Trong màn ảnh, cảnh quay đã được chuẩn bị xong, Tào Vĩnh Lượng hô: “Action.”   Tấm bảng thể hiện cảnh quay được đưa lên, sau đó nhanh chóng rời khỏi ống kính. Chỉ thấy trong màn ảnh, thác nước nện xuống tạo thành những cơn sóng dao động trên mặt hồ, bên hồ là những tảng đỏ lớn nhỏ được xây đắp, tảng đá vừa có màu xanh biếc của cỏ và màu xanh biếc của cây thường xanh.   Một trận gió thổi qua, bụi cỏ và cây cối trong màn ảnh khẽ lay động. Cô gái bên hồ mỉm cười với vẻ mặt thẹn thùng, cô vốc nước đưa lên cao rồi thả xuống.   “Chàng đã đến rồi?” Giọng nói của cô gái chứa sự vui vẻ.   Tào Vĩnh Lượng nhìn màn ảnh, hài lòng gật đầu. Đoạn này ông cảm thấy Nguyễn Thanh nắm vô cùng chắc, biểu đạt rất trọn vẹn tình cảm yêu mến nam chính. Vốn còn lo lắng cảnh này Nguyễn Thanh không thể diễn ra nổi, không chừng cảnh này có thể một lần là qua.   Trừ Nguyễn Thanh cần biểu đạt thẹn thùng ra, phân cảnh này không có chỗ nào khó cả.   Một người khác trong màn ảnh, Mạc Trọng Đan đứng trong bụi cỏ, vẻ mặt thờ ơ, hoàn toàn lạnh như băng. Không có kinh ngạc, cũng không có bất ngờ, thờ ơ, thật sự là thờ ơ.   Tào Vĩnh Lượng: “...” Được rồi! Như vậy có nghĩa là hiểu kịch bản, dù sao cô gái này đã từng làm nam chủ tổn thương rất sâu.   Nguyễn Thanh không nghe được động tĩnh sau lưng, cô đột ngột chớp mắt, sau đó quay đầu nhìn về phía người đàn ông đứng ở đầu đường, cao lớn uy mãnh, dịu dàng đa tình.   “Diệp ca.” Nguyễn Thanh mềm mại gọi, mỉm cười mê hoặc.   Mạc Trọng Đan hít một hơi, sau đó bắt đầu nói thoại, anh từng bước tới bên hồ, mắt nhìn xuống cô gái ở trong hồ. Thật lâu, lúc Tào Vĩnh Lượng nghĩ anh đã quên thoại thì Mạc Trọng Đan lên tiếng.   Anh dùng giọng Ân Diệp hỏi: “Tìm ta làm gì?”   Nguyễn Thanh nghe vậy, đột nhiên nở nụ cười rực rỡ, cô đưa tay nắm lấy bắp chân Ân Diệp.   Nguyễn Thanh chỉ cảm thấy bắp chân Mạc Trọng Đan vô cùng săn chắc, cô không suy nghĩ nhiều, theo kịch bản ôm lấy bắp chân của anh leo lên bờ.   Trong nháy mắt rời khỏi hồ nước, lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng tràn vào. Hàm răng Nguyễn Thanh suýt nữa đã va vào nhau lập cập nhưng lần này mà không qua thì sẽ phải làm lại, Nguyễn Thanh tựa như một con rắn bám vào Mạc Trọng Đan để đứng lên.   Cô dán vào người Mạc Trọng Đan, ngẩng đầu nhìn anh, sau đó nói: “Diệp ca, chàng không nhớ ta sao?”   Mạc Trọng Đan cúi đầu nhìn cô, tỏ vẻ giễu cợt. Nguyễn Thanh đột nhiên nhón chân hôn lên, đôi môi vừa mềm vừa ngọt, dòng điện như truyền khắp tứ chi của anh.   Anh không cách nào nhập tâm vào nhân vật, anh là Mạc Trọng Đan, anh yêu cô.   Trong khoảnh khắc cô hôn lên, trí nhớ anh trân quý tuôn ra mạnh mẽ như mãnh thú thoát khỏi gông xiềng.   Trong phòng tối, cô mặc đầm múa đứng trước mặt anh hát lên đầy cảm xúc: “Mãnh thính đắc kim cổ hưởng họa giác thanh chấn, hoán khởi ngã phá thiên môn tráng chí lăng vân. Tưởng đương niên đào hoa mã thượng uy phong lẫm lẫm, địch huyết phi tiên thạch lưu quần. Hữu sinh chi nhật trách đương tận, ngã nhất kiếm năng đáng bách vạn đích binh.”   “Mộc Quế Anh thống soái“!   Cô hát tới đây, quay đầu nhìn mình, cười hỏi: “Còn sợ không?”   Mạc Trọng Đan đã không nhớ ra được cảm giác ngay lúc đó, vô số đêm, vô số giấc mơ, cô hát “Mộc Quế Anh thống soái”, ánh đèn trên đầu thắp sáng thế giới của cô, chỉ có anh vẫn còn ở nơi u tối.   Cô nhẹ nhàng hỏi: “Cậu còn sợ không?” Khi đó Mạc Trọng Đan cảm thấy, ánh sáng nơi thế giới cô bén qua cho mình, để cho mình cũng có được ánh sáng.   “Cắt ~ “   Giọng nói của Tào Vĩnh Lượng phá vỡ ký ức của anh, anh chợt hoàn hồn, giơ tay lên đẩy Nguyễn Thanh ra. Sau đó ngẩng đầu nhìn xung quanh, hoàn toàn yên tĩnh.   Tào Vĩnh Lượng phức tạp nhìn Mạc Trọng Đan, thật lâu sau mới nói: “Mạc ảnh đế, vẻ mặt nên... lạnh lùng hơn chút nữa.”   Mạc Trọng Đan: “...”   Lại Bác Vũ ôm đầu ngồi xổm xuống...   Sau đó, Tào Vĩnh Lượng lại nhìn Nguyễn Thanh nói: “Nguyễn Thanh à! Hôn xong thì phải tách ra, hôn quá lâu.”   Vẻ mặt Nguyễn Thanh vô tội: “Ủa? Nhưng... Không phải là, là Ân Diệp... phải đẩy tôi ra sao?”   Tào Vĩnh Lượng nhìn Mạc Trọng Đan, sau đó ho hai tiếng nói: “Anh không đẩy ra sao?”   Mạc Trọng Đan: “...”   Cảnh quay đầu, chưa xuất sư thành công mà người đã nhanh chóng chết trước rồi.   Tào Vĩnh Lượng: “...” Cảnh này rất khó sao?   ***        Cảnh đầu chưa qua, chuyện này rất nhanh truyền đến phòng nghỉ của Tân Văn Nhụy.   Tân Văn Nhụy đưa điện thoại di động ném lên bàn, cười lạnh: “Quả nhiên là cô ta.”   Người đại diện của cô, Triệu Nhạc vẫn không quá tin tưởng: “Không phải chứ?”   Tân Văn Nhụy lại cầm điện thoại di động lên, đưa hình cô ta chụp ngày hôm qua cho Triệu Nhạc xem: “Anh ấy đưa coca cho cô ta? Chỉ là đưa coca? Cảnh đầu đơn giản như thế, còn không rõ ràng sao? Lòng anh ấy đang rối loạn.”   Triệu Nhạc nhìn hình vẫn không quá tin: “Nếu là vậy, tại sao bây giờ anh ta mới ra tay?”   Lấy thân phận của anh, theo đuổi Nguyễn Thanh thật không có gì phải e dè.   Tân Văn Nhụy cau mày, đây cũng là chỗ cô không hiểu. Cô theo đuổi Mạc Trọng Đan đã bao nhiêu năm? Cô theo đuổi Mạc Trọng Đan vào giới nghệ thuật, theo đuổi Mạc Trọng Đan đến vị trí ảnh hậu.   Thế nhưng, Mạc Trọng Đan lại không quay đầu nhìn cô. Ngoài ra, hàng năm vào ngày lễ tình nhân anh lại biết đúng giờ đăng Weibo, cô đã sớm hoài nghi trong lòng anh đã có đối tượng nhưng bất luận điều tra từ phương diện nào cũng không tìm được người này.   Trừ mình ra, bên cạnh anh không có scandal với bất kỳ một cô gái nào khác, rốt cuộc có tồn tại một cô gái như vậy hay không. Tân Văn Nhụy vẫn luôn ôm thái độ hoài nghi, cho đến sáng sớm hôm qua, tấm hình này lộ ra ngoài.   Mọi thứ đều rõ ràng, nguyên nhân anh đột nhiên đẩy lùi tất cả lịch trình, nguyên nhân anh đột nhiên nhận bộ web drama này.   Ngày hôm qua, bức hình scandal đầu tiên của anh và cô gái kia, chính là cùng một đồng nghiệp trong đoàn phim?   Hôm nay, cảnh quay đầu với cô ta, anh đã bắt đầu thất thường?   Làm gì có nhiều trùng hợp như vậy chứ?   Tân Văn Nhụy nắm điện thoại di động càng ngày càng chặt, Mạc Trọng Đan, em thích anh 10 năm. Thế mà anh đối xử với em như vậy sao?   *** “Ông trời của tôi ơi! Cậu đang làm gì thế?” Lại Bác Vũ đi qua đi lại trong phòng nghỉ, còn Mạc Trọng Đan lại cứ vuốt môi của mình, vẫn ngồi im bất động.   Lạc Bác Vũ nhìn dáng vẻ của anh, hết ý kiến: “... Cậu không lo lắng gì sao?”   Mạc Trọng Đan thở dài nói: “Điều này có thể trách tôi sao?”   Lạc Bác Vũ: “Chẳng lẽ trách tôi?”   Ánh mắt Mạc Trọng Đan nhìn Lạc Bác Vũ vẫn lạnh lùng vô tình: “Tôi thầm yêu cô ấy ba năm.”   Lại Bác Vũ: “...” Đúng là rất tàn nhẫn, nhưng mà...   Anh ta nói: “Nhưng cũng không thể không qua được cảnh này được chứ! Cô ấy tựa vào, cậu đẩy ra, chỉ đơn giản vậy thôi. Tôi cũng có thể làm được!!!”   Mạc Trọng Đan lại ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt sâu kín, hồi lâu mới thốt ra một câu: “Anh không thầm yêu cô ấy.”   Lại Bác Vũ: “...” À, cậu nói đúng.   Thật ra Mạc Trọng Đan cũng muốn một lần qua cảnh, bởi vì một khi không qua được, Nguyễn Thanh sẽ phải xuống nước lần nữa. Tuy vậy, có những dục vọng nếu bị đè nén quá lâu, một khi thả ra sẽ rất khó khống chế.   Cửa phòng nghỉ bị gõ vang, ngoài cửa là phó đạo diễn Tưởng Học Khôn. Anh ta cười hỏi: “Mạc ảnh đế, nghỉ ngơi thế nào rồi? Có thể tiếp tục chưa?”   Nhất thời ánh mắt Mạc Trọng Đan lạnh đi, Tưởng Học Khôn hồi hộp: “Nếu không... Anh cứ từ từ?”   “Xin lỗi.” Lạc Bác Vũ mỉm cười: “Hôm nay thân thể cậu ta thật sự hơi khó ở, bây giờ cả người còn đờ đẫn.”   “Không sao.” Mạc Trọng Đan đứng dậy cắt đứt: “Tiếp tục quay đi!” Nguyễn Thanh còn ở bên hồ, anh có thể vào diễn, anh có thể, anh nhất định có thể.   Tưởng Học Khôn lập tức cười nói: “Được được được, mời.”   Vì vậy, Mạc Trọng Đan theo Tưởng Học Khôn trở lại đoàn phim. Nhìn thấy Mạc Trọng Đan trở lại, mọi người đều nhìn sang. Ánh mắt tỏ vẻ “một lời khó nói hết”, dù sao ở đây tất cả mọi người đều nghĩ mình có thể một lần qua cảnh.   Nhưng Mạc ảnh đế anh NG ba lần! Đừng thấy ba lần là rất ít, chủ yếu là chẳng hiểu vì sao bị cắt.   Mạc Trọng Đan sải bước bước vào ống kính, anh liếc mắt đã nhìn thấy Nguyễn Thanh ngồi ở trong lều, cô đã thay một bộ sa y khác, bên ngoài là áo khoác màu xanh quân đội, trong tay đang cầm một chén trà, từng chút làm ấm cơ thể của mình.   Ở trong mắt Mạc Trọng Đan, xung quanh Nguyễn Thanh dường như tỏa ra ra một tầng Phật quang.   Mạc Trọng Đan: Toang rồi, “kính” (*) của mình dường như càng dày hơn rồi.   (*) Nguyên văn: lọc kính (滤镜) là một từ ngữ mạng, ý nói đối với các thần tượng nghệ sĩ yêu thích của họ, v.v., fan sẽ tự động lọc ra những thiếu sót hoặc khuyết điểm của họ, và chỉ thấy họ tốt như thế nào.