Hoàng thượng thứ tội
Chương 14
Edit: Tây Thi thẹn thùng
Đảo mắt đã qua nửa tháng.
Tuy mấy ngày nay Tiêu Trần Mạch không gióng trống khua chiêng điều tra việc ám sát nhưng chúng thần trong triều và bách tính trong kinh đều ngửi được bầu không khí căng thẳng.
Đầu tiên là mấy vị đại thần trong triều liên tiếp bị tống ngục vấn trảm, sau đó là Lục hoàng tử của tiên đế, Cảnh vương hiện giờ bị giam lỏng bằng một thánh chỉ, tất cả những chuyện này hoàn toàn làm rõ những chuyện lớn đã phát sinh gần đây.
Nhất thời triều thần cả sảnh đường ai ai cũng thấy bất an, tất nhiên không đề cập tới những kẻ thối nát lạm quyền kia, nhưng những quan thanh liêm xưa nay cũng vô cùng cẩn thận, ngày ngày lên triều dâng tấu chương cũng đặc biệt cẩn thận, chỉ sợ dẫn lửa thiêu thân.
Một ngày nọ vừa kết thúc lâm triều, Tạ Lan Viễn đang đi cùng đồng liêu về Hàn Lâm viện, nửa đường lại bị một tiểu thái giám gọi lại.
“Tạ đại nhân dừng bước, hoàng thượng cho mời."
Tạ Lan Viễn nghe vậy, hơi dừng bước chân, chắp tay nói: “Hạ quan sẽ đi ngay, làm phiền công công dẫn đường.”
Hắn chào hỏi mấy vị đồng liêu rồi đi theo tiểu thái giám về phía ngự thư phòng.
Đi qua cung điện trùng điệp, giẫm trên nền gạch bằng phẳng, chớp mắt đã tới ngự thư phòng.
Tiểu thái giám dừng ở ngoài điện, để Tạ Lan Viễn tự mình đẩy cửa đi vào.
Trong nội điện yên tĩnh, không nghe thấy tiếng người.
Chỉ thấy Tiêu Trần Mạch đang ngồi trước án chấp bút vẽ gì đó, Lý Mậu Toàn vẫn luôn hầu hạ bên cạnh cũng không thấy bóng dáng.
“Thần Tạ Lan Viễn tham kiến hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
"Đứng lên đi."
"Tạ hoàng thượng."
Tạ Lan Viễn đứng lên, khoanh tay đứng nín thở tại chỗ, chờ lời tiếp theo.
Lời muội muội Tạ Thanh Anh nói với hắn mấy ngày trước vẫn văng vẳng bên tai.
“Ca ca, hôm qua ta không cẩn thận bại lộ thân phận, lộ ra diện mạo nữ tử trước mặt hoàng thượng. Nhưng khi đó hắn đang sốt cao, ta lại gạt hắn nói đang nằm mộng. Mấy ngày nay có thể hoàng thượng sẽ triệu kiến huynh, huynh phải thật cẩn thận.”
Nghĩ đến muội muội sắp xuất giá, hắn khẽ mím môi.
Vì muội muội, vì Tạ phủ, dù như thế nào hôm nay hắn cũng phải bình tĩnh, tuyệt đối không thể hoảng loạn.
“Tạ khanh,” Tiêu Trần Mạch nhìn người cúi đầu, giọng điệu dịu dàng thân mật, hắn ngừng bút lông đỏ trong tay, gọi Tạ Lan Viễn: “Trẫm vừa vẽ một bức họa, ngươi đến nhìn xem.”
“Vâng.”
Tạ Lan Viễn vội vàng đến trước án, cụp mắt nhìn tờ giấy trải trên án.
Hắn thoáng nhìn qua, tuy đã chuẩn bị kỹ nhưng vẫn thầm kinh hãi.
Chỉ thấy trên trang giấy trắng tinh, một người thân mặc quan phục màu đỏ, ngạo nghễ đứng thẳng, môi mỉm cười, eo thon uyển chuyển, dáng vẻ phong lưu.
Vừa liếc mắt một cái đã thấy ngũ quan người này giống hắn như đúc.
Nhưng lòng Tạ Lan Viễn hiểu rõ người trong tranh này là muội muội Tạ Thanh Anh của hắn.
Nàng cười dịu dàng xinh đẹp, ban đầu nhìn rất giống khi hắn cười nhạt nhưng nhìn kỹ lại có sự khác biệt.
Tuy trong lòng biết rõ nhưng mặt ngoài Tạ Lan Viễn khom người khen ngợi: “Kỹ thuật họa của hoàng thượng đã đạt đến cảnh giới, hôm nay thần có may mắn được mở mang tầm mắt.
Nghe vậy, Tiêu Trần Mạch nở nụ cười.
Sao hôm nay ngươi lại khách sáo như vậy?
Vì thế hắn nhướng mày, lại cười nói: “Trẫm không phải để Tạ khanh nhìn họa kỹ mà là xem người trong tranh. Tạ khanh có thể nhìn ra trẫm họa ai không?”
“Đây…” Tạ Lan Viễn hơi trầm ngâm, sau mới nói: “Lời này của hoàng thượng có thể làm khó vi thần rồi. Ngũ quan người trong bức họa rất giống thần, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà nhìn kỹ người trong họa môi phấn như đào, eo nhỏ như liễu, rất giống nữ tử. Còn vi thần lại là nam tử.”
Cuối cùng cũng coi như nói ra được lời đã chuẩn bị nhiều ngày, lòng Tạ Lan Viễn chợt thấp thỏm, phạm thượng như vậy, không biết mình sẽ có kết cục như thế nào?
Quả nhiên, hắn chưa dứt lời, mặt Tiêu Trần Mạch đã không để lộ thần sắc dư thừa, đôi mắt vừa rồi còn mỉm cười bỗng dưng lạnh đi.
“Ồ? Tạ khanh đang nói… Mình là nam tử?”
“Hoàng thượng,” Tạ Lan Viễn khẩn trương xoa thái dương đổ mồ hôi lạnh, khom người nói: “Thần không rõ hoàng thượng có ý gì, nhưng thần thật sự là nam tử. Nếu hoàng thượng không tin có thể cho công công vào kiểm tra thần ngay tại chỗ.”
Dáng vẻ khẩn trương và bộ dạng sợ sệt này của hắn, còn có giọng nói của hắn, hầu kết của hắn… Trong nháy mắt lại làm Tiêu Trần Mạch hoảng hốt.
Lẽ nào, đêm đó thật sự chỉ là một giấc mơ của hắn?
Nhưng mà nếu là mộng, sao có thể chân thực như vậy?
Chân thực đến mức khi hồi cung hắn còn thấy vết móng tay bấm ở sau lưng.
Nghĩ đến đây, Tiêu Trần Mạch lại kiên định lên.
Hắn bỗng dưng đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước người Tạ Lan Viễn, nhàn nhạt nói: "Không cần, trẫm tự mình kiểm tra."
Hắn không muốn bất cứ kẻ nào đụng vào thân thể Tạ Lan Viễn, dù có là thái giám đã tuyệt đường con cháu.
Dứt lời, hắn đưa tay ra đặt lên ngực Tạ Lan Viễn.
Chỉ ấn xuống một cái, sắc mặt Tiêu Trần Mạch đã thay đổi.
Lồng ngực người trước mặt bằng phẳng cứng rắn, rõ ràng là cơ thể nam tử.
Sao có thể như vậy?
Mặt hắn tối sầm tiếp tục đưa tay xuống do thám…
Một giây sau, hắn bỏ tay ra thật nhanh như bị bỏng.
"Cút ra ngoài!" Hắn lạnh mặt, lạnh giọng, nói.
"Thần xin cáo lui."
Lòng Tạ Lan Viễn buông lỏng, biết cửa ải hôm nay xem như đã qua, vội khom người cúi đầu lui ra ngoài.
Vừa ra đến cửa liền nghe thấy nội điện truyền đến tiếng vang “xoẹt xoẹt” như có thứ gì bị xé nát, bước chân hắn chững lại một thoáng, nháy mắt liền nghĩ tới bức họa mỹ nhân kia.
Thật vất vả đến tận chạng vạng mới được thả ra, Tạ Lan Viễn chạy về nhà không ngừng một khắc.
Trở về phủ, hắn đến Thanh uyển của Tạ Thanh Anh đầu tiên.
“Muội muội,” Cho hạ nhân lui, Tạ Lan Viễn nói với Tạ Thanh Anh: “Đúng là hôm nay hoàng thượng triệu kiến ta.”
Tạ Thanh Anh đang thêu một cái bao gối uyên ương, đây là lời Tạ phu nhân dặn dò, nói phải tự tay thêu bao gối đêm tân hôn, có thể phù hộ tương lai phu thê tốt đẹp, tình nồng như uyên ương.
Nghe ca ca nói, động tác tay nàng tạm dừng, hỏi: “Sao rồi?”
“Ta cố ý dẫn hoàng thượng biết chuyện ta là nam tử, ban đầu hoàng thượng không tin,” Nói tới đây, Tạ Lan Viễn hơi lúng túng. Hắn đường đường là thiếu gia Tạ phủ, cũng là lần đầu tiên bị một nam nhân mò mẫm vị trí quan trọng, nhưng dù sao đã qua rồi, hơn nữa lúc đó lòng hắn chỉ thấy căng thẳng, quên cả lúng túng, nên tiếp tục nói: “Sau đó hắn tự mình động thủ kiểm tra mới tin.”
Nói xong, hắn xoa đầu Tạ Thanh Anh, cười nói: “Lần này muội nhẹ nhõm rồi chứ? Đừng suy nghĩ nhiều nữa, chỉ tập trung yên tâm chuẩn bị xuất giá đi.”
Rõ ràng là tin mình đang mong mỏi, nhưng chẳng biết vì sao, Tạ Thanh Anh lại không vui mừng nổi.
Nghĩ đến đôi mắt đen nhánh như mực kia toát ra thần sắc đau lòng, thất vọng, buồn bã, nàng liền cảm thấy tim bóp chặt lại.
Hơi rũ lông mi che đi đau đớn trong mắt, Tạ Thanh Anh cười nhạt nói: “Vậy thì tốt rồi. Thời gian không còn sớm, ca ca đi thay y phục, chuẩn bị dùng vãn thiện đi.”
“Được, ta đi ngay đây. Muội cũng đừng thêu nữa, ánh sáng buổi tối không rõ, cẩn thận hại mắt.” Tạ Lan Viễn dặn dò xong mới đi ra ngoài.
Người vừa đi, Tạ Thanh Anh hơi thất thần, qua một lát nàng từ từ xòe tay ra, nhìn ngón trỏ của mình.
Chỉ thấy trên ngón tay vốn trơn bóng đang chảy ra một giọt máu tươi, chậm rãi nhỏ xuống theo đầu ngón tay, nhỏ lên tấm lụa đỏ chót, rất nhanh đã biến mất không còn tăm hơi.
Bao gối kia đại diện cho tốt đẹp và vui vẻ, đỏ tươi như máu, giống như miệng vết thương bụng phải Tiêu Trần Mạch ngày ấy, đỏ đến mức làm đau mắt người khác.
Tạ Thanh Anh nhìn một lúc, một giọt lệ trong suốt bỗng lăn ra từ khóe mắt.
Ngay sau đó, nước mắt càng chảy nhiều hơn, như trân châu đứt đoạn.
Bên trong phòng không người, cuối cùng nàng cũng phóng thích được nỗi đau buồn và khó chịu tích góp nhiều ngày qua.
Nàng không nhịn được nữa, vùi đầu xuống bắt đầu lớn tiếng khóc ra.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
8 chương
51 chương
58 chương