Họa quốc yêu cơ
Chương 106
Thật ra không phải mỗi một mình Úy Chung thiên vị con cái, Phượng Ly Ngô cũng là người thiên vị, hơn nữa việc hắn thiên vị chỉ lộ ra rõ ràng trên người Khương Tú Nhuận.
Cho nên Úy Chung nói xong, lông mày Phượng Ly Ngô vẫn không nhúc nhích hỏi: "Úy công hầu nói xong rồi sao?"
Úy Chung nghe hắn xưng hô như vậy, trong lòng không khỏi bị động chạm, xưa nay Phượng Ly Ngô vẫn luôn kính trọng hắn, lúc ở riêng với nhau luôn gọi một tiếng ông ngoại.
Nhưng bây giờ một câu "Úy công hầu" giống như giải quyết việc chung, giọng điệu khách khí xa lánh.
Thế nhưng chuyện Hoàng hậu bị đánh là chuyện khiến cho người ta giật mình khiếp sợ! Nếu để quan văn võ biết, lăng trì yêu cơ kia cũng không đủ. Phượng Ly Ngô thân là con trai, sao có thể hời hợt như vậy?
Phượng Ly Ngô hình như nhìn ra trong mắt sự không dám tin trong mắt Úy Chung nhưng vẫn nói lời lẽ ung dung: "Từ khi Hoàng hậu bị bệnh nặng thì luôn chột dạ không yên, thường xuyên nghe nhầm rồi suy nghĩ linh tinh, nếu việc này là do suy nghĩ linh tinh thì sao có thể coi là thật rồi trắng trợn nói ra ngoài?"
Úy Chung biết Phượng Ly Ngô vu khống Hoàng hậu ăn nói linh tinh là có ý bao che không muốn truy cứu, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, bi phẫn nói: "Thái tử, đó là mẹ ruột của ngài, sao ngài có thể mặc cho người ngoài ức hiếp?"
Lúc này Phượng Ly Ngô nhìn Úy Chung bằng ánh mắt lạnh lẽo tới nỗi đáng sợ: "Bởi cô biết bản thân mình trước tiên là Thái tử, sau đó mới là con của bà ấy. Úy công hầu có biết đạo lý bản thân mình trước tiên là bề tôi, sau đó mới là làm cha không?"
Nói tới đây cũng đủ rồi. Úy Chung bị ánh mắt lạnh như băng của Phượng Ly Ngô làm giật mình, phát hiện ra vừa rồi mình quả thật có chút quá phận.
Nghĩ kỹ lại, cho dù Dao Cơ kia ăn gan chó cũng không dám làm có hành động như vậy! Trừ khi là được Thái tử sai khiến, thay hắn đi dạy dỗ Hoàng hậu.
Nhớ lại tường tận tình hình cung yến, mặc dù lời Hoàng hậu nói là lời mẫu thân sốt ruột ôm cháu, khi nói có chút nóng nảy nhưng ý của nàng cũng là ý tốt, điện hạ thật sự không nên ồn ào với người sinh ra mình tới nỗi như không còn cách nào giải quyết như vậy.
Hắn há miệng còn muốn nói tiếp nhưng Phượng Ly Ngô đã lạnh lùng nói: "Lúc trước cô căn dặn công gia thận trọng xử lý chuyện xấu trong nhà, cũng nhắc tới việc mấy năm qua Úy gia ăn hối lộ, cưỡng ép người khác bán ruộng đất cho con cháu Úy gia, không biết công gia xử lý thế nào rồi?"
Phượng Ly Ngô nói tới việc này chính là lúc hắn nhờ Khương Tú Nhuận đưa thư tới, căn dặn Úy Chung xử lý nghiệt tử Úy Tuần.
Úy Chung thấy Thái tử nói tới chuyện này, sắc mặt khẽ biến, ngữ khí cũng từ từ hòa hoãn lại: "Thư điện hạ đưa tới ta đã phái người kiểm chứng, xác thực là có thật nhưng có vài việc riêng biệt cần kiểm chứng, tránh cho xử oan người vô tội."
Phượng Ly Ngô hừ lạnh trong lòng, thư chỉ là vỏ bọc, thật ra hắn muốn từ từ nhìn kỹ xem vị ông ngoại trước mặt này chôn vùi chứng cứ phạm tội thế nào.
Nhưng ngoài mặt hắn vẫn ôn hòa nói: "Vậy làm phiền công gia xem kỹ, tránh cho dưới đao của đao phủ Đại Tề có oan hồn chết oan."
Bởi vì Úy Chung bị đánh bảy tấc [*] nên không còn nhắc tới việc Hoàng hậu bị tát.
[*] Xuất phát từ câu nói bên Trung Quốc: Đánh rắn phải đánh bảy tấc. Ý nghĩa tương đương với câu nói "Đánh rắn phải đánh dập đầu".
Tựa như lời Thái tử nói, ngoại từ người thân cận của Hoàng hậu ra, còn có ai có thể biết việc này? Cho dù lan truyền ra ngoài, cũng sẽ bởi vì nội dung quá khó tin mà không khiến người ta tin tưởng.
Hiện tại bởi vì chuyện ruộng đất, Thái tử có bất mãn với con cháu Úy gia, thân là tộc trưởng, hắn cũng phải chú ý tới toàn cục, biến chuyện lớn hóa nhỏ.
Hơn nữa Thái tử chán ghét như vậy bởi vì việc Hoàng hậu làm gần đây thật sự có chút ngang ngược, cũng nên chịu chút trừng phạt nhỏ.
Cho nên tuy Úy công hầu cực kỳ phẫn hận, tức giận tới nỗi không nhịn nổi cũng phải xám xịt mặt ra về.
Chuyện Úy công hầu tới hỏi tội, Khương Tú Nhuận hiển nhiên cũng nghe thấy.
Lúc điện hạ đi gặp khách, nàng trở mình ngồi dậy. Vội vàng rửa mặt xong xuôi rồi thấp thỏm chờ đợi.
Không lâu sau thấy Thái tử quay lại, nàng hỏi: "Sao thế... Không giữ công hầu lại ăn sáng sao?"
Phượng Ly Ngô quay đầu nhìn nàng: "Hôm nay sao vậy? Sao không ngủ nướng?"
Từ sau khi Khương Tú Nhuận trở về từ thư hội, bị Thái tử hạ lệnh cấm tới thư viện. Ngày ngày không khắc khổ học tập rèn luyện sự dẻo dai nên người ngày càng lười biếng, mỗi ngày ở lỳ trong chăn tới khi mặt trời lên cao là chuyện bình thường.
Hôm nay nếu không phải Úy công hầu tới tìm khiến nàng phiền lòng, không ai biết nàng sẽ ngủ nướng tới khi nào đâu!
Nhất là hôm qua ở bữa tiệc trung thu có mấy bạn học ngày xưa thi cử học hành kém xa nàng cũng đã có công việc bắt đầu con đường làm quan rồi, thật sự khiến cho Khương Tú Nhuận có chút đố kỵ.
Bởi vì nàng là nữ tử, chỉ có thể bất đắc dĩ mặc trang sức váy áo và bị vây trong tình cảnh ở cùng một nhóm nữ tử bụng dạ hẹp hòi.
Còn những bạn học khác của nàng thì có tiền đồ rộng lớn, thật sự khiến cho lòng người phiền muộn.
Cho nên lúc Phượng Ly Ngô trêu ghẹo nàng, sau khi nàng chắc chắn rằng Úy công hầu không sinh sự, liền thả lỏng tinh thần nói: "Điện hạ vừa nói xong, ta lại thấy buồn ngủ rồi, chờ lát nữa điện hạ ra ngoài phủ làm việc thì ta sẽ ngủ tiếp."
Mặc dù Phượng Ly Ngô không muốn cho nàng lộ mặt trước mặt người khác nhưng càng không thích nhìn Khương Tú Nhuận buồn bã chán nản cả ngày.
Vì vậy nói: "Đúng lúc rời thu đẹp thế này mà nàng thích ngủ cả ngày sao? Cô dẫn nàng đi săn."
Vì tiện ra ngoài đi xa, Khương Tú Nhuận thay nam trang, tinh thần phấn chấn chuẩn bị ra ngoài.
Lúc nàng ra tới sân nhỏ, trông thấy Tào Khê vội vã lôi kéo thị nữ chờ xe, xem tình cảnh có lẽ là muốn vào cung.
Thái tử cầm roi ngựa đi tới, thấy nàng ta như vậy, sắc mặt sa sầm: "Ngươi muốn đi đâu?"
Tào Khê vội vàng nói: "Hoàng hậu sai người chuyển lời tới nói thân thể khó chịu, muốn thiếp đi thăm hỏi."
Trong lòng Phượng Ly Ngô biết rõ, Tào Khê này đi vào cung thì Hoàng hậu chắc chắn sẽ ra sức kể Khương Tú Nhuận vô lễ hỗn xược thế nào. Tào Khê là nữ nhân ngu xuẩn, khi trở về nói không chừng lạ khơi gợi cái gì đó không hay, khiến cả phủ náo loạn không yên. Cho nên hắn không nhìn tới Tào Khê, chỉ nói: "Ngươi không phải ngự y, có đi cũng vô dụng. Chỗ mẫu hậu, cô sẽ phái ngự y giỏi chăm sóc. Nếu không có việc gì thì ngươi ở trong phủ nghỉ ngơi đi, xem sách kinh tu thân dưỡng tĩnh, lúc nào cũng ra ngoài vui chơi thì trông ra thể thống gì?"
Chỉ một câu nói bèn cắt đứt cơ hội vào cung cùng Hoàng hậu trò chuyện của Tào Khê, cũng không quan tâm bộ dạng khóc lóc của Tào Khê, hắn dẫn theo Khương thiếu phó xoay người lên xe ngựa đi ra ngoài.
Nói là săn thú mùa thu, thật ra chủ yếu là Phượng Ly Ngô tuần tra tình hình thu hoạch lương thực xung quanh ngoại ô kinh thành.
Gần đây mối quan hệ căng thẳng của Đại Tề và Lương Quốc hòa hoãn lại. Dù sao hai nước đều không có lòng tuyên chiến, cái hai bên mong mỏi đơn giản là cho nhau lối thoát mà thôi.
Phượng Ly Ngô đi qua đồng ruộng, nhìn một vùng ruộng lúa, thỏa mãn gật đầu.
Khương Tú Nhuận nhìn xem biển ruộng lúa cũng ngẩn người, lông mày có chút nhíu lại.
Phượng Ly Ngô nhìn thoáng qua nàng, bèn hỏi: "Sao vậy? Đi ra ngoài giải sầu không vui sao?"
Khương Tú Nhuận chỉ vào một tốp nông phu khiêng mầm cây dâu ở xa xa nói: "Bọn họ chuẩn bị làm gì vậy?"
Thật ra Phượng Ly Ngô cũng không biết rõ lắm, thế là gọi lý trưởng địa phương tới dò hỏi.
Hỏi một chút mới biết, hóa ra Lương Quốc vì bày tỏ lòng thành giao hảo với Đại Tề, ngoại trừ bán tháo lương thực ra thì còn thu mua tơ tằm của Đại Tề với giá cao.
Thương nhân muốn trục lợi, cho nên tới nông thôn báo cho nhóm nông phu, bây giờ lương thực bán không có lãi cao nhưng tơ tằm thì có thể bán được giá cao.
Cùng là vất vả một năm nhưng giá lương thực không cao bằng tơ tằm.
Cho nên những nông phu rục rịch chuẩn bị trồng nhiều loại cây dâu vào hai mùa đông xuân để nuôi tằm.
Người khác nghe xong cũng không thấy gì lạ, chẳng qua là nông phu muốn nuôi tằm bán giá cao mà thôi.
Thế nhưng Khương Tú Nhuận nghe xong lại giật mình, bởi vì ở kiếp trước nàng đã trải qua chuyện giống như vậy.
Nhưng không phải là bây giờ, mà là mấy năm về sau.
Bởi vì Lương Quốc khởi công xây dựng kênh nước, lương thực mỗi năm bội thu, cuối cùng phá giá bán rẻ lương thực cho Đại Tề, đồng thời dùng giá cao thu mua tơ tằm.
Ban đầu còn tốt nhưng về sau những mảnh ruộng phì nhiêu dần dần trở nên hoang vu, ruộng lúa không có người trông giữ, nam nữ già trẻ ở nông thôn đều đi ra ngoài hái dâu nuôi tằm.
Thế cho nên cuối cùng khi Lương Quốc trở mặt không thu mua tơ tằm, cũng không bán tống bán tháo lương thực nữa. Nhân dân Đại Tề bỗng nhiên mắc nạn đói, vì dẫu sao tơ tằm kia dù đẹp đẽ cũng không bằng lương thực.
Lúc Lương Quốc thôn tính Yến Quốc, bởi vì Đại Tề không thể cung ứng lương thực, không có sức bảo vệ liên bang nên Yến Quốc rơi vào kết cục thua thảm bại. Đế quốc ngày xưa giờ như mặt trời lặn về Tây. Còn Lương Quốc thì thế lực như chẻ tre, giống như mãnh thú bỗng nhiên trưởng thành, bắt đầu tùy ý chiếm đoạt các nước khác.
Đại Tề cũng không có cách nào ra lệnh cho Lương Quốc, cho dù Ba Quốc thân là nước được Đại Tề che chở cũng không có cửa cầu xin giúp đỡ, rơi vào kết cục bị thâu tóm.
Cho nên nghe xong lời của lý trưởng, Khương Tú Nhuận hầu như có thể khẳng định Lương Quốc lại bắt đầu giở trò cũ, chuẩn bị ngấm ngầm làm hao tổn quốc lực của Đại Tề.
Về phần vì sao giở trò sớm cũng dễ lý giải.
Ở kiếp trước Phượng Ly Ngô thất thế sớm, lúc này Đại Tề và Lương Quốc vẫn chưa trở mặt, càng không có chuyện sửa chữa kênh đào.
Mặc dù Hàn Quốc tham tiền thiển cận, không phát giác ra lòng dạ của Thái tử Đại Tề. Nhưng ông nội nuôi Lưu Bội của nàng ở Lương Quốc không phải người ngu dốt, sao có thể không nhìn thấy chủ ý giết người giấu trong kênh đào?
Nếu như hắn đoán được Phượng Ly Ngô có lòng dấy binh, Lưu Bội tất nhiên phải sớm chuẩn bị kế sách rút củi dưới đáy nồi này, âm thầm làm suy yếu quốc lực của Đại Tề để phòng ngừa Đại Tề sử dụng binh lực với Lương Quốc.
Khương Tú Nhuận nhìn thấu việc này, cắn môi một cái, chợt nghĩ tới nếu quốc lực của Đại Tề cường thịnh, Lương Quốc còn có thể sớm thâu tóm Ba Quốc như kiếp trước không?
Ngay lúc nàng ngẩn người suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía Phượng Ly Ngô, hắn cũng cau mày nhìn từng hố cây trồng. Trên sườn núi kia vốn là một mảnh ruộng bậc thang, bây giờ thu hoạch xong xuôi, có vẻ lại sắp trở thành rừng dâu rồi.
Khương Tú Nhuận biết, nếu như nàng đã nhắc nhở Phượng Ly Ngô chú ý việc này thì không cần mở miệng nhiều lời nữa.
Thật ra ở kiếp trước lúc Lương Quốc bắt đầu dùng kế sách này, Thái tử đã từng cố hết sức nêu ý kiến, không thể vì lợi nhỏ mà bỏ hoang những mảnh ruộng phì nhiêu.
Nhưng ở kiếp trước, Đoan Khánh đế quở trách hắn bảo thủ, không nghĩ tới việc chấn hưng quốc lực, không lựa chọn tin tưởng hắn, cứ như thế về sau Đại Tề mới ngầm bị thiệt thòi.
Sau khi Phượng Ly Ngô suy nghĩ sâu xa xong thì hỏi nàng: "Nếu như nông phu cũng trục lợi như thương nhân thì sẽ thế nào?"
Khương Tú Nhuận hạ thấp giọng nói: "Đất bỏ hoang không có lương thực, nếu giá tơ tằm hạ xuống thì khắp nơi sẽ có người chết đói."
Mấy câu nói của hai người bọn họ, hiển nhiên cũng bị mấy quan lại đi theo phía sau Thái tử nghe thấy.
Nói thật ra, ban đầu bọn họ cũng không nghĩ tới việc này, sau khi nghe Thái tử nói với Khương thiếu phó, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, càng nghĩ càng thấy sợ, cảm thấy Lương Quốc vậy mà che giấu dã tâm như vậy, thật sự khó lòng phòng bị.
Nhất là Quý Bỉnh Lâm, hắn nhìn Khương thiếu phó càng lúc càng thêm kính nể.
Hắn luôn kính trọng thiếu niên này, xem là Bá Nhạc của mình. Hiện tại xem ra thiếu phó đại nhân rất biết nhìn xa trông rộng, thậm chí vượt xa hắn.
Sau này nếu có cơ hội, hắn muốn cùng nâng cốc trò chuyện với thiếu phó đại nhân, tâm sự cách trị quốc, thân thiết hơn càng tốt.
Mà Thái tử cũng là Quốc quân biết nhìn xa trông rộng và có ý chí thao lược, có thể phụ tá Thái tử là may mắn của hắn!
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
266 chương
57 chương
18 chương
11 chương
53 chương