Edit: Tây Thi thẹn thùng   “Hoàng thượng,” Tạ Thanh Anh thẹn thùng khó nhịn, nàng liếm ngón tay Tiêu Trần Mạch, hơi nức nở nói: “Cho thần đi."   “Được.”   Được người trong lòng khẩn cầu, Tiêu Trần Mạch cũng không muốn nhịn thêm nữa.   Hắn nhanh chóng cởi khố nàng ra, từng chút lộ ra hoa huyệt giữa chân nàng.   Sau đó, hắn nâng long căn, thẳng lưng cắm vào.   “A ~ Hoàng thượng ~ đau ~”   Cái kia của hắn quá lớn, vừa đi vào đã làm nàng cảm giác như mình bị xé rách.   “Tạ khanh, tiểu huyệt của ngươi chặt quá.”   Tiêu Trần Mạch cắn răng, mồ hôi trên trán chảy liên tục bởi vì nhẫn nại, một giọt nhỏ từ hàm dưới cắn chặt của hắn xuống tiêu nhũ nàng.   Hắn là thiên tử, tuy hậu cung không có ba ngàn giai nhân nhưng cũng không thiếu nữ nhân trẻ tuổi mỹ mạo.   Xưa nay trong truyện nam nữ đều là nữ nhân gắng sức lấy lòng, muốn được hắn sủng hạnh và thương yêu.   Nhưng hắn chỉ phát tiết dục vọng của bản thân, không kiêng dè cảm thụ của nữ nhân.   Nhưng nhìn gương mặt Tạ Thanh Anh hơi tái nhợt vì đau đớn, chẳng biết vì sao, lòng hắn rất đau.   Đây là lần đầu tiên, hắn cân nhắc đến cảm thủ của đối phương ở trên giường.   “Tạ khanh, đừng sợ…” Tiêu Trần Mạch dịu dàng nói.   Nói xong, hắn hơi rút long căn mình vừa đâm vào ra.   Rồi sau đó, hắn ghé sát giữa hai chân nàng, ngậm hai cánh hoa của nàng nhẹ nhàng liếm láp.   “Ưm!”   Tạ Thanh Anh khiếp sợ tột cùng.   Nàng không thể tin được, Tiêu Trần Mạch thân là cửu ngũ chí tôn, quân chủ thiên hạ giang sơn lại làm chuyện như vậy vì nàng.   Đừng nói là hắn, ngay cả trong những thoại bản ướt át kia cũng đều là nữ tử làm cho nam tử.   Dưới môi lưỡi linh hoạt của Tiêu Trần Mạch, tiểu huyệt nàng mau chóng thấm ra rất nhiều dâm thủy, làm ướt nhẹp cả mật huyệt của nàng lẫn miệng Tiêu Trần Mạch.   “A ~ hoàng thượng ~ đừng mà ~ ngài không thể ~ a ~” Nàng thấp giọng run rẩy, tay nhỏ không có sức lực đẩy hắn phí công.   Hắn quả quyết như trên triều đình, Tiêu Trần Mạch là người bá đạo ngay cả trong chuyện tình dục.   Hắn dùng môi chọc ghẹo nàng vì hắn thích.   Chỉ cần chuyện hắn thích thì không ai có thể ngăn cản.   Tạ Thanh Anh càng đẩy hắn, đầu lưỡi hắn càng đâm sâu, mô phỏng theo động tác giao hoan, liếm mút bên trong hành lang chật hẹp của nàng.   “A ~ hoàng thượng ~ thần không chịu được ~ a ~”   Tạ Thanh Anh không ngừng thở gấp, lớn tiếng rên rỉ.   Tứ phía yên tĩnh, con ngựa cũng đã say ngủ. Giữa toàn bộ núi rừng, âm thanh hắn tấm tắc liếm mút và nàng rên rỉ trở nên vô cùng rõ ràng, không ngừng vang vọng.   Hắn bá đạo đè chân nàng xuống, dùng đầu lưỡi cao quý nhất liên tục liếm láp mật huyệt của nàng, mãi đến khi Tạ Thanh Anh thét chói tai lên cao trào mới được thả ra.   “Tạ khanh, trẫm muốn đi vào.”   Là thông báo, không phải trưng cầu ý kiến.   Ngay sau đó, không đợi Tạ Thanh Anh đáp ứng, hắn lập tức đâm vào nơi xuân thủy ẩm ướt của nàng.   “A ~”   Cảm giác xé rách truyền từ dưới thân lên, Tạ Thanh Anh quá đau đớn phải nắm chặt cánh tay hắn.   Lúc này, nàng đã ném bốn chữ “đi quá giới hạn” ra sau đầu.   “Tạ khanh đừng sợ, trẫm sẽ làm ngươi thoải mái.”   Nói xong, hắn đè lên nàng, nâng eo chuyển động.   "A ~ Hoàng Thượng ~ a ~"   Mỗi một lần Tạ Thanh Anh đều cảm giác như có cây gậy sắt đâm vào thân thể nàng, dị vật khổng lồ xâm lấn làm nàng cắn môi, rơi lệ, rên rỉ.   Nhưng nàng lại sung sướng, thỏa mãn.   Chưa từng có lúc nào nàng cảm giác mình ở gần Tiêu Trần Mạch như vậy.   Trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, lúc này bọn họ đã hòa làm một thể.   “Tạ khanh, ngươi hẳn biết ta đã chờ thời khắc này bao lâu.”   “A ~ hoàng thượng ~ a ~ là lỗi của thần ~ xin hoàng thượng thứ tội ~”   “Là lỗi của ngươi,” Tiêu Trần Mạch ngậm lấy đầu vú hồng hào mềm mại của nàng, khẽ cắn như trừng phạt, “Nếu biết ngươi là nữ tử sớm, trẫm đã muốn ngươi từ ba năm trước rồi.”   Cả người Tạ Thanh Anh run lên, nàng do dự mở miệng: “Hoàng thượng…”   Nàng muốn hỏi, nếu như nàng thực sự là nữ tử, ngoài muốn nàng, còn những thứ khác thì sao?   Hắn có thể tha nàng tội khi quân, có thể xử phạt mọi người Tạ phủ không?   Nhưng không đợi nàng mở miệng hỏi, Tiêu Trần Mạch đã bắt đầu chuyển động một vòng nữa.   “Tạ khanh,” Hắn xoa mạnh đầu nhũ của nàng, nhìn chúng bị nắn thành các loại hình dạng dưới đầu ngón tay mình, hỏi: “Ngươi buộc ngực mỗi ngày có khó chịu không?”   "A ~ thần ~ a ~ thần khó chịu ~"   “Đã khó chịu thì phải để trẫm xoa bóp cho ngươi.”   Dứt lời, động tác của hắn thật sự nhẹ đi, dịu dàng xoa nắn.   Nhưng so với bên trên thì động tác thân dưới của hắn tuyệt đối không được coi là dịu dàng.   Có thể do chờ quá lâu, có thể vì cho rằng đây chỉ là một giấc mộng, Tiêu Trần Mạch đã bắn một lần vào trong nàng, lại cứng tiếp rất nhanh.   Giờ phút này hắn sắp tới lần hai rồi.   "Tạ khanh ~ Tạ khanh ~"   Hắn sốt cao trong người nhưng không ngừng lẩm bẩm gọi nàng.   Dường như để xác nhận người dưới thân thật sự là nàng, là người mình ngày nhớ đêm mong, nhớ mãi không quên kia.   "Hoàng thượng ~"   Hai tay Tạ Thanh Anh mềm mại không xương bám chặt vào hắn, yêu kiều đáp lại.   Ánh trăng vằng vặc, bốn phía âm u gần như mực, chỉ có nơi này của bọn họ có hai thân thể vàng bạc quấn quýt lẫn nhau.   Màu cổ đồng chính là hắn, trắng như tuyết chính là nàng.   Vì tình yêu, xác thịt triền miên rung động lòng người.   Tiêu Trần Mạch ôm chặt eo nàng, dương vật màu đỏ tía không ngừng đâm vào kiều huyệt phấn nộn của nàng, lần nào cũng cắm vào toàn bộ, rút ra cũng triệt để, làm hành lang thịt mềm chật hẹp của nàng cũng nhũn ra.   “Tạ khanh, tim trẫm có ngươi.”   Hắn xâm nhập vào, đồng thời biểu lộ tình ý của mình.   "A ~ hoàng thượng ~ thần cũng vậy ~ a ~ chậm một chút ~ sắp không chịu nổi rồi ~ a ~"   Tạ Thanh Anh đã cao trào hơn hai lần, nàng cảm giác có phải tiểu huyệt của mình đã bị đâm hỏng rồi không. Nhưng người đè bên trên như mãi mãi không biết mệt mỏi, cứng như sắt không đổi.   Nàng đau đớn tột cùng cũng dễ chịu tột cùng, vừa hy vọng hắn mau mau dừng lại, vừa hy vọng hắn đừng ngừng lại.   Cứ mâu thuẫn như vậy, bỗng nhiên ngửi được một mùi máu tanh nồng nặc.   “Hoàng thượng,” Mặt nàng lập tức trắng bệch, vội la lên: “Miệng vết thương của ngài lại chảy máu, xin ngài mau ra đi ~”   Có lẽ nàng điên rồi, dù hắn có sốt cao hơn nữa thì sao nàng có thể vì chút tư tình bản thân mà không để ý đến an nguy của hắn được? Vận động một hồi lâu, tự nhiên Tiêu Trần Mạch cũng thấm mệt.   Nhưng nhìn dáng vẻ Tạ Thanh Anh lo lắng, hắn lại cảm thấy rất thú vị.   “Tạ khanh, phải làm sao đây, bây giờ trẫm vẫn chưa muốn bắn. Ngươi nói vài câu dâm thoại kích thích trẫm chút đi.”   Dứt lời, hắn lại nghĩ Tạ Thanh Anh chưa từng đọc sách đông cung.   Khi đang cảm thấy đáng tiếc, hắn lại nghe người xinh đẹp mềm mại dưới thân bỗng nức nở nói: “A ~ hoàng thượng ~ tiểu huyệt của thần bị ngài đâm nát rồi ~ a ~ hoàng thượng ~ long căn của ngài quá lớn ~ đâm đến tận tử cung rồi ~”   Nàng yêu kiều rên rỉ, phối hợp với động tác cắn môi vặn eo của nàng làm Tiêu Trần Mạch lập tức bị kích thích tê cả da đầu.   Động tác của hắn nhanh hơn trong nháy mắt, vừa mạnh mẽ đè eo nàng vừa nói: “Tạ khanh ~ tiểu huyệt của ngươi chặt quá ~ nhỏ như thế sao lại chảy nhiều nước như vậy ~ hả?”   Mắt thấy những gì mình học trong sách có ích mà mùi máu tanh trong không khí lại dày đặc hơn, Tạ Thanh Anh càng cố gắng, nàng đưa tay đến trước ngực mình, tự đưa tay non mềm xoa nắn bầu vú tuyết trắng, làm nũng khóc không ra tiếng: “A ~ hoàng thượng ~ long căn của ngài đang đâm vào tiểu huyệt của thần ~ a ~ nhanh quá ~ thần không chịu nổi nữa ~ a ~ xin ngài cho thần ~ cho thần hết long tinh của ngài ~” Nàng yêu kiều rên rỉ, thanh âm uyển chuyển êm tai như chim hót, một nửa vì dục vọng một nửa vì lo lắng cho vết thương của hắn.   Rõ ràng là quân tử thanh nhã lạnh nhạt nhưng lại tự thủ dâm ở ngoại ô không che chắn này, ở ngay dưới mắt hắn. Đầu Tiêu Trần Mạch nổ tung trong nháy mắt, ngay sau đó, hắn nhanh chóng ra vào mấy chục lần mới bắn ra.   “Tạ khanh ~ cho ngươi, cho ngươi hết, mau mau mang một long thai cho trẫm ~”   ――   Đầy ắp thịt heo, hy vọng mọi người ăn vui vẻ ~