Tào Vĩnh Lượng thấy anh trở lại, vui mừng hô: “Mạc ảnh đế, cậu đã về rồi!”
Mạc Trọng Đan chỉ nhìn Nguyễn Thanh một cái, sau đó đi tới cạnh Tào Vĩnh Lượng nói: “Xin lỗi, vừa rồi trạng thái không ổn lắm. Xin cho tôi làm lại, lần này tuyệt đối không thành vấn đề.”
Tào Vĩnh Lượng mỉm cười gật đầu, sau đó lại cẩn thận đề nghị: “Được rồi, lúc đẩy cô ấy ra, Trọng Đan, cậu nhớ nắm rõ. Không thể hôn quá lâu, phải đẩy ra. Dĩ nhiên, cũng không thể không hôn... nhưng mà phải đẩy ra liền.”
Cảnh vừa rồi không qua, ông nghĩ đó là ngoài ý muốn. Vì vậy, cho diễn lại, lần này thì hay rồi, Nguyễn Thanh còn chưa dán lên! Mạc Trọng Đan đã đẩy người ta bay ra ngoài, lúc ấy Tào Vĩnh Lượng cũng bối rối.
Rốt cuộc Lại Bác Vũ không nhìn nổi nữa, cũng không dám cho Mạc Trọng Đan tiếp tục diễn, vì vậy vội vàng nói là buổi sáng Mạc Trọng Đan uống thuốc nên còn hơi say, đưa anh đi nghỉ ngơi.
Lúc ấy thậm chí tâm trạng muốn chửi thề Tào Vĩnh Lượng cũng có rồi, cậu uống cái thuốc quái gì vậy? Người mà còn say thuốc hả!!! Nếu không phải là bận tâm tôn nghiêm ảnh đế của anh, suýt nữa ông đã kêu thế thân vào diễn thay rồi.
Thế nhưng bây giờ xem ra, trạng thái của Mạc ảnh đế đã trở về.
Cảnh diễn lại bắt đầu, Nguyễn Thanh lại bước vào nước. Đứng ở trên bờ, đôi mắt Mạc Trọng Đan u ám, trong lòng khó chịu. Mới cảnh đầu đã làm hại cô xuống nước ba lần, quá thất bại rồi!
Nguyễn Thanh vịn bắp chân Mạc Trọng Đan, phát hiện lần này bắp chân của anh không căng thẳng nữa, cô còn tò mò ngẩng đầu nhìn anh.
Mạc Trọng Đan cúi đầu nhìn cô, sau đó chậm rãi nói: “Xin lỗi, hại em lại xuống nước.”
Nguyễn Thanh được quan tâm mà sợ, cô lắc đầu sau đó mỉm cười nói: “Em biết anh không cố ý, anh đã hai năm không diễn cảnh hôn rồi.” Người yêu ở đoàn phim này, lại phải đi hôn người khác, nhất định sẽ khó chịu. Em hiểu mà!
Nguyễn Thanh cảm thấy, ngọt quá đi à!!!
Mạc Trọng Đan lại sửng sốt: “Sao em biết hai năm rồi tôi không nhận diễn cảnh hôn?”
Nguyễn Thanh: “À...” Cái này hơi khó nói.
“Action.”
May thay, Tào Vĩnh Lượng mở máy kịp thời, hai người trong màn ảnh lập tức nhập vai vào nhân vật.
Nguyễn Thanh đổi vẻ mặt, có một cảnh mà cô diễn tận mấy lần, sớm đã nằm lòng. Cô lên bờ, quấn lấy anh như rắn.
Sau đó, cô ngẩng đầu nhìn lại, lúc muốn nói thoại nhưng nhìn thấy vẻ mặt Mạc Trọng Đan thì nụ cười trên mặt trong nháy mắt cứng lại.
Lúc này Mạc Trọng Đan đã thay đổi, anh là Ân Diệp. Mạc ảnh đế cuối cùng đã hòa vào nhân vật, chỉ đứng ở đó đã có khí thế giáo chủ ma giáo nên có, tỏ vẻ miệt thị đối với một nữ nhân bám lấy mình, biểu hiện vô cùng tinh tế.
“Cắt, Nguyễn Thanh, đọc thoại đi chứ!” Tào Vĩnh Lượng bùng nổ, lời thoại đơn giản như vậy mà còn quên?
Nguyễn Thanh tủi thân quay đầu lại nhìn Tào Vĩnh Lượng, đạo diễn Tào thật đáng sợ quá! Mình cảm thấy ông ấy thật sự sẽ giết mình mất! Vương Phi Nhi trong sách tại sao lại muốn tìm đường chết vậy chứ?
Mạc Trọng Đan cũng kỳ quái cúi đầu nhìn Nguyễn Thanh, anh đã làm đầy đủ chuẩn bị, kết quả lần này đổi thành Nguyễn Thanh bị NG rồi.
Nguyễn Thanh vội vàng nói với Mạc Trọng Đan: “Xin lỗi, vừa rồi em không...”
“Bị tôi áp diễn hả?” Mạc Trọng Đan hỏi.
Nguyễn Thanh mới nhận ra, thì ra là mới vừa rồi Mạc Trọng Đan triển khai toàn bộ hỏa lực ảnh hưởng đến mình chính là áp diễn à!
“Phải là tôi xin lỗi, vừa rồi không chú ý.” Mắt Mạc Trọng Đan buồn bã, vì toàn tâm ứng phó với cảnh này, anh không chú ý lắm, lấy kinh nghiệm của mình áp diễn cô, dẫn đến làm cô quên thoại.
Chắc chắn sẽ càng bị ghét hơn cho coi? Mạc Trọng Đan cảm thấy mình rất thất bại, tại sao cứ làm không tốt chứ?
Nguyễn Thanh lắc đầu, sau đó sùng bái nói: “Ảnh đế quả nhiên rất lợi hại.” Ấy vậy mà biết áp diễn, rõ ràng anh mới chuyển qua diễn viên được 3 năm, nhưng Mạc ảnh đế có thiên phú đóng phim, thật không ai có thể so sánh.
“Diễn lại, Nguyễn Thanh xuống nước.” Tào Vĩnh Lượng ở phía xa hô.
Nguyễn Thanh đáp, sau đó lại xuống nước. Lần này, cô cũng chuẩn bị tâm lý đầy đủ, lời thoại của cảnh này không khó mấy, không thể quên được.
Nguyễn Thanh hít một hơi thật sâu, sau đó cùng Mạc Trọng Đan diễn lại.
Lần này, cô dán vào người ảnh đế, chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh. Phát hiện vẻ mặt Mạc Trọng Đan rất khác, mặc dù cũng là vẻ mặt lạnh lùng hà khắc nhưng lần này hơi thở hòa hoãn hơn rất nhiều. Không giống vừa nãy, anh dường như mang theo tính bén nhọn và công kích.
Nguyễn Thanh cười đầy yêu diễm: “Diệp ca, huynh không nhớ ta sao?”
Mạc Trọng Đan nở nụ cười giễu cợt, Nguyễn Thanh nhón chân lên hôn. Nàng hi vọng qua nụ hôn này người nam nhân nọ có thể nhớ tới những gì bọn họ từng trải qua, nhớ tới chàng đã từng thích mình.
Vậy mà, mới vừa đụng phải môi chàng, đã bị chàng lạnh lùng vô tình đẩy ra.
Vương Phi Nhi trong kịch bản ngã nhào xuống đất, nàng không dám tin nhìn về phía Ân Diệp.
Chỉ thấy Ân Diệp đứng trước mặt nàng, cúi đầu nhìn xuống với ánh mắt đầy khinh thường. Còn nàng y phục xốc xếch, trông như một trò hài.
Rốt cuộc Ân Diệp mỉm cười nhưng nụ cười kia không hề có độ ấm.
“Ngươi cũng lưu lạc đến nước này rồi.” Giọng Ân Diệp không có vui vẻ, không có thương hại, thậm chí có thể nói không có tình cảm.
Nhưng đây mới là điều Vương Phi Nhi sợ nhất, bất cứ sợi tơ cảm tình nào đều như chưa từng có, vị trí của nàng ta trong lòng chàng đương nhiên cũng mất. Thậm chí tư cách để bị hận cũng không có được, có phải chàng đã quên từng có một vị hôn thê chưa qua cửa rồi không?
“Cắt, qua.”
Theo giọng hô của Tào Vĩnh Lượng, mọi người hoan hô. Dường như hoàn thành một cảnh diễn cực kỳ khó khăn, cảnh đầu của “Ma kiếm đỉnh phong” chính thức hoàn thành.
Điền Nguyệt Nguyệt vội vàng cầm theo áo khoác màu xanh biếc tới trùm cho Nguyễn Thanh, sau đó đưa chén trà nóng cho cô giữ ấm.
Nguyễn Thanh cầm lấy, uống một hớp thật to, đứng dậy cúi đầu chào Mạc Trọng Đan: “Cảm ơn.” Lại đi cúi đầu nói cảm ơn nhóm đạo diễn.
Tào Vĩnh Lượng cười lớn nói: “Không tệ không tệ, nghỉ ngơi một chút, tranh thủ quay xong những phân cảnh còn lại.”
Nguyễn Thanh gật đầu, phân cảnh sau không khó mấy, sau khi bị Ân Diệp bỏ lại, nàng ta ngồi tại chỗ thống khổ khóc lóc thôi. Diễn cảnh khóc ấy hả? Cô giỏi nhất rồi.
Phần diễn rất đơn giản, trong chốc lát đã xong.
Nguyễn Thanh đi thay đồ, trùm áo khoác kiểu quân đội ngồi hà hơi cho ấm. Điền Nguyệt Nguyệt nhỏ giọng hỏi cô: “Hôm nay chị không còn cảnh nào nữa, không về sao?”
Nguyễn Thanh trừng cô ấy: “Sao có thể về được? Chị là hạt bụi (*) nhỏ nhất, phải ở lại mới thể hiện được thành ý của chị.”
(*) Nguyên văn 咖位: Ca vị, một danh từ trong giới giải trí, là địa vị của ngôi sao trong làng giải trí, ngôi sao có địa vị được gọi là ca vị đại. Ca vị càng cao thì sức ảnh hưởng càng lớn và mức lương càng cao, chính vì vậy ca vị cũng là một cái tên được người nổi tiếng săn đón.
Điền Nguyệt Nguyệt: “Thành ý? Thành ý gì?”
Vừa dứt lời, họ thấy nhóm Tân Văn Nhụy tới. Nguyễn Thanh đứng lên, trong miệng nói thầm nói: “Cùng khung (*) rồi cùng khung rồi.”
(*) Cùng khung: nghĩa là hai hoặc nhiều nhân vật của công chúng xuất hiện trước công chúng cùng một lúc vào một dịp nhất định và có sự tương tác, chẳng hạn như ảnh nhóm hoặc video.
Quả nhiên, sau khi đến, đầu tiên Tân Văn Nhụy đi chào hỏi đạo diễn, sau đó lại đến cạnh Mạc Trọng Đan. Nhất thời, hình ảnh tuấn nam mỹ nữ cùng nhau nói chuyện như là thuốc kích thích khiến Nguyễn Thanh cao hứng á lên một tiếng, xoay người nhỏ giọng nói với Điền Nguyệt Nguyệt: “Chị nói cho em nghe bọn họ đang tâm tình đấy!”
Điền Nguyệt Nguyệt: “???”
Nguyễn Thanh vẫn mỉm cười như mẹ hiền, ngồi nhìn hai người nói chuyện.
Là một fan CP, cuộc đời của cô thế này đã thỏa mãn.
Không nhịn nổi nữa rồi, mình phải đi khoe mới được.
Vì vậy, Nguyễn Thanh mở nick giả, đăng một bài viết lên Super chat: Tưởng tượng Mạc ca và Nhụy Nhụy đã cùng nhau đến đoàn phim, có lẽ bây giờ họ đang ngồi nói chuyện cùng nhau đó, trời đất ơi!
Phía dưới, phút chốc một đám fan CP bị đánh thức, cùng tru lên ngao ngao ngao ngao ngao như sói.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
33 chương
88 chương
85 chương