Cảnh Nhất Bích vừa mới lên ngựa, nghiêng đầu liếc mắt nhìn nam tử vẫn luôn cưỡi bạch mã, phát hiện trên mặt hắn trước sau như một mỉm cười. “Đoạn đường này, nên tách ra đi.” Nam tử kia thanh âm dị thường trong trẻo, còn mang theo một điểm thờ ơ. Mặc dù đám người kia vẫn đuổi theo. Nhưng muốn đánh bại mười mấy cao thủ, cũng là chuyện không thể nào. “Chủ tử. Ở đây không an toàn, mau nhanh ly khai thôi.” Lúc này một thị vệ khác tiến lên, đối với nam tử cúi đầu bẩm báo. Nam tử hơi nhíu mày, vung roi ngựa, như một trận gió cùng Cảnh Nhất Bích xông ra ngoài. Tính toán triệt để bỏ qua đám người kia. Nhưng đúng lúc đó, phía trước thổi qua một trận gió lạnh. Thị vệ đi đầu hô to một tiếng, “Cẩn thận.” Không ngờ đột nhiên lại có một tấm lưới từ trên trời rơi xuống xuống, đem toàn bộ bọn họ trói lại. Vì quá bất ngờ mà một số người ngựa còn ngã sấp trên mặt đất. Lúc này, nam tử nguyên bản mang vẻ mặt tươi cười đã thay đổi một chút, kinh ngạc quay đầu nhìn Cảnh Nhất Bích, “Chẳng lẽ còn có?” Cảnh Nhất Bích gật đầu, con ngươi có chút lo lắng, “Có thể so với chúng ta nhiều hơn.” Lời vừa dứt, nam bắc phương phương hướng đồng thời lao tới hai mươi tám người bịt mặt. Cảnh tượng đột nhiên xảy ra, song phương đều sửng sốt, tựa hồ cũng không ngờ tới. Sửng sốt chỉ chốc lát, mấy hỏa cầu không biết từ đâu phóng tới, vừa vặn rơi trong đám người. Hiện trường một mảnh hỗn loạn, song phương không hết hai chiến. Cùng lúc đó, một bóng đen thừa dịp cưỡi ngựa vọt tới. Dùng chủy thủ, cắt đứt lưới. “Nhất Bích, người muốn lấy đầu ngươi lại tới rồi.” Người được xưng là chủ tử lên tiếng, nhưng không ngờ một thanh âm lành lạnh lại hướng Cảnh Nhất Bích gọi, “Thập Nhất, đi mau.” Cảnh Nhất Bích theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh nhỏ nhắn che mặt ngồi trên lưng ngựa, bởi vì ánh lửa mập mờ mà không thấy rõ được ánh mắt đối phương, chỉ cảm thấy thanh âm có chút lạnh, còn có chút suy yếu. Phía sau có người cầm kiếm xông đến, người nọ phản ứng nhanh nhẹn, đầu không quay lại, nhưng chuẩn xác đâm vào yết hầu kẻ kia! Động tác sạch sẽ mà tàn nhẫn! Trong nháy mắt, máu tươi bị nhiễm trên tuyết trắng y sam của Cảnh Nhất Bích. Làm thân thể hắn khẽ choáng váng. “Uy! Cảnh Nhất Bích, ngươi lúc này sao có thể thấy máu là choáng!” Nam tử nhìn sắc mặt Cảnh Nhất Bích trắng bệch, không chút khách khí vỗ mặt hắn. A Cửu nhìn, nhất thời nhíu lại chân mày. Trong tình cảnh này chỉ có ly khai mới an toàn. Nàng nhảy xuống ngựa, lập tức ném hai người kia lên trên. Bản thân thì cũng theo đó cưỡi lên một con ngựa khác. Cứ như vậy bị ném, mặt đụng phải lưng ngựa, nam tử chán ghét tức giận trừng mắt với A Cửu. Phía sau truy binh đuổi theo không ngừng. A Cửu nghĩ nghĩ, đối nam tử nói, “Xuống ngựa, rồi cõng hắn.” Nam tử cả kinh, “Ngươi nói cái gì?” A Cửu ánh mắt rơi vào hướng truy binh, không kiên nhẫn nói, “Không muốn chết, thì theo ý ta đi.” “Ngươi bảo ta cõng hắn?” Nam tử nở nụ cười lạnh, xoay người trang trọng muốn vỗ mặt Cảnh Nhất Bích, “Cảnh Nhất Bích, ngươi tỉnh cho ta, người này thế nhưng muốn ta cõng ngươi này!” Tay còn chưa đụng tới Cảnh Nhất Bích, A Cửu đã nhanh chóng đi qua, giữ chặt cổ tay hắn, “Ngươi dám tiếp tục chạm vào hắn, cẩn thận ta chặt đứt tay ngươi.” Khoảng cách gần như vậy, A Cửu rốt cuộc cũng thấy rõ khuôn mặt nam tử này.