Sáng hôm sau ông Thanh Tùng nhận được biên bản của Lê Đằng trong đó có bản báo cáo của Sơn Tùng có ghi buổi tối vào khoảng chín giờ Tường Vân đến nhà số... đường... Nhà này do bà Lệ Hằng làm chủ.. Sau đó Tường Vân ra về với một thanh niên. Ông giám đốc hỏi: - Rồi Phi Dịêp có gặp thanh niên đó không? - Không... Ông giám đốc ra lịnh: - Vậy thì cứ tiếp tục theo dõi, các anh thấy thanh niên đó về lúc mấy giờ? Sơn Tùng đáp: - Có lẽ ở lại vì tới nửa đêm vẫn chưa thấy hắn ra khỏi nhà. Việc Lâm ở lại nhà Tường Vân là do Phi Diệp đã tính kỹ sau khi kêu địên thoại nói chuyện với Tường Vân: - A lô.. Tường Vân đấy hả.. em đi chưa? - Rồi.. Lâm đã về đây một lượt với em, đang đợi anh nè. Phi Diệp chau mày; - Lẽ ra để sáng mai nó tới hoặc là em về trước nó về sau, em làm vậy anh sợ có kẽ theo dõi thấy Lâm rồi. Tường Vân lo sợ: - Vậy anh tính sao? Phi Dịêp đáp: - Anh quên nhà em có điện thoại vậy em đưa ống nghe cho Lâm đi. Tường Vân đưa ống nghe cho Lâm, Phi Diệp nói: - Anh cần gặp em ở hồ tắm Cộng Hòa sáng mai, em chờ đến sát giờ giới nghiêm hãy về. Vì quyết định bất ngờ của Phi Diệp nên Sơn Tùng và Đỗ Vũ vừa đi một chút thì Lâm về. Lâm đến hồ tắm thật sớm, Phi Diệp biết chàng bị theo nên cố ý cho Lâm đến trước. Dĩ nhiên là khi Phi Diệp đến hồ tắm là có người theo sau liền, Đỗ Vũ cũng vô hồ tắm. Phi Diệptự nhiên thay đồ ra hồ tắm, Lâm đi theo, Phi Diệp chờ Lâm bơi tới mới nói: - Coi chừng có kẽ theo dõi.. Nghe anh nói đây có thằng đeo kính đen bận sơ mi sọc trên kia hắn sẽ xuống tắm bên chúng ta. Đỗ Vũ vô thay áo thì Phi Diệp chỉ cho Lâm thấy và nói mau: - Anh có để một cái bóp có tiền và nữ trang trong tủ áo của anh ở nhà, em hãy tìm chỗ dấu nữ trang kín đáo và thủ tiêu cái bóp, còn tiền thì em trao cho Tường Vân khi nàng đến lấy, bây giờ em lên mau anh đưa chìa khóa tủ cho và em về liền. Sơn Tùng thì canh chừng ở gần nhà bà Lệ Hằng chàng thấy Lâm về chớ không thấy Lâm đi thì tưởng giờ này hắn mới ở bên Tường Vân về, chàng chờ Lâm vô nhà rồi mới tới tận cửa nghe ngóng dòm ngó. Chợt chàng nghe một đứa bé trai ở nhà lên nói: - Ông muốn hỏi ai vậy? Có chú Lâm mới vô đó ông kêu đi. Lâm nghe tiếng hỏi giật thót mình vội mở hé cửa ngó ra và nhận được tên hỏi mình là một người lạ, chàng vội đóng cửa dựa lưng vào tường lắng nghe thằng nhỏ hỏi tiếp: - Hay là ông muốn hỏi cậu Phi Dịêp? Lúc này cẩu không ở đây nữa. Lâm muốn tống vào miệng thằng bé vài cái trong khi Sơn Tùng mừng rỡ hỏi: - Ồ đây là nhà của cậu Phi Dịêp à, tôi đang đi tìm nhà cậu ấy. Thằng nhỏ nói: - Nhà má cẩu chớ cẩu đâu có ở đây. Sơn Tùng chau mày, Lâm ở trong chửi thầm thằng nhỏ: - Thằng chết dịch, chẳng ai hỏi mà cứ khai, may mà dì Lệ Hằng đề phòng còn nhà bên cạnh mà không cho nó hay nếu không nó cũng khai tuốt luốt. Sơn Tùng hỏi: - Đây chỉ có một mình Lâm ở đây thôi à? Thằng nhỏ gật đầu: - Có bà Lệ Hằng nữa.. Cậu PHi Diệp ở chỗ khác lâu lâu về thôi. Sơn Tùng hỏi: - Em thấy cậu ấy về cách đây bao lâu rồi? Thằng bé nói: - Hình như cách đây vài ngày cậu ấy có về với một cô. Sơn Tùng chụp vai thằng bé hỏi dồn vì y nghĩ đến Lâm Huê: - Về với một cô, vậy cổ còn đây không? Thằng bé lắc đầu đúng lúc Lâm mở cửa ra vì Lâm sợ nó nói mãi mà tiết lộ những điều nguy hiểm cho Phi Diệp. Tuy hôm Phi Diệp đưa Lâm Huê về đây Lâm không có nhà nên không hay biết chi. Thấy Lâm mở cửa ra thằng bé vội kêu: - Kìa ông hỏi chú Lâm đó. Sơn Tùng nhìn Lâm qua cặp kính đen, chàng hỏi: - Thưa ông hỏi chi? Sơn Tùng liền đáp: - Tôi tìm cô gái đi với ông Phi Diệp về đây, anh làm ơn gọi cổ dùm tôi. Lâm bình tĩnh cười: - À, ông quen chị hai tôi à? Chỉ không có ở đây lâu lâu ghé về thăm má tôi thôi, ông muốn gặp thì ông đến nhà chỉ sẽ gặp anh tôi luôn, hai nhà gần nhau để tôi biên địa chỉ cho. Lâm nói số nhà của Phi Diệp và Tường Linh, Sơn Tùng gật đầu liền: - Vậy thì tôi biết nhà đó rồi anh khỏi biên... Có bác ở nhà không cho tôi gặp chút? Lâm mở cửa lớn: - Má tôi không có ở nhà anh à. Sơn Tùng liếc mau vô nhà rồi nói: - Vậy để hôm khác tôi sẽ đến nhờ bác một việc. Lâm gật, Sơn Tùng ra xe Honda đi lúc ấy Lâm mới quay lại mắng thằng nhỏ: - Lần sau có ai lạ hỏi gì nói không biết chớ đừng làm tài lanh à nghen. Thằng nhỏ cười: - Họ hỏi gì, tui nói chớ có nói thừa đâu nè? Cậu Phi Diệp tính cưới vợ ấy à, cậu ấy đẹp trai mà cưới vợ xí thế? Lâm chau mày; - Chị hai tao đẹp vậy mà mày kêu xấu à? Thằng bé le lưỡi: - Trời đẹp.. Người như vậy mà chú kêu đẹp hả.. Đen xì, mặt rỗ răng hô mà đẹp... Lâm vội hỏi: - mày tả ai vậy... Cô nào? - Tả cái cô xách valy vô nhà với cậu hai rồi lại xách va ly đi liền đó... Cô ta y như khỉ mà cậu hai cưới chi kỳ vậy? Chắc là cổ giàu hé? Lâm ngẩn ngơ suy nghĩ... Rồi hiểu có điều chi quan trọng về vụ cái bóp và cô gái này mà chàng chưa hay nhưng cũng vội dặn thằng nhỏ: - Mày đừng bao giờ nói với ai việc mày đã thấy cô đó đi với cậu hai về đây nghe chưa... Sợ chị hai tao hay chỉ ghen. Thằng bé cười: - Vậy cô đó không phải là chị hai chú sao? Lâm lắc đầu: - Mày đừng bao giờ nói với ai như vậy nữa nhé, cô đó chắc là quen thôi, bị tao đi vắng nên không hay. Thằng bé gật: - Tôi cứ tưởng vợ cậu gì mà xấu quá. Nói xong nó bỏ vô nhà, Lâm phân vân vô khóa cửa lại và mở cái tủ coi cái bóp mà Phi Diệp đã dặn đó. Cái bóp da đen lớn Lâm vừa mở ra đã hoa mắt vì những chiếc vòng nhẫn nạm xoàn, và những bó bạc lớn còn thơm mùi giấy. Lâm hết hồn vội đóng ập bóp lại và nhìn quanh, tay hắn run run, tự hỏi: - Bóp này chắc là của cô gái xấu xí mà thằng bé đã nói, nhưng cô ta là ai.. Tại sao tên vừa rồi lại đi kiếm cô ta? Lâm dư hiểu kẻ vừa hỏi thằng bé là thám tử, chàng vội nhớ đến lời Phi Diệp dặn phải dấu hết nữ trang, thủ tiêu cái bóp và gói tiền lại tìm cách đưa cho chàng. Lâm liền đi tìm túi ny lông thồn hết nữ trang của Lâm Huê vô đó rồi gói một khăn lông lớn ra ngoài đem để vào cái sô trong phòng tắm. Cách dấu nữ trang của Lâm cũng hay, nhà này chỉ có Lâm và Phi Diệp ra vô, lâu lâu bà Lệ Hằng đi đâu hay về thì mới tạt ngang vì căn nhà bên kia bịt cửa bỏ trống nên bà phải dùng lối đi bên này vậy thôi. Lâm dấu nữ trang cách đó xong gói tiền vào giấy báo, chờ gởi cho Phi Diệp. Số tiền Lâm đếm được hơn trăm ngàn, chàng nghĩ: - Mình gởi cho ảnh một trăm và giữ lại số lẻ này tiêu đỡ. Sau đó Lâm soát những ngăn nhỏ thì thấy một tấm danh thiếp của Lâm Huê sót lại trong ngăn có cái kiếng soi mặt. Lâm đọc tấm danh thiếp đó mà lạnh mình vì chàng đã nghe biết Lâm Huê là con gái nhà tỷ phú Lâm Lý, trước kia bị cướp một lần và hiện nay còn bị mất tích đang được các thám tử tìm kiếm. Lâm lạnh mình hắn phát run, nhưng càng sợ thì hắn càng phải lo thủ tiêu cái bóp cho xong. Lâm liền xách cái bóp qua nhà bên bằng lối cửa nhỏ sau lưng lầu, trí não Lâm đảo lộn tìm một phương thức thủ tiêu bóp, hắn liền gõ cửa phòng thí nghiệm, bà Lệ Hằng hỏi: - Chi đó? Lâm nói dối: - Dì cho con một chút át xít. Bà Lệ Hằng chỉ tay về phía chai át xít gần đó: - Đó, con lấy đi, cái chai xanh xanh ở góc kìa. Lâm mừng húm, hắn chỉ sợ bà tự lấy cho rất ít, hắn có cầm sẵn cái chai nên đến đó rót ở chai lớn qua, nhắm đủ số cần dùng rồi Lâm đi ra để bà Lệ hằng yên tĩnh làm việc. Lâm đem cái bóp vô nhà đổ át xít đều lên cho tiêu tan từng mảnh nhỏ, sau đó xả nước thật mạnh trong bồn cho chảy ra cống. Lâm mất cả giờ để làm cho hết dấu tích cái bóp của kẻ mà hắn nghi đã là nạn nhân dưới bàn tay Phi Diệp, anh hắn. Sau khi làm sạch sẽ Lâm thở phào nhẹ nhõm. Hắn đi lui đi tới với câu hỏi: - Bây giờ còn mớ nữ trang kia làm sao đây? Lâm sợ nhất người thám tử khi nãy sẽ tới xét nhà thình lình, cách dấu giếm của Lâm thật khéo nhưng biết có qua đựơc cặp mắt tinh đời của các thám tử không? Từ lúc thấy danh thiếp của Lâm Huê, Lâm hoảng vía hắn đã làm đủ thứ, tấm danh thiếp đó cũng đã cho vô luôn với cái bóp, nhưng hắn vẫn còn lúng túng vì sợ xét nhà khó dấu mớ nữ trang kia. Lâm đành liều lĩnh: - Mình liều bọc trong mình đem đến gởi cô Tường Vân cho xong, ảnh biểu gởi tiền được thì gởi những món này cũng được vậy.. Tại ảnh sợ mình đem đi không tiện đó thôi. Để ở nhà cô Từơng Vân có thể cổ nhận là nữ trang của cổ chớ ở đây nguy hiểm quá. Lâm không dám đem qua nhà bà Lệ Hằng vì thấy Phi Diệp đã dặn thế tức là tín nhiệm mình chớ không muốn mẹ biết. Lâm muốn gỡ nguy cho mình, hắn liền ngồi lấy vải và kim chỉ cắt một miếng may trong lòng đỉnh nón thành một cái túi rồi xếp những món nữ trang của Lâm Huê vào đó đội thử lên đầu. Lâm lủng củng cả đêm mới làm xong việc dấu nữ trang trên chốc nón để mai đem gởi Tường Vân và sẽ biểu Tường Vân theo về lấy tiền. Số tiền này Lâm không dám đem theo túi. Hắn tính toán lẩm cẩm sợ đem tiền cộm túi sẽ bị họ ngờ vực kêu lại xét hỏi lôi thôi. Vậy là tự nhiên Lâm chẳng làm gì mà đâm lo sợ hơn cả Phi Diệp. Mãi hơn bốn giờ sáng Lâm mới đặt lưng xuống ngủ, vào lúc ấy Phi Diệp đã dậy tự mình pha cà phê ngồi uống và suy tư, chưa bao giờ chàng bận tâm lo lắng bằng hôm nay. Chợt chàng chau mày nhìn lên tủ trà, hình như có một sự xáo trộn ở đó. Phi Diệp đứng lên bước tới nhìn kỹ trên mặt xem có gì thay đổi và chàng chợt để ý thấy cái gạt tàn thuốc lá bị ai xoay lại. Cái gạt tàn thuốc này tròn có những khía để thuốc, chung quanh chạm trổ tinh vi, nó bị nứt một đường nênkhi đặt lên mặt tủ Phi Diệp thường xoay bề nứt vào trong, vì thế mà bây giờ thấy đường nứt quay ra ngoài Phi Diệp nhận ra liền. Nhà này chỉ có một mình chàng ở, Tường Vân không bao giờ rờ tới cái gạt tàn thuốc.. Phi Dịêpchau mày vội chạy vào phòng tìm xem có sự gì khác lạ nữa chăng. Không có gì thay đổi ngoài cái gạt tàn thuốc đó, Phi Diệp liền mở tủ lấy thứ bột trắng đem ra rắc lên đó coi dấu tay người lạ. Rõ ràng có dấu tay người lạ đã cầm cái gạt tàn này và đã mở tủ lục soát trong đó. Phi Diệp thất sắc, chàng vội vã làm một cuộc giảo nghiệm cùng hết thì thấy khắp phòng mình đều bị bàn tay lạ lục lọi. Phi Diệp ôm đầu ngồi phịch xuống ghế: - Lê Đằng, chỉ có hắn chớ không ai vào đây, đây là dấu tay đàn ông chớ không phải đàn bà. Phi Diệp hiểu Từơng Linh đã biết rõ chàng hành động những gì, đã thấy rõ cả Lâm Huê đến đây chơi nhưng nàng không tiến tới mà lại rút lui cho Lê Đằng tìm hiểu thì đủ biết nàng cũng không trực tiếp muốn hại chàng. Phi Diệp buồn bực nhưng một lát sau chàng bình tĩnh lại: - Hy vọng Lâm đã thủ tiêu hết những chứng tích nguy hiểm đó. Phi Diệp lập tức thay quần áo sang kêu Tường Vân nhờ liên lạc với Lâm vì lúc đó trời đã sáng. Ánh ban mai chiếu xéo vào giường Lâm làm hắn vội choàng dậy và hắn lật đật thay đồ đem tang vật của Lâm Huê lưu lại ra khỏi nhà. Muốn đội nón lên Lâm phải chờ nắng lên, hắn mang nón và nghĩ nghĩ: - Mình bọc luôn số tiền đem theo cho xong, bởi vì nếu có bị họ kêu xét thì nội cái nón là đủ chết rồi. Lâm cũng đủ khôn để hiểu hắn dấu nữ trang vô nón chỉ đem đi đường cho chắc ăn, khỏi bị hồ nghi chớ cái nón ấy nặng quá bình thường thì ai cầm tới là biết liền. Lâm làm gan đem theo một trăm ngàn ở tay chớ không bỏ túi, hắn cứ đi phây phây như thế không nhìn nghiêng ngó ngửa gì hết. Dĩ nhiên là có Sơn Tùng theo sau, nhưng mới chỉ theo cho biết Lâm đi đâu đã. Cũng may cho Lâm tính là làm liền nên Sơn Tùng còn để hắn đi thong thả, chờ hắn liên lạc với Phi Diệp là ập vô bắt liền tại trận. Nhờ ý nghĩ của Sơn Tùng như thế mà Lâm đi lọt đến nhà Tường Vân. Tường Vân mới được Phi Diệp kêu điện thoại nhờ liên lạc với Lâm nên đang trang điểm để đi, thấy Lâm đến nàng mừng vội ra kéo Lâm vô phòng cho kín đáo. Lâm vô chỗ an toàn rồi mới đặt tay lên ngực thở hết cơn hồi hộp, cái nón còn đội y nguyên trên đầu Lâm, hắn chờ lúc ấy mới lật ra mà nói: - Chị cho em kêu ảnh đi... Phi Diệp nghe Lâm kêu điện thoại vội hỏi: - Có chuyện gì bất thường hay sao chưa kêu em đã tới? Lâm hơi run: - Em đã làm xong chuyện anh nhờ, nhưng em sợ những thứ bên trong để ở nhà mình không bảo đảm nên em đem hết tới đây rồi. Phi Diệp vừa sợ vừa mừng: - Em đem cả. - Dạ tất cả mọi thứ bên trong, còn cái vỏ thì em đẩy gọn rồi, sạch sẽ lắm. Phi Diệp mừng nhưng chàng mừng không lâu vì sau đó chàng nghe Lâm báo tin: - Có kẻ rình nhà mình, thằng nhỏ bên cạnh nhà mình bị hỏi kỹ quá nên nó có nói cách đây mấy hôm... Phi Diệp vội hỏi: - Không, đừng nói vội, có Tường Vân ở đó không? - Có.. Nhưng phải nói cho anh biết... Nó nói với người đó là nó thấy anh đi với một cô xấu xí về nhà. Tay Phi Diệp run lên, Lâm nói: - Em đã thấy tên người đó ở danh thiếp, và em thủ tiêu với cái vỏ rồi. Vậy là Phi Diệp hiểu, chàng nói: - Em xuống phòng khách, anh sẽ qua chơi và gặp em. Lâm nói: - Hình như có kẻ theo em, sợ anh qua không tiện đâu. Để em gửi lại cho chị Tường Vân giữ cho anh, tiền mặt chỉ có một trăm ngàn thôi. Phi Diệp hỏi: - Còn cái kia em đem theo bằng cách nào? - Em để trong chốc nón... Phi Diệp bảo: - Cho anh nói chuyện với Tường Vân, anh sẽ nói là mẹ đưa cho những thứ đó. Lâm cầm ống nghe đưa cho Tường Vân: - Ảnh muốn nói với chị nè. Tường Vân đón ống nghe áp vô tai: - A lô, em đây... Phi Diệp nói: - Mẹ anh có gởi cho một số nữ trang, Lâm đem đến đó, em cất dùm anh và coi như nó là của em. Tường Vân dạ dạ, Phi Diệp nói tiếp: - Xong, khi nào Lâm về thì qua với anh, anh cần gặp em lắm. Nói xong Phi Diệp cúp máy. Lâm lật nón đưa cho Tường Vân: - Em để trong này. Hắn tháo đường chỉ trút số nữ trang cho Tường Vân, thấy nàng chau mày nhìn những vòng nhẫn nạm xoàn chiếu sáng như sao. Nàng nhắm chừng số kim cương đó tới mười trịêu đồng là ít, trong thâm tâm Tường Vân suy nghĩ: Phi Diệp nói khi xưa bà mẹ vì nghèo nên bị Ông Đức phụ tình vậy sao bả có nổi bấy nhiêu nữ trang để dành vô lý quá. Phi Diệp đâu dè Từơng Vân có đủ thông minh để hiểu sự đó, Lâm thấy Tường Vân nhìn số nữ trang đó mà suy nghĩ thì sợ nàng hỏi lôi thôi nên vội vã gởi gói tiền ở đó rồi đi. Tường Vân đành cất gói tiền và nữ trang, Lâm ra khỏi nhà để ý nhìn chung quanh, chàng thấy có Sơn Tùng và Đỗ Vũ đứng chờ ở góc đường gần đó. Lâm ra hai người đó liền đi theo, và đợi cho tới nhà hai người áp tới bảo Lâm: - Chú em cho tụi tôi vô chơi một chút được không? Lâm đã biết nên không giật mình, hắn bình tĩnh hỏi lại: - Nhưng các ông là ai? Sơn Tùng chau mày; - Là bạn tốt được không? Mở cửa mau... Lâm nói lớn cố ý cho bà Lệ Hằng ở nhà bên biết có khách mà đừng qua bên này. - Thì tôi mời các ông vô chơi chớ sao đâu, chờ tôi mở cửa chớ làm gì dữ vậy. Sơn Tùng nắm vai Lâm: - Mày dám nạt nộ tụi tao hả? Đỗ Vũ cười nheo mắt ngó Sơn Tùng: - Chú em muốn nói lớn để có ý riêng đó chớ không phải nạt mình đâu. Lâm nhìn Đỗ Vũ mà cãi: - Ý riêng gì, ông này lộn xộn.. Tôi không mời vô nữa thì các ông làm gì tôi? Bây giờ các ông muốn gì thì hỏi ở đây đị. Đỗ Vũ nạt khẽ: - Hỏi ở đây không tiện, mở cửa mau cho chúng ta xét nhà coi. Lâm làm bộ sần sượng: - Ai cho các ông xét nhà vô cớ.. Có giấy tòa tôi mới cho vào. Sơn Tùng móc trong túi mảnh giấy hắn cười lạt: - À, khá lắm, em muốn giấy thì có giấy đây, xem đi. Lâm thấy họ đã chuẩn bị đủ giấy tờ thì vui vẻ nói: - Vậy sao khi nãy hai ông không đưa ra, mời hai ông vô tự do xét. Sơn Tùng và Đỗ Vũ vô nhà lục soát tủ và ngăn kéo ở bàn rồi hỏi: - Nhà này có một mình chú ở à? Lâm gật: - Vì anh hai tôi sắp cưới em cô Tường Linh nên ở biệt thự bên nhà cổ đó. Câu trả lời của Lâm cũng khéo nhưng Đỗ Vũ bảo Sơn Tùng: - Tuy Phi Diệp sắp cưới Tường Vân, nhưng vụ này Tường Linh vẫn nhận thực là hắn có tội. Lâm làm bộ ngạc nhiên: - Tội gì, anh hai tôi bị gì? Đỗ Vũ cười: - Y là tên cướp khét tiếng đó chú còn làm bộ không biết sao? Chính chú là liên lạc viên của y mà? Lâm chưng hửng: - Mấy ông nói sao anh hai tôi có ăn cướp hồi nào đâu? Sơn Tùng cười: - ăn cướp là nhẹ, y còn thủ tiêu nạn nhân của y nữa kìa. Lâm vã mồ hôi té ngồi xuống ghế, mặt kinh ngạc hết sức và nói: - Thật sao, tôi không ngờ.. Nhờ thái độ thật tình không biết của Lâm nên Sơn Tùng bảo Đỗ Vũ: - Có lẽ y làm nhưng thằng này không biết gì đâu. Lâm gật lịa: - Thật tình em biết gì đâu... Nhưng em vẫn không tin anh hai em làm chuyện này. Sơn Tùng hỏi: - Mẹ của Phi Diệp đâu? Lâm lau mồ hôi trán: - Má tôi đến bệnh viện rồi, bả làm việc ở đó. Không thấy tang chứng chi hai thám tử tính rút lui. Họ tính ra thì thấy cái cửa nhỏ thấp ngang ngực ở gần thang lầu có chất mấy cái thùng giấy che đi thì hỏi Lâm: - Có cửa thông qua đâu? Lâm sẵn sàng trả lời: - Khi xưa nhà này một chủ mà hai căn sau bán cho hai người nên họ đóng đinh lại phía bên, không hiểu họ làm cửa đó làm chi. Sơn Tùng đưa tay kéo mấy cái thùng ra và mở thử cửa thì phía bên kia bà Lệ Hằng đã cài chốt khi nghe Lâm nói lớn lúc tiếp hai thám tử. Tuy bà chưa hiểu chuyện chi nhưng bà cũng cẩn thận đóng trước cửa đó lại. Sơn Tùng nói: - Bên kia họ đóng bít lại thật. Nhưng Đỗ Vũ đập tay mạnh vào cửa và cúi xem xét từng chút làm cho Lâm lo âu. Một lát sau Đỗ Vũ chau mày: - Cửa này có mở ra hàng ngày chớ không phải đóng lại không xài đâu. Sơn Tùng đưa tay rờ khe cửa: - Không có bụi, đúng... Chàng quay hỏi Lâm: - Tại sao chú lại nói dối chúng tôi? Lâm bào chữa: - Có lẽ bên kia mở mà qua đây khi tôi đi khỏi chăng... Đỗ Vũ gật gù: - Có lý, nhưng cũng cứ mời chú em theo chúng tôi, chúng tôi cần điều tra về Phi Dịêp. Ngay lúc ấy Phi Diệp bước vộ. Bởi vì chàng lo âu nên khi Lâm về chàng vội bước ra lấy xe đi theo và đã thấy có hai ông thám tử theo Lâm vô nhà. Phi Diệp lo sợ vội gởi xe ở ga-ra gần đó rồi đi bộ về đứng ngoài nghe trộm tất cả những lời đối đáp của Lâm với hai thám tử nãy giờ. Tim chàng hồi hộp đập mạnh, trí chàng suy tính dữ dội khi nghe hai thám tử tỏ lộ vẻ nghi ngờ, và lúc nghe họ muốn bắt Lâm buộc lòng chàng phải bước vô và kéo tay đóng cửa lại. Phi Diệp làm bộ ngạc nhiên như mới thấy hai người khách lạ này lần thứ nhất. - Hai ông là ai? Ai vậy Lâm? Lâm mừng khi thấy Phi Diệp về tới nhưng rồi lại lo âu chỉ hai thám tử bảo chàng: - Hai ông này đòi bắt em.. Sơn Tùng cười: - Không phải bắt, chúng tôi chỉ muốn mời chú em về hỏi ít câu thôi. Đỗ Vũ khoanh tay nhìn PHi Diệp: - Chúng tôi hân hạnh được gặp ông, chúng tôi muốn mời ông luôn được không? Phi Diệp gật đầu vẻ hiền lành: - Dạ được, nhưng các ông có thể cho tôi biết các ông là ai, và vì lý do gì các ông bắt Lâm không? Đỗ Vũ nói: - Chúng tôi có điểm nghi ngờ về mấy ông nên mời về hỏi vài điều chớ không bắt bớ gì đâu. Phi Diệp hỏi: - Nghi ngờ gì xin cho biết xem may ra tôi có thể giải đáp được? Đỗ Vũ quay chỉ cái cửa nhỏ dưới thang lầu: - Lâm nói cửa đó đóng lại không xài từ lâu, nhưng theo chỗ chúng tôi biết thì nó đựơc mở thường nhật, xin ông giải đáp dùm cho. Phi Dịêp làm vẻ ung dung rầy Lâm: - Em dấu hai ông việc cái cửa này chi vậy? Cửa này thông qua nơi làm việc riêng của mẹ tôi... Bà là dược sĩ có phòng thí nghiệm ở bển, bà không muốn ai gây ồn ào khi làm việc nên bà không tiếp ai hết... Nó chỉ thi hành lệnh mẹ tôi thôi, mong hai ông thông cảm. Đỗ Vũ và Sơn Tùng ngó nhau rồi hỏi: - Ông chịu phiền cho chúng tôi qua bển được không? - Thưa được... Phi Diệp liền bảo Lâm: - Em đi trước kêu cửa cho các ông qua... Lâm gõ cửa kêu lớn: - Má ơi, má mở cửa dùm cho con. Đỗ Vũ và Sơn Tùng đứng sau chuẩn bị đi qua, Phi Diệp đứng bên họ. Chợt Sơn Tùng quỵ chân xuống làm cho Đỗ Vũ và Lâm giật mình quay lại. Quen theo nghề nghiệp Đỗ Vũ toan rút súng thì chàng cũng quỵ liền. Lâm nhìn lại thì cả hai thám tử nằm mở mắt thao láo nhìn Phi Diệp.. Lâm hốt hoảng run lên. Phi Diệp mang bộ mặt đầy sát khí bảo Lâm: - Chúng đã bị ta điểm huyệt, mày bình tĩnh kéo chúng lên giường kiạ. Mẹ tao chưa nghe tiếng kêu đâu. Lâm run lẩy bẩy: - Sao chúng nằm im thế, bộ chết hả? Phi Diệp lắc đầu: - Không chết đâu, kéo chúng nó lên giường mau. Lâm toan rờ đến hai người thì Phi Diệp lại kêu lên: - Khoan, chờ tao đưa cho cái này đeo vào tay đã. Phi Diệp kéo trong túi ra cặp bao tay bằng cao su mỏng đưa cho Lâm: - Mày phải bình tĩnh mới được.. Hay là mày muốn chúng nó bắt đi tù thì để tao giải huyệt cho chúng? Lâm nhăn nhó nói nhỏ: - Khổ quá, anh hai, anh làm những chuyện gì ghê quá vậy? Thằng bé con bên kia nó đã thấy hai người này vô đây như đã thấy cô Lâm Huê vô đây làm sao bây giờ? CHân tay Lâm run rẩy, Phi Dịêp chau mày tự đeo găng tay cúi kéo Sơn Tùng ra đặt ngồi ở ghế rồi bảo Lâm: - Mày nói thế thì để tao ra lấy xe đến đây, mang chúng ra xe cho tao chở đi, còn mày ra đem Honda của chúng bỏ ở xa lộ cho tao. Phi Diệp nói rồi cúi rút bao tay liệng lên bàn: - Ở đó chờ tao, đừng đụng vô mình chúng nó khi chưa mang bao tay. Phi Diệp ra lấy xe của chàng đem lại rồi vô nhà đeo bao tay lục túi hai chàng lấy chìa khóa xe của họ đưa Lâm và xem giấy tờ cho biết tên họ và chức nghiệp, chàng mỉm cười bảo Lâm: - Đeo bao tay này vô dìu họ ra xe tiếp tay tao cho họ ngồi ngay ngắn phía sau, còn mày xem Honda của họ hợp với chìa khóa nào đem bỏ đị. Điều đó dễ làm được không? Lâm gật: - Anh đem họ đi thì em làm được vì em hết lo rồi. Phi Diệp lấy khăn lót tay xốc nách Đỗ Vũ rồi bảo Lâm xốc nách kia kéo ra đứng lên dựa vào Lâm chờ Phi Diệp mở cửa xe xong mới đỡ Đỗ Vũ đặt ở băng sau.