“Chuyện gì?” Tân Văn Nhụy hỏi, có thể nói gần như là vô lễ.   Nguyễn Thanh nhìn thấy thần tượng của mình là kiểu vậy thì tâm trạng kích động rốt cuộc đã biến đi sạch sẽ ở nơi có bầu không khí đang không ổn này.   “Này, cái cái này... là cà phê và bánh bao em mua trên đường đi ạ.” Nguyễn Thanh bị dọa cà lăm rồi.   Tân Văn Nhụy hé mắt nhìn cô một lát, à một tiếng, cười nói: “Để đấy đi.”   Nguyễn Thanh gật đầu, đặt cà phê lên bàn, trợ lý Tân Văn Nhụy mở ra, liếc nhìn, sau đó nói: “Có lòng rồi.”   Mặc dù nói thế, nhưng ngữ điệu lại tùy ý đến mức Nguyễn Thanh cảm thấy hình như không tặng còn đỡ hơn.   Sau khi từ trong phòng ra ngoài, Nguyễn Thanh ủ rũ cúi đầu, làm fan CP lại bị hai đầu ghét bỏ, cô đã hết cách rồi.   Nguyễn Thanh: “Chị thật đau lòng.”   Điền Nguyệt Nguyệt: “Em cũng không vui.”   Điền Nguyệt Nguyệt ở sau lưng cô, thầm cảm thấy tủi thân thay cho Nguyễn Thanh. 16 tuổi, Nguyễn Thanh đã bước vào giới giải trái, đến bây giờ đã 5 năm, cũng xem như là đàn chị của Tân Văn Nhụy. Nói khó nghe thì ngay cả Mạc Trọng Đan nhìn thấy Nguyễn Thanh cũng phải lên tiếng gọi đàn chị đấy! Vậy mà bây giờ, ở sau lưng hay trước mặt hai người họ, cô lại không có tiếng nói nào.   Nguyễn Thanh đi ở phía trước, bóng lưng cô đơn của cô làm Điền Nguyệt Nguyệt khó chịu theo. Cô có thể cười cười nói nói với Nguyễn Thanh như vậy, đó là vì Nguyễn Thanh rất tốt, thế nhưng người tốt như vậy, lại không thích hợp ở giới giải trí.   Bị bắt nạt cũng chỉ có thể chịu đựng, họ quả thật là quá ghê tởm, cho dù Nhạc tổng của Thiên Ngu đối xử rất tốt với chị Nguyễn.   Điền Nguyệt Nguyệt càng nghĩ càng đau lòng, Nguyễn Thanh đằng trước lại ngẩng đầu cười to: “Ha ha ha ha ha há há.”   Điền Nguyệt Nguyệt thương cảm nhìn Nguyễn Thanh: “Boss nhà mình điên mất rồi.”   Nguyễn Thanh cười xong, sau đó nhìn hai bên một chút, kề sát vào Điền Nguyệt Nguyệt nhỏ giọng nói: “Tân Văn Nhụy ghen, cô ấy ghen. Cô ấy cũng nhìn thấy hotsearch trên weibo, nhìn thấy Ảnh đế lấy nước ngọt giúp chị, cô ấy chắc chắn đang ghen.”   Điền Nguyệt Nguyệt lạnh lùng: “...” Ngốc chết chị đi.   Nguyễn Thanh: “Ánh mắt em thế là có ý gì? Em đừng có mà không tin, chị cho em biết, chuyện như vậy là ai cũng sẽ ghen.”   Điền Nguyệt Nguyệt lạnh lùng nói: “Mạc Ảnh đế phủ nhận qua quan hệ của hai người họ rồi.”   Nguyễn Thanh: “Đây là vì bảo vệ Tân Ảnh hậu, dù sao Tân Văn Nhụy là Ảnh hậu mới được phong của năm nay, trước đó chỉ là tiểu hoa lưu lượng thôi đấy! Em nhìn thử đi, chẳng qua Ảnh đế chỉ đưa nước ngọt cho chị mà chị đã bị mắng thành thế nào rồi? Cho nên, vì Ảnh hậu nên Ảnh đế mới không dám nói.”   Điền Nguyệt Nguyệt: “...” Xin chị quan tâm mình trước đã, cảm ơn!   Mặc dù Nguyễn Thanh nói vậy, nhưng cũng không vội bắt mọi người phải tin tưởng. Dù sao, cô là người đã từng xem bộ phim này, cô biết nhiều hơn các cô ấy, cô tin chắc hai người đó là một đôi chứ không phải chỉ căn cứ vào ảo tưởng của fan CP, bởi vì đấy là sự thật đó!   Sau khi nghĩ thông, Nguyễn Thanh vui vẻ đi hóa trang rồi.   Điền Nguyệt Nguyệt: “Lạc quan thế này, hay thật đấy!”   Cảnh đầu là cảnh hôn giữa Nguyễn Thanh và Mạc Trọng Đan, địa điểm là ở một thác nước nhỏ trong núi.   Mặc dù là cảnh đầu, nhưng đây cũng là một tình tiết mà dựa vào đó cả bộ phim sẽ được triển khai sau này.   “Ma kiếm đỉnh phong” chủ yếu nói về một thiếu niên tư chất bình thường, sau khi đã trải qua đau khổ và bất bình, vì cùng đường nên đã dứt khoát gia nhập Ma giáo, được Giáo chủ Ma giáo đích thân truyền dạy, lấy được Ma kiếm thống nhất Ma giáo, dùng danh nghĩa Ma giáo làm những chuyện chính phái. Rốt cuộc chính và tà phải phán xét ra sao? Bên tình bên nghĩa nên chọn bên nào? Câu chuyện phát triển khi y ở cùng với mấy thiếu niên thiếu nữ khác, khung cảnh hùng vĩ, tình tiết đầy thâm ý.   Vai diễn của Nguyễn Thanh chính là nữ phụ Vương Phi Nhi trong phim, vốn là vị hôn thê của Ân Diệp - vai mà Mạc Trọng Đan diễn. Sau khi Ân Diệp bị người hãm hại, Vương Phi Nhi quyết từ hôn. Thế nhưng sau này Ân Diệp công thành danh toại, Vương Phi Nhi lại hy vọng Ân Diệp có thể niệm tình cũ mà giúp đỡ nàng.   Cảnh diễn hôm nay là lúc Ân Diệp đã nhập Ma giáo trở thành Giáo chủ, hiện nay thanh danh truyền khắp thiên hạ. Còn Vương Phi Nhi lại bị ép buộc phải gả cho một lão già, nàng cố ý tắm ở trong núi để dẫn dụ Ân Diệp tới, hi vọng Ân Diệp có thể niệm tình cũ kéo nàng khỏi hố lửa. Vì thế, nàng không tiếc quyến rũ Ân Diệp.   Bối cảnh là thế, trong cảnh này, Vương Phi Nhi hèn mọn, còn Ân Diệp đã là Giáo chủ Ma giáo cao cao tại thượng.   Tào Vĩnh Lượng cầm kịch bản vỗ vỗ tay, hô: “Chuẩn bị nhanh lên một chút, chuẩn bị đi.”   Trong chốc lát, Phó đạo diễn Tưởng Học Khôn chạy tới nói mọi thứ đã sẵn sàng.   Nguyễn Thanh cũng đã thay trang phục xong, y phục là do tổ phục trang phụ trách. Bởi vì cảnh này có đối thoại và động tác, còn có phần diễn trên bờ của Nguyễn Thanh, vì vậy không thể nào bắt Nguyễn Thanh trần trùi trụi. Phủ một tầng lụa mỏng màu trắng, da thịt trắng muốt như ẩn như hiện, cũng tràn đầy hương vị khó tả.   Bên trong sa y, Nguyễn Thanh chỉ mặc một chiếc quần dài màu đục, từ ngực đến bắp chân. Lớp lụa trắng bên ngoài gần như không có bất kỳ tác dụng gì trong thời kỳ cuối đông thế này, toàn thân Nguyễn Thanh nổi đầy da gà.   Cô đứng bên hồ, nắm y phục, phòng ngừa vạt áo bị ướt. Cô thấy còn chưa mở máy quay nên tranh thủ dùng mũi chân thử một chút, mới vừa chạm vào nước, cô đã rùng mình.   Khiếp!!! Lạnh kinh khủng!!!   Tào Vĩnh Lượng ngồi sau ống kính nhìn thấy, la lớn: “Không sao đâu! Cố một lần là qua, áo khoác ngoài, nước nóng, đồ giữ ấm đều đã được chuẩn bị xong.”   Nguyễn Thanh oán niệm xoay người liếc ông ta, sau đó hỏi: “Đạo diễn Tào, nước sâu không ạ?”   “Yên tâm, cũng đã thử rồi, chỉ đến nửa người. Không phải vừa rồi có người xuống diễn thử rồi sao, cô nhớ chỗ mà cô ấy vừa đứng, một lát cô cũng đứng ở đó.” Tào Vĩnh Lượng nói với cô.   Trước khi quay, những cảnh thế này cần diễn thử trong nước, nếu không được thì sẽ có thế thân làm giúp. Dù sao bắt diễn viên liên tục xuống nước vào mùa đông, chưa nói nó hoàn toàn vô nghĩa, mà có lẽ còn khiến thân thể diễn viên không chịu nổi mà ảnh hưởng đến tiến trình quay.   Nguyễn Thanh gật đầu, sau đó cắn răng bước xuống. Trong nháy mắt cảm giác chân lạnh như băng khiến cô mất hết can đảm, nhưng thế thân làm được thì Nguyễn Thanh cô dĩ nhiên cũng có thể.   Tự nói với mình như vậy, cô sải bước đi vào.   Ngồi ở một bên nhìn, Mạc Trọng Đan đột nhiên ngồi thẳng người, Lại Bác Vũ bên cạnh ấn vai anh xuống. Mỉm cười, anh ta nặn ra một câu: “Cậu muốn làm gì?”   Mạc Trọng Đan miệt thị anh ta, sau đó chậm rãi nói: “Quay phim.”   Lại Bác Vũ: “... À.” Quên mất người này cũng phải quay.   Bên kia, Tào Vĩnh Lượng đi tới bên hồ nhìn Nguyễn Thanh, hỏi: “Được không?”   Nguyễn Thanh gật đầu, nói: “Có vẻ không lạnh lắm nhỉ? Em làm được.”   Tào Vĩnh Lượng hài lòng gật đầu: “Vậy chuẩn bị đi! Trọng Đan, cậu ra đứng ở đầu đường bên đó. Cậu được cô ấy hẹn tới, cho nên nhìn thấy cô ấy đang tắm thì cậu phải tỏ vẻ bất ngờ, nhưng cậu không còn chút tình cảm nào với cô ấy nữa rồi. Vì thế, cậu không được bị mê hoặc, hiểu không?”   Mạc Trọng Đan gật đầu, đi tới vị trí của mình.   Cảnh diễn đầu, tất cả mọi người đều rất xem trọng, cho dù là diễn viên không có bất kỳ cảnh quay nào hôm nay cũng chạy tới xem diễn. Trái lại, Tân Văn Nhụy lại kỳ quái không xuất hiện, mọi người cũng không thắc mắc nữa, dù sao trong cảnh này không có phần diễn của cô ta.