Hoàng thượng thứ tội
Chương 13
Edit: Tây Thi thẹn thùng
Hôm sau.
Sắc trời còn chưa tỏ, mặt trời chậm rãi mọc lên từ đường chân trời, ánh nắng ban mai chiếu xuống mặt đất, gió mát mang đến mùi lá cây thơm dịu.
“Tạ khanh ~” Tiêu Trần Mạch hôn môi người dưới thân, phần eo mạnh mẽ chuyển động, va chạm nơi mềm mại của nàng.
"A ~ hoàng thượng ~ a ~ chậm một chút ~"
Mái tóc đen của Tạ Thanh Anh như tảo biển phủ kín toàn bộ bãi cỏ, cả người nàng trắng nõn dưới ánh bình minh, một vầng sáng nhàn nhạt quanh quẩn toàn thân nàng như tiên tử hạ phàm.
Tiêu Trần Mạch mút đỉnh vú dựng thẳng của nàng, duỗi đầu lưỡi nhanh chóng liếm hai viên hồng đào đến tận khi chúng sưng đỏ mới thôi.
“Tạ khanh, trẫm thật muốn khảm ngươi vào trong thân thể ~”
“Hoàng thượng ~ a ~ thần thoải mái quá ~ a ~”
Tiêu Trần Mạch không chịu nổi mỗi khi nàng ở dưới thân gọi hai chữ “Hoàng thượng”, long căn lập tức căng lớn.
“Ssssh ~” Hắn hít một hơi khí lạnh, véo đầu nhũ nhọn của nàng, trầm giọng nói: “Tạ khanh, thả lỏng chút ~ tiểu huyệt của ngươi bóp trẫm chặt quá ~”
“Hoàng thượng, hoàng thượng…”
Ai đang nói chuyện ở bên cạnh?
“Câm miệng!” Trong giấc mộng, Tiêu Trần Mạch lạnh giọng trách mắng.
Thân thể Lý Mậu Toàn cứng đờ, lập tức run rẩy quỳ xuống, "Hoàng thượng, nô tài cứu giá chậm trễ, xin ngài thứ tội!"
Hắn vừa quỳ, một đám thị vệ hoàng cung phía sau cũng quỳ xuống chỉnh tề.
“Xin hoàng thượng thứ tội!”
Thanh âm rung trời làm kinh sợ chim chóc trong rừng bay đi, thoát khỏi nơi nguy hiểm này.
Mà cuối cùng Tiêu Trần Mạch cũng bị quấy nhiễu hoàn toàn tỉnh lại từ mộng xuân.
Hắn mở đôi mắt phượng, đầu tiên khẽ đảo qua người Lý Mậu Toàn, tiện đà nhìn quanh bốn phía, sau đó hơi mím môi, không vui hỏi: “Tạ khanh đâu? Nàng đâu rồi?”
“Hồi hoàng thượng, lúc này Tạ đại nhân đã hồi phủ rồi.”
“Hồi phủ?” Ánh mắt Tiêu Trần Mạch như dao, lạnh lùng nói: “Nàng dám quăng trẫm ở đây, hồi phủ một mình?”
Lý Mậu Toàn bị ngữ khí của hắn làm sợ run, vội run giọng trả lời: “Hoàng thượng, Tạ đại nhân thấy thương thế ngài nghiêm trọng nên đêm khuya mới xuống núi truyền tin cho gia nô điều tra ở kinh thành. Nàng vốn muốn đi theo nô tài đến nhưng vừa mới chỉ rõ phương hướng đã hôn mê bất tỉnh. Nô tài hết cách, chỉ có thể phái người đưa nàng về Tạ phủ trước.”
(*) Cách đọc chữ “Hắn” và “Nàng” trong tiếng Trung Quốc đồng âm là [tā] nên tuy Lý Mậu Toàn gọi “hắn” nhưng Tiêu Trần Mạch sẽ nghe thành “nàng” nhé.
Nghe vậy, cơn phẫn nộ của Tiêu Trần Mạch mới tản đi.
Nhưng ngay sau đó hắn lại nhíu mày nói: “Ngươi nói nàng ngất xỉu? Mau chuẩn bị ngựa cho trẫm, lập tức đến Tạ phủ.”
Chắc chắn do động tác đêm qua của hắn quá mãnh liệt làm nàng bị thương.
"Hoàng thượng, ngài bị thương nặng, chúng ta vẫn nên về cung trước đã.” Lý Mậu Toàn vội vàng khuyên nhủ, “Huống hồ vẫn chưa bắt được đám thích khách sau màn, bây giờ trong kinh đang rất nguy hiểm.”
Lời này của hắn thực sự đang nhắc nhở Tiêu Trần Mạch.
Đúng là những thích khách kia dám to gan ám sát ở tửu lâu lớn nhất kinh thành nhất định còn có hậu chiêu.
Nếu lúc này hắn tới Tạ phủ, chỉ mang đến nguy hiểm cho nàng cũng sẽ để lộ điểm yếu của mình.
Vừa nghĩ vậy, Tiêu Trần Mạch liền hờ hững nói: "Hồi cung!"
Bởi vì bị hành thích một lần, Lý Mậu Toàn đã âm thầm đè ép tin tức xuống cho nên trận chiến khi quay về cũng không lớn lắm.
Nhưng vì lý do an toàn, lần này thị vệ và ám vệ sắp xếp bốn phía xe ngựa gộp lại gấp mấy lần hôm qua.
Canh giờ còn sớm, không nhiều người đi đường trên đường phố rộng lớn, chỉ có một vài cửa hàng mở cửa bán hàng sớm.
Xe ngựa lộc cộc đi trên đường lớn Chu Tước, chạy qua Tạ phủ, đi về hướng hoàng cung tường son.
Mãi đến khi xe ngựa đi xa, Tạ Thanh Anh mới lắc mình ra khỏi sau con sư tử đá trước cửa, kinh ngạc nhìn bóng xe ngựa biến mất ở góc đường.
"Tiểu thư, chúng ta vào đi thôi." Lan Hinh bên cạnh nói.
Tạ Thanh Anh gật đầu, dằn vặt cả đêm, giờ nàng không còn chút sức lực nào. Nàng tựa vào Lan Hinh, đi về phía Thanh uyển.
Quay vào phòng đóng chặt cửa, lúc này Lan Hinh mới sốt ruột hỏi: “Tiểu thư, đêm qua người đi đâu vậy? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Nói xong, nàng ấy lo lắng nhìn Tạ Thanh Anh.
Đêm qua tiểu thư không về, nàng ấy ở trong Thanh uyển cũng lo lắng sợ hãi, cả đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm nay, nàng ấy lo lắng canh giữ ở cửa phủ, đúng lúc gặp được Tạ Thanh Anh bị đưa về.
Nhìn nàng rất đáng sợ, y phục lộn xộn, trên mặt lờ mờ có vết máu lớn, môi tái nhợt, nhất là cả người còn hồn bay phách lạc.
Vừa nghĩ tới đêm qua, Tạ Thanh Anh hơi cụp mắt.
Hiện tại cả người nàng đều đau dữ dội, nhưng đau nhất vẫn là trái tim nàng.
Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nàng nói: “Ta không sao, hôm qua gặp phải kẻ xấu, may được một vị anh hùng cứu giúp mới thoát được một kiếp. Ngươi đừng nói chuyện này cho lão gia, phu nhân để họ khỏi lo lắng.”
“Tiểu thư yên tâm, Lan Hinh hiểu rồi. Nước nóng đã chuẩn bị xong, Lan Hinh hầu hạ người tắm, lên giường nằm một chút được không?”
“Được.” Tạ Thanh Anh nhẹ nhàng gật đầu.
Vì khắp người đều là vết tích xanh tím, đặc biệt là hai chân sưng đỏ không tả nổi, Tạ Thanh Anh không cho Lan Hinh tới gần hầu hạ, tự mình tắm rửa khoảng nửa khắc đồng hồ rồi trở về giường, nhắm mắt ngủ bù.
Ngủ thẳng đến gần giữa trưa, Tạ Thanh Anh bị âm thanh bên ngoài đánh thức.
Nàng gọi Lan Hinh vào hỏi: “Ai đang nói chuyện ở bên ngoài?”
“Hồi tiểu thư, là Tú Xuân tỷ tỷ trong phòng phu nhân, nói phu nhân mời người qua dùng bữa, có việc thương lượng."
Tạ Thanh Anh nghe vậy, nhân tiện nói: "Ngươi để nàng ấy về trước, nói ta sẽ đến ngay.”
Lan Hinh lập tức hầu hạ nàng dậy rửa mặt, búi tóc kiểu lưu vân kế* thường ngày cho nàng rồi hai chủ tớ mới đi tới viện của Tạ phu nhân.
(*) Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
“Nương.”
“Thanh Nhi, sao hôm nay khí sắc con lại không tốt cho lắm?” Tạ phu nhân không biết chuyện hôm qua.
“Nữ nhi không sao, đại khái là đêm qua ngủ không được ngon giấc, nương tìm nữ nhi có chuyện gì ạ?”
Nói đến đây, Tạ phu nhân nở nụ cười.
Bà kéo Tạ Thanh Anh đến trước mặt mình, đánh giá kỹ nàng từ đầu đến chân một lần, vừa vui vẻ vừa cảm thán.
“Thanh Nhi, chỉ chớp mắt con đã lớn vậy rồi. Ở trong lòng nương, con mãi luôn là tiểu nha đầu buộc bím tóc chạy theo ca ca con.”
“Nương ~”
Nàng và ca ca đều đã lớn, phụ mẫu đã già rồi.
“Hôm qua Thái cô cô đến phủ ta, nàng mang sinh thần bát tự Đại công tử phủ Thượng thư đến, nương đã xem rồi, rất hợp với con…”
Thái cô cô là bà mai tiếng tăm lừng lẫy trong kinh thành, mấy ngày nay thường ra vào Tạ phủ.
“Đại công tử này tên Thẩm Bân, là trưởng tử trong phủ Thượng thư, không chỉ tuấn tú khỏe mạnh, tinh thông cầm kỳ thư họa, quan trọng nhất là tính tình hiền hòa, đối nhân xử thế nho nhã lễ độ. Phụ thân hắn là Thẩm Thượng thư cầm quyền cao, thanh liêm nghiêm trang, Thẩm phu nhân mẫu thân hắn là nữ nhi thế gia, từng có quan hệ tốt với ta khi chưa gả. Hiện nay Thẩm công tử nhậm chức ở Công bộ, tuy quan hàm không cao nhưng cũng may làm người kiên định cần cù và thật thà, không cậy gia thế, phụ thân con đã nói tương lai người này tất làm nên việc.”
“Nương…” Tạ Thanh Anh nhìn mẫu thân hơi luống cuống.
Nàng đã rõ ý của mẫu thân.
Rõ ràng lúc trước đáp ứng để phụ mẫu làm mai nhưng chỉ qua một đêm nàng đột nhiên cực kỳ không muốn xuất giá.
Giờ phút này, lòng nàng chỉ có một mình Tiêu Trần Mạch.
“Thanh Nhi,” Tạ phu nhân nắm tay mịn nhỏ của nữ nhi, thở dài một hơi, nói: “Từ nhỏ con đã là tâm can bảo bối của phụ mẫu, tuy là nữ hài nhi nhưng cũng dạy dỗ kỹ càng như nhau. Nhìn con thông thi thư, hiểu lễ nghi, không cầu con đại phú đại quý, tranh cáo mệnh gì, chỉ mong con một đời bình an vui vẻ, tự do tự tại."
Nói tới đây, giọng nói Tạ phu nhân đã hơi nghẹn ngào, bà lấy khăn ra lau khóe mắt, tiếp tục nói: “Nếu con gả qua Thẩm phủ kia sẽ là thiếu phu nhân người trong phủ tôn trọng, Thẩm phu nhân cũng nể mặt mũi nương quan tâm con nhiều hơn, Thẩm đại nhân và cha con cùng làm quan trong triều, cũng sẽ không làm khó con. Tuy phụ mẫu luyến tiếc con nhưng dù sao nữ nhi lớn cũng phải gả đi, con có hiểu nỗi khổ tâm này của chúng ta?”
Chưa có giây phút nào lòng Tạ Thanh Anh phức tạp như bây giờ.
Cảm động, chua xót, hối hận, đau lòng… Các loại cảm xúc tranh nhau kéo đến.
Đúng, nàng vẫn luôn biết mình rất may mắn.
Nàng sinh ra trong một gia đình không trọng nam khinh nữ, nàng tiếp nhận sự giáo dục tốt mà các nữ tử khác không dám nghĩ tới, nàng cần phải coi người nhà như trân bảo.
Chuyện đến nước này, nàng còn có thể nói gì đây?
Nếu đã định sẵn đời này nàng và người kia không có duyên.
Vậy thì gả cho bất cứ kẻ nào khác trên thế gian này cũng đều như nhau thôi!
Dù sao bọn họ cũng không phải hắn.
Một lúc lâu, Tạ Thanh Anh nhẹ giọng nói: “Nữ nhi đều nghe theo cha nương an bài.”
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
46 chương
37 chương
93 chương
59 chương
93 chương
79 chương