Tân Văn Nhụy và Mạc Trọng Đan quay ngoại cảnh, đa phần là sau khi Ân Diệp bị người vu oan nên đã đi tìm chứng cứ khắp nơi, mà nàng là tiểu thư Lâm phủ, ban đầu chứa chấp chàng, vừa gặp đã yêu chàng. Cho nên khi chàng đi tìm chứng cứ, điều tra chân tướng, Lâm Tuyết Ngưng luôn ở bên cạnh Ân Diệp.   Hôm nay lại có vài cảnh đánh nhau. Đến phim trường, đầu tiên Tân Văn Nhụy đi chào hỏi Tào Vĩnh Lượng, sau đó đi tìm Mạc Trọng Đan.   “Anh Trọng Đan, nghe nói tay anh bị thương, không sao chứ ạ?” Tân Văn Nhụy đi tới bên cạnh Mạc Trọng Đan, lộ vẻ lo lắng.   Mạc Trọng Đan lắc đầu, liếc mắt nhìn vết thương lớn bằng đồng xu trên tay, cười nói: “Vết thương nhỏ thôi, không sao.”   Tân Văn Nhụy kề sát vào nhìn, đau lòng nói: “Một lát lúc cầm kiếm sẽ rất đau đấy ạ?”   Mạc Trọng Đan liếc nhìn cô: “Một lát băng lại là ổn, đau chút xíu thế này tôi vẫn có thể chịu được.”   Tân Văn Nhụy gật đầu, cô không muốn nói về chuyện của Nguyễn Thanh, dường như giữa anh và Nguyễn Thanh có một thế giới, thế giới này cách ly cô ở bên ngoài.   Tân Văn Nhụy thầm hoảng sợ, vì vậy, cô chỉ nói đến chuyện mà cô và anh biết.   “Anh Trọng Đan, ngày hôm qua bác trai gọi điện thoại cho em.”   Sắc mặt Mạc Trọng Đan bất chợt nghiêm túc, anh nhìn Tân Văn Nhụy, sau đó lạnh lùng nói: “Chuyện của ông ấy, tôi không muốn biết.”   Tân Văn Nhụy thở dài, không tiếp tục nói về ba anh, ngược lại nói đến anh trai của Mạc Trọng Đan: “Anh Sơn nhờ em chuyển lời với anh, anh ấy nói hôm trước chị San vừa từ nước ngoài gọi điện thoại hỏi thăm anh.”   Vì vậy nét mặt Mạc Trọng Đan hòa hoãn đôi phần, anh gật đầu, lại không tiếp tục nói đến đề tài này.   Tân Văn Nhụy cúi đầu, một lúc lâu cô lại ngẩng đầu hỏi Mạc Trọng Đan: “Anh Trọng Đan, tối nay anh có thời gian không?”   Cô vốn muốn mời Mạc Trọng Đan ăn một bữa, cô cũng biết Mạc Trọng Đan sẽ không đồng ý. Hai năm qua, Mạc Trọng Đan hoàn toàn không có giao thoa gì với cô, cô cũng biết có lẽ anh không muốn gây ra scandal.   Nhưng bây giờ, hai người ở cùng đoàn phim, xem như là đồng nghiệp rồi, dù có cùng ăn cơm cũng không có gì đáng ngại, đúng không?   Nào ngờ, Mạc Trọng Đan nghe vậy, vẻ mặt đột nhiên xuất hiện một nụ cười, anh lại cúi đầu liếc mắt nhìn tay phải bị thương, sau đó lắc đầu, nói: “Có hẹn rồi.”   Tân Văn Nhụy lập tức ngây ngẩn cả người, có hẹn rồi? Mạc Trọng Đan có thể có hẹn với ai đây?   Huyết sắc trên mặt cô lập tức rút đi, cả gương mặt trắng bệch. May thay nhờ lớp hóa trang đậm nên không hiện rõ ra bên ngoài.   Mạc Trọng Đan không chú ý tới những điều này, anh đứng dậy nói với Tân Văn Nhụy: “Đi thôi! Bắt đầu rồi.”   Tân Văn Nhụy gật đầu, không yên lòng theo sát anh.   Cả một buổi chiều, bởi vì trạng thái của cô không đúng mà quay hỏng rất nhiều lần.   Những cảnh phía sau cũng bị chậm trễ theo nên lúc Mạc Trọng Đan trở về cũng đã gần 10 giờ. Phòng Nguyễn Thanh ở tầng 6. Mặc dù Mạc Trọng Đan biết đã khuya lắm rồi nhưng vẫn đi tới trước cửa phòng Nguyễn Thanh, nhất thời khó xử giữa gõ hay không gõ.   Lại Bác Vũ liền khuyên anh: “Thôi, đâu phải là không hôm nay thì không thể, đúng không? Ngày mai lại hẹn!”   Mạc Trọng Đan lắc đầu: “Ngày mai hẹn chính là ngày mai, hôm nay là hôm nay.”   Lại Bác Vũ: “Vậy cậu gõ cửa đi!”   Mạc Trọng Đan nhìn đồng hồ đeo tay, đã 10 giờ rưỡi rồi, anh lại lắc đầu: “Đã trễ thế này rồi.”   Lại Bác Vũ: “...” Cho nên rốt cuộc cậu muốn thế nào?   Đang lúc Lại Bác Vũ nghĩ Mạc Trọng Đan sẽ chờ cả đêm ở chỗ này thì cửa rốt cuộc được mở ra.   Nhìn thấy hai người, Điền Nguyệt Nguyệt hoảng hồn: “Tại sao hai người lại ở đây?”   Lại Bác Vũ vội vàng nói: “Đã hẹn buổi tối mời cơm.”   Điền Nguyệt Nguyệt chợt im lặng: “... Nhớ kỹ thật đấy, vào đi! Lẩu cũng gần chín rồi.”   Lại Bác Vũ sửng sốt, chỉ vào phòng nói: “Ăn ở đây?”   Điền Nguyệt Nguyệt gõ một cái vào đồng hồ đeo tay nói: “Anh xem bây giờ là mấy giờ rồi? Tiệm lẩu nào còn mở cửa giờ này? Nơi đây vắng vẻ như vậy, phần lớn mấy quán ăn đã đóng cửa cả rồi.”   Lại Bác Vũ cứng họng, chờ hai người đi vào, Điền Nguyệt Nguyệt vội vàng che miệng lại.   “Mình dám nói chuyện với người đại diện vàng như thế luôn, ngại sống lâu quá rồi chắc!” Cô hoảng sợ nhìn bóng lưng Lại Bác Vũ, may quá anh ấy không có mắng mình.   Lúc này trong phòng đã được trải một cái bàn tròn nhỏ, phía trên được đặt không ít thức ăn.   Nguyễn Thanh đang ngồi ở bàn, cô mặc một cái áo lông cổ chữ V màu xám tro, tóc dài cột thành đuôi ngựa. Hơi nóng lan ra từ nồi lẩu khiến vẻ mặt Nguyễn Thanh trông hòa dịu hơn rất nhiều.   Nghe tiếng, cô ngẩng đầu nhìn qua thấy Mạc Trọng Đan và Lại Bác Vũ thì cô đứng dậy cười nói: “Bởi vì tay anh bị thương, cho nên ăn lẩu thanh, được không ạ?”   Mạc Trọng Đan liếc nhìn nồi lẩu trên bàn, không lớn nhưng rất mới, hẳn là sau khi anh về tới thì mới đi mua. Nhìn vào bên trong quả nhiên là nước dùng thanh đạm, không hề có một màu đỏ nào.   Mạc Trọng Đan hỏi cô: “Em thích cay nhỉ?”   Nguyễn Thanh cười cầm nước chấm giơ lên nói: “Đúng vậy! Không sao, em có nước chấm rồi.”   Mạc Trọng Đan ừ, ngồi xuống. Điền Nguyệt Nguyệt không ngồi vào, mà là lấy thêm một cái bàn khác ra. Trong phòng nhất thời rất chật chội.   Nhưng môi Mạc Trọng Đan vẫn luôn mỉm cười, trong lòng khen ngợi cô trợ lý này cũng có mắt nhìn đấy.   Mạc Trọng Đan lại thả hồn vào Nguyễn Thanh, đột nhiên anh phát hiện trên bàn có ba bộ chén đũa, hai người thì dư một bộ, bốn người thì thiếu một bộ, Mạc Trọng Đan kỳ quái nhìn cái bộ dư kia rồi im lặng.   Chướng mắt thật.   Nguyễn Thanh nhìn thấy ánh mắt của anh thì cười nói: “Anh nhìn gì vậy?”   Mạc Trọng Đan ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng, anh đưa tay chỉ cái bộ chén đũa dư này. Nguyễn Thanh cười ha ha nháy mắt với Mạc Trọng Đan, sau đó nói: “Anh đoán xem.”   Mạc Trọng Đan: “...” Có dự cảm xấu.   “Hí hí” Nguyễn Thanh biết quan hệ hiện tại giữa Mạc Trọng Đan và Tân Văn Nhụy, đừng nói fan, ngay cả người trong giới cũng không có mấy ai biết rõ. Vì thế, cô tìm một cái cớ cho hai người họ, nói: “Hôm nay không phải anh và Tân ảnh hậu quay cảnh đêm sao? Em chỉ mời anh ăn vậy Tân ảnh hậu biết sẽ không vui.” Cho nên, em tìm lý do để hai người có thể gặp mặt đấy. Ngạc nhiên chưa, bất ngờ chưa?   Mạc Trọng Đan đanh mặt, tuyệt đối không ngạc nhiên, tuyệt đối không bất ngờ.   “Vì vậy, em đã mời Ảnh hậu cùng đến. Không ngờ Ảnh hậu nghe thế thì rất vui nữa...” Tựa như Nguyễn Thanh đã làm ra được một chuyện tốt cảm động trời đất, cô bẽn lẽn cúi đầu.   Mạc Trọng Đan: “...”   Lại Bác Vũ nghe đến đó, cực kỳ thương cảm nhìn về phía Mạc Trọng Đan, muốn nói gì đó để an ủi anh. Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Điền Nguyệt Nguyệt vội vàng đứng dậy ra mở cửa.   Bên ngoài quả nhiên là Tân Văn Nhụy và người đại diện của cô ta Triệu Nhạc, bọn họ vừa vào, Tân Văn Nhụy đã cười nói: “Nguyễn Thanh, cảm ơn cô đã mời tôi ăn cơm.”   Mặc dù đang nói với Nguyễn Thanh nhưng ánh mắt của cô ta lại nhìn về phía Mạc Trọng Đan.   Mạc Trọng Đan ưu thương ngẩng đầu nhìn trần nhà, cuộc sống quá khó khăn, thật quá... khó khăn.   “Tân ảnh hậu, ngồi bên này đi ạ.” Nguyễn Thanh vô cùng vui vẻ, giọng điệu cũng có chút thay đổi.   Tân Văn Nhụy ngồi vào vị trí Nguyễn Thanh an bài, vừa lúc ở bên cạnh Mạc Trọng Đan, cô ta rất hài lòng, nói với Nguyễn Thanh: “Đừng gọi Ảnh hậu này Ảnh hậu nọ nữa, cô gọi tôi là Văn Nhụy đi!”   Nguyễn Thanh thấy hai người đối diện đã ngồi ổn, trai đẹp gái xinh vừa lòng đẹp ý. Nguyễn Thanh hưng phấn nói: “Được ạ ~! Vậy em gọi chị là Văn Nhụy, lẩu thanh đạm được không ạ?”   Tân Văn Nhụy gật đầu, lại quay đầu nhìn về phía Mạc Trọng Đan, nói: “Anh Trọng Đan cũng thích lẩu thanh.”   “Chu choa!”   Tân Văn Nhụy vừa dứt lời, cái chén trong tay Nguyễn Thanh rơi thẳng xuống đất. Mạc Trọng Đan kinh ngạc, còn chưa có hành động gì, chỉ thấy Nguyễn Thanh ngẩng đầu nhìn qua, đôi mắt như đang phát sáng.   “Chị gọi anh ấy là anh Trọng Đan (*)?” Giọng nói của cô vô cùng nghiêm túc.   (*) Nguyên văn: Trọng Đan ca ca. =]]   Tân Văn Nhụy thầm đắc ý, vẻ mặt thẹn thùng gật đầu: “Ừm, tôi vẫn luôn gọi như vậy.”   Nguyễn Thanh quét ánh mắt laser về phía Mạc Trọng Đan, trong lòng hú lên tiếng hét phá nát bầu trời, a a a a a a a, cái này quá xá ưng rồi, mình lại tiếp tục ship, mình lại tiếp tục ship (*).   (*) Nguyên văn 嗑: là từ dùng để chỉ couple màn ảnh hoặc truyện / tiểu thuyết mà khán giả rất thích và ghép họ với nhau.   Mạc Trọng Đan: “...”   Lúc này, thậm chí cả Điền Nguyệt Nguyệt bàn kế cũng dừng động tác, cô nhìn Mạc Trọng Đan và Tân Văn Nhụy một cái rồi lại nhìn hai người đại diện vàng đang ngồi cùng bàn. Triệu Nhạc và Lại Bác Vũ cũng không có phản ứng gì quá đặc biệt, dường như bọn họ đã quen với cách gọi này, vì vậy cũng không có cảm giác gì.   Điền Nguyệt Nguyệt chợt bừng tỉnh giữa cơn mơ, chị Nguyễn nói trúng rồi. Ảnh đế và Ảnh hậu giấu kỹ thật, vậy mà chị Nguyễn vẫn có thể mò ra, thật lợi hại.   Sau khi Điền Nguyệt Nguyệt hiểu rõ, càng thêm cẩn thận, cô vội vàng mang ra một cái nồi lẩu nhỏ khác, nồi này mới là cái mà cô và Nguyễn Thanh hay dùng. Thế nhưng, cái hôm nay mời khách chính là cái lúc xế chiều đã đi siêu thị mua, chị Nguyễn vì tiết kiệm, không chịu mua thêm một cái nữa.   Do vậy, cô chỉ có thể dùng cái nồi lẩu tập thể nhỏ bé này để chiêu đãi hai vị đại diện vàng thôi.   Thấy cái nồi trong tay cô thì Triệu Nhạc và Lại Bác Vũ đồng thời lộ ra vẻ mặt cạn lời.   Trong bàn toàn những người đại diện này, Triệu Nhạc đã dẫn dắt ba lớp ảnh đế, dưới tay có vô số ngôi sao, là một đại thần trong giới người đại diện.   Còn Lại Bác Vũ là lần đầu tiên dẫn dắt nghệ sĩ mà đã đào tạo ra được một quái vật Mạc Trọng Đan, tư nguyên trong tay xịn đến bùng nổ, là một truyền thuyết trong giới đại diện.   Mấy năm qua, họ đã lâu chưa từng thấy lại cái nồi lẩu nào nhỏ xíu xiu như cái này.   Điền Nguyệt Nguyệt lại không hề xấu hổ, ngẩng đầu hỏi hai người: “Ăn cay không?”   Triệu Nhạc và Lại Bác Vũ gật đầu, vì vậy, bọn họ đã nhìn thấy Điền Nguyệt Nguyệt ném cả đống gia vị lẩu vào nồi.   Sau đó cô ngẩng đầu cười xán lạn với hai người: “Thật tốt quá, em cũng ăn cay.”   Triệu Nhạc: “...”   Lại Bác Vũ: “...”   Trong lòng hai người đồng thời có một ý tưởng rất ác liệt: Sớm biết vừa rồi đã nói thích ăn lẩu thanh rồi.   Bên kia, Nguyễn Thanh đã khôi phục tâm tình. Trong phim Tân Văn Nhụy cũng gọi Mạc Trọng Đan như vậy, đừng kích động, đừng kích động.   Cô ho khan, che dấu ngữ điệu kích động của mình, sau đó hỏi: “Cách gọi này của Văn Nhụy nhất định rất quen thuộc với Mạc ảnh đế phải không?”   Tân Văn Nhụy mở miệng, còn chưa nói gì thì Mạc Trọng Đan đột nhiên cắt lời: “Đã gọi cô ấy là Văn Nhụy, vậy gọi anh là Ảnh đế cũng quá xa lạ rồi, gọi Trọng Đan đi!”   Trong phòng lập tức im lặng như tờ, tất cả mọi người đều nhìn về phía Mạc Trọng Đan.   Nguyễn Thanh: “...”