Edit: Thích Ăn Mặn   Nam nhân vừa dứt lời liền tách hai chân Tạ Thanh Anh ra, đỡ côn thịt của mình cắm vào.   Là thật sự cắm vào, không có vuốt ve, không có dạo đầu, cũng mặc kệ nàng thoải mái hay không, cứ thẳng tắp cắm vào như vậy.   “Ừm!” Nam nhân rên lên một tiếng, ngạc nhiên nói: “Sao lại chặt như vậy?”   Tạ Thanh Anh không nói lời nào, trên thực tế miệng nàng bị nhét đầy vải, cũng đã uống không ít nước, sớm đã sưng ê ẩm không chịu nổi.   Dường như cảm thấy nàng im lặng thật sự không thú vị, nam nhân duỗi thẳng lưng, tay mò về phía trước kéo miếng vải ra.   Quản chế được giải phóng, chuyện đầu tiên Tạ Thanh Anh làm chính là hung hăng cắn lưỡi.   Khuất nhục ngập trời như vậy, nàng không tiếp nhận nổi.   Nếu không có cách nào cự tuyệt thế thì chỉ còn cái chết.   Nhưng động tác của nam nhân luôn luôn nhanh hơn nàng.   Răng nhọn vừa mới chạm tới lưỡi, cằm đã bị bóp chặt.   “Tiểu mỹ nhân, ngươi mới tới đây hay sao? Ngươi có biết nếu phi tần hậu cung tự sát sẽ liên lụy đến người nhà không.”   Nam nhân nói xong, buông tay, nắm vú của nàng từ từ chơi đùa.   “Hay là người nhà của ngươi đều đã qua đời, không còn vướng bận? Nếu vậy thì cắn đi, nhớ dùng sức mạnh một chút.”   Hắn nói xong câu này, cả người Tạ Thanh Anh run lên.   Không, nàng chưa chết được.   Nàng chết không có gì đáng tiếc, nhưng ca ca làm sao bây giờ?   Nghĩ đến đây, nàng vứt bỏ toàn bộ tự tôn, cầu xin: “Van cầu ngươi, bỏ qua cho ta đi.”   “Bỏ qua cho ngươi?” Nam nhân khẽ cười, như là nghe được chuyện gì hài hước, hắn đè mông nàng lại, mạnh mẽ cắm rút, “Ngươi có biết không, ta vào trong cung vì muốn ám sát tên cẩu hoàng đế kia, đáng tiếc lại thất thủ. Một khi đã như vậy, chơi nữ nhân của hắn một chút cũng đã lắm.”   “Ngươi nói cái gì?”   Tạ Thanh Anh nghe vậy, theo bản năng quay đầu, muốn nghe rõ lời hắn.   Nhưng nàng vừa mới xoay đầu đã bị nam nhân hung hãn hôn xuống.   Cái lưỡi của hắn mạnh bạo liếm mút đầu lưỡi nàng, phát ra âm thanh chậc chậc.   “A… buông ta ra…” Tạ Thanh Anh không ngừng lắc đầu, muốn tránh khỏi hắn.   Nhưng nào có thể tránh được?   Hạ thân của hai người còn dán chặt vào nhau, côn thịt của nam nhân vẫn chôn trong cơ thể nàng, từng cú thúc quất vào người nàng.   Liếm mút nửa khắc, Tạ Thanh Anh cuối cùng không chịu đựng được, nàng bỗng nhắm đầu lưỡi nam nhân cắn mạnh.    Cái cắn này khiến hắn ăn đau, buông nàng ra.   Dường như hắn giận dữ, trực tiếp bóp yết hầu Tạ Thanh Anh.   “Ta thấy ngươi không muốn sống nữa!” Hắn lạnh lùng nói.   “Khụ khụ…” Hai tay bị trói, Tạ Thanh Anh không có sức phản kháng, chỉ có thể mặc cho hắn bóp cổ mình.   Cứ chết như thế cũng tốt, miễn phải bị ác ma tiếp tục làm nhục.   Tạ Thanh Anh mơ màng suy nghĩ.   Đáng tiếc, ngay cả chết cũng không do nàng làm chủ.   Đúng lúc nàng cảm thấy không khí càng ngày càng loãng hết sức, nam nhân đột nhiên buông nàng ra.   “Muốn chết? Nào có dễ dàng như vậy!”   Hắn nói xong, ôm Tạ Thanh Anh “ào” một cái đứng lên từ trong ao, hai người trần truồng, thân thể dán sát vào nhau đi tới bên cạnh gờ đá trắng.   Gờ đá kia có hình chữ thập, thường ngày chủ yếu dùng để gác y phục.   Hắn đè Tạ Thanh Anh tựa vào xà nhà, bẻ một chân nàng ra, lần nữa thẳng lưng cắm vào.   “A!” Tạ Thanh Anh không nhịn được thét chói tai.   Rốt cuộc nàng mới chỉ trải qua đêm hôm đó, trong chuyện này vẫn chỉ là nữ tử ngây ngô.   Giờ khắc này tuy không thấy gì nhưng nàng có thể cảm giác được, côn thịt của nam nhân kia vừa to vừa dài, kích cỡ kinh người.   Tưởng tượng vật xấu xí kia đang mặc sức hoành hành trong thân thể mình, nàng không nhịn được muốn nôn mửa.   Nhưng nam nhân không cho nàng trốn tránh.   Hắn cúi người, cắn mạnh ngực Tạ Thanh Anh, thi thoảng lại vươn lưỡi liếm láp đầu vú nàng.   Tay cũng không ngừng động tác bên dưới, hắn ấn vào hạt đậu sưng đỏ, nắn bóp thật mạnh.    “Nói, kỹ thuật của gia so với hoàng đế thế nào?” Nam nhân hỏi.   “A~ Đi ra…”   “Có nói hay không?” Nam nhân duỗi tay, dùng sức gảy âm hạch của nàng.   Trong nháy mắt, một trận tê ngứa từ chỗ kia lan tràn khắp toàn thân.   Mà côn thịt của hắn cũng làm mưa làm gió, thẳng tiến từng đợt.   Tạ Thanh Anh cảm giác mình sắp bị xé rách, nhưng côn thịt của nam nhân vẫn cứng như sắt cắm vào trong.   “Ưm… không cần… ưm…”   Nàng khó khăn rên rỉ từng đợt trong tủi nhục.   “Ha,” Nam nhân duỗi tay dò xét nơi hai người kết hợp, sau đó lau mật dịch của nàng lên bầu ngực trắng nõn, cười nói: “Cảm thấy sao? Ngươi có phản ứng. Ngươi chảy rất nhiều nước.”   “Câm miệng! Không cần nói nữa!” Tạ Thanh Anh khóc trách mắng.   “Chậc, nữ nhân đúng là khẩu thị tâm phi. Được, vậy không nói, chúng ta nghiêm túc làm.”   Nam nhân nói xong, đột ngột rút gậy thịt ra.   Tạ Thanh Anh vui mừng, cho rằng trận hành hạ cuối cùng cũng kết thúc.   Nhưng không ngờ rằng, ngay sau đó, nàng bị nam nhân kia thô bạo đè trên mặt đất, hắn đứng sau lưng nàng, một lần nữa cắm vào.   “Ha, ngươi thật chặt… Nhìn xem tư thế của ngươi bây giờ này, chậc chậc…”   Lời nói của hắn vang lên bên tai khiến Tạ Thanh Anh hổ thẹn muốn chết.   Tư thế hiện tại của nàng, dù không thấy được nhưng nghĩ cũng có thể biết.   Tứ chi chạm đất, mặc cho người phía sau xỏ xuyên, có khác gì mẫu cẩu trước đây Tạ phủ nuôi đâu?   Hơn nữa, sỉ nhục rõ ràng như vậy, nhưng vì sao hoa tâm của nàng vẫn không ngừng tiết ra mật dịch theo từng động tác ra vào của gậy thịt?   Chẳng lẽ nàng dâm đãng đến thế sao?   Mỗi lần nam nhân phía sau cắm vào rút ra, trái tim Tạ Thanh Anh lại đau một phần.   Cho đến cuối cùng, nàng đã đau đến chết lặng.   Nhưng thân thể của nàng lại không chịu thua kém, theo động tác chọc rút của nam nhân không ngừng tiết ra nhiều dâm thủy hơn.   Nàng cũng không khống chế được tiếng rên rỉ của mình, từng chút từng chút một vang lên theo động tác của nam nhân.   “Ưm… A… nhẹ một chút… a…”   Chẳng biết qua bao lâu, nam nhân cuối cùng cũng gầm nhẹ bắn ra, rót tinh dịch nồng đậm vào trong cơ thể nàng.    Mặc y phục xong, vặn người nàng qua, nam nhân nói: “Đừng khóc, ta phải đi trước, lần sau lại tới tìm ngươi.”   Nói xong, hắn hôn lên mặt nàng mấy cái rồi mới nhanh chóng cởi trói tay nàng ra.   Qua hồi lâu, Tạ Thanh Anh mới ý thức được nam nhân kia đã đi. Nàng run rẩy cởi chiếc khăn lụa che mặt ra, sau đó nhìn quanh.   Chỉ thấy ao nước vẫn bốc hơi nóng, hoa và nước vung vãi đầy đất, cánh hoa vốn trôi trên mặt nước giờ rải khắp nơi.   Mà gờ đá vốn treo y phục của nàng cũng đã ướt đẫm.   Càng không cần nói đến dấu vết loang lổ trên mặt đất.   Hết thảy đều tỏ rõ vừa rồi xác thật có người cưỡng bức nàng ở chỗ này.   Khuôn mặt Tạ Thanh Anh nổi lên từng cơn giận dữ. Nàng phải siết chặt lòng bàn tay mới có thể khống chế ý muốn tự sát mãnh liệt.   “Tiểu chủ, ngài không sao chứ? Thị vệ thống lĩnh ở ngoài điện, nói trong cung phát hiện thích khách, hắn đuổi theo thích khách tới nơi này, giờ muốn xin lục soát cung.”   Ngoài điện đột nhiên truyền tới tiếng cung nữ gõ cửa.   Hết thảy hy vọng nháy mắt tan vỡ.   Người khi nãy quả nhiên không phải hắn.   Trong nháy mắt sắc mặt Tạ Thanh Anh trắng bệch, nàng suy sụp ngã xuống đất.