Cha nuôi! con hận người!
Chương 1
Tại biệt thự Lâm gia
Bà lão tay dắt một bé gái thân hình mảnh khảnh, nước da trắng mịn, khuôn mặt mũm mĩm đến trước mặt người đàn ông khoảng tầm hai lăm, hai sáu tuổi đang ngồi trên sofa Người đàn ông này, thân hình cường tráng, nước da cổ đồng, ngũ quan tinh xảo nhưng ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng cao ngạo khiến người khác nhìn vào cảm thấy sợ hãi
- "Hiệu trưởng, đây là ai vậy?" Khí thế bức người của anh làm cô lạnh xương sống
- "Đây là Lâm tổng, sau này là cha nuôi con, mau gọi một tiếng cha đi"
Thẩm Tư Linh chần chừ, đưa ánh mắt nhìn người đàn ông trước mặt sau đó gọi một tiếng: "Cha!"
- "Ngoan"
- "Lâm tổng tôi đưa người tới rồi, giờ tôi phải đi đây" Hiệu trưởng nói rồi vội vã rời đi
- "Đưa tiểu thư lên phòng" Nói rồi, Lâm Tạ Phong khoác lên người chiếc áo vest rời khỏi khu biệt thự
Bước vào phòng, cô kinh ngạc, căn phòng lớn gần bằng cô nhi viện mà cô ở, bốn bức tường được sơn màu hồng sữa, có giường, tủ quần áo, tivi Tư Linh không nghĩ có ngày lại được ở trong căn phòng như thế này Cô chạy ngay đến chiếc giường kingsize: "A! Thật thoải mái" Nằm một lát cô ngủ thiếp đi đến khi tỉnh dậy đã gần sáu giờ
Sáu giờ rồi! Cô phải đi tắm một lát!
Vào phòng tắm, cô bước ngay đến chiếc bồn tắm lớn Phía bên để nhiều loại sữa tắm với nhiều mùi hương khác nhau Cô chọn cho mình mùi hoa oải hương, mùi hương mà cô thích nhất, thơm nhẹ dịu khiến người ta cảm thấy thoải mái
Tắm rửa sạch sẽ xong, cô bước xuống lầu
- "Tiểu thư cô dậy rồi à, ta chuẩn bị cơm xong rồi cô mau xuống ăn đi" Một người đàn bà khoảng năm mươi tuổi nhưng thân hình đã gầy yếu, khuôn mặt hằn lên vài nếp nhăn, bàn tay chai sần đang bưng dĩa thức ăn, giọng khàn khàn lên tiếng
- "Bà là?" Cô bước gần lại bàn, ánh mắt vẫn nhìn người đàn bà đang bày dĩa thức ăn
- "Ta là Vú Đường, làm ở đây hơn bốn mươi năm rồi" Vú Đường nở nụ cười nhân hậu nhìn cô
- "Vú Đường! Cha con đâu?" Cô nhìn khắp nhà không thấy anh đâu? Cô tò mò hỏi vú
- "Dạ tiểu thư hôm nay cậu chủ có việc ở công ty nên dặn ta nói tiểu thư khỏi đợi cơm"
Cô nghe vú Đường nói mắt liếc nhìn bàn ăn Trên bàn ăn, toàn là thức ăn ngon Hồi trước, cô còn ở Thẩm thị, cô cũng được ăn sung mặc sướng nhưng từ khi được đưa vào cô nhi viện cô chỉ được ăn cơm với rau thôi, có bữa chỉ ăn cháo trắng Đã ba năm rồi, cô chưa được ăn ngon như bây giờ
- "Vú Đường, ngồi xuống ăn với con đi" Dù sao thức ăn còn nhiều, cô ăn một mình cũng không hết
- "Không cần đâu tiểu thư cứ ăn đi" Vú nhìn cô cười
- "Vú cứ ngồi xuống ăn đi" Cô đưa tay níu ống tay áo vú
- "Dạ tiểu thư" Vú Đường nhìn cô cười
Càng nói chuyện vú Đường càng cảm thấy thích cô bé này, cô có nụ cười rất ngây thơ Dần dần bà đối xử với cô như con gái ruột của mình
- ------------------
Tại Lâm Thị
Người đàn ông nằm lê lết trên sàn, miệng nôn ra máu không ngừng khóc lóc cầu xin người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa
- "Lâm tổng, xin anh tha cho tôi, sau này tôi không dám nữa" Người đàn ông khóc lóc quỳ lạy, đầu đập mạnh xuống sàn
- "Biết trước hậu quả tại sao còn làm?" Anh ngồi trên sofa, tay cầm tách trà từ từ uống Con ngươi vẫn toả ra khí lạnh nhìn về phía hắn
- "Là có người nhờ tôi đánh cắp tài liệu của công ty Hắn ta hứa sẽ cho tôi tiền Tôi vì muốn kiếm tiền nên mới làm vậy" Người đàn ông run bần bật Một phần vì sợ hãi, một phần vì vết thương đang đau nhức khắp cơ thể
- "Ai?"
- "Hắn Hắn ta bịt mặt nên tôi không thấy rõ"
Anh nhìn chằm chằm người đàn ông đang quỳ gối trên sàn Mái tóc rối bù, khuôn mặt xanh xao, cơ thể gầy yếu với chi chít vết bầm tím Nhìn anh ta yếu ớt nhút nhát như vậy sẽ không có gan làm chuyện đó trừ khi có người đứng sau! Ngẫm nghĩ một chút, anh ra hiệu, vài tên vệ sĩ hiểu ý lôi sền sệt người đàn ông ra ngoài Vang vọng khắp hành lang chỉ có tiếng roi đánh đập cùng tiếng hét cầu xin của người đàn ông
Trong phòng giờ chỉ còn mình anh ngồi đưa lưng về phía cửa, tay châm điếu thuốc hút một hơi sau đó nhả ra làn khói mờ mờ càng làm tăng vẻ đẹp nam tính trên người anh Ánh mắt anh nhìn về một hướng, trong con ngươi như đang ẩn hiện điều gì đó
- ------------------
Mười hai giờ đêm
Tạ Phong lái xe về biệt thự Lâm gia, hôm nay anh rất mệt Vừa vào cửa, đập vào mắt anh là hình ảnh cô gái đang nằm ngủ trên chiếc sofa Chẵng lẽ cô gái này đã đợi anh suốt cả đêm Anh bước lại gần nhìn cô sau đó nhẹ nhàng bế cô về phòng, đặt cô xuống giường, rồi lặng lẽ rời đi Anh sẽ cho cô tận hưởng vui vẻ một thời gian, sau này sẽ không được như vậy nữa
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
77 chương
16 chương
56 chương
54 chương