Hoàng hậu bé con
Chương 12
Triệu Dung chỉ cười nhẹ, không nói gì nữa. Mắt thấy đại phu xử lí vết thương cho Nhược Đình đã xong, liền vội hỏi
-Đại phu, như thế nào rồi?
-Tiểu thư bị thương khá nặng, vết thương là vào phần mềm. Lão phu đã xử lí toàn bộ vết thương rồi. Hiện giờ người có vẻ đang sốt, là do vết thương hành. Xem ra, tiểu thư cần phải tĩnh dưỡng hơn một tháng mới có thể lành lặn…! – Đại phu vừa chau mày vừa nói, trong lòng không ngừng nói, Thái úy đại nhân này có phải ra tay quá nặng không, cư nhiên đánh nữ nhi mình đến nông nỗi này….
-Vết thương của Đình nhi có phải là sẽ để lại sẹo? – Triệu Dung lo lắng hỏi. Nữ nhi thân thể có sẹo, thật là không tốt nha! Hơn nữa, nữ nhi nàng vẫn còn chưa lấy chồng a!
Đại phu nghe được lời bà, là suy nghĩ một chút rồi từ trong hộp thuốc lấy ra một lọ sứ nhỏ màu trắng, đưa cho Triệu Dung, nói
-Sau khi vết thương của tiểu thư lành lại, dùng dược này thoa lên, tệ nhất là làm mờ sẹo, da tiểu thư sẽ hoàn toàn không có vết tích của vết thương lần này…!
-Đa tạ đại phu – Triệu Dung cầm lấy lọ sứ trên tay ông, cảm kích nói. Ông chỉ gật đầu, sau đó bảo
-Lão phu sẽ kê đơn thuốc. Thuốc này hằng ngày sắc cho tiểu thư uống, kết hợp với ăn uống, nghỉ ngơi điều độ sẽ giúp vết thương nhanh lành hơn. Còn nữa, tránh để tiểu thư đi lại nhiều hay làm việc nặng nhọc, sơ sẩy, miệng vết thương sẽ rách ra, hồi phục cũng là khó khăn hơn nhiều…!
-Ta đã nhớ rồi…!
Đại phu gật đầu
-Tối nay rất quan trọng, chăm sóc tiểu thư kỹ một chút. Tránh cho vết thương bị nhiễm khuẩn, ngày mai lão phu lại đến thay thuốc cho tiểu thư.
-Ta hiểu rồi, cám ơn đại phu – Triệu Dung vô cùng cảm kích, nói
-Vậy, không còn việc gì nữa, lão phu xin cáo lui!
-Được a! Khâm nhi, làm phiền con tiễn đại phu…! – Triệu Dung nhìn về phía Lăng Nhược Khâm, ôn hòa nói
-Phu nhân, không cần phiền đến nhị thiếu gia a…! – Ông khách sáo nói với Triệu Dung. Nhưng là bà vẫn khoát tay nói
-Đại phu không cần khách sáo. Tiền công và tiền thuốc của Đình nhi, ngày hôm nay, ta sẽ gửi đến ông đầy đủ…!
-Đa tạ phu nhân. Lão phu xin cáo từ!
-Được a – Hai vợ chồng Lăng Nhược Thanh hướng ông gật đầu
-Ta tiễn ông…! – Lăng Nhược Khâm nói với đại phu
-Đành phải làm phiền nhị thiếu gia rồi..!
Lăng Nhược Khâm gật đầu không nói gì, dẫn đại phu rời khỏi. Tiễn đại phu ra ngoài rồi, lúc này Triệu Dung mới thở phào nhẹ nhõm. Không có việc gì thì tốt rồi, vừa rồi bà đã sợ muốn chết. Lăng Nhược Đình bây giờ đã được thay quần áo, vết thương sau lưng cũng đã được băng bó. Nàng nằm ở đó, mày vẫn nhíu chặt, thoạt nhìn ngủ vô cùng bất ổn. Triệu Dung ngồi xuống bên cạnh, đưa tay chạm vào hàng lông mày của Lăng Nhược Đình.Người trên giường bất động, mày vốn đang nhíu chặt lại dường như đã giãn ra, nhu hòa hơn vài phần. Triệu Dung nhìn thấy thế, tâm tình như thả lỏng hơn.
-Dung… - Lăng Nhược Thanh nãy giờ vốn im lặng quan sát, nay lại đột nhiên lên tiếng
-Có chuyện gì? – Triệu Dung mắt vẫn không rời Lăng Nhược Đình, hỏi lại
-Nàng…có trách ta không?
Nghe được câu hỏi của Lăng Nhược Thanh, Triệu Dung ngẩng đầu lên, nhìn thấy ông vẻ mặt khổ sở, mắt chăm chú nhìn con gái, lòng bà chùng xuống. Bà không nghĩ ngợi, lắc đầu, bảo
-Ta không trách chàng…
-…… - Lăng Nhược Thanh hít một hơi, hốc mắt đỏ lên, giọng ông run run
-Vậy, Đình nhi….liệu nó có ghét ta hay không? Rõ ràng là Hoàng thượng sai trước, nhưng ta lại một mực mắng nó, bảo rằng là nó sai. Lại còn đánh nó ra đến nông nỗi này….. Không phải là ta không thương nó, nhưng là vì Lăng gia, ta đành phải xuống tay mà đánh nó thôi. Nhìn con đau đớn khóc thét, lòng ta cũng đau đến chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần….
Triệu Dung nhìn chồng, suy nghĩ. Đúng như Kiều Nhung Ngọc nói, hằng ngày tướng công bà cưng chiều, yêu thương con gái như thế nào, từ bé đến giờ vẫn là chưa một lần đánh qua con, lần này đánh con đến nông nỗi này, ông có thể không đau lòng sao? Có thể không khổ sở sao? Nghĩ đến đây, bà tiến đến bên cạnh Lăng Nhược Thanh đang đứng ở đuôi giường con, nắm chặt lấy bàn tay ông, dịu dàng nói
-Đình nhi sẽ không trách chàng… Đình nhi vốn là một đứa bé ngoan, nó sẽ hiểu được lòng chàng vì gia tộc nên mới phải làm như thế với nó…Đình nhi biết, chàng yêu thương nó như thế nào…! Nhất định sẽ không có chuyện Đình nhi ghét chàng…! Tin ta…
Nghe được lời của Triệu Dung, tâm trạng ông cũng thả lỏng được vài phần. Bàn tay to siết chặt lấy bàn tay trắng ngọc đang nắm lấy tay ông, gật đầu một cái, im lặng không nói gì nữa……….
…………
…………………
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
138 chương
1 chương