“Wow! Thật sự có hamburger.” Nguyễn Thanh đứng trước bàn, nhìn các loại thực đơn bên trên, hơi khó quyết định.   Sau bàn chọn món có một nhân viên phục vụ đứng tiếp đón, phía sau anh ta là một bức tường thủy tinh, có thể nhìn thấy các đầu bếp đang bận rộn trong bếp.   Bàn chọn món ăn là quầy thủy tinh, xuyên qua lớp kính thủy tinh có thể nhìn thấy đủ loại bánh ngọt cầu kỳ.   Nguyễn Thanh có chứng ám ảnh lựa chọn, đồ càng nhiều, cô càng hoảng hốt.   Nhân viên phục vụ là một nam thanh niên dáng dấp rất nho nhã, có lẽ cậu ta thường thấy những chuyện như vậy, nên nhẹ nhàng đề nghị: “Hamburger thì sao ạ, hamburger thịt thủ công chỗ chúng tôi rất độc đáo, mùi vị vô cùng ngon, quý khách có thể nếm thử.”   Nguyễn Thanh cười tươi lộ ra hàm răng nói: “Vậy thì món chính có món nào?”   “Vậy quý khách thấy mỳ Ý thế nào? Đầu bếp món Tây của chúng tôi đã được quốc tế công nhận đấy ạ.” Nhân viên phục vụ rất kiên nhẫn giới thiệu.   Nguyễn Thanh đang rối rắm liếc qua liếc lại các món trên thực đơn, cuối cùng nói: “Một phần hamburger đi!”   Nhân viên phục vụ mỉm cười tươi tắn, không vì cô lãng phí thời gian mà bất mãn. Trái lại, cậu ta khẽ cúi người chào cảm ơn cô, sau đó đưa cho cô một tấm thực đơn nói: “Quý khách có thể trở về chỗ ngồi đợi, một lát chúng tôi sẽ mang qua cho quý khách. Trong món ăn trong không kèm thức uống, ngài có thể đến khu thức uống tự chọn, sau khi ăn xong nếu cần thì ở đây còn có các loại bánh ngọt.”   Nguyễn Thanh gật đầu, cầm lấy thực đơn, trên đó viết 7.   Trong lòng cô hơi đắc ý, đây là con số may mắn của cô, xem ra may mắn của cô sắp tới rồi.   Thế mà vừa quay đầu đã đụng phải người ta, người bị đụng trúng còn đứng vững nhưng cô lại ngã ra phía sau, Nguyễn Thanh nhất thời nghĩ đến một câu: Mẹ kiếp con số may mắn.   Người bị va phải nhanh chóng đỡ lấy cô, Nguyễn Thanh không bị ngã, cô lại nghĩ: Không hổ là con số may mắn.   Cánh tay có lực đỡ sau eo cô, sau đó ôm sát eo cô kéo cô đứng ngay ngắn lại. Mọi việc chỉ xảy ra chớp nhoáng, Nguyễn Thanh nhất thời không phản ứng kịp.   “Xin lỗi.”   Giọng nói trầm thấp của đàn ông vang lên, mang theo ma lực hấp dẫn người nghe.   Giọng nói này Nguyễn Thanh nghe không dưới ngàn lần, cô lập tức nhận ra, là Mạc Trọng Đan!   Cô ngẩng đầu nhìn quả nhiên là anh, người đối diện khá bảnh trai, trông còn đẹp hơn so với diễn viên nam kiếp trước!   Sau khi biết Mạc Trọng Đan của thế giới này là ai, Nguyễn Thanh cũng hiểu vì sao kiếp trước trên các diễn đàn của fan nguyên tác lại bất mãn với diễn viên nam kia như vậy. Là một fan phim của bộ đó, Nguyễn Thanh đã bất bình cho nam diễn viên đó rất lâu, rõ ràng trông rất đẹp mà. Có lẽ quyển tiểu thuyết này đã khắc họa vai nam chính quá hoàn mỹ, trong lòng mỗi người đều có một Mạc Trọng Đan của riêng mình.   Hôm nay, thấy người thật cô bỗng hiểu ra. Có vài người, quả thật rất hoàn mỹ.   Thấy Nguyễn Thanh không phản ứng gì, Mạc Trọng Đan vội vàng buông tay ra, sau đó tùy ý hỏi một câu: “Cô không sao chứ?”   Nguyễn Thanh cười với anh, bởi vì đeo khẩu trang cho nên chỉ có thể nhìn thấy cô cười lên với đôi mắt sáng trong cong như vầng trăng khuyết, khiến người nhìn đều thấy dễ chịu.   “Em không sao, cảm ơn anh.” Giọng nói của Nguyễn Thanh mềm nhẹ, chứa ý cảm kích.   Mạc Trọng Đan khẽ ừ, vòng qua cô đi chọn món.   Nguyễn Thanh sửng sốt, chỉ vậy thôi? Có phải anh ấy ghét mình không ta?   Thân là người theo chủ nghĩa lạc quan, loại chuyện không tốt này lập tức bị cô ném ra sau đầu. Lúc này chỉ có chuột chũi trong Nguyễn Thanh đang hét lên: A a a a a a, anh ấy mới vừa ôm mình. Nhụy Nhụy, em thành thật xin lỗi chị!!!   Thấy quả nhiên Mạc Trọng Đan không để ý đến cô nữa, sau khi trở lại chỗ ngồi thì cô gửi tin nhắn cho Điền Nguyệt Nguyệt: “Chị cảm thấy hình như Ảnh đế ghét chị, quả nhiên anh ấy đã đọc được scandal của chị rồi.”   Điền Nguyệt Nguyệt gửi lại cho cô tấm hình mới ăn hamburger được một nửa, Nguyễn Thanh tặng lại cho cô bé hình dao phay nhuộm máu.   Vì để an ủi sự thật bị Ảnh đế ghét, Nguyễn Thanh đăng nhập vào hội “Tình ý sâu xa”, bên trong các chị em đang gửi các loại ảnh chụp chung của Mạc Trọng Đan và Tân Văn Nhụy, màn ảnh hồng phấn ngọt ngào bay bay rốt cuộc đã chữa khỏi linh hồn bị tổn thương của cô.   —— Đi theo Mạc ca tới sân bay.   Hội trưởng nhanh chóng đổi mới, phía dưới là chín tấm hình Mạc Trọng Đan ở sân bay, có bức anh xuống xe, đi bộ, đến phòng VIP, mỗi một tấm đều khiến cho người ta muốn chảy máu mũi. Hormone ngập tràn luôn!   “Hả?” Nguyễn Thanh đột nhiên sửng sốt, tấm hình vào phòng VIP này không phải là căn phòng hiện tại ư!   Cô quay đầu lại liếc mắt nhìn, chỉ thấy Mạc ảnh đế đã chọn món ăn xong, đang cầm lấy thực đơn trong tay đi tới.   Nguyễn Thanh lại càng kỳ quái, cùng bộ quần áo, chứng tỏ là hình hôm nay. Thế nhưng, Mạc ca không phải đang ở chỗ giống mình sao? Sao lại có mấy tấm hình chụp anh đang ở những phòng VIP khác.   Cô càng nghĩ càng mù mờ, còn chưa làm rõ, trước mắt đột nhiên xuất hiện một ly coca.   Nguyễn Thanh: “Dạ?”   “Cần không?” Mạc Trọng Đan đứng bên cạnh cô, hỏi nghe rất tùy ý.   Nhìn ly coca trước mặt, tay cầm coca có khớp xương rõ ràng, trông rất bắt mắt. Sau đó, Nguyễn Thanh lại ngẩng đầu nhìn Mạc Trọng Đan, vẻ mặt cô mờ mịt.   Mạc Trọng Đan tựa hồ mới nhận ra hành động của mình không quá thỏa đáng, anh như che giấu ho hai tiếng, sau đó nói: “Vừa rồi tôi thấy em chọn hamburger.”   Nguyễn Thanh khẩn trương đứng lên, cô nắm vạt áo mình nói: “Vâng, đúng là em gọi hamburger.”   Mạc Trọng Đan mỉm cười: “Ở đây hamburger không kèm thức uống, phải tự mình chọn.”   Cúi đầu, Nguyễn Thanh không nhìn thấy nụ cười của Mạc Trọng Đan, cô chỉ bừng tỉnh hiểu ra: “À, vậy ạ! Cám ơn anh!”   Mạc Trọng Đan: “Không có gì.”   Dứt lời, Mạc Trọng Đan đặt coca trên bàn, sau đó xoay người trở về vị trí của mình. Nguyễn Thanh đần mặt ngồi xuống lại, Mạc ảnh đế siêu siêu dịu dàng luôn! Anh lấy coca giúp mình, quả là người tốt.   Ủa? Nhưng mà, trong video anh dường như không... phải kiểu người nhiệt tình như vậy.   Mình biết rồi, nhất định là bởi vì mới vừa rồi Mạc ca bị mình va phải, cho nên mới áy náy lấy giúp mình.   Dù sao, trong hội “tình ý sâu xa”, Mạc ca chỉ dịu dàng với Nhụy Nhụy, cô chẳng qua chỉ là một trong những con kiến đi ngang qua chuyện tình cảm của họ, đứng ngắm chút cũng hay.   Hamburger nhanh chóng lên tới, hamburger thủ công này quả thật có mùi vị rất tốt, thịt nhiều hơn bên ngoài, phô mát cũng nhiều hơn, ngay cả rau cũng xanh biếc, cà chua thì giòn tươi.   Nguyễn Thanh yếu ớt nghĩ: Calo chắc cũng... bành trướng lắm đây?   Nữ tiếp viên hàng không đi gửi vận chuyển đã trở lại, cô ấy giao giấy tờ lại cho Nguyễn Thanh, sau đó nói: “Một lát trước khi lên máy bay, sẽ có nhân viên của chúng tôi tới thông báo.”   Nguyễn Thanh gật đầu, nữ tiếp viên hàng không cố gượng cười, sau đó rời đi.   Nguyễn Thanh thở dài, nghĩ thầm chắc cô ấy biết mình là Nguyễn Thanh rồi. Mình thật đáng thương, tất cả mọi người đều bảo mình cút ra khỏi giới giải trí, nhưng mình phải kiếm cơm mà!   Thở dài, cô mở khẩu trang cắn một miếng hamburger thật to, sau đó hạnh phúc khép hờ mắt. Thức ăn ngon chính là tất cả, Nguyễn Thanh lạc quan lại nhanh chóng ném tất cả buồn bực ra sau đầu.   Mạc Trọng Đan ngẩng đầu lập tức có thể thấy nụ cười đầy thỏa mãn của cô lúc này, thấy cô đang nhai như sóc, Mạc Trọng Đan cúi đầu khẽ mỉm cười, khó ai thấy được.   Hamburger của anh cũng đến rồi, trên bàn cũng có một ly coca giống cô. Mạc Trọng Đan cầm hamburger lên cắn một cái, rõ là đã ăn trước rồi nhưng hôm nay lại cảm thấy hamburger này ngon lạ kỳ.   Dường như... còn có chút ngọt ngào.   Nguyễn Thanh mới ăn được một nửa, đã thấy người đại diện của Mạc Trọng Đan là Lại Bác Vũ sải bước đi vào.   Lúc Lại Bác Vũ đi ngang qua Nguyễn Thanh, tựa hồ hơi kinh ngạc, dừng bước lại nhìn cô một lúc lâu.   Được rồi! Xem ra mình không chỉ đen vòng ngoài, còn đen luôn cả vòng trong (*) rồi. Ngay cả người đại diện của Ảnh đế cũng biết mình, thật vinh hạnh.   (*) ý nói tai tiếng của nữ chính không những ngoài giới biết mà còn lan ra cả trong giới.   Nguyễn Thanh chỉ có thể lúng túng cười cười với anh, Lại Bác Vũ gật đầu với cô một cái, sau đó đi tới chỗ Mạc Trọng Đan.   Nguyễn Thanh thở phào nhẹ nhõm, không biết người đại diện có bắt Mạc ảnh đế ít tiếp xúc với mình không đây. Nhất định là có rồi! Nếu là Miêu Sầm, chị ấy chắc chắn sẽ làm như vậy.   Đang lúc suy nghĩ lung tung, cô nghe được tiếng kéo ghế của Lại Bác Vũ, tiếp đó là giọng oán trách của anh ta: “Chỉ gọi cho mình cậu thôi đấy hả? Còn của tôi đâu?”   Sau đó Nguyễn Thanh nghe được Ảnh đế lạnh lùng nói: “Tay anh bị gãy à?”   Hơ?   Nguyễn Thanh bỗng nhiên cảm thấy Ảnh đế lúc này mới đúng là Mạc ảnh đế mà cô biết, tay... gãy sao? Cô yếu ớt cúi đầu nhìn xuống cái “tay gãy” của mình.   Nguyễn Thanh: “Tôi có tội.” Sao lại dám để Ảnh đế lấy coca giúp tôi chứ?   Lại Bác Vũ dỗi: “Đây là chuyện gãy tay đấy hả? Cậu thuận tay chọn thêm một món, có người sẽ đưa tới chỗ tôi thôi!”   Mạc ảnh đế vẫn lạnh lùng đáp: “Tại sao?”   Nguyễn Thanh: Ặc?   Cô im lặng cúi đầu liếc nhìn coca trên bàn, thầm cảm thấy tội nghiệt càng nặng hơn.