Bí mật thiên địa
Chương 1 : thề chết bảo vệ vương gia
Nửa đêm
Lúc này toàn bộ bao quanh núi Hồng Lĩnh Sâm Lâm đang chìm trong một màn sương mù dày đặc.
Hồng Lĩnh Sâm Lâm tương truyền vốn là một trong những dãy núi thuộc dạng nguyên sơ nhất thuộc về Đại Việt Quốc. Chiều dài vượt qua cả ức vạn dặm, rừng núi bạt ngàn, Nơi đây ngoài nhân tộc sinh sống còn có một lượng lớn yêu thú cùng tồn tại. Hồng Lĩnh Sâm Lâm này tồn tại từ lúc nào chẳng ai biết rõ, có lẽ quá lâu so với sự tồn tại của nhân sinh để không ai biết rõ thì đúng hơn.
Gà gáy hai lượt , mọi thứ vẫn chìm trong yên tĩnh
Thế nhưng giữa màn sương mù dày kín.
Lúc này tại cửa một trang viện phía sau núi hồng lĩnh sâm lâm.
- Giết ...!!!
- Giết..!!!
- Tử thủ hộ giá....!!!!
- Giết....!!!!
Khung cảnh đang diễn ra lúc này trước trang viện vô cùng căng thẳng và khốc liệt. Một bên là hai trăm binh lính áo giáp tím đang vất vả dơ khiên chắn và thương chống đỡ rất vất vả và chật vật. Bao vây các phía là hai ngàn binh sĩ giáp trắng đang dương cung bạt kiếm khí thế bừng bừng . chêch lệch về số lượng nhưng có thể nhìn thấy bằng mắt tinh thần chiến đấu của phe áo giáp tím rất kiên trung bất khuất.
Bên này Tổng Lĩnh phe áo giáp trắng là một trung niên ngoài tứ tuần, mày rậm mắt trố, chiều cao có vẻ thấp nhưng thân hình cường tráng dữ tợn sau khi ra lệnh cho quân tạm dừng tấn công liền hướng về phía Tổng lĩnh giáp tím hô to :
- Phong Đằng ! Ngươi tại Đại Việt Quốc thế nào ? Lẫm liệt oai phong trên chiến trường là thế ! Ghi bao chiến công hiển hách vang dội là thế ! Cuối cùng lại bị tống về cái nơi hẻo lánh này thủ vệ cho một kẻ phế vật suốt mười năm ròng chôn vùi tiền đồ sự nghiệp tại đây không đuợc ai đếm xỉa tới. Ngươi có đáng để chịu như vậy hay không ? Chi bằng hãy quy hàng Đại Nhật Quốc của chúng ta giao ra nghiệt chủng kia. Ta sẽ tiến cử ngươi với Hoàng Thượng . Hoàng Thượng của chúng ta làn người yêu mến và kẻ có tài. Tất sẽ trọng dụng ngươi. Ngươi và người của ngươi sẽ không thiếu vinh hoa phú quý để huởng. Càng không thiếu đất để dụng võ !!!
Tổng lĩnh áo giáp tím bên này là một thanh niên rất trẻ, đoán tầm 25 đến 26 tuổi, khuân mặt anh Tuấn , đôi mắt to dài , đồng tử đen láy sâu thẳm khuân mặt toát lên một vẻ cương nghị mà kiên trung bất khuất. nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng, giận dữ bừng bừng quát to :
- Câm ngay miệng chó nhà ngươi lại cho ta ! Súc sinh không biết đạo trung nghĩa nhưng Phong Đằng ta đây chưa bao giờ dám quên. Loại gà chó không bằng các ngươi lại có si tâm vọng tưởng muốn chúng ta cúi đầu quỳ gối sao ? Không bao giờ !! .
Bên này Tổng Lĩnh quân áo giáp trắng vẫn cố giữ thái độ bình thản giọng ôn tồn ,ngữ điệu vô cùng khoan dung hoà hoãn lại nói :
- Ngươi chớ có nóng vội ! hãy nghĩ cho kỹ đi !! Tên phế vật kia dù sao cũng đã trúng tên chứa kịch độc của chúng ta. Chỉ sợ mong cũng đừng nói là sống được. Nay bốn phía chúng ta đều đã gài đại trận .cứu viện cũng đừng mong phá trận mà xông vào được. Ngươi còn vài trăm người lại còn thương tích đầy mình há có thể địch lại hai ngàn quân chúng ta. Ta tuyệt đối không ép ngưoi vào đường chết . Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao tên nghiệt chủng kia ra. Kể cả chỉ là một cái xác. Ta liền cho ngươi thêm một cơ hội .
Hàng lông mày Tổng Lĩnh áo giáp tím cong lên dữ tợn,ánh mắt trở lên lạnh lẽo, sức mạnh trong cơ thể đột nhiên thêm cuộn trào, hướng thẳng về phía quân địch quát lớn :
- Ta nhổ vào!!! Ngươi nghe cho rõ đây !! Phong Đằng và binh sĩ đại Việt quốc chúng ta không phải loại tham sống sợ chết. Càng không phải loại tiểu nhân ti tiện bán chủ cầu vinh . Nếu muốn tổn thương vương gia thì bước qua xác ta đây. Chúng ta thà làm Ngọc vỡ chứ không bao giờ chịu nhục...thề chết bảo vệ vương gia!!!!
Nghe đến đây bên binh lĩnh áo tím lúc này máu đã nhuộm đỏ giáp, toàn thân thương tích thê thảm vô cùng, bỗng sáng ngời đôi mắt, nhiệt huyết dâng đầy liền theo tiếng Phong Đằng mà cùng hô vang khẩu hiệu .
- Thề chết bảo vệ vương gia!!!
- Thề chết bảo vệ vương gia!!!
Tổng lĩnh áo giáp trắng thẹn quá hoá giận liền gào lên dữ tợn :
- Đồ ngu không có tầm nhìn !! không đầu hàng thì các ngươi cùng chết đi ! Xuống địa ngục mà làm con chó trung thành ... giết!!!! Giết sạch chúng không chừa một tên cho ta ...
Binh sĩ áo giáp trắng nhận lệnh liền tiếp tục giương cung bạt kiếm thẳng hướng binh sĩ giáo tím hung hăng tiến tới , sát ý ngập tràn. Mắt thấy được toàn quân sẽ bị diệt vậy mà tướng sĩ áo giáp tím không ai nhường bước tất cả đều tử thủ chống đỡ bảo vệ tiền trang đến cùng.
Bên trong trang viện lúc này.
Một đám người hầu và thái giám đang run rẩy đứng vịn vào nhau trước cửa một căn nhà trúc .Phía bên trong nhà trúc là hai tiểu thái giám và một Đại thái giám xem chừng Tuổi cũng ngoài 25 26 , thân mặc áo xanh tay cầm phất trần trắng ,mồ hôi cũng tuôn ướt đẫm trán và tay .
Đại thái giám bỗng nhiên quỳ sụp xuống hướng mặt lên trời cao ánh mắt đầy bi ai và tuyệt vọng kêu Lên :
- Cúi lạy Lão Thiên Gia ! Lão hoàng gia ! Cầu người trên cao linh thiêng phù hộ cho Vương Gia của chúng ta qua được kiếp nạn này! Thần dù hiến cả mạng mình cũng mong đổi lấy được lại chút bình an cho người ... cầu người ...van cầu người a….
Mà lúc này, Trung tâm của câu truyện phía trên chiếc giường gỗ trong gian phòng là một thiếu niên mặc cẩm bào thêu rồng hoa lệ . Đang lẳng lặng nằm im lìm. Khuân mặt trắng xanh không chút huyết sắc, toàn thân tím đen dấu hiệu độc phát toàn thân, nhìn qua đã biết đang trong trạng thái thập cửu nhất sinh . đột nhiên trên trán thiếu niên nổi đầy gân xanh, cơ thể run run không ngừng , khuân mặt trở nên dữ tợn tựa như đang tiếp nhận một thứ gì đó vô cùng thống khổ ...
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
750 chương
580 chương
69 chương
1592 chương
286 chương