọng nói căm hận: “Ta sẽ nói là ngươi ép buộc ta!”
“Ép buộc? Tiểu mỹ nhân, làm người phải có lương tâm! Ngươi dám nói lần trước gia hầu hạ ngươi không thoải mái không?”
Tạ Thanh Anh vừa nghĩ tới hôm đó liền xấu hổ giận dữ muốn chết.
Nàng biết tối nay chạy không thoát, dứt khoát nhắm mắt lại, giọng nói lạnh lùng: “Muốn làm thì nhanh chút!”
Mắt thấy nàng từ bỏ chống cự, ngược lại nam nhân bỗng chốc sửng sốt.
Ánh mắt hắn lấp lóe, đứng chắp tay, đánh giá tỉ mỉ nàng một lần, dường như đang nghĩ vì sao thái độ nàng chuyển biến nhanh như vậy.
Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, cũng dứt khoát không lãng phí thời gian nữa.
Dưới ánh nến nhu hòa, tóc đen nữ tử dùng một cây trâm ngọc quấn lại sau đầu.
Dường như nàng vừa mới tắm rửa, trên người mang theo hương hoa nhàn nhạt.
Khuôn mặt trắng nõn như ngọc, tỏa sáng trong đêm.
Hầu kết nam nhân gấp gáp, hắn bắt đầu xích lại gần Tạ Thanh Anh, tinh tế hôn xuống.
Từ lông mày cong lượn đến lông mi vẫy như cách bướm của nàng, lại đến hai con ngươi đóng chặt, môi không tô son, đều hôn từng cái một.
Hôn đến môi, hắn đột nhiên cạy mở miệng Tạ Thanh Anh, đút một viên thuốc nhỏ nhắn vào trong miệng nàng.
Tạ Thanh Anh đột nhiên mở mắt ra, khẩn trương nhìn hắn: “Ngươi cho ta ăn cái gì?”
“À~” Nam nhân cười khẽ, “Là thứ khiến ngươi thoải mái.”
Hắn dứt lời liền tách cằm Tạ Thanh Anh ra, làm cho nàng nuốt viên thuốc kia xuống, rồi sau đó lùi lại một bước, kéo một cái ghế ngồi đối diện nàng.
Mấy phút sau Tạ Thanh liền hiểu rõ vừa rồi hắn cho mình ăn cái gì.
Là mị dược!
Còn là dược tính cực mạnh.
Rõ ràng đã gần vào đông, nàng lại cảm thấy toàn thân khô nóng không chịu nổi, trên dưới toàn thân như có một vạn con kiến đang bò, ngứa ngáy cực kỳ.
Nàng muốn gãi nhưng tay lại bị trói lại.
Rơi vào đường cùng, nàng đành phải dính chặt vào ghế cọ sát không ngừng.
Cái ghế dưới người được chế tạo từ gỗ lim tơ vàng thượng đẳng, thấu đáo rõ ràng, hoa văn độc đáo, còn có một mùi thuốc nhẹ.
Ngày thường dùng để ngồi, đông ấm hè mát, nhẵn mịn trơn bóng, cực kỳ tốt.
Nhưng mà bây giờ, vì quá bóng loáng, nó lại hoàn toàn không thể nào làm dịu đi dục vọng của Tạ Thanh Anh.
Ngứa…
Càng ngày càng ngứa…
Loại ngứa này từ lục phủ ngũ tạng, phát ra từ toàn bộ lỗ chân lông toàn thân, Tạ Thanh Anh cắn đến mức môi trắng bệch, nhưng vẫn không chống lại được như cũ.
“A~” Cuối cùng không khống chế nổi, hai chân nàng kẹp chặt không ngừng ma sát, bật ra tiếng rên rỉ khó nhịn.
Nam nhân kia đang chờ giờ khắc này.
Liệt nữ trong trắng vốn dĩ thấy chết không sờn, đột nhiên biến thành đãng phụ hãm sâu vào tình dục, bất kỳ một người nam nhân nào đều không thể chống lại hấp dẫn như vậy.
Mặc dù Tạ Thanh Anh một mực không mở miệng nhưng hắn có biện pháp khiến nàng cầu xin hắn.
Nam nhân đứng lên, móc ra một thanh dao găm lóe hàn quang từ trong ngực, đi về phía Tạ Thanh Anh.
“A~ Ưm~ ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Nam nhân cười khẽ, khóe môi hơi cong.
Khuôn mặt vốn dĩ nhạt nhẽo lại đột nhiên vì động tác này thật nhỏ này toát ra một mị lực khác.
Hắn đi đến trước mặt Tạ Thanh Anh, cười nói: “Không phải ngươi rất nóng sao? Ta tới giúp ngươi.”
Dứt lời, hắn cầm dao găm bắt đầu chậm rãi cắt quần áo Tạ Thanh Anh.
Một mảnh, hai mảnh, ba mảnh…
Tạ Thanh Anh vốn dĩ chỉ mặc đồ ngủ, nhanh chóng bị hắn cắt rách tung tóe, chỉ còn một vài miếng vải ít đến đáng thương treo trên người, che như không che, càng lộ vẻ quyến rũ.
Bộ ngực sữa của nàng run lẩy bẩy, vòng eo tuyết trắng dẻo dai và bộ lông quăn xoắn giữa hai chân, như ẩn như hiện cứ thế bại lộ trước mắt hắn.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
8 chương
51 chương
58 chương