Hoàng Kim Đồng

Chương 40 : Tự rước lấy nhục (Hạ)

Tần Huyên Băng tùy ý mở hộp đồ trang sức, bên trong là một sợi dây chuyền bạch kim có mặt đá, dây chuyền được tạo thành từ hai bộ phận, một phần là vòng trang sức làm bằng bạch kim, phần còn lại được tạo thành từ năm viên kim cương, trong đó có bốn viên giống nhau, ở giữa là một viên kim cương lớn hơn, bạch kim và kim cương phát ra những luồng sáng đủ màu dưới ánh đèn. Tần Huyên Băng thấy mặt dây chuyên này thì có hơi ngây ra, sau đó trên mặt xuất hiện nụ cười lạnh, tất nhiên tình huống này rơi vào trong mắt Hứa Vĩ thì sẽ coi là tán thưởng. Sau khi lấy sợi dây chuyền ra khỏi hộp trang sức, Tần Huyên Băng dùng hai ngón tay mảnh khảnh kẹp lấy viên kim cương hơi lớn ở giữa, hắn đưa đến ngọn đèn nhìn cẩn thận hơn mười giây, sau đó mới trả dây chuyền trở về. - Hứa tiên sinh, xin hỏi sợi dây chuyền này được công ty của anh bán ra với giá bao nhiêu? Tần Huyên Băng bỏ sợi dây chuyền vào trong hộp rồi nhìn về phía Hứa Vĩ hỏi. - Sợi dây chuyền này chính là do đại sư thiết kế Carol Bonnie người nước Anh được chúng tôi mời đến sáng tác ra, sợi dây chuyền này được chế tạo từ Platn(bạch kim) và Pt999(Hàm lượng bạch kim 999%), nặng 18,8 gam, những hạt kim cương khảm nạm vào đều được chúng tôi mua giá cao từ Nam Phi, là những viên kim cương đạt đột tinh khiếp VS2 cao cấp, tổng trọng lượng là năm cara, bốn viên nhỏ là không phẩy năm cara, viên chính giữa là ba cara. Vị đại sư thiết kế kia đã đưa sợi dây chuyền và những viên kim cương hoàn mỹ dung hợp lại với nhau, sợi dây chuyền này chính là sản phẩm chủ lực của chúng tôi tham gia hội chợ châu báu toàn quốc vào năm nay, còn chưa được sản xuất ra thị trường. Hứa Vĩ nói mà có sử dụng nhiều từ tiếng Anh, Lưu Xuyên ở bên cạnh nghe thấy vậy thì liên tục nhíu mày, đang định lên tiếng cắt đứt lời thì Hứa Vĩ đã ngừng lại giống như đợi Tần Huyên Băng hỏi giá cả. Nhưng Hứa Vĩ đã thất vọng, Tần Huyên Băng chỉ nhìn mà không muốn mở miệng, vì vậy hắn chỉ có thể tiếp tục nói: - Còn giá cả, chúng tôi còn chưa định giá cho nó, nhưng có lẽ cũng phải hơn hai triệu. Với hình tượng của Tần tiểu thư, nếu như thích sợi dây chuyền này, hơn nữa tình nguyện làm người phát ngôn cho công ty của chúng tôi, như vậy có thể nhận được sợi dây chuyền này. Hứa Vĩ cũng không phải mạnh miệng, công ty của hắn gần đây thật sự đang tìm người phát ngôn, tuy theo ý của đại đa số mọi người chính là có khuynh hướng dùng ngôi sao để làm người đại diện, nhưng Hứa Vĩ tin với khí chất và tướng mạo của Tần Huyên Băng, nếu đám người kia thấy được nàng thì nhất định sẽ đồng ý ngay, đồng thời hắn cũng có thể nhân cơ hội mà tấn công. Hắn cũng không quan tâm đến chuyện người phụ nữ lạnh lùng như băng kia có thê từ chối hay không, vì hắn nghĩ không có người phụ nữ nào có thể kháng cự lại lực hấp dẫn lớn như thế. Tần Huyên Băng nge như vậy mà cặp mày thanh tú khẽ nhíu lại, nàng ngân nga nói: - Tôi cũng có ý kiến về sợi dây này, không biết Hứa tiên sinh có muốn nghe hay không? - Tất nhiên là có thể, Tần tiểu thư cứ nói, Hứa mỗ xin lắng tai nghe. Hứa Vĩ đắc ý nhướng mày, hắn cho rằng Tần Huyên Băng có vấn đề muốn thỉnh giáo mình. - Đầu tiên tôi muốn nói chính là độ tinh khiết của năm viên kim cương kia cũng không phải là đẳng cấp VS2 như Hứa tiên sinh đã nói, mà chính là cấp P2, là một loại kém nhất, tính cả tiền công cắt gọt, năm viên kim cương này chỉ có giá khoảng sáu chục ngàn đô la Hongkong mà thôi. - Điểm thứ hai chính là bạch kim làm nên sợi dây chuyền cũng không phải là PT999 và chỉ là PT 950 mà thôi, giá thị trường cũngc hỉ là ba trăm một gam, nói cách khác thì sản phẩm dây chuyền này có thành phẩm tuyệt đối không cao hơn một trăm năm chục ngàn đô la Hongkong. Nếu nói về kiểu dáng của sợi dây chuyền, tôi có thể nói nó không đáng một đồng, vì vậy tôi có thể lý giải giá cả hai triệu mà Hứa tiên sinh nói ra là cố ý lừa gạt người tiêu thụ hay không? Tuy âm thanh của Tần Huyên Băng rất uyển chuyển dễ nghe, nhưng lúc này nghe vào trong tai của Hứa Vĩ thì giống như sấm sét giữa trời quang. Hắn là người biết rõ nhất về thành phẩm của sợi dây chuyền này, nhưng không ngờ lúc này lại bị vạch trần một cách không lưu tình trước mặt công chúng. Tình huống của hắn lúc này chẳng khác nào vừa ăn một cái tát lại bị đạp ngã xuống đất, đả kích này thật sự còn nghiêm trọng hơn sự kiện vòng tay vừa rồi rất nhiều. Phải biết rằng dù trong nước có rất nhiều công ty châu báu làm hàng nhái, mua những sản phẩm kim cương có phẩm chất thấp, sau đó lại thông qua quan hệ với vài tổ chức kiểm nghiệm của nhà nước để làm ra sách chỉ dẫn, như vậy khi bán đi có thể kiếm được lợi nhuận gấp mười lần thậm chí là vài chục lần. Nhưng đó là những chuyện được tiến hành trong bóng tối, không thể lộ ra ngoài sáng, nếu như sự việc hôm nay truyền ra ngoài, như vậy sẽ sinh ra ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ với danh dự của công ty Hứa Thị. Đám người Tống Quân cũng không phải hiểu rất rõ về kim cương, nhưng bọn họ cũng biết sự phân chia phẩm chất của kim cương, độ tinh khiết của kim cương được quốc tế chia làm chín cấp bậc là VVS, VS1, VS2, S1, S2, S3, P1, P2, P3, trong đó cấ bậc VVS là cao nhất, nếu dùng kính lúp với độ phóng đại là 15 lần để quan sát thì không thấy chút tạp chất nào, những sản phẩm cấp bậc cao như vậy là cực kỳ hi hữu. Sau đó là những viên kim cương ngoài VS2, chỉ cần dùng kính lúp mười lần phóng đại sẽ không thấy tạp chất, ngoài S3 thì dùng mắt thường sẽ không thấy tạp chất gì, nhưng nếu dùng kính lúp độ phóng đại 14 lần sẽ thấy những điểm trắng hoặc điểm đen hay những tạp chất khác. Những loại kim cương dưới P1 có thể thấy được tạp chất bằng mắt thường, vì vậy mà Tần Huyên Băng mới đưa kim cương lên nhìn dưới ánh đèn và lập tức phát hiện ra đẳng cấp của nó. - Tần tiểu thư nói như vậy có chút võ đoán, công ty của chúng tôi có giấy chứng nhận phân cấp kim cương GAC của hiệp hội bảo thạch Trung Quốc, sao có thể làm hàng nhái để lừa bịp người tiêu thụ? HƠn nữa đây là kiểu dáng mới nhất và lưu hành nhất của đại sư thiết kế Carol Bonnie, được quốc nội đánh giá rất cao, vì sao lại không đáng một đồng? Chẳng lẽ Tần tiểu thư cho rằng mình còn cao siêu hơn cả đại sư Carol Bonnie? Tần Huyên Băng nói như vậy thật sự vượt xa sức thừa nhận của Hứa Vĩ, thứ này liên quan đến danh dự gia tộc, vì vậy hắn thật sự vứt chữ "sắc" qua một bên, nói chuyện bắt đầu có hơi hướm đối chọi gay gắt. Tần Huyên Băng chỉ cười nhạt, nàng giống như không nghe thấy lời chỉ trích của Hứa Vĩ, nàng chỉ mở miệng nói: - Hứa tiên sinh nói đến vị đại sư thiết kế Carol Bonnie, đây là người tôi không nhận ra, cũng chưa từng nghe nói đến, nhưng tôi biết đây là một người có nhân phẩm cực thấp. Tôi nói kiểu dáng của sợi dây chuyền này không đáng một đồng, cũng vì sợi dây chuyền được ông ấy thiết kế giống hệt như một kiểu dáng trong lô hàng châu báu mà hoàng thất nước Anh đặt hàng vào năm ngoái, nói cách khác thì Carol Bonnie là một kẻ làm hàng giả, nếu các anh đưa sản phẩm này ra thị trường, tôi tin chắc các anh sẽ nhanh chóng nhận được giấy triệu tập của tòa án. - Cô nói bậy, cô có chứng cứ gì để chứng minh những gì mình nói là thật? Cô rõ ràng là vu oan cho công ty chúng tôi, Tần tiểu thư, họa từ miệng mà ra, mong cô ăn nói cẩn thận cho. Lời nói của Tần Huyên Băng thật sự đã xé toang phần ngụy trang của Hứa Vĩ, lúc này gương mặt trắng nõn trở nên méo mó, phải biết rằng đại sư Carol Bonnie chính là người được hắn yêu cầu mời đến trong hội nghị gia tộc, nếu những lời của Tần Huyên Băng là thật thì địa vị của hắn ở gia tộc sẽ bị ảnh hưởng lớn, dù sao thì gia tộc Hứa Thị cũng có rất nhiều nhân tài, đám người nhìn chằm chằm vào vị trí của hắn cũng không ít. - Vì tôi chính là người thiết kế ra sản phẩm này, tôi có tư cách nói ra những lời như vậy, anh có thể về nói với đại sư thiết kế Carol Bonnie, khi đến thời điểm phù hợp thì Kathrn sẽ truy tố hành vi xâm quyền của anh ta. Kathrn chính là tên tiếng anh của Tần Huyên Băng, trong ngành sản xuất chấu báu quốc tế, khi mọi người miêu tả về Tần Huyên Băng thì đều nói ra tên và bản thân của nàng, giống như những gì nàng thiết kế ra đều đẹp như chính bản thân mình vậy. Tần Huyên Băng nói ra những lời như vậy thật sự làm cho Hứa Vĩ hoàn toàn tan vỡ, hắn không biết nhà thiết kế mình mời đến lại sao chép tác phẩm của một người khác, càng làm hắn khó khăn chính là mình cầm bản sao chép để khoe khoang trước mặt tác giả của nó, thuần túy là tự rước lấy nhục. Vì vậy mà lúc này vẻ mặt của Hứa Vĩ thật sự như màu đất, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.