Ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu qua cửa sổ, len lỏi phủ lên gương mặt trắng nõn có vẻ bất ổn đang say ngủ. Rốt cuộc cơn sốt của Lăng Nhược Đình đến sáng hôm sau mới lui đi. Nhưng người vẫn chưa tỉnh lại. Vị đại phu kia lại đến, nhìn vết thương của Lăng Nhược Đình xong, ông ta lại thay thuốc cho nàng, vừa làm vừa chỉ dẫn cho Triệu Dung cùng nha hoàn Nguyệt Cầm. Ông nói tình hình vết thương không tệ. Không xuất hiện tình trạng nhiễm khuẩn rồi mới rời đi. Triệu Dung lại lần nữa thả lỏng. Không có việc gì là tốt rồi. Liền sau đó, Nguyệt Cầm nói -Phu nhân, người vất vả chăm sóc tiểu thư cả đêm rồi, giờ hãy nghỉ ngơi đi….! Đã có Nguyệt Cầm ở đây, tiểu thư tỉnh, con sẽ liền báo với người…! Triệu Dung nghe nàng nói, ánh mắt yêu thương vẫn nhìn Nhược Đình một hồi, gật đầu -Được a…Con nhớ, tiểu thư tỉnh lập tức đến báo cho ta…! -Nguyệt Cầm đã biết…! Phu nhân để Nguyệt Hương tỷ tỷ đưa người về phòng, tỷ ấy đang ở bên ngoài…. -Hảo a… Triệu Dung lúc này mới an tâm rời khỏi phòng ….. ….. Hoàng cung…. Nơi Hoàng cung, chính xác là Vĩnh Thọ cung, đang có hai nữ nhân, một ngoài bốn mươi cẩm y màu lam, một ngoài sáu mươi cẩm y màu tím đang nhàn nhã thưởng thức trà. Đó chính là hai nữ nhân cao quý nhất thiên hạ - Thái Hậu cùng Thái Hoàng Thái Hậu của Thiên Linh quốc. Thái Hậu tuy đã ngoài bốn mươi, nhưng bộ dáng vẫn là rất xinh đẹp động lòng người. Thái Hoàng Thái Hậu cũng không ngoại lệ, tuy trên mặt đã xuất hiện nếp nhăn, nhưng bộ dáng kia đoán chắc rằng khi còn trẻ, bà cũng là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Cả hai đều toát ra khí thế tao nhã, cao ngạo bức người. Thái Hoàng Thái Hậu nhấp một ngụm trà, gật đầu tấm tắc khen ngợi -Mùi vị không tệ! Hảo trà ngon…! -Phải…Đây là loại trà thượng hạng do Thuần nhi từ Hồ Nam thành đích thân chọn lựa, sai người đi ba ngày đêm đem về đến Hoàng cung dâng đến thiếp thân cùng mẫu hậu a…! -Thật sao? – Thái Hoàng Thái Hậu dừng lại động tác trên tay, ngạc nhiên hỏi -Đúng là như vậy! -Đứa nhỏ này cũng thật hiếu thuận a…! – Lão thái thái mỉm cười, trong mắt tràn ngập yêu thương nhìn ly trà trong tay. Mà Thái Hậu ngồi một bên nhìn thấy biểu cảm của Lão thái thái, cũng là một mảnh tươi cười. “Thuần nhi” mà hai lão nhân gia nhắc đến ở đây chính là Viên Lâm vương Tiêu Dương Tử Thuần – bào đệ duy nhất của Đương kim Hoàng thượng Thiên Linnh quốc, được phong vương ở vùng đất biên giới Viên Lâm, nơi núi rừng bạt ngàn trải rộng…. -Tử Thuần hắn năm nay là bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? -Thưa mẫu hậu, là vừa tròn hai mươi…! -Hai mươi sao? -Đúng vậy ạ -Chà…chà..! Nhanh quá nhỉ? Nghiên Nghiên a, ngươi cũng mau mau bảo hắn tìm lấy một vị Vương phi đi…! – Lão thái thái vừa cười, nói -Ai…Không giấu gì mẫu hậu, thần thiếp cũng là nhiều lần đề cập đến vấn đề này rồi. Thế nhưng Thuần nhi hắn lần nào cũng lấy cớ khước từ chuyện này…! Hỏi ra thì hắn bảo vẫn chưa muốn lập phi, nạp thiếp. Kẻ làm mẫu thân như ta cũng thật không biết phải làm thế nào…! – Thái Hậu lắc đầu thở dài -Tính khi hắn từ bé đã ương ngạnh, việc gì hắn không thích, hảo hảo sẽ không làm… Việc lập phi này, ai…! Đành phải đợi đến lúc có một cô nương nào đấy khiến hắn động tâm động lòng, may ra mới có thể…. – Lão thái thái bất đắc dĩ nói. Nhấp thêm một ngụm trà, bà nhẹ giọng bảo -Nghiên Nghiên này… -Mẫu hậu có gì dạy bảo? -Mẫu hậu gọi ngươi đến đây hôm nay là có chuyện muốn bàn bạc… -Xin mẫu hậu cứ nói. -Tiểu tử Hàn nhi kia, từ khi lên ngôi đến nay, đã được năm năm rồi nhỉ? -Vâng? – Thái Hậu có hơi mờ mịt, đáp -Năm năm,… phi tần đều đã có, thế nhưng hài tử thì vẫn chưa có lấy một nha! -Nha…Đúng là như vậy a…! - Thái Hậu “nha” một tiếng, gật đầu -Thuần nhi là vương gia, lấy vợ sinh con trễ một chút cũng không sao. Nhưng Hàn nhi lại là Hoàng đế, nhất định phải có thật nhiều hài tử…! Hắn nạp phi đã lâu như vậy, ngay cả đến một bào thai cũng là chưa có! Còn có, ngôi vị Hoàng hậu vẫn còn đang để trống! Ngươi nói, tiếp tục như vậy thật là không hay có phải không?