Hoa hồng giấy

Chương 5 : Chương 02.4

Bạch Nhạn không chịu được lườm cô nàng một cái, cổ cũng đỏ rần. - Cái đồ háo sắc này, coi chừng lão chồng cậu đá cậu đấy. Trong lòng không thể không thừa nhận, Liễu Tinh nói vô cùng chính xác. Mặc dù cô đồng ý với Khang Kiếm thử ở bên nhau một thời gian xem sao, nhưng xem tình hình này, ngoài việc tính chuyện trăm năm bền lâu ra, không còn con đường nào khác. Trăm năm bền lâu… quá ư xa vời! - Không sao không sao, lòng mình cong nhưng con người mình thẳng. Liễu Tinh cười khúc khích bảo cô gái bán hàng gói chiếc quần sịp lại. Lúc rút ví trả tiền, lại lấy ra một gói giấy bạc nhỏ đưa cho Bạch Nhạn với vẻ bí ẩn. Bạch Nhạn tò mò đưa lên xem, nhìn rõ rồi liền đờ người ra, mặt đỏ như gấc, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Liễu Tinh. - Mình đây là tốt cho cậu thôi. - Liễu Tinh ra vẻ quan tâm - Đại ca sếp Khang không còn nhỏ nữa, nếu tự nhiên nhiệt huyết dâng trào, chẳng phải cậu sẽ dùng đến sao. Anh ta là nhân vật chính phái, nếu như cậu trúng thưởng, bê bụng mà kết hôn thì thành trò cười cho thiên hạ đó. -Liễu Tinh… - Bạch Nhạn thật không còn lời nào để nói - Cậu là mẹ mình à, có phải quan tâm hơi quá đà rồi không? Liễu Tinh cười lớn, vẫn dúi gói giấy bạc nóng bỏng tay đó vào trong túi xách Bạch Nhạn rồi kéo cô ra cửa. - Đùa thôi mà! Nhưng mà, Bạch Nhạn, cậu và mình đều đã ở khoa Phụ sản, chứng kiến cảnh phụ nữ sinh đẻ, phá thai, thật sự là khủng khiếp, vì thế nhất định phải hết sức cẩn thận. Bạch Nhạn nhìn trời, hít sâu, trời ạ, cô có người bạn kiểu gì thế này! - Bạch Nhạn, cậu cũng đừng quá sợ hãi, lúc cần điên cuồng đừng có cố kiềm chế. Bây giờ coi như mình đã hiểu, cậu đâu có phải thủ thân như ngọc mà là ôm cây đợi rùa vàng! - Chị Liễu à, mai rùa cứng thế, cho dù đâm vào cây cũng chẳng sứt mẻ gì đâu! - Bạch Nhạn hậm hực nói. Liễu Tinh đáp rất nghiêm túc: - Vấn đề là con rùa vàng kia cam tâm tình nguyện, nó có thể giả vờ bất tỉnh, chẳng phải là của cậu rồi sao. Ông nói gà bà nói vịt, chẳng thể nào hiểu nhau. Bạch Nhạn bất lực quay đầu đi, nhìn thấy bên phố mới mở một tiệm cắt tóc mới, tên tiệm rất hay: Ba ngàn sợi. - Tóc mình đang bị chẻ ngọn, vào đó sửa lại, cậu có đi không? Đi mãi chân cũng thấy mỏi, Bạch Nhạn đang muốn nghỉ ngơi một chút. Liễu Tinh nhìn đồng hồ trên điện thoại, ông xã hẹn lát nữa sẽ tới giúp cô xách đồ, hiện vẫn chưa đến giờ. - Ừ, mình cũng vào sửa tóc mái. Hai người bước vào tiệm cắt tóc, tiệm không lớn nhưng rất sạch sẽ, có hai cô gái đang ngồi trên ghế. Trong đó có một cô tóc nhuộm như lông công, trang điểm đậm, thấy có người đi vào, hai cô gái vội vàng đứng dậy đón tiếp. - Chị cắt tóc hay uốn tóc ạ? Cô gái lông công niềm nở cười hỏi, nhìn thấy Bạch Nhạn, nụ cười bỗng tắt giữa chừng. - Minh Tinh… - Bạch Nhạn sửng sốt - Chị đến Tân Giang từ lúc nào thế? Minh Tinh lạnh lùng liếc cô, không thèm đếm xỉa: - Tiểu Lệ, em qua làm cho cô ta. Cô ta bĩu môi với Bạch Nhạn rồi quay sang tiếp đón Liễu Tinh. - Chị ơi, chị muốn làm thế nào ạ? - Tiểu Lệ kéo ghế cho Bạch Nhạn ngồi. Bạch Nhạn đăm đăm nhìn theo bóng Minh Tinh, cười buồn: - Sửa đuôi tóc là được rồi. Liễu Tinh băn khoăn nhìn Bạch Nhạn, rồi lại nhìn Minh Tinh. - Hai người quen nhau à? Minh Tinh liền buông ra một chữ: Không! Đôi mắt trong veo của Bạch Nhạn tối đi vài phần. Thái độ của Minh Tinh không ra gì nhưng tay nghề lại rất ổn, sửa tóc mái cho Liễu Tinh rất thành thục, tiện tay còn tỉa cả lông mày. - Tiểu Lệ, em ngửi xem, có phải trong tiệm có mùi chồn hôi không? Đang cắt tóc, Minh Tinh bỗng hỏi. Tiểu Lệ dừng tay, khụt khịt mũi: - Đâu có, em chẳng ngửi thấy gì cả. Minh Tinh hừ một tiếng: - Có khi em bị cảm rồi, rõ ràng là mùi hôi nồng nặc, lát nữa phải quét dọn cho sạch sẽ. Tiểu Lệ, em còn nhớ anh trai chị không? - Nhớ chứ, anh Thương Minh Thiên sinh đôi với chị, chẳng phải đang làm phi công ở quân khu Thành Đô đó sao? - Ừ, bây giờ anh ấy lên chức rồi, làm tổ trưởng tổ phi công. Tháng Năm năm sau anh ấy quay về làm đám cưới. Đã bốn năm rồi anh ấy không về, chị nhớ quá. Minh Tinh vuốt mái tóc bảy sắc cầu vồng, giễu cợt liếc Bạch Nhạn. Tiểu Lệ phấn khích chớp mắt: - Thế chị dâu tương lai của chị là người ở đâu? - Biên kịch đoàn văn công quân đội. - Ôi, cũng là nữ quân nhân à, thật đáng ngưỡng mộ. Tiểu Lệ đặt kéo xuống, giúp Bạch Nhạn phủi tóc trên người, lấy một tấm gương soi phía sau cho cô. - Bao nhiêu tiền hả em? - Bạch Nhạn đứng dậy. - Chỉ cần động kéo, thấp nhất là 15 tệ. - Minh Tinh lạnh lùng nói. Bạch Nhạn đưa cho Tiểu Lệ 30 tệ, nói cảm ơn, đoạn cùng với Liễu Tinh mặt mày vẫn đang ngơ ngác bước ra khỏi tiệm. Vừa bước ra ngoài, Liễu Tinh không kìm được bèn tra khảo: - Bạch Nhạn, con bé lông công vừa rồi có phải có thù với cậu không? Ánh mắt nhìn cậu sắc như dao ấy! Bạch Nhạn cười cười: - Cậu thấy có giống không? A, mình nghe điện thoại đã. Điện thoại trong túi xách réo mãi không ngừng. Là số máy bàn của văn phòng Khang Kiếm. - Em đang ở trên phố! Đi đâu cơ? Đảo Giang Tâm? Bạch Nhạn nhíu mày, nhìn sang Liễu Tinh: - Em không đi đâu, đang đi dạo phố với bạn. Liễu Tinh giật điện thoại: - Sếp Khang, em đại nhân đại lượng, vì Đảng quên bạn, Bạch Nhạn cho anh mượn, nhưng có vay phải có trả. - Anh thay mặt Đảng và Nhà nước cảm ơn y tá Liễu. Giọng Khang Kiếm vô cùng bình thản. - Hê hê, không có chi, không có chi. Liễu Tinh trả điện thoại lại cho Bạch Nhạn, Khang Kiếm hỏi rõ địa điểm cụ thể của cô rồi gác máy. Liễu Tinh lùi về sau một bước, ngắm nghía Bạch Nhạn. Áo len cao cổ màu tím nhạt, áo khoác dài màu kem, bốt da đến bắp chân, cũng ổn, nền nã mà không kém phần hoạt bát, thời trang mà không nổi loạn, đi tới đâu cũng có thể được 80 điểm, có điều sắc mặt hơi nhợt một tí, đôi môi không tươi tắn chút nào. - Bạch Nhạn, cậu bị thiếu máu à? Liễu Tinh lấy đồ trang điểm trong túi xách ra, đánh cho Bạch Nhạn chút phấn hồng, tô lại son môi. - Mình khỏe như vâm! - Bạch Nhạn mím môi, nét mặt lơ ngơ. - Sếp Khang quan tâm ghê, đảo Giang Tâm là điểm du lịch mới khai thác của Tân Giang, nghe nói ở đó có khu nghỉ dưỡng theo chế độ hội viên, không phải ai cũng vào được. Sóng nước mênh mang, ánh trăng đùa giỡn, cơm dẻo rượu thơm, trời rét mướt, đêm khuya cũng đừng lãng mạn quá nhé! Liễu Tinh chắp hai tay về phía đó, vẻ mặt ngất ngây. Bạch Nhạn phì cười, những cái khác nghe còn được, nhưng đất trời rét mướt thì hơi rầu lòng. - Cậu bỏ bớt cái tư tưởng Trư Bát Giới đó đi, sếp Khang không thấp kém như cậu đâu. Liễu Tinh đang định phản bác thì một chiếc xe hơi màu đen đã đỗ cạnh hai người, Giản Đơn cười tủm tỉm bước ra từ ghế trước, mở cửa sau xe. Khang Kiếm gật đầu với Liễu Tinh rồi ngồi dịch vào bên trong. - Đi đi, đi đi, chơi cho vui vào. Liễu Tinh đẩy Bạch Nhạn lên xe, vẫy tay chào. Hôm nay Giản Đơn làm tài xế, xe chạy êm ru về phía ngoại ô. Bạch Nhạn vừa ngồi xuống đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nồng trên người Khang Kiếm, ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt anh vẫn đầy tia máu, nhưng tinh thần vẫn tốt. - Sếp Khang, đi đảo Giang Tâm làm gì thế? - Thư giãn. - Khang Kiếm hơi ngả người trên ghế, nhắm mắt vờ ngủ. - Bạch Nhạn, gọi anh là Khang Kiếm, đừng gọi sếp Khang. Bạch Nhạn ngồi thẳng, nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa xe. - Anh là lãnh đạo thật mà! Khang Kiếm kéo tay cô, bóp nhẹ một cái, mặt hơi hé ra: - Anh lãnh đạo em cái gì? - Lãnh đạo em đi theo con đường đã rải sỏi sẵn của anh. - Sao lại là đường rải sỏi? - Bởi vì vướng chân. Đến giờ Khang Kiếm đã quen với cách nói của Bạch Nhạn, nhếch miệng không đáp, nắm chặt tay cô, nhắm mắt lại. Giản Đơn ngồi trước cười thầm. Xe chạy một mạch tới bến tàu, một chiếc cano trên sông khẽ bập bềnh theo sóng. Giản Đơn không đi cùng mà lái xe trở về thành phố, Bạch Nhạn và Khang Kiếm lên cano. Giang Tâm là một hòn đảo nhỏ nằm giữa Trường Giang và cửa biển Hoàng hải, cano chạy một lát đã tới nơi. Một chiếc xe điện đã đợi sẵn trên bờ. Chiếc xe điện rẽ năm bảy ngã, chạy vào một khu resort kiểu lâm viên, chính là “khu nghỉ dưỡng” mà Liễu Tinh nhắc tới. Bạch Nhạn thầm chột dạ. Vừa xuống xe, Bạch Nhạn phát hiện người trong khu resort này rất đông, trông mặt đều là những nhân vật thường xuất hiện trên bản tin thời sự Tân Giang. Khang Kiếm dắt tay cô, giới thiệu từng người với cô. Thì ra khu nghỉ dưỡng này chính là trung tâm vui chơi giải trí của Ủy ban thành phố Tân Giang, mỗi tháng có một hai ngày, các vị lãnh đạo đều đưa gia đình tới đây ăn hải sản, đánh bài, tắm hơi. Giới thiệu xong, Khang Kiếm và Bí thư Thành ủy cùng mấy vị thị trưởng vào trong đánh bài, bỏ mặc Bạch Nhạn lại giữa một đám phu nhân quyền qúy. Lúc này, Bạch Nhạn cảm thấy sếp Khang chính là một cây cung đã kéo căng hết cỡ, cô là mũi tên trên cung, muốn không cùng đâm lao cũng không được. Mặc dù Bạch Nhạn lần đầu tiên tới đây, nhưng chẳng có mấy người tỏ ra ngạc nhiên. Các vị phu nhân đã sớm học được từ mấy ông chồng của mình cách che giấu suy nghĩ thật trong lòng. Mấy vị phu nhân đến quá nhiều lần, không còn hứng thú với mấy trò giải trí trên đảo nữa, vội tụ năm tụ ba đi đánh mạt chược. Bạch Nhạn và một vị phu nhân hơn ba mươi tuổi được nhân viên dẫn đi dạo một vòng. Cuối tháng Mười một, nhiệt độ rất thấp, gió sông lại lớn, mấy người đi một lúc đã lạnh không chịu nổi, vội vã quay lại. Phòng tắm của khu nghỉ dưỡng thiết kế rất đẹp, mấy người đi tắm sauna. Lúc đi ra, cơ thể lạnh cóng mới ấm lại. Bàn chơi bài đánh rất hào hứng, bàn mạt chược chiến đấu quyết liệt, còn một lát nữa mới tới giờ ăn tối, mấy vị phu nhân khác đang đứng xem một bên. Bạch Nhạn xem một lúc, nhìn thấy phía trong có một phòng hội nghị nhỏ vọng ra tiếng nhạc, cô liền bước vào. Thì ra là đang mở tivi. Bạch Nhạn ngồi xuống chiếc sofa gần cửa lớn, bỗng ngửi thấy mùi thuốc lá, cô nhìn quanh, góc trong cùng của chiếc sofa còn có một người đàn ông đang ngồi. Anh ta trạc ba mươi tuổi, mặc chiếc áo len hoa chìm, quần bò màu ghi, chân rất dài, ngả người tựa vào lưng ghế, ngửa mặt lên nhìn trần nhà, không để tâm đến xung quanh, vừa nhả khói thuốc vừa suy ngẫm chuyện quốc gia đại sự. Anh ta cũng nhận ra trong phòng còn có người khác, thu ánh mắt lại, nhìn ra phía ngoài. Nhờ ánh đèn bên ngoài, Bạch Nhạn thấy được người đàn ông này có một khuôn mặt bất cần đời, lúc khóe miệng cong lên, giữa hai hàng lông mày phảng phất chút tà khí. Vừa liếc thấy Bạch Nhạn, anh ta cười, nhấc đôi chân dài đứng dậy đi về phía cô. - Nếu tôi đoán không nhầm, thì em chính là cô bạn gái nhỏ bé trong truyền thuyết của Khang Kiếm. Trăm nghe không bằng một thấy, quả là thanh tú, thoát tục. Bạch Nhạn khẽ mỉm cười, coi như là câu trả lời, trong lòng thầm đoán người này là ai, xem lời nói và cách ăn mặc hình như không cùng một hội với mấy ông trưởng, chánh gì đó mang vẻ quan chức ngoài kia. - Chà, đúng là cái tên nhóc Khang Kiếm kia sáng suốt. Đâu có giống bọn tôi, sợ không lấy được vợ, có người chịu cưới là cuống lên lấy rồi. Bây giờ có vợ có con, bị nhốt trong tù. Yêu sớm thật là sai lầm, yêu sớm đồng nghĩa với việc mất mát, tổn thất nghiêm trọng. Còn Khang Kiếm kinh nghiệm đầy mình, lên tới Vu sơn[5] rồi mà bây giờ vẫn có thể chơi trò phong hoa tuyết nguyệt với cô gái xinh đẹp như em, tôi thật ngưỡng mộ, nhìn mà không khỏi hoài niệm thời đại học quý giá của mình. [5] Vu Sơn: Thời Chiến quốc, Sở Hoài Vương đến vùng đất Cao Đài nơi có núi Vu sơn, nằm mộng thấy được ân ái cùng với Vu sơn thần nữ là vị thần quản lý việc mưa gió. Từ đó, từ “Vu sơn” được dùng để chỉ việc ân ái, mây mưa. Bạch Nhạn lịch sự nhếch miệng cười lên rồi quay mặt sang chỗ khác. Ở nơi này, im lặng là cách tự vệ an toàn nhất. - Sao nào, tôi nói sai khiến em tức giận rồi sao? Người đàn ông khẽ nhướn mày, bê tách trà nguội trên bàn lên, ánh mắt không kiêng dè nhìn Bạch Nhạn chằm chằm. Không dè tách trà bị nghiêng, nước trà sánh ra chiếc áo len in hoa chìm. - Thất lễ, thất lễ… Người đàn ông nhếch mép cười, giơ tay phủi những giọt nước trên áo, nào ngờ nước trà đã ngấm vào áo, càng phủi càng rõ. - Em có khăn giấy không? Người đàn ông đành phải bỏ tay xuống hỏi, trông như một đứa trẻ con lớn xác. - Có đây. Bạch Nhạn mở túi xách, trong phòng hơi tối, cô cúi đầu lật tìm túi khăn giấy, lúc lấy ra ngoài lại kéo theo một túi giấy nhỏ, người đàn ông tiện tay cầm lấy túi giấy. Bạch Nhạn ngẩng đầu, bỗng như sét đánh ngang tai, đưa tay giật vội cái túi giấy nhét vào trong túi xách, nhanh tới mức không ai kịp nhìn rõ. Nhưng người đàn ông đó đã nhìn thấy, chép miệng ra chiều suy nghĩ, nhìn Bạch Nhạn với vẻ rất hào hứng: - Khang Kiếm đúng là thất trách, thứ này sao lại để em chuẩn bị chứ, lát nữa phải phạt rượu cậu ta mới được. Bạch Nhạn thật chỉ muốn chết luôn, cúi đầu không nói gì, máu huyết toàn thân chảy ngược, trong lòng thầm nguyền rủa Liễu Tinh. - Tôi thất trách thế nào cơ? Khang Kiếm từ bên ngoài bước vào. - Không… không có gì. Bạch Nhạn liếc xéo người đàn ông, lông tơ sau lưng dựng hết cả lên. Người đàn ông cười hào sảng, vỗ vai Khang Kiếm: - Cậu chỉ mải chơi một mình, bỏ mặc cô người yêu xinh như hoa thế này, không sợ bị cướp mất à? Khang Kiếm hất tay anh ta ra, nắm lấy tay Bạch Nhạn: - Lục Địch Phi, ở đây ai dám cướp người của tôi? Khẩu khí vừa tự tin vừa có phần khiêu khích. Đôi mắt phảng phất tà khí của Lục Địch Phi híp lại, khiến người ta cảm thấy rất ma lanh. - Lời của Khang công tử quả có lý, ở địa bàn Tân Giang, muốn cướp đi người thương của cậu sẽ không có cửa. Có điều, cướp công khai thì không được, chẳng lẽ không thể dùng mưu để cướp sao? Dù là yêu công khai hay yêu lén lút, tán tỉnh ve vãn hay chết vì tình, chỉ cần khiến cho cô nhóc có thiện cảm với tôi, rung động rồi, những chuyện khác cứ từ từ mà tiến. Bạch Nhạn sửng sốt, người đàn ông họ Lục tên Địch Phi này hình như đã đùa quá trớn. Nhưng Khang Kiếm mặt lạnh như tiền, thản nhiên nhướn mắt: - Từ từ tiến hay tiến cấp tốc, kết quả đều như nhau. Bởi vì từ lâu anh đã không còn bất kỳ cơ hội nào. - Cơ hội là do con người tạo nên. - Lục Địch Phi không hề nao núng. - Vậy ít nhất phải có một khoảng không để cho anh ta tạo ra cơ hội, - Khang Kiếm lạnh lùng nhìn anh ta. Lục Địch Phi lại cười một tràng: - Người hiểu ta, chỉ mình Khang Kiếm. Không sai, không sai, cuộc đời này anh không còn cơ hội nữa, chỉ có thể ngưỡng mộ hạnh phúc của cậu thôi. Khang Kiếm cười nhạt, tỏ vẻ độ lượng. - Trợ lý Khang, bí thư Lục, nói chuyện gì mà vui vẻ thế? Ngoài nhà ăn xuất hiện thêm mấy nhân vật mới, một người đàn ông trung niên đầu hói như sân bay nhìn về phía bên này. Bạch Nhạn nhận ra, đó là nhân vật số một của thành phố Tân Giang - bí thư Tùng Trọng Sơn - rõ ràng là vừa mới đến. Khang Kiếm buông tay Bạch Nhạn, cùng Lục Địch Phi đi qua đó, Bạch Nhạn bước theo sau. Ông Tùng Trọng Sơn không nhìn bọn họ, ánh mắt sắc bén liếc về phía Bạch Nhạn. - Bí thư Tùng - Lục Địch Phi thấy thế cười nói - Bác là quan phụ mẫu của Tân Giang, phải quan tâm đến cấp dưới của mình. Cô nhóc nhà cậu Khang làm việc ở phòng phẫu thuật của bệnh viện, động tí là trực đêm, bệnh nhân thì vui nhưng cậu Khang lại đau lòng. Vợ chồng son sao chịu được cảnh phòng không chiếc bóng? Để cậu Khang toàn tâm toàn ý cho công việc, để những người có dã tâm không kiếm cớ nói ra nói vào, tôi đánh bạo đề nghị bác bí thư sắp xếp cho cô nhóc một chức vụ phù hợp. Lời vừa nói dứt, mấy người đứng bên cạnh đều bật cười. Khang Kiếm cau mày, nghiêm nghị nói: - Cảm ơn sự quan tâm của bí thư Lục. Y tá phải trực đêm ở bệnh viện rất nhiều, tôi không thể tạo ngoại lệ, hơn nữa cũng không cần thiết. Hai tình ví phỏng mãi lâu dài, đâu cứ phải mai mai tối tối[6]. Người đàn ông tim đặt bên ngoài, đừng nói là nhìn thấy, cho dù có dùng dây xích cũng không khóa lại được. Bạch Nhạn nhà tôi tin tưởng tôi. [6] Nguyên văn: “Lưỡng tình nhược thị trường cửu thì/Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ”. Đây là hai câu thơ trong bài Thước kiều tiên (Cầu Ô thước) của Tần Quán, bản dịch Nguyễn Xuân Tảo. Anh quay lại nhìn Bạch Nhạn. Bạch Nhạn sững người, vội tỏ vẻ cảm động, lúm đồng tiền lấp ló. Tiếng cười bên cạnh càng to hơn. - Cậu Lục, đã bảo cậu kém Khang Kiếm, cậu còn không tin. Nhìn đi, cậu ấy giác ngộ hơn cậu nhiều. Ông Tùng Trọng Sơn đùa đùa vỗ vai Lục Địch Phi, sắc mặt hiền từ không ai sánh bằng. - Vâng vâng, bí thư nói chí phải, sau này Địch Phi còn phải học hỏi trợ lý Khang Kiếm. Lục Địch Phi thành khẩn nói, ánh mắt nhìn Khang Kiếm lại lộ vẻ châm biếm. Chánh văn phòng Ủy ban Nhân dân thành phố từ nhà ăn đi vào, mời mọi người nhập tiệc. Lúc này mọi người mới ngừng nói chuyện, tiến vào nhà ăn.