Rốt cuộc Nguyễn Thanh chọn ra hai củ khoai lang đen bóng, cô đưa tay lấy một củ trong đó lên, hơi nóng nên không cầm ngay được. Cô chọn một củ khác, đợi củ đầu tiên có độ nóng vừa phải thì cô mới cầm nó đưa đến trước mặt Mạc Trọng Đan.
Mạc Trọng Đan ngơ ngác nhìn khoai lang. Nguyễn Thanh thấy dáng vẻ ngơ ngác của anh, đột nhiên cười khúc khích, lộ ra một nụ cười xán lạn nói với Ân Diệp: “Đồ ngốc, cho huynh này, cầm đi.”
Mạc Trọng Đan ngây ngốc tại chỗ, vẫn giữ động tác đưa tay muốn cầm lấy khoai lang, hai mắt khóa chặt Nguyễn Thanh, trong đầu chỉ cảm thấy ‘Ting’ một tiếng, pháo hoa nở rộ, muôn màu muôn vẻ, diễm lệ rực rỡ khiến cả người anh như bị điện giật.
“Cắt, Trọng Đan, có phải cậu quên thoại rồi không?” Tào Vĩnh Lượng vốn còn cảm thấy cái ngơ ngẩn trong nháy mắt đó của Mạc Trọng Đan rất tốt nhưng ngơ quá lâu rồi.
Mạc Trọng Đan bình tĩnh ngồi dưới đất, sau đó quay đầu nhìn về phía Tào Vĩnh Lượng, nói: “Quên mất, quá khó. Thoại gì vậy?”
Tào Vĩnh Lượng: “... ‘Cám ơn’”
Mạc Trọng Đan: “...”
Nguyễn Thanh: “...”
Hiện trường im phăng phắc, Tào Vĩnh Lượng an ủi nói: “Không sao không sao, quay lại, quay lại.”
Mạc Trọng Đan thầm cảnh cáo mình, vụ ngày hôm qua để cô xuống nước lạnh chẳng lẽ quên rồi sao? Không thể tái phạm.
“Action.”
Nguyễn Thanh đưa khoai lang đen nhánh đã nướng cho Mạc Trọng Đan: “Đồ ngốc, cho huynh này, cầm đi.”
Mạc Trọng Đan vẫn nghiêm túc nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, sau đó đưa tay cầm lấy khoai lang nói: “Cảm ơn.”
Anh ngồi một bên lột vỏ khoai lang lộ ra phần thịt màu vàng tươi bên trong, khoai lang được nướng vô cùng mềm dẻo, ăn vào tỏa ra mùi thơm ngát.
Nguyễn Thanh nhặt củ khoai lang đã không còn quá nóng dưới đất lên, sau đó lột vỏ rồi cắn một miếng, lập tức lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, nói: “Ngon quá.”
Mạc Trọng Đan vô thức bị ánh mắt cô hấp dẫn. Anh quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thanh, thấy vẻ mặt híp mắt hưởng thụ của cô, gương mặt anh từ từ mỉm cười. Lúc này anh là Mạc Trọng Đan, không phải là Ân Diệp.
Nhưng trạng thái này cũng phù hợp với phản ứng nên có của Ân Diệp, vì vậy Tào Vĩnh Lượng không kêu cắt.
Nguyễn Thanh ăn xong khoai lang, phủi tay, nói với Mạc Trọng Đan: “Ân Diệp ca ca, huynh vừa tới môn phái chúng ta, rất nhiều chuyện chắc chắn còn chưa biết. Thế nhưng, không sao, nếu huynh có gì không hiểu, có thể tới hỏi ta.”
Mạc Trọng Đan gật đầu. Nguyễn Thanh lại tươi cười.
“Cắt.” Tào Vĩnh Lượng hô: “Được rồi được rồi, qua.”
Lại Bác Vũ đứng một bên ra sức vỗ tay đồng thời không quên hô to: “Qua, qua, qua rồi, Trọng Đan, cậu rất giỏi, cậu là giỏi nhất.”
“Cậu là giỏi nhất ~ “
“Giỏi nhất ~ “
“Giỏi ~ “
“ ~ “
Núi rừng của buổi sớm vang vọng tiếng hô to đầy cảm xúc của Lại Bác Vũ...
Cuối cùng Mạc Trọng Đan bị Lại Bác Vũ kéo tỉnh cả hồn, cạn lời nhìn anh ta, người sa mạc lời nhìn Lại Bác Vũ vẫn còn rất nhiều.
Thậm chí Tào Vĩnh Lượng còn quay lưng cố nhịn cười, không ngờ Mạc ảnh đế lại là người cần được động viên như vậy.
Lại Bác Vũ thấy Mạc Trọng Đan hoàn hồn rồi, anh ta cũng không hô nữa. Điều này có thể trách anh ta sao? Nếu anh ta không kêu, Mạc Trọng Đan còn có thể sẽ duy trì hành động nhìn chằm chằm Nguyễn Thanh một hồi lâu kia nữa.
Chà chà, cứ công bố đi cho rồi, mệt chết ông.
Mạc Trọng Đan biết ý của Lại Bác Vũ, cũng hiểu sự lo lắng của Lại Bác Vũ. Anh cũng vậy, trước khi Nguyễn Thanh thích mình, mình không thể gây thêm phiền phức cho cô.
Mạc Trọng Đan nhủ thầm, anh thu lại tầm mắt chuẩn bị đứng dậy. Thế nhưng, trong khoảnh khắc đó, anh đột nhiên nhìn thấy vạt áo của Nguyễn Thanh có một cục than chưa tàn, lúc này cục than đã bị gió thổi cháy thành một ngọn lửa nhỏ.
Vì bây giờ lửa còn khá nhỏ nên không ai chú ý. Mạc Trọng Đan ngơ ngác nhìn lửa kia, sau đó nhanh như chớp dùng tay đập vào, “bộp” một tiếng, dập tắt được ngọn lửa.
Sau đó Mạc Trọng Đan thở phào nhẹ nhõm, anh ngẩng đầu nhìn rồi nói với Nguyễn Thanh: “Tắt rồi.”
Nguyễn Thanh cũng ngây người, một lúc lâu mới phản ứng được, hoảng sợ hô: “Tay tay tay... Tay, tay của anh. Mạc ca, tay của anh!!!”
Nguyễn Thanh bị dọa đến thốt ra luôn cả cái tên cô chỉ len lén gọi. Mạc Trọng Đan lại quên mất chuyện về tay mình, toàn thân vì một câu “Mạc ca” của cô mà cứng lại. Anh chỉ cảm thấy từ này có một ma lực nào đó, anh mở miệng, cuối cùng kìm nén yêu cầu muốn Nguyễn Thanh gọi lại thêm lần nữa.
Chuyện Mạc Trọng Đan tay không dập lửa lập tức làm cả đoàn phim kinh hãi, tất cả mọi người đều xông lên.
Ngọn lửa không lớn, nhỏ xíu mà thôi, cho nên da tay của Mạc Trọng Đan cũng chỉ bị tróc và có cháy sém.
Nguyễn Thanh nhìn vết thương của anh, sợ đến bật khóc, nước mắt rơi xuống. Tào Vĩnh Lượng cũng vội vàng bảo người ta đi lấy hòm thuốc, gọi bác sĩ. Những thể loại phim cổ trang thế này, đoàn phim luôn chuẩn bị sẵn bác sĩ và xe cứu thương riêng.
Mạc Trọng Đan ở trong đám người đám huyên náo nhìn thấy nước mắt của Nguyễn Thanh, trong lòng anh hơi sốt ruột, không biết phải an ủi cô thế nào.
Cuối cùng, anh hô lớn một câu cực não tàn: “Không sao, không chín được đâu.”
Những lời này cứ bay bay khắp cả bầu trời đoàn phim, trái lại tất cả mọi người đều không ai hiểu nổi.
Lại Bác Vũ ôm đầu ngồi xổm xuống...
Mạc Trọng Đan vẫn giữ vẻ mặt cao quý, miễn cưỡng giải thích: “... Không sao, không đau.”
Dĩ nhiên, vết thương quả thật không nghiêm trọng, vì thế bác sĩ chỉ sát trùng, sau đó thoa thuốc, thậm chí còn chẳng cần băng bó.
Nguyễn Thanh vừa áy náy vừa luôn miệng nói xin lỗi, cô lau nước mắt nói với Mạc Trọng Đan: “Mạc ảnh đế, anh đợi một lát, em sẽ đi tìm Tân ảnh hậu ngay.”
Vẻ mặt đang hưởng thụ của Mạc Trọng Đan chợt trở nên bối rối: “Ai chứ hả?”
Nguyễn Thanh mở to đôi mắt nói: “Tân ảnh hậu đấy ạ!”
Nét mặt Mạc Trọng Đan cứng lại, anh giật giật môi, cuối cùng cố nhả ra một câu: “Không cần, chuyện nhỏ thôi.”
Vì vậy, Nguyễn Thanh lại cảm động bật khóc, cô nhìn Mạc Trọng Đan ra sức gật đầu nói: “Được được, em không nói với Tân ảnh hậu, anh sợ chị ấy lo lắng sao? Nhưng mà, anh không giấu được lâu đâu.”
Mạc Trọng Đan: “...” Tại sao anh phải giấu cô ta?
Xem ra chủ đề nói của hai người không nằm cùng tần số. Đối với chuyện muốn mời khách tối nay, Nguyễn Thanh đã trở nên thành tâm thành ý hơn. Lúc này, cô thật sự phải mời khách để nói xin lỗi và cảm ơn Ảnh đế.
Mặc dù lửa chỉ nhỏ thôi, hoàn toàn không cần Ảnh đế ra tay cũng có thể dùng cách khác tốt hơn để giải quyết, thế nhưng Ảnh đế lấy tay dập lửa mới càng phiền toái.
Dù vậy, Ảnh đế vì nôn nóng cứu người, cô không thể nghĩ Ảnh đế như vậy, đúng không? Cho nên, cô vẫn nên cảm tạ “ân cứu mạng”của ảnh đế mới phải.
Trên đường trở về, Điền Nguyệt Nguyệt lo âu nói: “Bây giờ vụ Ảnh đế tay không cứu chị toàn bộ đoàn phim đều đã biết rồi. Ảnh hậu chắc chắn cũng biết, làm sao giờ?”
Nguyễn Thanh cũng thở dài: “Mạc ảnh đế là một người lương thiện, đương nhiên anh ấy không thể nhìn chị bị lửa thiêu chết, chị tin Ảnh hậu có thể hiểu được.”
Điền Nguyệt Nguyệt: “...” Ngọn lửa lớn bằng cái móng tay?
Bên kia Lại Bác Vũ cũng sắp điên rồi: “Cậu điên rồi sao? Điên rồi sao? Điên rồi sao? Dùng chân đạp không được à? Sợ thiếu lễ độ hả? Cậu dám lấy tay đi dập, cậu nghĩ mình đang đập ruồi đấy hả!!!”
Mạc Trọng Đan bình tĩnh, vẻ mặt vô cùng tỉnh táo: “Đừng kích động, lúc ấy tôi chưa kịp nghĩ nhiều.”
Lại Bác Vũ tức muốn chết, anh ta dậm chân nói: “Đạp nè! Đạp giống tôi đạp vậy nè! Có gì mà không kịp nghĩ?”
Mạc Trọng Đan hơi cúi đầu, cuối cùng lấy một giọng điệu thẹn thùng nói ra suy nghĩ lúc ấy: “Tôi sợ cô ấy bị thiêu nóng.”
Lại Bác Vũ nhất thời mắc nghẹn: “...” Lo chết cậu đi.
Quả nhiên khi Tân Văn Nhụy nghe được chuyện này, lúc ấy cô ta lảo đảo, trợn mắt nhìn trợ lý truyền tin, sau đó hung tợn đập điện thoại di động.
Không thể sống nổi nữa rồi.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
66 chương
30 chương
52 chương
379 chương
45 chương