Nguyễn Thanh ký xong hợp đồng đã bị Miêu Sầm đóng gói xách ra sân bay. Trước khi đi, chị đã căn dặn trợ lý Nguyệt Nguyệt của Nguyễn Thanh: “Trông chừng con bé, tuyệt đối không cho nó đi quấy rầy Mạc ảnh đế. Nếu không, trên trang đầu của tờ báo ngày mai sẽ là ‘Nguyễn Thanh quyến rũ Mạc ảnh đế’, sau đó thì em sẽ thất nghiệp, nghe chưa?”   Điền Nguyệt Nguyệt chấn động, vội vàng gật đầu.   Miêu Sầm lại miệt thị nhìn thoáng qua Nguyễn Thanh đang ủ rũ cúi đầu, nói với Điền Nguyệt Nguyệt: “Lần này đoàn phim thay máu diện rộng, đầu tư cũng tăng thêm, kịch bản cũng được sửa lại. Từ một phim rách nát ba không đã được nâng cấp thành bộ phim võ hiệp tinh hoa có quy mô lớn rồi, vai vế của mọi người trong đó đều cao hơn con bé, nếu có gì thì cứ tặng chút ít quà mọn. Mấy chuyện ngoại giao như vậy, em hiểu đúng không?”   Điền Nguyệt Nguyệt tiếp tục gật đầu: “Chị Miêu yên tâm, em làm hằng ngày luôn đấy ạ.”   Miêu Sầm yên tâm: “Nói cũng đúng, em cũng đâu phải lính mới. Cố gắng lên!”   Chị vỗ vỗ vai Điền Nguyệt Nguyệt, nói đôi câu khích lệ, sau đó vội vã rời đi. Nghệ sĩ trong tay chị không phải chỉ có một mình Nguyễn Thanh, Nguyễn Thanh cũng không phải là một nghệ sĩ đáng bồi dưỡng nhất.   Đợi chị ấy vừa đi, vốn đang buồn bã ỉu xìu, Nguyễn Thanh bật mode sống lại, cô nhìn ra xa thấy Miêu Sầm lên xe rời đi, mới hưng phấn nói với Điền Nguyệt Nguyệt: “Mau mau mau, mua cho chị cái hamburger đi, chị còn chưa ăn sáng đây này.”   Điền Nguyệt Nguyệt lập tức kinh ngạc: “...Không phải gần đây chị Miêu bảo chị giảm cân sao?”   Nguyễn Thanh nắm tay cô bé đi vào trong sân bay: “Yên tâm yên tâm, chị là kiểu thể chất … ăn không mập. Em đi nhanh đi, chị sắp chết đói rồi, đừng quên mua coca và khoai tây chiên đấy.”   Điền Nguyệt Nguyệt: “Nhưng mà chị đã hơn 100 cân (50kg) rồi.”   Nguyễn Thanh: “... Em 112 có tư cách gì nói chị?”   Điền Nguyệt Nguyệt nhất thời giận muốn xỉu, nhưng cũng chỉ có thể thỏa hiệp nói: “Biết rồi, chị Nguyễn nhanh đến phòng VIP đi, đừng để bị người ta bắt gặp. Bây giờ chị không thể so với trước kia, hiện nay rất nhiều người biết chị. Chị Miêu đăng ký cho chị ngồi khoang hạng nhất, chính là để tránh ra những phiền toái này.”   Nguyễn Thanh phất tay, vô cùng tự tin nói: “Tin tưởng chị đi, chị đeo khẩu trang nên không ai có thể nhận ra chị đâu.” Sau đó cô đi đến phòng VIP, đây là lần đầu tiên trong hai năm qua cô ngồi khoang hạng nhất. Thật sự là trước kia không có mấy ai biết đến cô, ngồi khoang phổ thông cũng không gặp được ai muốn xin chụp ảnh cùng cô.   Không ngờ, bị bôi đen đến mức bôi cô đến khoang hạng nhất luôn.   “Ha ha ha ha ha...” Nguyễn Thanh nghĩ đi nghĩ lại phì cười, như vậy có thể thấy được, lạc quan mới là chí cao vô thượng.   Nguyễn Thanh tìm được lối vào phòng VIP, có nữ tiếp viên hàng không tiếp đãi, xem qua vé máy bay của Nguyễn Thanh xong thì dẫn cô vào phòng nghỉ.   Phòng VIP phải thông qua một hành lang thật dài, bên ngoài đại sảnh có một đoạn đường, vì vậy còn chưa tới lối vào phòng VIP, tiếng huyên náo bên ngoài đã nhỏ dần.   Chờ khi vào phòng VIP, vừa đóng cửa, tiếng huyên náo bên ngoài bị lớp cửa ngăn chợt xôn xao lần nữa.   Trong phòng, dưới mặt đất là một tấm thảm sẫm màu được trải từ cửa đến cuối, dẫm lên có cảm giác mềm mại vô cùng thoải mái, đối diện cửa là một đường đi, hai bên được bày một hàng bàn ghế, theo kiểu một chiếc bàn gỗ tròn với ba ghế xô pha lớn vây xung quanh.   Lúc này đã có không ít người ngồi đó, làm việc trên laptop, xem báo tiêu khiển, uống cà phê thư giãn.   Những người đó không chú ý đến Nguyễn Thanh, cũng không ai biết cô chính là Nguyễn Thanh mà những ngày qua bị đào bới trên mạng.   Nguyễn Thanh sờ sờ khẩu trang trên mặt mình, an tâm không ít.   Cô được dẫn tới một vị trí gần cửa sổ, ngồi xong, nữ tiếp viên hàng không nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: “Xin chào cô, có cần chúng tôi giúp cô kiểm tra và làm thủ tục chuyển hành lý không ạ?”   Nguyễn Thanh được quan tâm mà sợ: “Cô, các cô còn làm cả cái này hả?” Bởi vì Điền Nguyệt Nguyệt đi mua hamburger rồi nên Nguyễn Thanh tự mình đi đến phòng VIP, vốn muốn chờ Điền Nguyệt Nguyệt đưa hamburger tới đây, rồi nhờ cô bé mang đi gửi vận chuyển.   Nữ tiếp viên hàng không vẫn mỉm cười đầy sang trọng, khẽ gật đầu nói: “Vâng.”   Nguyễn Thanh nhanh chóng lấy giấy tờ và hành lý giao cho cô ta, nói: “Vậy làm phiền cô.”   Nữ tiếp viên hàng không nhận lấy giấy tờ và hành lý của cô, trước khi đi còn nhắc nhở cô: “Điểm tâm và thức uống ở đây đều là miễn phí, cô có thể đến khu tự chọn để chọn món mình muốn dùng.”   Nguyễn Thanh lanh trí gật đầu, nữ tiếp viên hàng không nhanh chóng rời đi.   Đợi nữ tiếp viên hàng không vừa đi, Nguyễn Thanh vội vàng gửi tin nhắn cho Điền Nguyệt Nguyệt: Không cần hamburger nữa, ở đây có đồ miễn phí. Hành lý cũng được người ta đi gửi vận chuyển hộ rồi, thủ tục đăng ký cũng được bao luôn.   Điền Nguyệt Nguyệt: Ơ, nhưng em đã mua hamburger rồi, em còn mua coca và khoai tây chiên nữa, hừ.   Nguyễn Thanh: “...” Hừ? ”Hừ” là có ý gì? Lỗ rồi lỗ rồi, tiền hamburger này mình phải tự bỏ ra, ở đây rõ ràng có đồ miễn phí, sao mình lại quên nhỉ?   Nguyễn Thanh hối hận xanh ruột, lâu quá không tới phòng VIP nên quên mất.   “Mời đi bên này.”   Đang trong lúc Nguyễn Thanh hối hận đủ đường, đến khoảnh khắc sắp ôm hận cả đời, đột nhiên giọng nói êm tai của nữ tiếp viên hàng không lại vang lên từ phía sau.   Nguyễn Thanh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn được nữ tiếp viên hàng không dẫn vào. Ngũ quan của anh ta sắc nét, đôi mắt hoa đào như đa tình mà cũng như vô tình.   Anh đi theo sau lưng nữ tiếp viên hàng không, khí thế như thể càn quét tứ phương, ánh mắt bễ nghễ vạn vật, không phải là Mạc Trọng Đan thì là ai chứ?   Anh là một trong những diễn viên nam thần tượng chuyển hình thành công nhất giới giải trí, lấy khả năng diễn xuất xuất sắc để bịt mồm hết tất cả anti-fan, cũng dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai giành được danh hiệu Ảnh đế.   Vào mùa xuân năm nay, người đàn ông này đã chuyển mình trở thành lịch sử của giới điện ảnh, là diễn viên thứ ba đột phá phòng bán vé thu về cả trăm triệu, nếu như dùng thân phận “idol” để nói thì sẽ là người đàn ông xuất thân từ “idol” duy nhất đột phá cả trăm triệu cho phòng bán vé.   Hơn nữa, anh chỉ mới vào giới 4 năm, nên có thể nói đây chẳng khác gì kỳ tích, fan có thổi phồng cũng không thể phồng đến hiệu ứng thế này đâu.   Thần thánh như vậy... Ấy thế mà đang ở trước mắt của mình?   Nguyễn Thanh ngây người, bọn mình... còn là, cùng chuyến bay nữa ư?   Nghĩ tới đây, cô kích động nắm thành quyền, ở trong lòng cảnh cáo mình không thể gào, không thể rú, không thể kích động. Hơn nữa người đàn ông thần thánh này đã có vợ, vợ của anh là tân Ảnh hậu của năm nay, Tân Văn Nhụy.   Cô tự nhủ, mày là người biết rõ tất cả chuyện xưa của hai người họ, tình cảm của Ảnh đế với Ảnh hậu sánh ngang trời đất, cảm động thiên địa. Mày tuyệt đối không thể dán vào, không cẩn thận sẽ bị chụp hình, Tân Văn Nhụy nhìn thấy sẽ đau lòng mất.   Linh hồn fan CP của Nguyễn Thanh bùng cháy hừng hực, ngập trong xúc động nhìn Mạc ảnh đế.   Mạc Trọng Đan đi ngang qua, không biết có phải cảm nhận được ánh mắt của cô hay không, anh đột nhiên dừng bước lại, sau đó nhìn sang bên này. Ánh mắt kia tựa như chứa gai, khiến Nguyễn Thanh bất chợt hoàn hồn, cô hơi khó chịu quay đầu sang chỗ khác.   Vốn nghĩ rằng Mạc Trọng Đan liếc nhìn rồi sẽ lập tức rời đi, không ngờ anh cứ đứng đó đến tận một hai phút mà vẫn không có động tĩnh gì.   Anh ấy đang nhìn gì vậy? Có phải đang gửi tin nhắn cho Ảnh hậu không? Trong phim thì lúc này đang ở tình tiết nào nhỉ? Anh ấy và Ảnh hậu đã đến bước kia rồi hả?   Nguyễn Thanh âm thầm suy nghĩ lung tung, ánh mắt không kiềm được len lén liếc nhìn anh, vừa nhìn mới phát hiện Ảnh đế vẫn đang đứng đó nhìn mình.   Nguyễn Thanh sửng sốt, thế nhưng quên mất phải che giấu, cứ thế nhìn thẳng Mạc Trọng Đan.   Mạc Trọng Đan thấy Nguyễn Thanh nhìn sang, trong nháy mắt như bị chấn động, nhanh chóng dời mắt đi, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống. Không gần không xa, vừa đúng ngay góc bên phải Nguyễn Thanh, hai người đều có thể thấy rõ vị trí của đối phương.   Nguyễn Thanh thấy Mạc Trọng Đan né tránh ánh mắt mình với vẻ không vui, bị hoảng sợ nên cô gửi tin nhắn cho Điền Nguyệt Nguyệt: “Chị cảm thấy hình như Ảnh đế nhận ra chị, hơn nữa anh ấy chắc chắn đã thấy scandal của chị.” Hành động né tránh này, tràn đầy ghét bỏ.”   Điền Nguyệt Nguyệt: “Vậy thì có gì kỳ lạ sao? Hiện giờ, mở weibo lên chỉ toàn thấy scandal của chị thôi.”   Nguyễn Thanh à một tiếng, gửi tin nhắn hỏi cô bé: “Lấy cho chị vị cà ri, scandal này có phải quá hot rồi không? Bây giờ vẫn còn hả?”   Điền Nguyệt Nguyệt: “... Mỗi ngày đều có tin mới, hiện nay chị có cả một bầy anti, còn có cả một hội anti. Đúng rồi, hội anti của em còn đạt tới cấp 6 rồi đấy.”   Nguyễn Thanh tức cười: “Mời cút.” Số lượng người trong hội anti của cô còn nhiều hơn trong hội fan của cô, tin được không?   Điền Nguyệt Nguyệt lại gửi tin hỏi: “Mời cút á hả? Chị còn muốn ăn hamburger nữa không đây?”   Nguyễn Thanh cười đắc ý: “Cho em đấy.” Bên chị nhiều đô ăn ngon như vậy, chị khinh thường ăn hamburger.   “Woa, rốt cuộc chị Nguyễn cũng hào phóng được một lần. Tiểu nữ xin đội ơn!”   Nhìn tin nhắn của Điền Nguyệt Nguyệt, Nguyễn Thanh tặc lưỡi, cô không hào phòng à? Cô có tiền cũng sẽ rất hào phóng đấy biết không? Đây không phải vì không có tiền sao?   Nguyễn Thanh đứng dậy đến khu đồ ăn tự chọn, lúc đi ngang qua Mạc Trọng Đan còn trộm nhìn anh, chỉ thấy Mạc Trọng Đan đang cúi đầu xem điện thoại di động.   Nhất thời chuột chũi đất trong lòng Nguyễn Thanh thét chói tai: A a a a a a a!!! Anh ấy đang gửi tin nhắn? Chắc chắn là gửi cho Tân Văn Nhụy, ngọt ngào quá đi mất!   Nhìn bóng lưng Nguyễn Thanh, Mạc Trọng Đan nhắn đáp lại người đại diện của mình: “Tôi tìm được cô ấy rồi, hủy vé của mấy chuyến khác đi!”