Lúc Khương Tú Nhuận từ trong cung đi ra thì cung yến đã tàn. Quy củ của lão tổ tông Đại Tề là không tổ chức tiệc tùng suốt đêm, tránh cho Hoàng đế chỉ biết vui chơi xa hoa không biết tiết chế, trở thành Hạ Kiệt Thương Trụ [*]. [*] Hạ Kiệt là vua cuối cùng của nhà Hạ, kẻ bị coi là bạo chúa, áp bức, hủy diệt một triều đại. Còn Thương Trụ thì chính là Trụ Vương của nhà Thương. Cho nên cho dù Đoan Khánh đế vẫn chưa thỏa mãn, tới giờ cũng phải cho tàn tiệc. Nhưng mặc dù cho Tào Cơ ngồi xe ngựa trở về trước, xe ngựa Thái tử vẫn ở cửa cung chưa đi. Lúc Khương Tú Nhuận đi từ trong cung ra, trông thấy Phượng Ly Ngô đang ngồi trên bậc thang ở cửa cung. Đêm thu lạnh lẽo, ngay cả đệm hắn cũng không dùng, chỉ ngồi ở trên bậc thang ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn sáng tỏ trên trời. Khương Tú Nhuận do dự không tiến lên, nhất thời có chút chột dạ. Trung thu vốn là đêm đoàn viên sum vầy nhưng đối với Phượng Ly Ngô mà nói, cha mẹ là người thân nhất lại cũng là người khiến người ta không chịu nổi nhất. Mà nhị đệ bỗng dưng xuất hiện, hắn ta lại là người rắp tâm hại mình. Còn nàng vừa mới tát mẫu thân hắn, hục hặc tính toán lẫn nhau như vậy, đâu còn chút tư vị ngày hội nào? Nhưng Phượng Ly Ngô thấy nàng ra, hắn đứng dậy phủi phủi bụi đất trên áo bào, nói: "Vừa nãy ở trên tiệc cô còn chưa ăn no, thấy nàng cũng đói, bằng không tới nhà huynh trưởng nàng ăn chút gì đó được không?" Trong lãnh cung ầm ĩ như vậy, lúc Khương Tú Nhuận và Thiển nhi trở về, mắt thấy có thị vệ chạy ra ngoài, hẳn là sớm đưa tin cho Phượng Ly Ngô, nhưng bộ dạng hắn khi thấy nàng không giống như muốn hỏi tội. Khương Tú Nhuận thầm thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: "Đêm đã muộn, sợ là huynh tẩu ta ngủ rồi, chuẩn bị cái gì ăn cũng phí sức lực, không bằng ta về phủ làm cho điện hạ vài món ăn nhẹ quê nhà." Phượng Ly Ngô không nghĩ tới người chỉ biết ăn như nàng sẽ biết nấu, vì vậy gật đầu đáp ứng, hai người cùng nhau lên xe ngựa. Đến quý phủ, Phượng Ly Ngô ngại phải tới chỗ ở quá xa của Dao Cơ, bèn dứt khoát kéo nàng vào tẩm viện của mình. Ngày xưa phòng ngủ của Thái tử chỉ toàn mùi nam tử, không biết bắt đầu từ khi nào đã có chút thay đổi. Trên thành giường lớn treo thắt lưng bạch ngọc lần trước bỏ quên của Khương Tú Nhuận, bên cạnh bàn nhỏ chất đầy thư từ còn có thêm bàn trang điểm và gương đồng. Mặc dù điện hạ không ăn vặt nhưng bên giường lại bày ba đĩa trái cây, chất đầy món mứt hoa quả Khương Tú Nhuận thích ăn. Nói chung hơi thở của Khương Tú Nhuận bất tri bất giác thay đổi một góc trong phòng ngủ của Thái tử. Bởi vì trong phòng Thái tử có xếp cả rương quần áo nam tử của Khương Tú Nhuận, nam trang hay nữ trang đều có nên không cần sai thị nữ Đào Hoa vất vả trở về lấy. Khương Tú Nhuận tẩy sạch son phấn, thay váy áo rộng rãi, sau đó làm món ăn nhẹ vào lễ trung thu ở quê hương cho Phượng Ly Ngô. Ba Quốc không có tập tục ăn bánh trung thu mà ăn một loại bánh đặc biệt chỉ có ở nơi đó. Vỏ bánh không có dầu mỡ, nhân bánh là thịt sườn dê băm nhỏ hoặc là trứng vịt muối, khuôn bánh cũng có ý nghĩa, ở giữa là mắt cá. Vài ngày trước Khương Tú Nhuận tới quý phủ của huynh trưởng nhìn thấy loại khuôn đúc này mới biết là tẩu tẩu chuyên nhập hàng của tiểu thương. Vì vậy cũng muốn mua một bộ khuôn, chuẩn bị tự mình làm bánh ăn. Khi còn bé, trước tết Trung thu nàng thường kéo ca ca cùng đi làm bánh, chờ bánh làm xong, còn muốn dùng chỉ đỏ xâu vào trong con mắt cá rồi treo ở cổ lấy may. Bởi vì Khương Tú Nhuận muốn làm từ trước nên sớm bảo người chuẩn bị tốt nguyên liệu, nhồi nhân bánh vào khuôn rồi quét dầu rồi cho vào lò lửa nướng, bánh chín thì trở mặt bánh nướng thêm một lúc, sau đó cho bánh nóng ra lò. Theo như tập tục quê Khương Tú Nhuận là nướng bánh xong xâu dây đỏ qua mắt cá trên bánh, tiếp đó là treo trên cổ Phượng Ly Ngô. Phượng Ly Ngô nhìn thấy trước ngực áo trắng bị dính một vết dầu lớn, cũng không ngại, cầm bánh lên rồi cắn vào đuôi cá một miếng thật lớn. Khương Tú Nhuận vừa mới xâu cho bản thân một cái đeo lên cổ, xoay mặt lại đã trông thấy Phượng Ly Ngô ăn rất ngon rồi, thật sự muốn ngăn cũng không ngăn được, thế là nàng kéo ống tay áo hắn nói: "Sao còn ăn nhanh hơn trẻ con vậy, treo bánh tử lên là muốn cầu phúc với thần trăng! Điện hạ nuốt đuôi vào trong bụng rồi sao có thể cầu phúc nữa?" Phượng Ly Ngô nhìn nửa thân cá bị cắn dở còn chảy ra dầu trứng vịt, bèn hỏi: "Có tập tục gì?" Khương Tú Nhuận cười nói: "Tổ tiên Ba Quốc chúng ta là vượt biển xa tới trung thổ, tuy rằng sinh sống lâu dài ở đây nhưng không thể quên quê hương xa ngàn dặm của mình, ứng với Thủ khâu túc nguyện, giống như lúc hồ ly sắp chết, đầu nó sẽ hướng về núi [*]. Chỉ mong có một ngày có thể giống như cá hướng về biển rộng, vẫy vùng trở về..." [*] Truyền thuyết kể rằng khi con cáo sẽ chết,đầu nó sẽ đối mặt với ngọn đồi nơi nó được sinh ra. Phép ẩn dụ là từ lâu đã nhớ quê hương và muốn quay về. Phượng Ly Ngô vẫn luôn yên lặng nghe Khương Tú Nhuận kể truyền thống Ba Quốc bằng đôi mắt sáng long lanh nhưng nghe tới đoạn cuối cùng, chợt duỗi tay kéo con cá treo trên cổ Khương Tú Nhuận ra, cắn một đoạn cả đuôi và thân, chỉ bỏ lại đầu cá treo lẻ loi lơ lửng trên dây đỏ. Khương Tú Nhuận không kịp đề phòng, bị dọa tới nỗi kêu "A" một tiếng. Chờ lấy lại tinh thần mới phát hiện lòng đỏ trứng chảy hết ra trước ngực. Thân ở nơi đất khách quê người, có những lúc vô cùng coi trọng nghi thứ cố hương. qua Khương Tú Nhuận nhào bột và chuẩn bị tới bây giờ là vì để có thể giống như lúc nhỏ ở bên cạnh mẫu hậu, cầu phúc với trăng sáng. Như thế sẽ khiến cho nàng cảm thấy mình dường như vẫn là tiểu vương nữ ở trong vòng tay mẫu hậu không buồn không lo, tuy rằng viển vông nhưng có chút ít còn hơn không. Thế nhưng vất vả lắm mới tới lúc sắp được cầu nguyện lại bị Phượng Ly Ngô há miệng hổ cắn hơn nửa con cá, cá không thân không đuôi thì có thể bơi đi đâu? Khương Tú Nhuận có hơi tức giận, thò bàn tay nũng nịu làm bộ véo gương mặt tuấn tú của Phượng Ly Ngô. Chờ tới khi tay bắt đầu dùng sức, nhìn thấy con mắt trong trẻo lạnh lùng sâu thẳm của Phượng Ly Ngô, Khương Tú Nhuận mới giật mình, biết hôm nay mình lại lỗ mãng rồi. Vội vàng buông tay, nàng muốn quỳ xuống thỉnh tội nhưng eo nhỏ lại bị hắn ôm lấy, nhất thời không tránh thoát được, đành phải cứng cỏi nở nụ cười lúng túng nói: "Là Tú Nhuận nhất thời vui quá, kính xin điện hạ tha tội." Phượng Ly Ngô thay nàng tháo bánh tử ra, dùng khăn lau vặt áo nàng, trầm mặc một lúc rồi chợt mở miệng nói: "Nàng cũng có tâm nguyện này, muốn về quê cũ của mình sao?" Khương Tú Nhuận chớp chớp mắt, thân là chất tử chất nữ tối kỵ nhất là lộ ra ý muốn trở về cố hương, một khắc trở thành con tin, xem như là giấy tờ cầm cố của quan hệ hai nước, nói gì tới tự do trở về quê cũ? Cảm nhận được Phượng Ly Ngô bóp tay nàng, ngày càng dùng sức, nàng cười như không có chuyện gì ngắt lời: "Chẳng qua là lễ tiết tổ tiên từng để lại cho hợp với tình hình cuộc sống mà thôi, có ai muốn bơi về biển rộng chứ?" Phượng Ly Ngô đưa tay sờ môi nàng, thản nhiên nói: "Không nghĩ tới là tốt, nàng đã tới Đại Tề, coi như là bám rễ sinh sống ở đây, sau này chính là con dân Tề triều. Không nghĩ tới việc chạy trốn thì cô sẽ đối xử tốt với nàng." Khương Tú Nhuận mím môi, quyết định tối nay không nói nữa nếu không sẽ ngày càng thêm chuyện rắc rối. Phượng Vũ có một câu nói rất đúng, Phượng Ly Ngô thật sự là người có lòng nghi ngờ rất nặng, luôn trong lúc người khác dỡ xuống phòng bị thì bất chợt làm khó dễ. Giống như tối nay, hắn vốn nên trách móc mình bất kính với Hoàng hậu nhưng cố ý không nhắc tới một lời. Lại bởi vì nàng chợt có ý nghĩ làm bánh tử nên không vui. Mặc dù nàng tự nhận sống hai đời, làm người khôn khéo lõi đời. Nhưng ở trước mặt Phượng Ly Ngô thâm sâu khó lường, càng ngày càng trưởng thành, không còn dáng dấp thiếu niên, nàng lại trở nên nông cạn dễ nhìn thấu. Khương Tú Nhuận không muốn khiến cho Thái tử ngày sau lôi lại chuyện cũ ra, bèn dựa vào không khí bây giờ có chút ngột ngạt, quỳ xuống kể lại sự tình ở lãnh cung, nhận tội với Phượng Ly Ngô, nói vốn dĩ mình chỉ muốn nhắc nhở Hoàng hậu một chút, ai ngờ không khống chế nổi lửa giận, phạm vào tội nặng khó tha. Nhưng Phượng Ly Ngô chỉ kéo tay nàng, không cho nàng nói thêm gì nữa, nói: "Không phải lúc ra ngoài chân run sao? Có thể thấy nàng náo loạn một trận như vậy cũng mệt rồi, lát nữa gọi Đào Hoa chuẩn bị khăn nóng lau người một chút, những chuyện khác, nàng không cần phải lo lắng nữa." Nói xong, hai người cũng không có lòng ăn uống nữa, Phượng Ly Ngô ôm Khương Tú Nhuận ngồi ở trước cửa sổ ngẩn người im lặng theo thói quen nhưng một tay lại xoa nhẹ chỗ cổ tay mới bị hắn bóp đỏ lên... Giống như trăng sáng, nhìn vào mắt tình ý khác thường. Khương Tú Nhuận tựa ở trong lồng ngực rộng lớn của Phượng Ly Ngô, yên lặng nghe nhịp tim thình thịch trong lồng ngực hắn, cũng nhìn ánh trăng mờ tới nỗi hơi say sưa. Không biết lúc Hằng Nga bỏ rơi Hậu Nghệ một mình bay lên trời [*], nàng ấy mừng rỡ hay là hối hận không kịp... [*] Theo truyền thuyết Trung Quốc, Hậu Nghệ có vợ là Hằng Nga. Hai vợ chồng là những vị thần bất tử sống trên thượng giới. Vì bị trừng phạt nên mất đi khả năng bất tử và bị giáng xuống làm người phàm, Hằng Nga đau buồn nên Hậu Nghệ đi tìm Tây Vương Mẫu xin viên thuốc bất tử, nói mỗi người chỉ cần uống nửa viên là có thể bất tử. Nhưng trong lúc chồng đi vắng Hằng Nga mở hộp Hậu Nghệ cất thuốc ra xem, lại đúng lúc thấy Hậu Nghệ trở về nên uống cả viên thuốc, vì thuốc quá mạnh nên Hằng Nga bay lên trời, bay mãi bay mãi cho tới khi tới Mặt Trăng. Nhưng Phượng Ly Ngô không muốn truy cứu việc Khương Tú Nhuận lỗ mãng, cũng không có nghĩa là Úy Hoàng hậu chịu bỏ qua. Rạng sáng ngày hôm sau, Úy công gia nổi giận đùng đùng tới tìm Thái tử. Đêm qua Úy Hoàng hậu vô cùng nhục nhã, trở lại trong cung lập tức phái nữ quan bên người đi kể tường tận cho Úy công gia, nhờ phụ thân nàng đứng ra trừng trị tiểu tiện nhân Ba Quốc kia. Úy Chung nghe nói Trắc phi Dao Cơ của Thái tử tát Hoàng hậu, cả kinh trợn tròn mắt sửng sốt mãi. Nữ quan Triệu phu nhân bị Thiển nhi đạp một cái cũng tức giận, trong lòng uất ức tới nỗi chảy nước mắt, bèn biến mười phần khuất nhục Hoàng hậu chịu trở thành mười hai phần, nói yêu cơ gây họa không có lễ nghi, là yêu quái mê hoặc người, không để Thái tử tận hiếu... Úy Chung nghe xong thì giận tím mặt, mắng to hoang đường. Thế nhưng sự tình liên quan tới Thái tử không nên lan truyền ra ngoài, thế là hắn vội vàng dậy sớm rồi tới tìm Thái tử, hỏi hắn có biết vương nữ Ba Quốc làm ra chuyện tốt gì hay không. Hắn tới sớm, Phượng Ly Ngô vẫn chưa có dậy. Nghe nói là Úy công gia tới xong mới mặc quần áo, sai thị nữ chải búi tóc kỹ rồi mới ra ngoài gặp mặt ông ngoại. Úy Chung ngồi ngay ngắn trong sảnh, trông thấy Thái tử thản nhiên sải bước tới liền lập tức đứng lên tức giận nói: "Điện hạ, tuy rằng vi thần là lão già cổ hủ nhưng rốt cuộc cũng là trưởng bối của ngài, người trong phủ ngài gây họa sao ngài có thể ngồi yên không để ý tới? Lẽ nào ngài không biết đêm qua Dao Cơ ngài sủng ái làm ra trò gì sao?" Phượng Ly Ngô nhìn lão già trước mắt, hắn ta chính là ông ngoại mình, cũng là đời sau của người có công lớn giúp Đại Tề dựng nước của Úy gia. Trong mấy năm hắn trở thành Thái tử, thực ấp của Úy gia không ngừng tăng lên, thôn tính rất nhiều đất đai của thế gia sa sút, hắn vẫn luôn mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Không phải hắn có ý thiên vị nhà ông ngoại, thật sự bởi vì Úy gia là chỗ dựa lớn nhất sau lưng hắn. Nhưng chỗ dựa này Phượng Ly Ngô dựa không vững nổi, luôn cảm thấy có một ngày, dưới chân sẽ giẫm hụt, không biết rơi xuống lúc nào. Phượng Ly Ngô nhìn Úy Chung khàn giọng đau xót kể lại, chợt nhớ tới vài ngày trước, tu sửa công trình kênh đào ngay trước ngày mùa nên tạm thời dừng lại, thả những lao dịch thứ dân về nhà thu hoạch lương thực. Được lúc rảnh rỗi, hắn bèn triệu tập những thanh niên quan chức mình tự tay bồi dưỡng cất nhắc ở phủ nha mở tiệc nhậu nhẹt khao thưởng ngày mùa. Sau tiệc vẫn chưa hết thỏa mãn, Phượng Ly Ngô lại gọi mấy tướng đắc lực cùng ngồi tâm tình. Trong đó thanh niên tên Quý Bỉnh Lâm mặt mũi toàn nốt đậu mùa là người thú vị nhất. Hắn ví triều đình Đại Tề như một con sông mà những thế gia rắc rối phức tạp là cống rãnh bên trong phù sa và rễ cây sậy, nối thành một vùng, cản trở dòng nước chảy nhanh, cuối cùng thánh nước đọng đầm thối sâu không thấy đáy, không có chỗ nước sạch rửa tay. "Điện hạ, mong rằng có một ngày ngài có thể khống chế hoàng quyền, thiên hạ chỉ cần một lời nói, mới có thể tránh được việc thế gia đấu đá, hao tổn thực lực gốc rễ quốc gia!" Câu nói này của Quý Bỉnh Lâm là lời nói vô ý thức của thanh niên say rượu nhưng lại đi vào trong lòng Phượng Ly Ngô. Trước mắt Úy Chung hầm hừ vọt tới cửa phủ hắn, quở trách Trắc phi hắn, không phải dựa vào uy phong hắn ta là trưởng bối của Thái tử, mà là chắc chắn Phượng Ly Ngô hắn không rời được sức mạnh của Úy gia bọn họ.