Từ chính điện về cung mất một quãng đường không tính là xa, Hoàng hậu ngồi trên xe phượng cũng không quay đầu lại. Khương Tú Nhuận không có kiệu ngồi, chỉ có thể đi theo phía sau. Nhưng lúc đi tới cạnh điện Thanh Hoa, Khương Tú Nhuận bỗng nhiên không đi nữa. Thị nữ bên cạnh có chút không hiểu hỏi: "Dao Cơ, nếu không đi nhanh một chút sẽ không theo kịp xe phượng của Hoàng hậu đâu." Khương Tú Nhuận liếc mắt nhìn nàng ấy, vẫn đứng yên như cũ. Lúc này Hoàng hậu mới xoay đầu lại, phất tay cho xe phượng dừng lại, trừng mắt nhìn Khương Tú Nhuận nói: "Sao thế? Bởi vì không có kiệu nên chân Dao Cơ run không đi được nữa sao?" Khương Tú Nhuận khom người hành lễ với Hoàng hậu rồi khẽ mỉm cười nói: "Chỉ là có hơi tò mò về cung ở ngã rẽ kia, không biết là cung của phi tử nào?" Úy Hoàng hậu nhìn theo hướng ngón tay Khương Tú Nhuận, sắc mặt nhất thời thay đổi, chậm rãi nheo mắt lại. Hóa ra hướng Khương Tú Nhuận chỉ là lãnh cung, bà từng sống ở trong lãnh cung nhiều năm, thử hỏi con dân Đại tề có ai không biết? Tiện cơ này không chú ý đi đường lại còn cố ý chỉ tới nơi đó, là muốn bà khó chịu hay sao? Không cần Úy Hoàng hậu lên tiếng, Triệu phu nhân bên cạnh bà đã cảm thấy khó chịu trước, sắc mặt tái xanh nói: "To gan, ngươi học quy củ ở chỗ nào? Không chú ý đi đường lại còn hỏi lung tung, hôm nay ta sẽ sửa lại quy củ cho ngươi!" Nói xong bèn đi tới, muốn vả miệng Khương Tú Nhuận. Đáng tiếc Thiển nhi bên cạnh không phải người ngồi không, nhìn lão tú bà tới liền nhấc chân đạp thẳng vào bụng bà ta. Chân Thiển nhi từ trước tới nay có sức mạnh kinh người, một cước này khiến cho Triệu phu nhân bay lên rồi bay lên rồi ngã xuống bên cạnh xe phượng không dậy nổi. Úy Hoàng hậu không ngờ nha đầu xấu xí không đáng chú ý lại có sức lực lớn như thế, cũng sợ hãi, trợn mắt nói: "To gan! Muốn hành thích bản cung sao? Bắt hai tiện nhân này lại cho bản cung!" Nàng kêu khàn cả giọng nhưng bọn thị vệ bên cạnh không một ai cử động. Úy Hoàng hậu gọi vài tiếng, phát hiện tình thế không đúng, ngước mắt nhìn bốn phía mới phát hiện, nhóm thị vệ chẳng biết đã đổi người từ lúc nào, gương mặt ai cũng thô lỗ lạ lẫm, nhìn không giống thị vệ cấm quân trong cung được cất nhắc bảo vệ nàng. Khương Tú Nhuận biết từ sau khi biết được chuyện gièm pha của Hoàng hậu, Thái tử đã lặng lẽ đổi thị vệ trong cung Hoàng hậu. Cho nên hôm nay nàng mới có thể không sợ hãi đi theo Hoàng hậu. Khương Tú Nhuận hiểu rõ nhất là làm chân chó [*], nịnh bợ phụ họa, gãi vào chỗ ngứa của người khác là bản lĩnh của nàng. Nếu có thể giải tỏa ưu phiền cho minh quân, làm việc hắn không thể mới là khéo hiểu lòng người nhất, xứng đáng là lưỡi dao nịnh hót sắc bén. [*] Đồng lõa bao che. Trước mắt, việc Phượng Ly Ngô muốn làm mà không thể làm nhất, sợ rằng là mắng chửi mẹ ruột như mụ tú bà này một trận để tránh cho bà ta tiếp tục làm việc ngang ngược quá mức. Nghĩ tới đây, Khương Tú Nhuận khẽ mỉm cười nói: "Ánh trăng vẫn còn đẹp, ở trên yến tiệc Hoàng hậu ăn không ít, vào lãnh cung tiêu hóa một chút cũng tốt lắm!" Nói xong, nàng giơ tay sai khiến người khiêng xe phượng vào trong lãnh cung. Những thị vệ vừa nhận được khẩu dụ của Thái tử, hắn thật sự phái người khiêng xe phượng vào lãnh cung. Vừa nãy Úy Hoàng hậu có ý muốn làm Khương Tú Nhuận mệt mỏi nên đi đường xa lòng vòng, cho nên mới tới nơi tường cao hẻo lánh, không người đi qua, rẽ mấy con đường liền đi tới lãnh cung. Toàn thân Úy Hoàng hậu phát run, một là tức giận, bà thật sự không ngờ một Trắc phi nho nhỏ của con trai lại có lá gan lớn như vậy. Thứ hai, bà có chút sợ hãi, trong lòng nghi nhờ con trai sẽ nhốt bà vào trong lãnh cung. Thế nhưng bà biết rõ con trai luôn ở trước mặt người khác ra vẻ cung kính có hiếu, tôn kính lão thần. Hoàng đế không nói gì, hắn là con trai vì sao có thể làm ra hành động phế hậu, nhốt mình vào lãnh cung? Nghĩ như vậy, Úy Hoàng hậu có sức mạnh, chờ xe phượng dừng lại, lập tức đứng dậy nói với Khương Tú Nhuận: "To gan! Ngươi điên rồi phải không? Vì sao muốn bắt cóc bổn cung tới đây? Cho dù ngươi được sủng ái như thế nào đi nữa, cũng chỉ là đồ chơi của con trai bổn cung, ngươi thật sự quên thế nào là chừng mực rồi hay sao?” Khương Tú Nhuận không nói lời nào, nhàn rỗi ngồi xuống, mặc cho Úy Hoàng hậu lớn tiếng chửi rủa. Lúc này cảnh đêm mê ly, có tiếng chim hót và gió đêm thổi qua cửa sổ tồi tàn trong lãnh cung, còn có mấy cung nữ già bị nhốt ở đây, không biết ở đâu phát ra tiếng khóc nghẹn ngào, ngoài ra thì khắp nơi tĩnh lặng. Mà tiếng Hoàng hậu chửi rủa dường như cũng khơi gợi tinh thần thất thường của những người đau khổ vì bị cầm tù, cũng cao giọng quát mắng cùng bà, tiếng chửi bới sắc nhọn so với tiếng của Hoàng hậu còn chói tai hơn. Mãi cho tới lúc Hoàng hậu khàn giọng, bóng đêm càng thêm thê lương, mấy bà điên kia mới giống như bị người ta bịt miệng. Tất cả rốt cuộc cũng trở lại yên tĩnh. Úy Hoàng hậu giống như bị cảnh vật âm u nơi này khơi gợi lại ký ức năm xưa, vẻ mặt ngày càng sợ hãi. Lúc này Khương Tú Nhuận mới chậm rãi nói: "Khởi bẩm Hoàng hậu, ta còn tưởng ngài rất nhớ nơi này, cho nên ở cung yến mới sỉ nhục Thái tử ở trước mặt người khác khiến cho hắn mất hết mặt mũi, ngài trở nên ồn ào vì muốn trở về lãnh cung chứ!" Úy Hoàng hậu trừng mắt muốn phản bác nhưng Khương Tú Nhuận lại đứng dậy bước từng bước về phía bà: "Hoàng hậu, ngài có biết bao nhiêu người hâm mộ ngài không? Ngài xuất thân Úy gia, được tổ tông phù hộ, vào cung là có thể leo ngày lên vị trí Hoàng hậu, sinh ra Thái tử như rồng giữa loài người, cứu ngài khỏi cơn nguy khốn. Nhưng phúc khí tốt như vậy, nếu không biết quý trọng cũng dùng hết thôi." Úy Hoàng hậu sao có thể chịu để chất nữ nước yếu châm chọc khiêu khích được? Thấy Khương Tú Nhuận bước tới, trừng mắt muốn tát nàng. Trên tay nàng đeo móng bảo vệ bằng vàng, nếu bị đánh trúng, mặt sẽ bị cào rách. Lần này Khương Tú Nhuận thậm chí không cần Thiển nhi ra tay, dùng sức cho Hoàng hậu hai cái tát. Thanh âm chan chát, giống như hai tiếng pháo, vang vọng bên trong tai. Hoàng hậu bị đánh tới nỗi lảo đảo lùi lại mấy bước, không dám tin trừng mắt nhìn Khương Tú Nhuận. Phải biết, từ khi Úy Hoàng hậu từ từ lãnh cung ra ngoài, bởi vì con trai đứng vững trong triều, bà ở trong hậu cung luôn được sống an nhàn sung sướng, không có ai dám sờ vào vảy ngược của bà. Lúc bà cãi nhau với Hoàng đế cũng luôn chiếm thế ưu thế, Đoan Khánh đế tức giận tới nỗi sắc mặt như gan heo cũng không thể làm gì được nàng. Có một câu nói, người từ nhỏ tới lớn được nuông chiều thì sẽ ngày càng làm việc không kiêng dè gì cả. Ai có thể ngờ đêm trung thu này, không hề có điềm báo trước, bà bị thị thiếp ít khi lộ mặt ra ngoài của con trai tát cho hai cái. Trong nháy mắt bị đánh cho hoa mắt chóng mặt, Úy Hoàng hậu có chút mơ hồ, trong lòng nghi ngờ có thể mình đang nằm mơ. Thế nhưng gương mặt và đầu lưỡi nàng nóng bỏng nhắc nhở bà, mình thật sự bị đánh. Úy Hoàng hậu khàn giọng, che mặt trợn mắt nói: "Khương Tú Dao! Ngươi đang tìm chết sao? Ngươi có thân phận ti tiện gì mà dám đánh bổn cung!" Từ trước tới nay Khương Tú Nhuận cái gì cũng dám làm. Bà già trước mắt này bị phụ thân bà ta nuông chiều nên làm việc không biết chừng mực, bởi vì con trai hiểu chuyện nên bà ta càng không kiêng nể gì, phu quân lại không quản được bà ta, nếu còn mặc cho bà ta như vậy, không biết sẽ còn gây ra bao nhiêu tai họa. Hơn nữa Khương Tú Nhuận cảm thấy người trước mắt mình cũng dựa vào Thái tử, ăn chung với hắn sống qua ngày, Úy Minh Trân của Úy gia này không thể coi là mẹ chồng chính đáng. Lúc này sử quan ghi chép sinh hoạt thường ngày không có ở đây, thêm với việc Úy Hoàng hậu sớm nhìn nàng không vừa mắt, cho dù không đánh cũng muốn soi mói nàng, giày vò nàng. Khương Tú Nhuận tự nhận mình không kiêng kỵ cái gì, nhìn mụ già này không vừa mắt thì đánh thôi, còn có thể làm sao nữa! Cho nên nàng dứt khoát sắn ống tay áo lên, bước lên phía trước, kéo cổ áo Hoàng hậu: "Ta ti tiện cho nên ta có thể biết rõ mình đứng vững trong thành Lạc An bằng gót chân, toàn bộ là nhờ vào Thái tử! Không riêng gì ta, còn có bọn thị vệ trong này, rất nhiều nhóm quan lại, có người nào không phải có vinh cùng vinh có họa cùng chịu với Thái tử? Nhưng ngươi lại hoan hô ngược! Biết rõ xung quanh và bên cạnh điện hạ có kẻ xấu, tình cảnh ngập tràn nguy cơ nhưng nhiều lần tìm việc gây rắc rối cho Thái tử, hôm nay còn làm mất mặt Thái tử ở trước mặt Nhị Hoàng tử? Ngươi xem dáng vẻ ngu xuẩn này của ngươi, có chỗ nào xứng đáng làm mẫu thân điện hạ?" Úy Hoàng hậu tức giận cãi lại nói: "Bổn cung chỉ muốn hắn không chỉ sủng ái một mình ngươi nhưng ngươi nóng nảy như thế, còn dám dạy dỗ bổn cung..." Khương Tú Nhuận cười lạnh nói: "Thật ra lời này của Hoàng hậu không sai nhưng vì sao phải nói ngay trước mặt người khác? Nói ngươi ngu xuẩn còn không chịu nhận? Sao ngươi không dùng đầu óc suy nghĩ thật kỹ, nếu Thái tử bị Nhị Hoàng tử lật đổ một lần, kết cục của ngươi sẽ thế nào? Chỉ sợ lãnh cung này ngươi cũng không ở được, bị một cái chiếu nát cuốn lấy rồi bỏ ra bãi tha ma theo tên gian phu thấp hèn của ngươi thôi! Toàn bộ máu thịt trong thi thể này sẽ vào bụng chó!" Úy Hoàng hậu còn muốn mắng lại nhưng Dao Cơ ngày thường nũng nịu không nói nhiều lại có thể lỗ lãng như thổ phỉ vậy, khí thế cực kỳ khiến người ta sợ hãi. Khương Tú Nhuận căn bản không cho bà nói chen vào, tiếp tục nói: "Dựa vào Thái tử ăn cơm, không chỉ riêng một mình ta, còn có bao nhiêu phụ tá mưu thần, mỗi người đều cùng điện hạ cùng sống cùng chết. Cho dù điện hạ xem ngài là mẹ ruột của hắn, nếu ngài không có dáng vẻ của mẹ ruột, không biết phân biệt trong ngoài rồi tự đào góc tường, không riêng gì ta, muốn giết chết ngài còn có khối người!" Nói xong, nàng bỏ tay ra, mặc cho Hoàng hậu ngồi sụp xuống mặt đất, sau đó nói với thị vệ: "Hoàng hậu nói nhất thời quên mất rằng trong cung sớm hết thuốc mỡ, ta không cần đi lấy nữa. Hoàng hậu có chút nóng, cho bà ấy ở trong lãnh cung thêm một lúc, chờ tới khi mát mẻ thì cho bà ấy về cung!" Những thị vệ dồn dập chắp tay cung tiễn Trắc phi rời đi. Bỏ lại một mình Hoàng hậu trong lãnh cung lại bắt đầu quát mắng... Từ lúc Khương Tú Nhuận đi từ trong cung ra ngoài, thật ra lúc này toàn thân cũng đổ mồ hôi lạnh... Mặc dù nàng có ý thay Thái tử "khuyên" mẫu hậu hắn một chút nhưng vừa nãy chẳng qua chỉ hy vọng Hoàng hậu vào lãnh cung, nhìn cảnh vật bốn phía rồi tự suy ngẫm lại thôi. Thế nhưng ở trong lãnh cung âm u lạnh lẽo, không chỉ riêng Hoàng hậu bị khơi gợi ký ức, Khương Tú Nhuận cũng nhớ lại lúc mình vào Hoán Y cục, gió trong đêm lạnh lẽo không chịu nổi. Kiếp này nàng khởi đầu không tệ, khổ tâm tính toán lâu như vậy, cuối cùng cũng coi như có chỗ an thân trong thành Lạc An, phù hộ một nhà ca ca bình an khỏe mạnh, trước khi tìm được nơi an thân rút lui, sao có thể cho phép một bà già phá hoại hầu như không còn gì? Không thể đối mặt với người ngu dốt quá lâu, bằng không thì đầu óc của mình cũng sẽ bị lây bệnh mất đi nhanh nhạy. Khương Tú Nhuận thật sự bị Úy Hoàng hậu chọc tức nên mới nhất thời không khống chế nổi bản thân, ở trong lãnh cung tát bà ta. Lúc từ trong lãnh cung ra ngoài, Khương Tú Nhuận dần dần tìm lý trí về, phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Cũng không biết Thái tử biết được hành động quá đáng của mình sẽ trách phạt mình như thế nào? Không nghĩ tới còn tốt, suy nghĩ kỹ càng, thật sự là càng nghĩ càng sợ. Khương Tú Nhuận cảm thấy mình giống như Úy Hoàng hậu, sống dễ chịu quá lâu, có chút không phân biệt được Nam Bắc rồi. Sợ sệt quá nàng vẫy tay gọi Thiển nhi: "Nhanh... Sắp không đi được nữa rồi, ta run chân." Thiển nhi nghe xong thì lập tức bước tới cõng Khương Tú Nhuận lên, còn hiểu lòng người nói: "Vừa rồi cơ quả thật dùng quá sức, còn không đánh đúng cách. Lúc đánh người phải nhớ kỹ, chân lùi ra sau một thước, tung sức từ eo lên, bảo đảm dùng ít sức lại còn có thể đánh gẫy mấy cái răng của bà ta." Khương Tú Nhuận cười khổ, vì sao tất cả người bên cạnh mình đều gây tai họa rồi còn không chê lớn chuyện?