Hóa ra tôi mới là mối tình đầu của ảnh đế
Chương 19 : Hóa ra tôi mới là mối tình đầu của ảnh đế
Nguyễn Thanh theo đàn chị em trong group chat mò vào Weibo của Mạc Trọng Đan, chỉ một câu nói rất đơn giản, Nguyễn Thanh lại ngồi bật dậy khỏi ghế.
“Úi.” Mặc dù đùi rất đau nhưng lúc này cô càng quan tâm là làm sao Mạc Trọng Đan dám đứng ra giải thích.
Cô quay đầu nhìn về phía nơi Mạc Trọng Đan đang nghỉ ngơi. Lúc này anh cũng đang cầm điện thoại di động tựa hồ đang xem gì đó, tay trái anh cầm một cốc uống trà gốm sứ màu xanh biếc nhưng ánh mắt vẫn dán vào điện thoại di động.
Nguyễn Thanh ngơ ngác lại cúi đầu nhìn tin giải thích trên Weibo trong điện thoại di động, sao anh can đảm vậy? Lúc cô trở thành kẻ thù của toàn bộ dân mạng, anh dám đứng ra nói những lời này?
Lại Bác Vũ nói đúng, Nguyễn Thanh không thể không thỏa hiệp trong giới giải trí.
Nhưng việc thỏa hiệp trước đó là vì bất đắc dĩ kiếm tiền, còn thỏa hiệp trong “Lay động tim anh” lại làm cô sợ hãi cái giới này và cả bạn bè nữa.
Nguyễn Thanh, không muốn phải đau lòng. Nếu ta gặp phải chuyện còn khốn khổ thế này, bất đắc dĩ hơn thế này, đau lòng không đổi được một xu nào cả, cũng chẳng lấp đầy được cái bụng mình.
Cho dù tự nhủ với bản thân như vậy, cho dù liều mạng nhớ tới kiếp trước mình đã chịu đựng trong xưởng đồ dùng kia ra sao, dù đã làm mọi thứ, lúc công ty không đưa ra quyết định giúp cô làm sáng tỏ, mặc cô trở thành cái đích cho toàn bộ dân mạng chỉ trích, cô vẫn rất đau lòng.
Ích lợi trước mặt, Nguyễn Thanh cô lại chẳng đáng một đồng.
Lúc ấy “Lay động tim anh” thành công, bùng nổ. Tuy nhiên, người hot lại là nam chính Nghiêm Hoán và nữ phụ Tào Tuyết San, vốn muốn lăng xê Thanh Hoan CP nhưng bởi vì Nguyễn Thanh bị đen mà gác lại.
Thế nhưng, trước khi muốn lăng xê một CP nào đó đương nhiên sẽ mồi lửa sẵn. Điều này cũng thành các kiểu bằng chứng chứng minh Nguyễn Thanh cô nhào vào Nghiêm Hoán và rồi Tuyết Hoa CP đã trở thành một phần quan trọng trong chuỗi lợi ích này.
Ba người đều ở cùng một công ty, người nào bị đen người nào nên lăng xê, có thể kiếm tiền thì thí một người cũng chẳng sao.
Hội nghị công ty không tới 15 phút, Nguyễn Thanh bị nghiêm cấm đăng bất kỳ tin gì về “Lay động tim anh” trên Weibo.
Miêu Sầm cũng an ủi Nguyễn Thanh: “Em xem, mặc dù bị bôi đen nhưng bây giờ người biết em cũng nhiều, cũng coi là hot theo một cách khác.”
Nguyễn Thanh cười cười: “Vâng.”
Lạc quan là một chuyện tốt, không làm mình ngột ngạt, cũng không gây thêm phiền hà cho người khác.
Nhưng hợp đồng ghép CP mà cô ký, hợp đồng đó hiện tại đã trở thành phế thải rồi. Lúc ấy Nghiêm Hoán ở đoàn phim rất săn sóc cô, nói rất thích dáng vẻ ngây thơ trong sáng của cô.
Lúc tất cả mọi người mắng cô thích quấn lấy người khác thì sự im lặng của Nghiêm Hoán, Nguyễn Thanh đã hiểu.
Trong chuyện này, đừng nói đến người khác, dù tự bản thân Nguyễn Thanh cũng không thể giải thích cho mình được, làm sao dám cầu xin người khác đây?
Tuy vậy, quả thật cô không còn liên lạc với Nghiêm Hoán nữa. Cho dù hiểu, cho dù biết nhưng Nguyễn Thanh lại không bao giờ liên lạc với bất kỳ ai trong đoàn “Lay động tim anh” nữa.
Bọn họ không sai, là mình sai.
Nhìn lời giải thích của Mạc Trọng Đan trên điện thoại di động, Nguyễn Thanh cảm thấy hai mắt chua xót. Hóa ra, trong giới này, vẫn sẽ có người ngốc đứng ra giải thích.
Bất kể phải trả giá đắt thế nào.
“Mạc ca, không thích hợp với giới này.” Nguyễn Thanh nói.
Điền Nguyệt Nguyệt lại cười: “Ai nói? Thích hợp, thích hợp quá đi chứ.”
Nguyễn Thanh bật cười: “Con bé này, vậy... Có phải chị nên mời khách cảm ơn nữa không?”
Điền Nguyệt Nguyệt hỏi cô: “Vậy chị có dám không?”
Bởi vì lần đầu mời khách, toàn bộ dân mạng đều đồng loạt “Nguyễn Thanh cút ra khỏi giới giải trí”, khen 345 vạn, bình luận 278 vạn. Ai cũng đều bảo cô cút ra khỏi giới giải trí, nhắn lại không hẳn là của anti-fan Nguyễn Thanh, cũng có thể là của người qua đường không rõ tình huống.
Nguyễn Thanh luôn nói cuộc sống nên tách khỏi Internet, nếu không sẽ phải chịu ảnh hưởng không cần thiết.
Cho dù Nguyễn Thanh thờ ơ, Điền Nguyệt Nguyệt cũng biết cô rất buồn. Vì thế, khi Điền Nguyệt Nguyệt nhìn thấy Miêu Sầm gửi tin nói trên mạng đang bùng nổ, khi Điền Nguyệt Nguyệt nhìn thấy Mạc Trọng Đan đăng tin này trên Weibo, cô bật khóc.
Nửa tháng này, bà chủ của cô thật quá thảm, không có ai nói giúp chị ấy một câu. Mạc ảnh đế là người tốt, anh dám giải thích.
Nguyễn Thanh cười, gật đầu: “Dám chứ! Anh ấy dám đến thì chị dám mời.”
Mạc Trọng Đan cứ cúi đầu nhìn điện thoại di động, anh tựa hồ đang chờ điều gì đó. Khi một tiếng ting vang lên, mặc dù vẻ mặt không cảm xúc nhưng anh vẫn lập tức ngồi ngay ngắn lại, sau đó cẩn thận mở Weibo.
Cô quả nhiên đã đáp lại, Mạc Trọng Đan mỉm cười.
Nguyễn Thanh V: Cảm ơn [mỉm cười đáng yêu] @Mạc Trọng Đan V: Xin lỗi mọi người, bởi vì lúc quay ở phim trường tôi hại @Nguyễn Thanh V phải xuống nước 4 lần trong trời đông giá rét. Cho nên mời khách ăn cơm bày tỏ áy náy, lại gây ra nhiều chuyện như vậy. @Nguyễn Thanh V xin lỗi! [hoa tươi]
Chỉ hai từ đơn giản, không một câu dư thừa. Mạc Trọng Đan quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thanh bên kia, chỉ thấy cô cũng đang nhìn mình.
Cô cười cong cong đôi mắt mang theo cảm xúc Mạc Trọng Đan không hiểu, lộ ra 8 chiếc răng trăng trắng đáng yêu.
Nắng ấm chiếu vào áo khoác lông của cô, ánh sáng xuyên qua kẽ lá tạo nên từng hạt nắng, cô tựa như tinh linh đang bay múa trên những giọt nắng này. Nhịp tim của Mạc Trọng Đan rối loạn, anh hít một hơi thật sâu, sau đó đáp lại.
Mạc Trọng Đan V: Ngoan @Nguyễn Thanh V: Cảm ơn [mỉm cười đáng yêu] @Mạc Trọng Đan V: Xin lỗi mọi người, bởi vì lúc quay ở phim trường tôi hại @Nguyễn Thanh V phải xuống nước 4 lần trong trời đông giá rét. Cho nên mời khách ăn cơm bày tỏ áy náy, lại gây ra nhiều chuyện như vậy. @Nguyễn Thanh V xin lỗi! [hoa tươi]
Vì vậy, trên mạng có fan đang giải thích, có fan nói cảm ơn, có fan nói xin lỗi, có fan công kích, anti-fan, thủy quân đều đột nhiên dừng lại.
Sau đó, bọn họ cũng ra vẻ hoang mang tột độ.
Hơn nữa, trên đầu xuất hiện ba cái dấu chấm hỏi to tướng.
Những fan hâm mộ, các đám anti: “???”
Nguyễn Thanh: “???”
Đây là hai người lần đầu tiên tương tác với nhau, cũng là thời khắc lịch sử Thanh Sơn CP(*) “tà giáo” ra đời.
(*) Thanh Sơn CP: ghép tên Nguyễn Thanh và Trọng Đan (Đan /dan/ hoặc /shan/ có cách đọc gần giống với Sơn /shan/)
Ngoan?
Ngữ Trọng Tâm Trường điên hết cả lên rồi...
Đợi Nguyễn Thanh đáp lại. Tân Văn Nhụy cầm điện thoại di động đến chỗ Mạc Trọng Đan, cô ta quả thật không thể tin được hành động của Mạc Trọng Đan: “Anh điên rồi sao? Toàn bộ dân mạng đang bôi đen cô ấy, anh lại đưa mình ra? Nếu như xử lý không tốt, người bị đen kế tiếp sẽ là anh đấy.”
Mạc Trọng Đan cúi đầu nhìn điện thoại di động không trả lời cô ta. Tân Văn Nhụy tức giận đưa tay cướp lấy điện thoại di động của anh.
Lúc này Mạc Trọng Đan mới ngẩng đầu nhìn cô ta, vẻ mặt lạnh lùng, anh nhìn Tân Văn Nhụy thản nhiên nói: “Trả lại cho tôi.”
“Anh nghĩ sao? Anh thật sự thích cô ta sao?” Tân Văn Nhụy đi tới bên cạnh anh, ngồi xổm trước mặt anh, cô ngẩng đầu nhìn Mạc Trọng Đan, gương mặt xinh đẹp chứa nét bi thương.
“Ừ.” Mạc Trọng Đan trả lời, trả lời không chút do dự.
Tân Văn Nhụy cười khổ: “Cô ta tốt chỗ nào?”
Mạc Trọng Đan khó hiểu nhìn cô ta, sau đó nói: “Tốt chỗ nào? Chỗ nào cũng tốt hết!”
Tân Văn Nhụy: “...”
Mạc Trọng Đan cười lấy lại điện thoại, nhìn sự tương tác (*) giữa anh và Nguyễn Thanh, vui vẻ nói: “Đây là lần đầu tiên tôi có cơ hội tương tác với cô ấy.”
(*) ý là anh nói tag lẫn nhau đó.
Tân Văn Nhụy không hiểu: “Tại sao? Anh Trọng Đan, lấy thân phận và năng lực của anh, hiện giờ mới... mới tìm cô ta ư?” Bây giờ cô không nói nổi câu “mới theo đuổi cô ta” nữa rồi? Cô cũng thích Mạc Trọng Đan, cô cũng theo đuổi anh 10 năm. Cô thích người đàn ông này, ôn tồn, trách nhiệm, đảm đang, mạnh mẽ, tự tin, mọi ngôn từ tốt đẹp trên thế giới này đều có thể dùng để hình dung về anh.
Mạc Trọng Đan vẫn cúi đầu nhìn điện thoại di động, sau đó lãnh đạm đáp lại cô ta hai từ: “Không dám.”
Tân Văn Nhụy: “???”
Mạc Trọng Đan: “Không dám tìm cô ấy.”
Tân Văn Nhụy nhìn sự nghiêm túc trong mắt anh, cười khổ lắc đầu. Anh không biết mình tốt bao nhiêu sao, vẫn còn lo lắng bản thân chưa đủ tốt? Nguyễn Thanh có tài đức gì? Còn em, em chưa tốt chỗ nào đây?
Thế nhưng, cô lại biết, bất luận mình có tốt bao nhiêu, đứng trước mặt người trong lòng thì chỉ sẽ cảm thấy chưa đủ, chưa đủ mãi vẫn chưa đủ.
Nhưng cô không phục, cũng không cam lòng, rốt cuộc Nguyễn Thanh tốt chỗ nào chứ? Mình không đẹp bằng cô ta sao? Mình không dịu dàng hơn cô ta sao? Mình không thâm tình với anh ấy hơn cô ta sao? Thậm chí cô ta... thậm chí cô ta còn không biết anh thích cô ta, cho nên, thậm chí cô ta còn không thích anh.
Tân Văn Nhụy đứng dậy liếc anh một cái, sau đó cố nén nước mắt xoay người rời đi.
Cũng vì tình trạng này mà phần diễn hôm nay phải quay lại rất nhiều lần. Lúc Mạc Trọng Đan trở về đã là 8 giờ.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, anh ngồi trong xe, không mấy sôi nổi.
Lại Bác Vũ kỳ quái hỏi anh: “Sao thế? Từ sau khi tan tầm cứ nhìn điện thoại di động rồi chẳng nói gì nữa.”
Mạc Trọng Đan: “Cô ấy không trả lời tôi.”
Lại Bác Vũ: “... Không phải chứ, anh hai à, cậu đăng cái gì cậu có biết không hả??? Cậu bảo cô ấy phải trả lời kiểu gì? Tới đó chẳng lẽ không phải là tốt nhất rồi sao???”
“Chà.” Mạc Trọng Đan xa xăm trả lời: “Tôi nghĩ cô ấy sẽ đáp lại tôi cơ.”
Lại Bác Vũ: “Cho nên hôm nay cậu nghịch điện thoại cả buổi trưa là vì đợi cô ấy reply?”
Mạc Trọng Đan: “... Không được hả?” Tôi đã đợi đến mức đủ phiền lòng nóng nảy rồi đấy, anh có ý kiến gì?
Lại Bác Vũ: “... Vâng không dám.” Không dám, không dám.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
33 chương
88 chương
85 chương