Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 163 : Không điên không sống sót

Tiếng ca của Bách Lý Thanh giống như con người hắn, gây ra một cảm giác lạnh lẽo như ma quỷ lại cực kỳ mê hoặc, giống như đóa hoa lượn lờ trên mặt nước đen. Làm bạn với tiếng ca của hắn là tiếng tiêu du dương, giống vạt trăng sáng chiếu vào tuyết, chiếu vào tay áo trắng tung bay của hắn, tay hắn cầm kiếm dài, chậm rãi cắt ngang trước gương mặt tinh xảo đến mức khiến người ta hít thở không thông của mình, ánh kiếm sáng như tuyết chiếu lên mắt hắn, đôi mắt đen kịt và yêu dị gần như không thể nhìn ra lòng trắng. Trường kiếm thân mảnh vùng Trung Nguyên tản ra tia sáng lạnh và trang nghiêm, làm nổi bật gương mặt hắn, vẻ đẹp đến tận cùng hòa với lưỡi dao lạnh đến tận cùng, mâu thuẫn như có sức mạnh lôi cuốn lòng người. Bách Lý Thanh dùng một tốc độ cực kỳ thong thả, giống như đang ngắm nhìn thanh kiếm sắc bén trước mắt mình, sau đó nâng ngang cổ tay, hơi rung lên, mũi chân cũng vẽ trên mặt đất xoay tròn, kiếm trong tay lập tức hóa thành một mảnh hàn quang giá rét. Hắn khẽ hát lên hai câu: “Nhớ sáng thanh mai kết tương tư, nào biết tơ hồng rối ngàn vòng.” Một vòng lại một vòng, ánh sáng bạc lóng lánh lướt qua trước mắt mọi người, tư thế lưu loát sinh động như mây bay nước chảy. Hắn không ngừng xoay tròn, tay áo rộng như những cánh hoa bỉ ngạn màu trắng tái nhợt như xương người tung bay trên sông minh tăm tối. Tư thế hết sức xinh đẹp nhã nhặn, trong uyển chuyển quyến rũ còn mang theo một tia quỷ mị khiến người ta không dám chạm vào, rồi lại khiến người ta không thể dời mắt, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn những vệt màu đỏ tươi và trắng bệch kia bay múa. Tây Lương Mạt lạnh lùng nhìn hắn, rõ ràng lời ca ưu thương như vậy, từ đôi môi hắn phát ra lại có cảm giác lạnh giá thấu xương. Hắn cực đẹp, cực diễm, hợp với tiếng ca, dáng người, trường kiếm sáng lóa mắt trong tay, không có thứ gì không mê hoặc lòng người. Nhất là Hoàng Đế bệ hạ bên cạnh, đã mê muội ngẩn ngơ từ lâu, con mắt nhìn chằm chằm Bách Lý Thanh, không biết đang nhìn bóng người ma mị nhảy múa kia hay đã bị hút mất hồn phách. Tây Lương Mạt buông tầm mắt nhấp một ngụm trà, Bách Lý Thanh hôm nay giống cái gì nhỉ? Nàng suy tư chốc lát, âm thần thở dài, hắn giống một con người gỗ quỷ quyệt và sang quý đột nhiên nhận ra bản thân có thể cử động, bởi trong đó có linh hồn phương nào nương nhờ. Một con người gỗ lẳng lặng đi bên bờ sông Minh. Đôi môi xinh đẹp đỏ thắm của hắn hé mở, cất giọng hát: “Nào biết tơ hồng quấn ngàn vòng, đường về khác biệt. Những năm vinh hoa, mơ mộng không ngừng, quên mất đêm nay là đêm nao. Đạp hết giang sơn mới ngừng, quay đầu lại đã là ngày cùng tháng tận. Nơi dẫn hồn hương điểm cháy, chu sa thấu vào xương, chỉ mong quân trở về…” Chỉ mong quân trở về… Chỉ mong quân trở về… Tay áo mềm mại bay lượn trong điện, hòa với tiếng ca văng vằng biến thành ảo cảnh kỳ lạ. Người ta giống như nghe thấy tiếng chuông chiêu hồn trên đường xuống hoàng tuyển, tiếng khóc than của những bộ xương trắng dưới chân hoa bỉ ngạn, có bộ xương mỹ nhân mảnh khảnh chậm rãi bò ra khỏi hàng nghìn hàng vạn bộ xương bên bờ sông minh, hốc mắt trống rỗng giống như đang ngẩn ngơ nhìn hoa bỉ ngạn bên bờ sông, huyết lệ diễm lệ chảy qua những đoạn xương trắng, hóa thành máu thịt, thành gân mạch, làn da, lông tóc, dần dần tái tạo một mỹ nhân váy đỏ tuyệt thế mờ mịt nhìn quanh, đôi mắt thâm tình tìm kiếm khắp nơi rồi vươn bàn tay mềm mại trắng nõn về phía người đang nhìn mình. Giống như tình nhân mỹ lệ kiếp trước đã chờ bên bờ sông Minh tam sinh tam thế, đợi kiếp này quen biết, gửi gắm cùng mình. Tiếng ca lành lạnh như vọng đến từ rất xa, khiến người ta mất hồn, thúc giục tình ý nồng nhiệt cùng dục niệm sâu nhất trong lòng người. Làm người ta không thể kiềm chế, vươn tay về phía thiếu nữ tuyệt sắc kia, cầm lấy bàn tay lạnh giá của nàng. Mỹ nhân cuối cùng cũng nở nụ cười hài lòng xinh đẹp, có giọt nước mắt đỏ như chu sa lăn khỏi gương mặt nàng làm người ta đau lòng, không nhịn được phải ôm mỹ nhân vào lòng, cúi đầu hôn lên giọt lệ kia. Nhưng chỉ trong chốc lát, mùi da thịt thối nát xộc vào mũi, cúi đầu nhìn lại, mỹ nhân trong lòng đang mỉm cười ngọt ngào với mình, có điều thịt thối đầy mặt, giòi bọ lúc nhúc, trong cái miệng bốc mùi thối còn thập thò nửa đoạn lưỡi, bộ váy đỏ nào có thể che giấu xương trắng trên người, cực kỳ đáng sợ. “A –!” “A –!” Trong điện lập tức vang lên những tiếng hét chói tai, một tiếng lại một tiếng, liên tục không dứt, làm người ta cảm thấy da đầu tê tê. Ngự lâm quân bên ngoài giật mình rút kiếm chạy vọt vào: “Không xong, có thích khách, hộ giá, hộ giá!” “Thích khách ở đâu?” “Bắt thích khách!” Thế nhưng khi nhóm Ngự lâm quân chạy vào thì phát hiện tình hình trước mặt làm cho bọn họ xấu hổ và hoang mang, không biết làm sao cho phải. Mọi thứ trước mắt đã hoàn toàn vượt qua phạm vi tưởng tượng của bọn họ. Đây là… Vì sao Vương đại nhân Ngự Sử lại “thân mật” ôm Trương đại nhân bộ Hộ? Bọn họ không phải kẻ địch chính trị à? Vì sao Thượng Thư bộ Lễ lại “ngọt ngào” lăn trên đất với Đại tướng quân kỵ binh dũng mãnh? Cũng có nghe nói quan hệ của bọn họ vô cùng tốt. Vì sao Lục Tướng gia lại mặt mày ái nhợt ôm chặt lấy Thái Tử gia? Đôi này quan hệ thế nào? Khá hơn một chút chỉ có Tĩnh Quốc Công, nhưng ông ta đang tái mặt đè chặt trên đầu Thế Tử gia Tĩnh Quốc Công, gần như muốn dùng hết sức lực đè Thế Tử gia trên mặt đất? Vì sao đám cung nữ đều ngây ngốc nhìn nhóm chủ tử trước mặt mà như chẳng nhận ra chuyện gì hết? Lúc này, nhận chức Phó thống lĩnh ngự lâm quân là một người cực kỳ lanh lợi, giỏi nhất nịnh bợ thủ trưởng. Hắn lập tức chắp tay nói với Hoàng Đế bệ hạ đang mang vẻ mặt cũng tái nhợt như Tĩnh Quốc Công ở phía trên: “Bệ hạ, vi thần chỉ vô tình tuần tra đến đây, nay dẫn người đi nơi khác tuần tra, mong bệ hạ thứ tội!” Dứt lời, hắn tự cho là thông minh lập tức đứng dậy, khom người làm bộ như không nhìn thấy gì hết, tức tốc ra khỏi cửa điện, tiện tay đóng chặt cửa. Trong điện lập tức rơi vào bầu không khí yên lặng đến quỷ dị. Khi tiếng tiêu âm u đột nhiên ngừng lại, mọi người tức khắc tỉnh lại từ trong ảo cảnh mê ly. Cuối cùng bọn họ cũng tìm thấy một chuyện còn kinh khủng hơn ôm một con quỷ mặt người, hôn bộ xương khô trong mê thuật – chính là ôm hôn đồng nghiệp của mình. Nếu đối phương môi hồng răng trắng, thanh niên tuấn mỹ hay thiếu niên thanh tú thì không nói làm gì. Vấn đề là, đối phương rõ ràng là kẻ địch chính trị mà hôm qua mình còn hận không thể kéo mười tám đời tổ tông nhà đối phương ra quật bằng roi, hoặc một quan viên cùng phe phái quan hệ vô cùng tốt! Con mẹ nó rốt cuộc có chuyện gì thế này? Uống say? Các đại thần ngẩn ngơ vài giây sau đó dùng tốc độ sét đánh trở về vị trí cũ, mỉm cười chân thành tự nhiên, hoặc làm bộ mê man say rượu. Trong lòng lại không ngừng rít gào. Khi tất cả mọi người trong Thái Dịch Điện rơi vào bầu không khí kỳ lạ vạn phần, chỉ có một người không nhịn nổi phải nhếch khóe môi, tay lẳng lặng xoa cái bụng bị nhịn cười đến quặn đau của mình. Nàng thầm nhìn về phía bóng người cao gầy đứng thẳng ngạo nghễ, hắn vẫn mặc bộ vũ y quyến rũ hoa lệ, trên mặt vẫn có vẻ ngả ngớn như trước, nhưng Tây Lương Mạt lại biết hắn đang cảnh cáo tất cả, điệu múa của bản Thiên Tuế dễ dàng xem vậy sao, nếu xem rồi thì cùng lão tử phát điên đi. Không hiểu sao trong lòng thoáng vơi đi một chút bất an. Giờ nàng mới có tâm trạng ngắm nhìn bộ trang phục của hắn, phát hiện bộ quần áo trên người hắn nếu nói là vũ y, chi bằng càng giống tế bào của quan đại thần tế tự hoặc của đại tế ti mặc khi làm nghi thức nguyền rủa gì đấy. Đỏ và trắng, bất kể ở trong tôn giáo hay dân tộc nào, đây đều là màu sắc được dùng nhiều nhất. Một đoạn múa kiếm vừa rồi của Bách Lý Thanh, tuy khóe mắt lộ vẻ quỷ mị quyến rũ, nhưng tư thế điểm mũi chân, nhấc chân, xoay tay áo, xoay tròn, tất cả như nước chảy mây trôi, nương theo điệu nhạc văng vẳng càng có vẻ giống một điệu múa tế. Hoặc nên nói là điệu múa dẫn hồn. Khi hắn xoay tròn, không biết là tác dụng của giục tình hương, hay nhờ nội lực của hắn, hoặc một phương pháp gì khác, ít nhất nàng nhìn thấy Tĩnh Quốc Công đè chặt đỉnh đầu Tây Lương Tĩnh, truyền vào đó nội lực vô tận để bảo vệ hắn không bị ma âm xâm chiếm, nhào tới ôm lấy đại thần khác như phát điên để rồi xấu mặt, hoặc là giơ cổ xuống ngay dưới kiếm của Bách Lý Thanh. Giống như Lục Tướng gia, sống chết ôm lấy Thái Tử gia Tư Thừa Kiền mặt mày tái nhợt. Những người không có võ nghệ hoặc ý chí không đủ kiên định thì hoàn toàn không cách nào thoát ra. Tây Lương Mạt không hiểu nhưng không thể không thừa nhận, kỹ thuật múa của hắn quả là thế gian khó gặp vài lần, quỷ mị yêu dị như vậy, thu hồn hút phách như vậy. Tuyên Văn Đế mặt mày chuyển từ xanh tới đỏ, rồi từ đỏ tới trắng, cuối cùng biến trở về tái mét. Hắn tức khắc giận dữ, định vỗ bàn nhảy dựng lên: “Bách Lý…” “Ha ha…” Một tiếng cười lanh lảnh bỗng vang lên, không chỉ chặt đứt tiếng hô của Tuyên Văn Đế mà còn khiến mọi người ghé mắt. Ai mà không sợ chết đến vậy. Nhưng khi nhìn đến thiếu nữ mỹ lệ dùng tay che miệng ngồi trên thì bọn họ không ngạc nhiên gì nữa. Ngoại trừ Cửu Thiên Tuế, dám làm càn trước mặt Hoàng Đế chỉ có một người – Trinh Mẫn Quận Chúa. Cơn giận của tuyên Văn Đế bị nghẹn lại, không được trút ra đương nhiên trong lòng không dễ chịu, thế nhưng nghiêng đầu sang thấy Tây Lương Mạt đang cười, đôi mắt nàng lấp lánh sáng giống như mặt hồ gợn sóng, trong ngượng ngùng có vài phần vui vẻ. Tuyên Văn Đế rất ít khi thấy Tây Lương Mạt cười, nụ cười này lập tức khiến hắn mềm lòng. Hắn nhìn Tây Lương Mạt cười hỏi: “Làm sao thế, sao cười vui vẻ vậy?” Tây Lương Mạt nhìn Tuyên Văn Đế, nở một nụ cười khẽ: “Mạt Nhi chỉ cảm thấy vũ đạo của phu quân rất thú vị thôi!” “Thế nào, Mạt Nhi thích điệu múa của hắn à?” Tuyên Văn Đế nghe vậy vội vàng hỏi. Tây Lương Mạt gật đầu. Tuyên Văn Đế lập tức nói: “Tốt, vài ngày nữa lại bảo Bách Lý ái khanh nhảy một điệu nữa cho chúng ta xem.” Tây Lương Mạt sửng sốt, hơi nhướng mày nhìn về phía Bách Lý Thanh. Bách Lý Thanh là người như thế sao? Vì sao hôm nay Tuyên Văn Đế lại khí thế hùng hổ như thế? Còn thật sự coi Bách Lý Thanh là thần tử dùng sắc mị vua. Chính vào lúc này, giọng nói lạnh như quỷ cùng đôi mắt sâu thẳm của hắn hướng thẳng về phía Tuyên Văn Đế và Tây Lương Mạt: “Bệ hạ, ngài còn gì sai bảo không? Vi thần cần đi chuẩn bị trước.” Tuyên Văn Đế bị giọng nói của Bách Lý Thanh ngắt lời lần thứ hai, nhìn sang Tây Lương Mạt thấy nàng có vẻ không yên lòng, đáy mắt hiện lên một tia lửa giận: “Hết rồi, ái khanh đi xuống đi, trẫm dùng tiệc xong sẽ đi tìm ngươi.” Lại sai hắn khiêu vũ? Hắn chỉ sai bảo một lần Bách Lý Thanh đã khiến hắn xem một điệu múa đẹp có một không hai nhưng cũng “trông thấy mà giật mình”, hôm nay còn nhảy thêm lần nữa thì không biết chuyện vô liêm sỉ gì lại xảy ra. Thật sự coi hắn là một tên yếu sinh lý không làm được gì à? Tuyên Văn Đế lạnh lùng nhìn Bách Lý Thanh, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn, nhưng ngay sau đó không biết nghĩ tới cái gì, hắn nhìn Bách Lý Thanh nở nụ cười hung ác và kỳ quái, một giây sau vẻ mặt Tuyên Văn Đế lại khôi phục bình thường. Bách Lý Thanh nhìn hắn một lát, khóe môi nhếch lên một nụ cười như có như không, sau đó buông tầm mắt, lãnh đạm chắp tay hành lễ, rồi đi tới cắm kiếm vào vỏ, nói nhỏ một câu với Tây Lương Mạt – chờ ta. Tây Lương Mạt sửng sốt, nhưng sau đó chỉ có thể nhìn bóng lưng cao gầy đơn bạc màu trắng kia biến mất ngoài cửa, đáy mắt thoáng qua một tia sáng lạnh u ám. Khi điệu múa “kinh khủng” kia kết thúc, chúng thần tuy vẫn điềm nhiên cụng chén như không có chuyện gì xảy ra, nhưng sự đề phòng và sợ hãi trong mắt vẫn khiến bầu không khí yến hội có vẻ cực kỳ quái lạ. Ngay cả Lục Tướng gia và Thái Tử Tư Thừa Kiền cũng im lặng không nói một lời, chỉ đơn giản uống vài chén, thậm chí không giao lưu bất cứ chuyện gì với đồng nghiệp. Vì vậy, loại cố gắng uống rượu hàn huyên này kết thúc rất nhanh, chúng đại thần đồng loạt tỏ vẻ mình đã uống say, xin phép được cáo lui. Tĩnh Quốc Công nhìn về phía Tây Lương Mạt, vẻ mặt có chút nghi hoặc, nhưng ngay sau đó hắn cũng nhẹ nhàng lắc đầu, xoay người rời đi. Có cung nhân tới bẩm bảo Tây Lương Mạt, tối nay Cửu Thiên Tuế muốn ở lại trong cung tâm sự với bệ hạ, mời Trinh Mẫn Quận Chúa ở lại đây nghỉ ngơi đến ngày mai rồi sẽ tiễn Quận Chúa xuất quan. Tây Lương Mạt nhìn đại cung nữ tới bẩm báo, ánh mắt lạnh giá gần như xuyên thấu linh hồn nàng ta, khi cung nữ kia cảm thấy cực kỳ bất an thì Tây Lương Mạt bỗng cười cười, nụ cười thản nhiên như gió xuân: “Tốt, bản Quận Chúa đã biết.” Cung nữ kia như được đại xá, nhanh chóng rời khỏi Trường Bình Điện. Tây Lương Mạt lẳng lặng ngồi trước bàn, vươn tay lấy bầu rượu tự rót cho mình. Mùi rượu thoang thoảng tràn ra, bị gió đêm thổi tan. Nàng giơ tay nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, ánh trăng như nước phủ lên bậc thang một lớp màu bạc, bỗng khiến nàng nhớ tới tay áo rộng và trắng như tuyết của hắn. Tây Lương Mạt hạ tầm mắt, cầm chén rượu, chậm rãi rót chất lỏng cay xè kia vào cổ họng. Sau đó, nàng lại cầm bình bạch ngọc lên rót rượu vào chén của mình, chậm rì rì uống lần nữa, tốc độ uống rượu của nàng không nhanh, thậm chí có thể nói là chậm chạp, thế nhưng một chén tiếp một chén, chưa từng ngừng lại. Một bóng người yểu điệu không biết xuất hiện ngoài cửa cung từ lúc nào, nàng nhìn bóng dáng cô đơn của Tây Lương Mạt dưới ánh trăng, trong mắt thoáng qua những tâm trạng phức tạp. Khi Tây Lương Mạt đang rót chén rượu thứ năm cho mình, một bàn tay tô móng đỏ rực bỗng đè lên bầu rượu của nàng. “Sao lại một mình ngồi đây uống rượu? Một mình không thấy nhàm chán à?” Tiếng nói kiêu căng của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa vang lên trong không trung. Tây Lương Mạt giương mắt nhìn nàng ta, giống như đã hơi say không nhìn rõ dáng dấp người vừa tới, hơi nheo mắt lại mới nhìn nàng ta cười khẽ: “Thì ra là Trưởng Công Chúa điện hạ à, nào mời, đây gọi là nâng chén mời trăng sáng, đối ảnh thành ba người.” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn nàng chốc lát, hít sâu một hơi rồi nở nụ cười cứng nhắc hiếm thấy: “Cũng tốt, hôm nay ánh trăng rất đẹp, cùng ngươi uống vài chén đi.” Sau khi nàng ngồi xuống, Tây Lương Mạt bỗng cao giọng nói: “Đi, đổi sang chén lớn, tối nay ta muốn cùng Đại Trưởng Công Chúa không say không về!” Tây Lương Mạt nói dứt lời Bạch Hà lập tức bưng hai chiếc bát to lên. Đại Trưởng Công Chúa nhìn cái bát kia sửng sốt, sau đó nhìn về phía Tây Lương Mạt, thấy nàng mỉm cười, nụ cười đầy khiêu khích: “Thế nào, Trưởng Công Chúa điện hạ không dám à?” Đại Trưởng Công Chúa nhìn nàng có vẻ khác hẳn ngày thường, hơi nhăn mày nói: “Có phải ngươi vì chuyện của hoàng huynh và Cửu Thiên Tuế… bọn họ…” Lời còn chưa dứt Tây Lương Mạt đã trực tiếp đưa một cái bát tới trước mặt nàng ta: “Công Chúa, nếu ngươi tới uống rượu cùng ta, ta rất hơn nghênh, nếu không phải thì mời về đi!” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn nàng đã ngà ngà say, hít vào một hơi rồi nhận lấy bát rượu, nhăn mày đưa tới bên miệng, cắn răng một cái rồi đổ hết vào trong miệng mình. Tây Lương Mạt ở bên nhìn nàng ta, đôi mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, sau đó cũng cầm bầu rượu rót vào bát mình, uống một hơi cạn sạch. Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa không biết mình đã uống bao nhiêu, uống say lúc nào, trong lúc mơ màng đã ngủ say dưới ánh trăng. Cuối cùng, thứ làm nàng tỉnh lại là tiếng bước chân dồn dập hòa cùng với tiếng hét sợ hãi. “A ——!” “Không xong, Trường Bình Điện cháy rồi!” “Mau, mau đi thông báo cấm quân, gọi hỏa long đội tới!” “…” Trường Bình Điện cháy? Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa ôm cái đầu đau âm ỉ, thất thểu đứng lên, tiện tay bắt lấy một người: “Trinh Mẫn đâu, Trinh Mẫn Quận Chúa đâu?” Không rõ tiếng ai vang lên mang theo tiếng nức nở: “Quận Chúa… Quận Chúa uống say, ngủ trong điện, còn chưa chạy ra!” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nháy mắt cảm thấy như bị dội một chậu nước lạnh, lập tức trừng lớn đôi mắt đỏ tươi như máu, nhìn Trường Bình Điện đã ngập trong biển lửa, sau đó run run tóm lấy một cung nhân gần nhất: “Đi… Đi thông báo với hoàng huynh… Đi đi! Mau đi!” “Đã sớm đi rồi, bệ hạ đang chạy về phía này!” Cung nhân kia nức nở nói, Trinh Mẫn Quận Chúa là người quan trọng trong lòng Hoàng Đế, ai không biết? Bây giờ rốt cuộc là giờ nào rồi? Vì sao nàng vừa tỉnh lại đã đối mặt với đám lửa nóng rực, tia lửa bay khắp nơi, mùi khét và mùi khói khiến Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa gần như không cách nào đứng thẳng, không thể tin nhìn mọi thứ trước mắt, cho rằng mình đang nằm mơ. Không ít người có cùng phản ứng với nàng, khi Tuyên Văn Đế điên cuồng lao ra khỏi Tu Hành Điện, một bóng người màu trắng khác đã dùng tốc độ ánh sáng nhanh hơn hắn gấp mấy lần, nháy mắt biến mất trong bóng đêm, chỉ nhìn thấy tay áo bào rộng lớn tung bay làm cho người ta tưởng gặp phải ma. Khi Bách Lý Thanh tới cách Trường Bình Điện không xa đã cảm nhận được hơi nóng từ đám cháy đang điên cuồng thiêu đốt, cắn nuốt tất cả, cảm giác nóng rực đau đớn này khiến hắn nhớ lại đêm động phòng hoa chúc, đáy mắt hắn tràn đầy lạnh lẽo, túm chặt ống tay áo mình đang định xông thẳng vào. Bỗng, một bàn tay vươn ra từ chỗ tối túm chặt lấy tay áo rộng và hoa mỹ của hắn. “Láo xược!” Sát khí của Bách Lý Thanh bùng nổ toàn bộ, vung tay lên muốn lấy mạng đối phương, trong lúc ánh lửa chớp nhoáng chiếu lên gương mặt đối phương, hắn thoáng dừng, trong mắt là vui mừng như điên. Nàng mỉm cười vươn tay, hắn cũng giơ hai tay có vẻ muốn ôm chầm nàng vào lòng, thế nhưng bàn tay người kia lại không chút khách khí, dùng mười phần sức hung hăng đấm một cú lên bụng Bách Lý Thanh.