“A a a a a a, đúng rồi đó! Chúng ta không cần lo Nguyễn tiện nhân rồi, bây giờ Mạc ca và Nhụy Nhụy hiếm lắm mới được gặp mặt một lần.”
“Trời ơi, tôi cũng quên mất. Thế nhưng không có trạm tỷ gửi ảnh phim a!”
“Lầu trên bình tĩnh, chúng ta là fan CP lý trí, qua nhiều năm như vậy, Mạc ca và Nhụy Nhụy thật vất vả mới lại hợp tác cùng một bộ phim. Sao có thể tiết lộ ảnh phim chứ? Đả đảo ảnh phim.”
“Đúng đúng đúng, chúng ta có thể nhìn thấy hay không không quan trọng, quan trọng là bây giờ bọn họ đang ở cùng nhau là được rồi.”
“Bọn họ chắc chắn rất nhớ nhung đối phương, cho nên mới nhận bộ này đó.”
“Cảm ơn ‘Ma kiếm đỉnh phong’ đã cho họ có cơ hội làm việc với nhau.”
“Có gì mà bất ngờ, bọn họ có được ngày hôm nay cũng là kết quả do chính hai người nỗ lực đấy! Dựa vào ca vị của Mạc ca và Nhụy Nhụy còn có thể nhận bộ phim như này sao? Vì sao bọn họ bất chấp mọi thứ nhận bộ phim này, còn cần tôi nói sao?”
Bình luận này nhanh chóng lên top bài viết của Nguyễn Thanh, Nguyễn Thanh sửng sốt, Đúng rồi ha? Tại sao nhận? Lý do rất đơn giản! Họ là vì để có thể lại hợp tác với nhau chứ sao!
Hóa ra là thế à? Nguyễn Thanh ngẩn ngơ, sau đó mới nhận ra trái tim đập khá nhanh, ngọt quá đi à!
Nguyễn Thanh đụng phải một viên kẹo lớn, cảm thấy hôm nay đã ngọt đủ cho cô trụ qua một tháng.
Lúc diễn những cảnh diễn phía sau, kỹ thuật diễn của Mạc Trọng Đan là không thể nghi ngờ. Cộng thêm Tân Văn Nhụy cũng là phái thực lực, gần như tất cả các cảnh của hai người đều một lần là qua.
Hơn nữa Mạc Trọng Đan nhận ra Nguyễn Thanh một mực dõi theo phân đoạn diễn, trong lòng anh đột nhiên dâng lên một niềm kiêu ngạo.
Vì vậy, anh càng cố gắng, càng nỗ lực.
Anh muốn cho Nguyễn Thanh thấy mặt thành công của anh, mặt mà anh rất giỏi.
Đến hôm nay, sau khi tất cả các cảnh quay đều đã kết thúc, đạo diễn mới tuyên bố hoàn tất công việc. Mạc Trọng Đan mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thanh.
Mạc Trọng Đan: “...”
Đáng tiếc, nơi đó chỉ còn một cái ghế trống, Nguyễn Thanh và trợ lý của cô đã sớm không thấy đâu.
Lại Bác Vũ “phì” bật cười, nói: “Nửa tiếng trước cô ấy đã đi rồi, cậu có chuyện gì sao?”
Mạc Trọng Đan lạnh lùng quay đầu nhìn Lại Bác Vũ, hồi lâu sau, anh mới nói: “Tôi muốn mời cô ấy ăn cơm.”
Lần này, đến phiên Lại Bác Vũ trợn tròn mắt. Anh ta kéo Mạc Trọng Đan, nhỏ giọng cảnh cáo: “Quên lúc trên máy bay cậu đã nói thế nào rồi sao? Có nhìn thấy những lời mắng chửi cô ấy không? Cũng là vì cậu không kiềm chế đấy, cho nên mới vậy.”
Mạc Trọng Đan lạnh lùng nhìn Lại Bác Vũ: “Cho nên?”
“Ài, cậu cũng biết, fan của cậu tương đối đặc biệt. Cậu xuất thân từ cuộc thi tuyển chọn nhưng lại đi trên con đường ảnh đế. Vì thế, cậu có một phần fan rất dễ bị kích động.” Lại Bác Vũ tận tình khuyên bảo.
Mạc Trọng Đan trở về nơi nghỉ ngơi của mình, sau đó mới nói: “Tôi biết mình phải có trách nhiệm đối với fan đã bầu chọn tôi...”
Lại Bác Vũ thở phào nhẹ nhõm, đúng vậy, khả năng tự do cũng không được cao.
Còn chưa nghĩ xong, anh ta đã nghe Mạc Trọng Đan nói tiếp: “Vì thế, sau khi ra nghề một năm tôi đã bỏ qua tất cả tài nguyên của cuộc thi mà chuyển sang làm diễn viên. Do thành tích nổi bật của tôi thu hút fan...”
Lại Bác Vũ: “... Cậu giỏi.” Ảnh đế hai năm liên tục.
Mạc Trọng Đan giương mắt nhìn anh ta, ánh mắt đầy kiên định: “Tôi không thể nào vì họ mà không theo đuổi hạnh phúc của mình, nếu làm thần tượng không có tư cách nói yêu đương. Bây giờ, tôi là diễn viên.”
Lại Bác Vũ thở dài: “Được, tôi hiểu rồi. Nhưng lời này tôi thay Nguyễn Thanh nói, đừng nóng vội.”
Mạc Trọng Đan nghe vậy, lại rũ mắt xuống, nhớ tới trên máy bay nhìn thấy những tin nhắn kia, anh thỏa hiệp gật đầu.
Lúc đầu, là cô ấy đón nhận tôi trước.
Lúc này Nguyễn Thanh và Điền Nguyệt Nguyệt đang ở khách sạn ăn lẩu, Điền Nguyệt Nguyệt quan tâm múc nước lèo cho cô.
“Mạc ảnh đế cũng thật là, cảnh quay kia lại quay đến tận 3 lần. Chị Nguyễn, chị nói xem cái xe ngày hôm qua có phải là Mạc ảnh đế bảo lái đi không?” Điền Nguyệt Nguyệt vô cùng hoài nghi, nói là diễn hỏng chắc không ai tin, đúng ra phải nói là gây khó khăn.
Nguyễn Thanh liếc cô ấy: “Mạc ảnh đế có xe bảo mẫu của riêng mình đấy được chưa.”
Lúc này Điền Nguyệt Nguyệt mới nhớ tới là có chuyện như vậy, cô hơi rầu rĩ. Chị Nguyễn nhà cô rất tốt mà! Rốt cuộc người nào đang âm thầm bắt nạt chị ấy? Không tìm được người, cô luôn rất căng thẳng.
Dù sao Điền Nguyệt Nguyệt đã làm trợ lý rất lâu rồi, không phải không có chút giao thiệp nào.
Ăn xong lẩu cô dọn sạch rồi ra ngoài, lập tức nhận được tin nhắn của bạn, sau khi xem xong, cô vô cùng hoảng sợ.
“Mẹ ơi, chị Nguyễn, em biết hôm qua ai bảo xe đi trước rồi.”
Nguyễn Thanh đang cầm điện thoại di động chơi Anipop, nghe vậy thuận miệng hỏi: “Ai vậy?”
Điền Nguyệt Nguyệt: “Tân Văn Nhụy.”
Động tác tay của Nguyễn Thanh hơi khựng lại, thoạt tiên cô nhìn điện thoại di động ngơ ngác không có phản ứng. Trò chơi sắp bắt đầu, cô không kịp qua màn.
Nhưng lúc này, cô không thèm để ý những thứ này: “Ảnh hậu?”
“Dạ.” Điền Nguyệt Nguyệt đưa điện thoại di động cho cô nói: “Em đã hỏi một trợ lý trên xe lúc ấy, cô ấy vốn không muốn nói nên em phải van nài cô ấy rất lâu. Ngày đó thật ra thì trừ ảnh đế và ảnh hậu có xe bảo mẫu đặc biệt ra, những xe khác cũng đồng thời đón nhiều người trên các chuyến bay khác nhau. Bởi vì cách đoàn phim rất xa, cho nên ngày đó rất nhiều người cũng ở trên xe đợi, xe đầy người thì sẽ đi trước. Lúc ấy chúng ta ngồi chuyến bay chiều trễ nhất, sân bay chỉ còn dư một chiếc xe chờ chúng ta thôi.”
Nguyễn Thanh không hiểu: “Nếu ảnh hậu có xe bảo mẫu đón, vậy tại sao?”
“Nghe nói lúc ấy ảnh hậu dẫn theo rất nhiều người, cô ta bảo những người đó ngồi vào xe bảo mẫu còn mình lại ngồi vào cái xe bảo mẫu chờ chúng ta kia, vừa lên xe đã bảo tài xế lái đi. Người trên xe và tài xế không dám phản đối cô ta nên đã lái đi luôn. Chị Nguyễn, ảnh hậu đang nhằm vào chị sao?”
Nói tới đây, Điền Nguyệt Nguyệt rất lo âu, cô hỏi Nguyễn Thanh: “Chúng ta có nên gọi điện thoại méc Nhạc tổng không?”
Nguyễn Thanh trừng cô ấy: “Cái này có gì đâu? Có chuyện cứ nhằm tổng tài của Thiên Ngu mà gọi? Đồn ra ngoài thì tính sao? Nhạc tổng cũng không có nghĩa vụ phải giúp chị.”
“Vậy làm sao bây giờ? Nữ chính đoàn phim, ảnh hậu Kim Hoa năm nay đó! Hơn nữa, chị Nguyễn biết không? Nghe nói bối cảnh của ảnh hậu không đơn giản, nếu cô ta nhằm vào chị, vậy...”
“Không sao.” Nguyễn Thanh nghiêm túc, sau đó nhìn Điền Nguyệt Nguyệt lộ ra vẻ mặt mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay chị.
Điền Nguyệt Nguyệt: “???”
Nguyễn Thanh: “Chị nói các em còn không tin, ảnh hậu và ảnh đế đang yêu đương đấy. Chị không biết ảnh hậu, tại sao cô ấy lại nhằm vào chị? Có phải vì sau vụ hình lên hot search của chị và ảnh đế không?”
Điền Nguyệt Nguyệt suy tư một chút, quả nhiên không thể phản bác: “... Xem ra, đúng là như vậy.”
Nguyễn Thanh: “Vậy em vẫn chưa rõ sao? Chỉ cần chị cách xa ảnh đế, ảnh hậu sẽ nhìn thấy thành tâm của chị, sẽ không gây khó khăn cho chị nữa đâu.”
Điền Nguyệt Nguyệt: “... Em không cảm thấy vậy.”
Dứt lời, Nguyễn Thanh im lặng một hồi, sau đó nói: “Em không hiểu, trong lòng và trong mắt cô ấy chỉ có ảnh đế. Nếu ảnh đế không chú ý đến chị vậy cô ấy cũng sẽ không chú ý.”
Nghe thế, Điền Nguyệt Nguyệt não tàn hỏi một câu: “Vậy nếu ảnh đế vẫn chú ý đến chị thì sao?”
Sau đó, cô đã nhìn thấy Nguyễn Thanh hoảng sợ nhìn mình, dùng một giọng điệu cực kỳ ngu đần hỏi: “Không phải đầu em vừa bị cửa thang máy kẹp đấy chứ? Lời như thế mà em cũng nói ra được?”
Điền Nguyệt Nguyệt: “...”
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
33 chương
88 chương
85 chương