Edit: Tây Thi   Ngày mười lăm tháng tám, vương triều Đại Dận, năm Minh Đức thứ năm.   Hôm nay thời tiết vô cùng tốt, bầu trời xanh thẳm, mặt trời ôn hoà, chiếu xuống khiến cả người ấm áp.   Vì là trung thu, trong cung đặc biệt cho các vị đại thần nghỉ ngơi, cho phép không cần làm nhiệm vụ hôm nay, có thể trở về nhà đoàn tụ.   Vừa bãi triều, Tạ Thanh Anh đang chuẩn bị xuất cung hồi phủ cùng mọi người, còn chưa đến cửa cung đã bị tiểu thái giám gọi lại.   "Tạ đại nhân xin dừng bước."   Tạ Thanh Anh ngước mắt nhìn qua, nhận ra là đồ đệ của thái giám tổng quản Lý Mậu Toàn, vì thế vội dừng bước, chắp tay đứng ở cửa.   Chờ người đến gần, nàng mỉm cười hỏi: "Công công có chuyện gì?"   “Hoàng thượng vừa truyền khẩu dụ xuống, tuyên đại nhân tới ngự thư phòng yết kiến.” Tiểu thái giám quả thực vô cùng khách khí đối với thần tử hoàng đế sủng ái nhất từ trước tới nay, khẩu khí nói chuyện tươi cười và vô cùng dè dặt.   Nghe thấy hoàng đế tuyên triệu, Tạ Thanh Anh không dám thất lễ, vội hỏi: “Làm phiền công công, chúng ta đi thôi.”   Nói xong, nàng lập tức theo bước chân tiểu thái giám, đi về phía nội cung.   Dọc theo đường đi, đi qua con đường quen thuộc, nàng lo lắng trong lòng nhưng mặt mày vẫn bình thản ung dung như cũ, khiến người ta không nhìn ra chút nào.   Ba năm…   Nàng thay ca ca tham dự khoa cử, đỗ đạt Trạng nguyên rồi sau đó vào triều làm quan, chỉ chớp mắt đã gần ba năm rồi.   Lo lắng từ ban đầu, mỗi bước đều cẩn thận dè dặt, nhưng để có thể cất bước hào phóng trong cung như hiện tại, chỉ có trời mới biết nàng đã trải qua bao nhiêu lần nguy hiểm.   Cũng may bệnh ca ca đã tốt lên, không lâu nữa hắn có thể thay nàng vào triều rồi.   Đến lúc đó, nàng  có thể khôi phục thân phận vốn có.   Xuất giá cũng được, ra ngoài giải sầu cũng được, chung quy là không cần tiếp tục trà trộn trong triều đình, lo lắng hãi hùng mỗi ngày nữa.   Nghĩ đến đây, tâm tình khẩn trương của nàng lại thả lỏng, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.   Tiểu thái giám đưa nàng tới ngự thư phòng, sau đó đứng ở cửa, thỉnh nàng tự vào một mình.   Tạ Thanh Anh sửa sang qua triều phục, sau khi xác nhận y phục búi tóc chỉnh tề mới đẩy cửa, khom người tiến vào.   Ánh sáng trong điện sáng sủa, đốt Long Tiên Hương* quen thuộc, khi gió thổi tới đưa hương thơm khắp phòng.   (*) Cách gọi khác là Long Diên Hương, một loại hương liệu khi đốt có mùi thơm, trước kia được sử dụng trong ngành công nghiệp nước hoa.   "Thần Tạ Lan Viễn tham kiến hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."   Nàng quỳ xuống, cúi đầu hành lễ.   "Đứng lên đi." Sau án thư trước mặt truyền đến giọng nói của hoàng đế Tiêu Trần Mạch lãnh đạm, kiêu căng, lạnh lùng không khác hắn thường ngày.   Trước kia ở trong khuê phòng, nam tử Tạ Thanh Anh gặp đều là người nhà, người hầu.   Phụ thân nàng Tạ Chương là đại học sĩ Hàn Lâm viện, thường ngày đoan túc nghiêm cẩn, còn ca ca của nàng Tạ Lan Viễn, quanh năm ốm yếu nhiều bệnh, là nam tử dịu dàng.   Nhưng đương kim hoàng đế thì khác, hắn lúc thì ôn hòa hiền hậu, lúc thì sát phạt quyết đoán, lúc thì không nói một câu khiến người ta không nhìn thấu suy nghĩ.   Dù đã làm quan ba năm, mỗi lần Tạ Thanh Anh thấy hắn đều sợ hãi theo bản năng.   Sợ quyền lợi chí cao vô thượng* của hắn, sợ đôi mắt hờ hững của hắn, càng sợ hắn có thể nhìn thấu thân phận nữ tử của nàng qua tầng tầng quan phục.   (*) Chí cao vô thượng: tối cao   Một khi bị phát hiện, không chỉ là nàng, mà ngay cả cha nàng, huynh trưởng, mấy chục mạng trong nhà đều hoàn toàn không có khả năng sống sót.   Suy cho cùng, tội khi quân tru di cửu tộc.   "Tạ hoàng thượng."   Sau khi Tạ Thanh Anh đứng dậy, nghe thấy đối diện truyền đến tiếng sột soạt, nàng biết hắn đang phê duyệt tấu chương.   Không dám hỏi hắn tuyên nàng tới vì chuyện gì, nàng đành đứng nguyên, cụp mắt nhìn chằm chằm mũi chân mình.   Chân nàng rất nhỏ, ít ra không giống chân nam tử, đôi ủng quan trên người nàng bây giờ do mẫu thân nàng, Tạ phu nhân đích thân khâu cho nàng. Bề ngoài nhìn lớn thế nhưng bên trong nhét bông, đi vào vô cùng dễ chịu, hoàn toàn không ảnh hưởng bước đi của nàng.   Nghĩ đến mẫu thân, Tạ Thanh Anh bỗng nhiên cảm thấy có chút đói bụng, sáng sớm thượng triều tốn không ít thời gian thương nghị, nàng thậm chí còn chưa được hạt gạo nào vào bụng.   Nàng vốn đã chuẩn bị hạ triều đi Minh Phương trai kinh thành uống một chén rượu nếp, mua thêm một lồng sủi cảo tôm mang về phủ, không ngờ lại bị đưa đi.   Nàng cứ đi vào cõi thần tiên như thế, chưa phát hiện hoàng đế sau thư ngạn đã ngừng bút từ lúc nào, đang nhàn nhạt nhìn nàng chằm chằm.   Trong mắt Tiêu Trần Mạch, thần tử trước mắt có thể tính là môn sinh hắn đắc ý nhất.   Đầy bụng kinh luân, tài văn chương lỗi lạc, cho dù là sách sử hay sách luận* đều có kiến giải độc đáo của riêng mình.   (*) Sách luận: tấu chương, nghị chương   So với những lão thần trong triều, Tạ Thanh Anh có rất nhiều quan điểm đúng khẩu vị của hắn.   Cũng bởi vậy sau khi Tạ Thanh Anh đỗ đạt Trạng nguyên ba năm trước, khi Tiêu Trần Mạch phê duyệt tấu chương, cáo sắc, đều rất thích triệu nàng theo hầu bên người.   Thế nhưng sau một thời gian, trong triều dần nổi lên lời đồn tứ phía, đều nói vì sao đương kim thánh thượng vẫn luôn không con nối dõi, hóa ra là yêu thích nam sắc. Nếu không vì sao ngày nào cũng ở cùng một phòng với một biên tu* thất phẩm nho nhỏ.   (*) Biên tu: quan viết sử thời xưa   Lúc đầu, Tiêu Trần Mạch nghe được đồn đại giận dữ một hồi, lập tức ban bố ý chỉ, ai còn loan truyền lời đồn đãi không có thực sẽ bị giáng ba cấp, đồng thời phạt bổng lộc một năm.   Kể từ đó, quả thực vô cùng hữu hiệu, thấy thiên tử nổi giận, lời đồn đãi im bặt đi sau một đêm.   Nhưng lại sau một thời gian, bản thân Tiêu Trần Mạch cảm thấy không ổn.   Bởi vì mỗi khi Tạ Thanh Anh đứng trước mặt hắn nói chuyện, sửa sang lại tấu chương, hắn bắt đầu không nhịn được nhìn nàng chăm chú.   Có một lần bận bịu đến đêm khuya, Tạ Thanh Anh không chống đỡ nổi nằm trước án* ngủ, hắn còn hôn trộm môi nàng.   (*) Án là cái bàn dài   Trong nháy mắt môi chạm môi đó, đầu Tiêu Trần Mạch ầm ầm nổ vang.   Hắn nhớ tới mấy trăm năm lịch sử huy hoàng của vương triều Đại Dận, nhớ tới sự giáo dục ân cần của phụ hoàng quá cố.   Sao hắn lại có thể…   Sao hắn lại có thể…   Động tâm với một nam tử được!   Vậy thì trí giang sơn Đại Dận của hắn đâu? Trí thiên hạ bá tánh đi đâu rồi?   Từ sau khi đó, Tiêu Trần Mạch chưa từng triệu một mình Tạ Thanh Anh thương nghị, tùy ý đảm nhiệm chức vụ ở Hàn Lâm viện.   Kể từ đó, tuy hắn buồn bã mất mát nhưng Tạ Thanh Anh lại thở phào nhẹ nhõm.   Mỗi ngày búi tóc đối mặt hơn vạn sách cổ Hàn Lâm viện vẫn nhẹ nhàng hơn nhiều so với đế vương quân* tâm tư khó lường.   (*) Chữ quân trong quân vương, vua chúa.   Hai người có tâm sự riêng, đợi khi Tạ Thanh Anh cảm giác Tiêu Trần Mạch phóng tầm mắt tới đã là nửa khắc sau.   “Hoàng thượng,” nàng cuống quít khom người nói: "Vi thần đáng tội chết."   “Ồ?” Tiêu Trần Mạch không chút biến sắc nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Tạ khanh có tội gì?"   Tạ khanh…   Mỗi lần Tạ Thanh Anh nghe hắn gọi nàng như vậy đều hãi hùng khiếp vía một trận.   Nếu là Tạ đại nhân, Tạ Lan Viễn thì thôi, nàng sẽ nhớ hiện giờ nàng đang đóng vai ca ca mình.   Nhưng là Tạ khanh, đồng âm hai chữ trước trong tên nàng*, làm nàng quên mất mình đang ở đâu, mình đang thay mặt cho ai.   (*) Khanh và Thanh cùng phát âm là [qīng].   “Vừa rồi vi thần mới xuất thần trước mặt hoàng thượng, đây là tội đại bất kính.” Nàng cúi đầu nói.   Từ hơn nửa năm trước khi theo hầu cạnh quân, đến mỗi ngày lâm triều sau này đứng trong đội ngũ cuối cùng, Tạ Thanh Anh tự nhận hiểu được vài phần tính tình hắn.   Đương kim thiên tử là minh quân, sai chính là sai, thẳng thắn thừa nhận là được.   Chỉ cần không phải đại sự, thông thường đều sẽ được lượng thứ.   Nhưng nếu muốn cố gắng lừa gạt thì sẽ đổi lấy hậu quả càng lớn hơn.   Quả nhiên, nàng nói xong câu đó, Tiêu Trần Mạch liền nở nụ cười.   “Nhất định là Tạ khanh đang lo lắng quốc sự rồi? Sao trẫm lại trách khanh được?”   Tạ Thanh Anh nghe lời ấy, mồ hôi lạnh trên lưng chảy ròng ròng, nếu thật sự tâm lo quốc sự thì thôi, nhưng nàng lại không phải.   Nhưng trong hoàn cảnh này, nàng cũng chỉ có thể theo lời đáp lại, “Vi thần tạ hoàng thượng thương cảm.”