Hoàng Cung Kỳ Ngộ

Chương 66 : Hợp tác

Lần này gặp lại hắn đã có da có thịt hơn, sắc mặt hồng hào, cũng khiến nàng đỡ phần áy náy. “Không ngờ người hẹn tôi đến đây lại là ngài.” Nàng mỉm cười thân thiện, ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn. Chưa đến bước đường cùng, nàng sẽ không tự nhận mình là Trần Lâm Nguyệt. Hắn không đáp, mà lặng lẽ ngồi quan sát nàng. Nàng lịch sự đợi hắn mở lời trước, nhưng thấy hắn có xu hướng ngồi ‘ngắm’ mình gần nửa giờ không chán, nàng phải chuyển sang chủ động. “Ngài muốn gặp tôi, không biết có phải có hứng thú với việc buôn bán của Lạc Vinh?” Để tránh hắn đề cập đến thân phận của nàng, nàng không thể không đi trước một bước giới hạn chủ đề, dù nguy cơ tên Vampire này phớt lờ lời nàng cũng khá cao. Vậy mà, việc duy nhất hắn có hứng thú, chỉ có…ngắm nàng. Lý Thiệu Minh sẽ không tự dưng mà hẹn gặp nàng. Nếu hắn quả thật nhớ nàng đến phát điên, hắn sẽ tìm đến phòng nàng giữa đêm giữa hôm chứ không phải bày ra trò đưa thư rồi hẹn gặp ở đây. Lần gặp này, chắc chắn có việc liên quan đến Lạc Vinh tiền trang. Vì Lê Nguyên Phong, vì mấy trăm mạng đang đợi đồng tiền bát gạo của nàng. Nhẫn nại thôi! Ngồi một chỗ mà không làm gì thì rất dễ phát điên, nhẹ hơn thì tim đập mạnh vì hồi hộp. Thế nên, nàng tự tìm việc cho mình, đó chính là…ngắm hắn. Ở với Lê Nguyên Phong bấy lâu, thứ quý giá nhất mà nàng học được không phải âm mưu thủ đoạn, đẳng cấp lừa tình, mà chính là dày mặt. Đợi đến khi chén trà thứ ba nguội hẳn, nàng liền thình lình đứng dậy, bước ra khỏi cửa. “Nàng không muốn nghĩ cách cứu Lạc Vinh sao?” Hắn lên tiếng. Vampire đúng là Vampire, dù đang uy hiếp người khác, giọng điệu vẫn rất dịu dàng. “Tôi chỉ là muốn đi rửa mặt một chút.” Nàng mỉm cười đáp. Nói rồi, nàng đi một mạch thẳng ra phía sau quán, tung lên mặt vài vốc nước. Nếu nàng phản kháng quá sớm, hắn sẽ mất hứng. Nếu nàng không có dấu hiệu phản kháng, hắn sẽ được thể mà ngồi đó thử thách sự kiên nhẫn của nàng đến chán chê. Vì vậy, nàng cố nhẫn nhịn chiều lòng hắn một chút, sau đó mới vờ ra tối hậu thư. Việc này hắn nhìn ra hay không nhìn ra cũng không quan trọng, vì đó chỉ là vấn đề của thời gian. “Lúc nãy ngài nói là mình có cách cứu Lạc Vinh?” “Nếu nàng đồng ý toàn bộ điều kiện của ta, ta sẽ đưa nàng toàn bộ kế hoạch giải cứu Lạc Vinh. Nếu nàng đồng ý một nửa, ta sẽ đưa một nửa. Rất sòng phẳng.” “Làm ăn buôn bán việc gì cũng phải rõ ràng.” Nàng nói. “Nếu ngài không đưa ra điều kiện trước, tôi cũng khó trình bày với trên dưới Lạc Vinh tiền trang.” Nhìn hắn phong thái bất phàm như thế nhưng đã có thể trong mười mấy năm xây dựng nên cơ nghiệp đồ sộ của nhà họ Lý, nàng nghi ngờ nếu hắn không phải gian thương thì cũng là dùng nhan sắc lừa người. Khả năng của nàng còn kém xa hắn, không cẩn thận chỉ có thiệt thòi. Điều kiện ghi trong cam kết toàn bộ điều liên quan đến việc buôn bán giữa Lạc Vinh và nhà họ Lý, trong đó tất cả những hàng tồn kho hiện tại của Lạc Vinh đều phải bán cho nhà họ Lý với giá một phần ba. Hai bản cam kết chỉ khác nhau về số lượng hàng. Tính đi tính lại, nếu Vampire có thể mua một lượng hàng lớn như vậy với giá hời, lợi nhuận của hắn quả là không nhỏ chút nào. Vấn đề là, chẳng phải như thế là hắn tự chuốc nguy cơ vào mình sao? Trong trường hợp cảng Tế Châu bị đóng, nàng bán số hàng này cho hắn, ít ra cũng sẽ lấy lại được một phần vốn, so với việc phải giữ số hàng mà không có đầu ra thì tổn thất ít hơn nhiều. Nếu có thể giảm bớt tổn thất, sẽ hạn chế được các ảnh hưởng xấu đến nhiều ngành kinh doanh khác trong nước mà Lạc Vinh đang nắm giữ. Thế nhưng, nếu cảng Tế Châu không bị đóng mà nàng lại bán giá rẻ cho hắn, sẽ đồng nghĩa với việc cắt đi hơn phân nửa lợi nhuận mà lẽ ra Lạc Vinh nên có, hơn nữa lại còn làm giàu cho đối thủ. Việc kinh doanh của họ Lý càng lớn, dù là ở lĩnh vực nào, cũng đều tăng khả năng uy hiếp đến Lạc Vinh. Cam kết ghi rõ nhà họ Lý sẽ nhận hàng sau hai tháng. Như thế, chẳng phải hắn đã chắc chắn sẽ cứu được cảng Tế Châu sao? Vì như thế nếu cảng đóng, hắn sẽ không bán được hàng, trong khi nếu lấy số hàng ngay lúc này thì hắn có thể tranh thủ bán được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, sau khi kí bản cam kết này, trong vòng ít nhất bốn tháng Lạc Vinh sẽ mất khách hàng về tay hắn. Còn hắn, vì độc quyền nắm số hàng trong tay, sẽ có thể ép giá các thương nhân nước ngoài, tăng lợi nhuận. Khoảng thời gian tưởng chừng ngắn ngủi đó, đặt trong bối cảnh nền kinh tế cạnh tranh còn kém như Lạc Việt, cũng đủ để hắn xây dựng lợi thế cho mình. Đến khi Lạc Vinh hồi phục, cũng khó mà giành lại thị phần. Chả trách trong vòng chưa đầy mười năm mà gia sản nhà họ Lý đã lên như diều gặp gió. Hắn toàn lợi dụng tình huống người ta lao đao mà nhảy vào kiếm lợi, không giàu cũng lạ. Lần trước Lạc Việt gặp thiên tai, hắn cũng mua được cả khối đồn điền, cơ sở với giá hời. Nhiều khi nàng nghĩ, không biết có phải công việc duy nhất của hắn là tạo nên thời thế, khiến người ta chìm, mình nổi để giành thế thượng phong không. Chỉ sợ không chỉ có trong kinh doanh hắn mới dùng chiêu đó. Mối quan hệ giữa Lê Ứng Thiên và Lê Nguyên Phong ngày một xấu đi, liệu có phần của hắn nhúng tay vào? Phải chăng, nàng hiện tại là đang tiếp tay cho hắn? “Tôi thật ra chỉ là người làm thuê. Đối với những quyết định quan trọng thế này, tôi phải hỏi qua ý kiến của vương gia.” Tiền mất có thể kiếm lại được, nhưng nếu vì nàng mà Lê Nguyên Phong xảy ra chuyện gì, có hối hận bao nhiêu thì cũng quá muộn rồi. “Vậy ba ngày sau gặp lại.” Hắn nói. Hắn không hề có ý gây áp lực cho nàng sao? Nếu bản cam kết có thể mang về thảo luận, việc gì hắn phải hẹn gặp nàng ở đây rồi bắt nàng ngồi chờ lâu như vậy? Có vẻ như từ trước đến giờ nàng toàn đứng một phe với hắn, nên khi nhất thời phải đứng ở bên kia chiến tuyến, nàng không biết phải chiến đấu thế nào. Xem ra, đã đến lúc nàng nên có một thái độ khác với Vampire, dù đã cố gắng không đối đầu với hắn, vì Trần Lâm Nguyệt. Hạ Vy vừa ra khỏi cửa, chủ quán liền nhanh chóng đưa quyển sổ lấy từ quầy tiếp tân đến bên bàn của Lý Thiệu Minh. ******* Về đến nhà, nàng liền kể hết mọi việc cho Lê Nguyên Phong, một chi tiết cũng không bỏ sót. Hắn nghe xong những lời lo lắng của nàng, chỉ xoa đầu nàng cười nhạt. “Mỹ nhân, nàng chỉ là một con vịt bầu từ trên trời rơi xuống, còn bọn ta lớn lên trong danh gia vọng tộc, từ nhỏ đã phải tranh đấu, lừa gạt lẫn nhau là việc nhẹ nhàng như ăn một chén cơm. Về tuổi đời, bọn ta nhiều hơn nàng. Về kinh nghiệm, bọn ta lại càng nhiều hơn nàng, Lạc Việt còn là địa bàn của bọn ta. Nếu nàng thắng, chẳng phải bọn ta đều là đầu đất cả sao? Nên nàng không cần phải tự ti.” “Anh đang an ủi em hay đang tìm cách bắt nạt em?” Nàng giận dỗi đấm vào vai hắn. “Em không phải vịt bầu.” “Má phồng thế này, còn không nhận mình là vịt bầu sao?” Hắn cười cười đưa tay véo má nàng, rồi kéo nàng vào lòng hắn. “Nàng thấy điều kiện hắn đưa ra thế nào?” “Nếu chỉ đơn thuần là việc kinh doanh, em đồng ý.” Nàng nói. “Em chỉ sợ hắn có ý đồ gì khác.” “Thật ra hắn đã đưa giải pháp cho chúng ta rồi.” Lê Nguyên Phong mỉm cười, chỉ vào bản cam kết. “Chính là những điều kiện này đây.” “Em không hiểu. Cứ cho là Lê Ứng Thiên không muốn Lý Thiệu Minh càng trở nên lớn mạnh sau khi mua được hàng của chúng ta với giá hời, chẳng phải điều đó càng khiến hắn muốn đóng cảng Tế Châu sao?” “Vịt bầu, nàng thử nhìn vào tính chất của những điều kiện này, sẽ có thể nghĩ ra hướng đi có hiệu quả tương tự.” Hắn vừa nghiêm túc vừa dịu dàng chỉ dẫn. “Đứng xa một chút mà nhìn, đừng để bị chi tiết trong này chi phối.” Nàng lật úp bản cam kết lại. Nếu đã không cần quan tâm đến chi tiết, thì không nên nhìn nó nữa. … Lê Nguyên Phong vén mấy sợi tóc mai của nàng sang một bên, sau đó táy máy tết tóc cho nàng. Xem ra, sau này hắn nên đưa cho nàng nhiều câu đố một chút, để nàng chịu ngoan ngoãn ngồi yên cho hắn phá mái tóc của nàng. “Hãy đợi đấy, tối nay em sẽ trả đũa.” Nàng lườm hắn. “Sao, đã nghĩ ra chưa?” Hắn vừa nói vừa đếm số bím tóc trên đầu nàng. Nãy giờ, hắn tết được cũng đã hơn mười bím. “Số quý tộc Phồn Lư có cảm tình với Tá Tra, anh nắm danh sách chứ?” “Dĩ nhiên.” Hắn tủm tỉm cười. “Vịt bầu theo ta bấy lâu, cũng bắt đầu tâm linh tương thông rồi.”