Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu ?
Chương 92 : Phía sau một nỗi đau lại là một nỗi đau
"Mày đi đâu mới về thế?"
"Lại tìm tao vì chuyện đó?" Hoàng Khang ném điện thoại xuống sofa rồi định đi thẳng lên phòng. Ai ngờ chưa bước lên đến cầu thang thì đã bị Gia Minh níu lại.
"Hoàng Khang. Chúng ta là bạn."
"Ừ."
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
Hoàng Khang rút tay mình về, nắm lấy thanh cầu thang, một tay bỏ vào túi quần rất tự nhiên, anh mỉm cười: "Sao đây? Đừng nói mày cũng đọc mấy quyển tiểu thuyết tạp nham đó mà nghĩ khi chia tay lại có một lí do đặt biệt à?"
Bỏ qua lời mỉa mai đó, Gia Minh chân thật nhìn thẳng vào Hoàng Khang.
"Mày... bị gì sao?"
"Hả? Đúng đó... tao sắp chết rồi."
Gia Minh nhìn Hoàng Khang vẫn có thể cười rất tươi, đùa cợt nói những câu này, anh gầm lên: "Tao đang hỏi mày."
Miệng Hoàng Khang không còn nhếch lên nữa mà nụ cười bỗng đọng lại, Hoàng Khang vỗ vai Gia Minh: "Được rồi... nói ày biết là được chứ gì... Tao sẽ kết hôn." Thấy Gia Minh vẫn nhìn mình, Hoàng Khang nghiêng người vẻ bất cần: "Thiên Nghi thật rất tốt, nhưng tao nghĩ kĩ, ba năm tao bỏ cho cô ấy là quá đủ, đã đến lúc tao tìm ình một người thích hợp hơn... Tao sẽ tìm ai đó để thay đổi không khí... sống vậy hoài rất chán.."
Ầm... Gia Minh xô Hoàng Khang ngã vào cửa gỗ bên cạnh rồi anh đấm mặt lên mặt Hoàng Khang: "Mày còn là người không khi dám nói ra những lời đó... Thiên Nghi yêu mày như thế, mày lại tàn nhẫn bỏ rơi cô ấy."
"Cô ấy yêu tao nhưng tao không nghĩ sẽ yêu mãi cô ấy... Tao..." Mấy từ tiếp theo bị nuốt chửng lại bởi những cú đấm liên tiếp từ Gia Minh. Hoàng Khang ngã nhào lên các bậc thềm, Gia Minh lại xông đến túm lấy cổ áo của Hoàng Khang: "Tao ày thêm cơ hội nữa, chỉ cần mày nói ra, bất cứ chuyện gì tao cũng sẽ giúp mày. Có phải bố mày đem Thiên Nghi ra đe dọa không?"
"Mày nghĩ ông ta đe dọa được tao?"
Gia Minh bất lực bỏ tay mình ra rồi vuốt lại áo, chỉnh lại mái tóc của anh, anh nghiến răng rồi chỉ thẳng vào mặt Hoàng Khang đã bị đánh cho bầm lên.
"Được... mày được lắm... Tao không có một thằng bạn khốn kiếp như mày." Nói rồi, Gia Minh đá ngã cái ghế nhôm cao đặt gần đó, chiếc ghế ngã vào bàn kiếng, một tiếng choang rất lớn vang lên, anh chẳng thèm nhìn Hoàng Khang nữa mà đi ra khỏi căn nhà đó. Hoàng Khang lúc này cúi đầu, hai tay chống lên trán.
"Á... á..." Tiếng thét kèm theo nỗi đau tột cùng kia chỉ mình anh có thể nghe thấy, Gia Minh đã phóng xe đi mất, không thể hay biết để lại phía sau một người gần như xác chết.
Anh là người bạc tình, nhẫn tâm và vô trách nhiệm.
Anh không phải con người theo lời mọi người nói. Hoàng Khang cũng rất muốn mình hoàn toàn không phải con người để anh có thể mất đi cảm xúc, để anh thoát khỏi cái địa ngục với vô vàn cực hình không tên này.
Hoàng Khang muốn mình thật sự nhẫn tâm hơn nữa để mỗi bước chân đi theo cô không còn, để không nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô mỗi khi bước khỏi giảng đường, hay lúc thấy Thiên Nghi ngồi trong xe cáp treo mà khóc một mình nhưng bản thân anh lại vô dụng chỉ biết lén lút như kẻ trộm.
Bạc tình hơn nữa khi có thể không chạy bộ cả mấy km để đến được cánh đồng hoa bồ công anh khi chiếc taxi của anh gặp trục trặc không thể theo phía sau cô nữa.
Anh rất muốn bản thân sẽ tê liệt khi nhìn thấy cô mỏng manh như cánh hoa bồ công anh đang ngồi gối đầu mà khóc trong bóng đêm khi không có bất kì ánh sáng nào ở bên, là khi bế cô trong lòng, nghe những lời tha thiết của cô mà phải tự bản thân hết lần này đến lần khác tự khuyên ngăn, không được đáp trả, phải lạnh lùng hơn nữa.
Hay là khi cô ôm chầm anh, van xin anh đừng đi, là lúc anh dù biết cô sẽ đau đớn mà vẫn tàn độc kéo chiếc nhẫn như hòa vào ngón tay của cô ra khỏi nó, để tay cô phải chảy máu, để cô phải thẩn thờ không còn biết khóc là như thế nào...
Anh không thể ngăn mình đi phía sau Thiên Nghi, nhìn cô chậm chạm lê từng bước mệt mỏi về tận cổng nhà để ôm lấy Hải Băng mà khóc.
Anh từ đầu đến cuối chỉ biết đứng nhìn và cố đóng thật đạt một vai của kẻ bạc tình.
Đâu ai phát hiện ra, phía sau một nỗi đau mà mọi người nhìn thấy là một nỗi đau âm thầm chỉ biết giấu sau bề ngoài lạnh nhạt vô tâm. Đó mới chính là cái làm người khác tưởng gần như đang ở hố sâu không đáy...
Từ lúc Ngọc Diệp lên xe của Trình Viễn, Đại Phong không gọi cho cô như mọi lúc cãi nhau nữa, anh cũng không đến tận nhà xin lỗi nữa. Ngọc Diệp tiểu thư ngang ngạnh không đời nào chủ động tìm anh trước, nhất là lúc cô luôn nghĩ rằng mình đúng... Chuyện tình của họ dường như sắp đến hồi kết thúc.
Đại Phong sau khi gặp Hoàng Khang xong thì cũng không còn biết nói gì. Hoàng Khang vẫn nói như câu nói tương tự với nhau khi ai đến tìm câu trả lời thay cho Thiên Nghi, ngay cả Đại Phong, Hoàng Khang vẫn tỏ thái độ đó, còn bảo Đại Phong thông cảm, kêu Đại Phong hiểu cho cảm giác của một thằng đàn ông khi không còn yêu.
Sống từng tuổi này, dù chưa trải qua hết tất cả những cay đắng khó nhọc nhưng Đại Phong nhìn vào đã biết ngay trong mắt Hoàng Khang lúc nào cũng ẩn chứa một tình cảm sâu sắc cho Thiên Nghi, anh thừa nhận ngay cả tình cảm của mình dành cho Ngọc Diệp cũng không nhiều được như thế. Nhưng nếu Hoàng Khang cố chấp thì Đại Phong không còn cách nào hơn...
Anh lái xe đến nhà Thiên Nghi hỏi han tình hình của cô ấy...Vừa nhìn thấy Thiên Nghi ngồi ở chiếc ghế gỗ dài mà cúi đầu xem sách, Đại Phong đứng lặng ngoài cửa rất lâu, Thiên Nghi hay nói hay cười ngày nào giờ chỉ còn là một cô gái mang lớp vỏ đau khổ của người thất tình, mái tóc dài đã được buộc hờ ra phía sau, tóc mái lơ thơ che mất trán, ánh mắt dán vào cuốn sách, nhưng Đại Phong biết Thiên Nghi chẳng chút để tâm, tâm hồn cô đã không còn ở đây, bởi vậy ngay cả lúc anh ngồi xuống bên cạnh mà vẫn không hay không biết gì.
"Anh có mấy quyển sách rất hay."
"Dạ?" Cô giật mình qua sang đã thấy Đại Phong ngồi bên cạnh: "Anh... đến đây bao giờ vậy?"
"Được một lát..."
"Anh vừa nói gì thế?"
"À... Anh nói ở nhà còn giữ mấy quyển sách rất hay, để ngày mai anh sẽ đem đến cho em tham khảo. Mà tay em sao vậy?"
Thiên Nghi lúng túng rồi lấy úp quyển sách lại đặt lên tay trái của mình: "Chỉ bị thương ngoài da do té thôi."
"Em phải cẩn thận chứ... Lớn chừng này rồi mà đi đứng còn té lên té xuống.
Cô mỉm cười: "Cảm ơn anh..." Nhưng rồi nhớ tới chuyện của Hải Băng và Tiểu Quỳnh nói, Thiên Nghi mới sực tỉnh phát hiện ra Ngọc Diệp với Đại Phong chiến tranh lạnh với nhau hơn mấy tuần rồi. Cô chỉ lo cho bản thân mà quên mất luôn chuyện ấy, từ hôm đó tới giờ cũng không thấy bóng dáng Ngọc Diệp.
"Anh Phong... em biết lần này là Ngọc Diệp sai... Anh tha thứ cho nó được không?"
Mắt Đại Phong cụp xuống, anh thở dài đầy não nề: "Thiên Nghi à... Không phải anh không muốn... Nhưng anh rất mệt, anh biết anh làm vậy tụi em sẽ trách anh bụng dạ hẹp hòi, nhưng anh không còn sức giữ Ngọc Diệp nữa."
"Anh... Ngọc Diệp với Trình Viễn quả thực là không có gì đâu. Em bảo đảm đó..."
"Lí do không phải Trình Viễn mà là do tình cảm của anh và cô ấy không thể tiếp tục."
Trông Đại Phong mệt mỏi như vậy, nói chuyện cứ cúi đầu hết thở dài lại thở ra, Thiên Nghi mở to hai mắt sưng húp của mình: "Anh... anh biết hết chuyện trước đây?"
Đại Phong gật đầu, giọng anh càng nhỏ hơn: "Mỗi lần đi công tác, anh đều nhờ người theo bảo vệ Ngọc Diệp, cô ấy ham chơi, luôn cùng tụi bạn bè ở The First đi chơi trong các Bar tới khuya, anh không yên tâm tí nào, dù ở rất xa, anh cũng muốn mình phải biết Ngọc Diệp có an toàn mọi lúc hay không... Nhưng mỗi lần anh nghe những người đó nói, lần nào anh đi công tác, Ngọc Diệp lại đi ăn, đi xem phim, đi khiêu vũ cùng những thằng con trai khác... Anh luôn tự an ủi mình, sẽ không sao, miễn cô ấy yêu mình là được, Ngọc Diệp chỉ ham chơi vậy thôi, anh lại kêu người theo bảo vệ Ngọc Diệp, canh chừng đừng để cho những tên đó dở trò với cô ấy..."
Thiên Nghi sững người, cô không thể nào ngờ tới mọi chuyện cô che giấu thay Ngọc Diệp, Đại Phong đều biết, thậm chí còn biết nhiều hơn cô.
"Nhưng Ngọc Diệp không biết dừng, lần này lại là Trình Viễn... hắn ta tổn thương cô ấy ra sao em biết mà. Anh không thể chịu đựng được nữa rồi... Ngọc Diệp... cô ấy mãi sẽ không thể yêu anh như anh đã yêu cô ấy..."
Anh quá cao thượng, quá bao dung, nếu đem so sánh, có lẽ Đại Phong sẽ là người đàn ông cao thượng nhất mà Thiên Nghi từng gặp. Cô đặt tay mình lên tay Đại Phong: "Em xin lỗi... em không biết... mọi chuyện lại trở nên như thế này..."
"Ngốc quá... em thì lỗi gì chứ... Nhưng chuyện của anh và Ngọc Diệp, có thể để cho anh tự giải quyết không?"
Thiên Nghi gật đầu, dù có muốn chen vào, cô cũng không đủ sức, huống hồ bây giờ hoàn cảnh của cô còn tệ hơn. Đại Phong đặt tay lên tóc Thiên Nghi rồi vuốt nhẹ, như một người anh trai yêu thương em gái.
"Thiên Nghi... Anh không thể hiểu những gì Hoàng Khang nghĩ, nhưng anh bảo đảm với em, Hoàng Khang không phải đang đùa giỡn tình cảm với em. Chắc là có nguyên nhân gì đó..."
Cô nhìn xuống bàn tay đang giấu trong quyển sách của mình, mỗi khi cử động là một nỗi đau truyền tới. Có còn dũng khí mà tin anh yêu cô thật lòng không đây.
"Anh Phong...em có nên... tìm Hoàng Khang…nữa không? " Cô ngập ngừng ngẩng đầu hỏi anh.
"Nếu có thể vì tình yêu mà hy sinh thì hãy làm đến cùng, miễn em nghĩ em còn yêu Hoàng Khang và em tin cậu ấy cũng vậy thì hãy cố gắng... hãy mạnh mẽ đối mặt và cùng Hoàng Khang vượt qua mọi thứ. Như thế em mới không hối hận vì đã yêu."
"Anh Phong... cảm ơn anh... cảm ơn!"
Nhìn vào đôi mắt sắp rưng lệ của Thiên Nghi, Đại Phong ôm lấy Thiên Nghi vào lòng, dùng tay vỗ vỗ lên vai cô: "Mạnh mẽ lên... Anh sẽ ở bên chăm sóc em, anh không nhẫn tâm nhìn em khóc đâu... Em là.."
"Dương Đại Phong!" Ngọc Diệp đứng trước cửa nhà gọi lớn tên anh. Cô nắm chặt giỏ trái cây rồi nhìn hết Đại Phong sang Thiên Nghi.
Thiên Nghi buông Đại Phong ra, đứng dậy mỉm cười: "Diệp... Diệp đến…
"Thì ra là vậy sao?"
"Hả?" Thiên Nghi ngơ ngẩn khi bị Ngọc Diệp cắt ngang lời nói của mình. Lúc này Đại Phong cũng đứng hẳn dậy, không nhìn thẳng vào Ngọc Diệp mà quay sang nói với Thiên Nghi: "Anh về trước, ngày mai sẽ đem sách cho em."
Đại Phong vừa đi ngang Ngọc Diệp thì cô lại ra lệnh: "Đứng lại!"
Anh dừng chân rồi quay nhìn Ngọc Diệp tiện tay ném giỏ trái cây xuống sàn.
"Tôi chưa nói xong mà đã định trốn rồi sao?" Chưa cho ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra, Ngọc Diệp túm lấy cổ tay Thiên Nghi, không hề quan tâm nó đang bị gì, cô trừng mắt nhìn Thiên Nghi: "Thì ra là Nghi dụ dỗ Đại Phong nên anh ấy mới bỏ mặc Diệp... Tại sao vậy hả? Chúng ta là bạn mà."
"Diệp... Diệp…nói gì vậy?"
"Ngọc Diệp, em buông tay ra nhanh!"
"Tôi không nói với anh!" Ngọc Diệp vẫn nhìn chằm chằm vào Thiên Nghi rồi mắng thẳng thừng: "Bị Hoàng Khang vứt bỏ rồi định tìm chỗ dựa mới sao? Tầng Thiên Nghi... tôi quá xem thường cô rồi..."
Tay Thiên Nghi bị bóp chặt, Thiên Nghi cứ giữ yên cho Ngọc Diệp nắm lấy, cô không phản kháng mà chỉ ngẩng ặt không chút hổ thẹn đối diện với Ngọc Diệp: "Ngọc Diệp, đừng nói linh tinh nữa. Nghi và anh Phong không có gì cả."
"Còn nói không? Sao Nghi lại chuyên cướp tình cảm của bạn mình vậy hả?"
Tiếng của Ngọc Diệp rất thanh vang khắp nhà, Đại Phong nhìn sắc mặt Thiên Nghi vô cùng khó coi, lại nhìn cổ tay Thiên Nghi, lớp băng trắng chỗ khớp cổ tay đã loang đầu máu, anh kéo tay Ngọc Diệp ra ngồi giữ tay Thiên Nghi lại.
"Thiên Nghi, tay em sao lại bị nặng như vậy?"
"Em…té mà... không sao." Cô rút nhanh tay lại, không để ai phát hiện ra những vết máu trên ngón tay áp út của mình, sợ sẽ đọng đến nỗi đau đó.
"Quan tâm nữa à? Dương Đại Phong, anh nói đi, có phải vì nó mà anh lạnh nhạt với tôi, lại còn lấy lí do rằng tôi không biết trân trọng anh để người đời khinh rẻ tôi không?"
Đại Phong vốn dĩ định sẽ nói chuyện với cô sau, ai ngờ Ngọc Diệp lại đến đây làm loạn lên, không những vậy mà còn nghi ngờ lung tung. Anh tức giận đối mặt cùng Ngọc Diệp: "Anh sẽ chia tay với em. Anh không chịu đựng được em nữa rồi..."
"Anh không chịu đựng được tôi... Chia tay à? Kiếm một lí do nào hay hơn đi..." Thay đổi hướng mắt về Thiên Nghi đang nhìn mình: "Còn cô bạn tốt của tôi... cảm ơn cô đã để tôi hiểu thế nào là cái tình bạn khốn nạn mà bao lâu nay tôi luôn gìn giữ như báu vật." Ngọc Diệp quay người đi, đến cửa bỗng cô quay lại nhìn Đại Phong: "Không phải anh chia tay tôi mà là tôi chia tay anh!"
"Ngọc Diệp..." Thiên Nghi định chạy theo thì Đại Phong giữ cô lại: "Đừng Thiên Nghi... Để cô ấy đi đi!."
Diệp tiểu thư nghe câu nói đó càng đi nhanh hơn, leo lên xe rồi phóng nhanh rời khỏi khu hẻm đó. Thiên Nghi nhìn Đại Phong đang ngồi xuống sofa, hai tay chống lên trán vẻ mệt mỏi.
"Anh Phong... mọi chuyện không thể như vậy, anh khuyên em đừng từ bỏ mà sao anh lại từ bỏ?"
"Vì Hoàng Khang yêu em, còn Ngọc Diệp thì không yêu anh."
Nghe chuyện Ngọc Diệp ghen với Thiên Nghi, cả Hải Băng, Tiểu Quỳnh và cả Hồng Ngân đều ngây ngốc, ai cũng giải thích để giảng hòa, nào ngờ càng nói càng làm cho Ngọc Diệp giận hơn. Ngay cả điện thoại cũng không thèm bắt máy nữa...
Hoàng Khang vừa ra ngoài về đã thấy Vũ Bảo Hà đứng đợi ở cổng, anh bước xuống taxi rồi không nhìn cô ta lấy một cái mà đến mở cổng.
"Nghe nói cậu bỏ con nhỏ đó rồi."
Bàn tay đang tra chìa khóa vào ổ khóa cổng bỗng ngưng lại. Trong vài giây, Hoàng Khang ngây ra nhưng lại lấy lại tinh thần, mở cánh cổng bước vào, khi anh đóng cổng lại thì Vũ Bảo Hà lấy tay chặn ngang.
"Tránh ra!"
Cô ta cứng đầu kiên quyết không chịu buông tay, Hoàng Khang thả tay ra khỏi cánh cổng, nhìn cô ta: "Nói nhanh rồi đi."
"Hoàng Khang... bố cậu nói cậu và cô ta chia tay rồi. Là thật sao?"
"Tôi chia tay hay không thì liên quan gì tới cô?"
Nụ cười trên môi Vũ Bảo Hà rạng rỡ hẳn lên: "Vậy thì tốt rồi... tôi đã nói là cậu không có thật lòng với nó, đến giờ cậu mới nhận ra sao?"
Không thật lòng cái đầu cô đấy.
Hoàng Khang muốn mắng cho cô ta một trận, nhưng nghĩ tới việc mỏi miệng, tốn nước bọt vì loại người này thì thôi vậy: "Nói xong chưa?"
"Cậu ăn gì chưa, tôi nấu cho cậu ăn."
"Cô thích ăn uống như vậy thì về mà nấu cho ông bố của tôi ăn đi!."
Bị Hoàng Khang nói lời sắt đá và mỉa mai quen rồi nên dần dần Vũ Bảo Hà không còn thấy tức giận nữa, ngược lại còn xem đó như một điều rất tự nhiên. Cô ta túm lấy tay của Hoàng Khang: "Cậu thích ăn món gì nhất?"
"Buông..." Buông ra chưa nói thì miệng Hoàng Khang ngậm lại. Anh nhìn cô gái tóc vẫn xõa xuống tận hông, mái tóc đen huyền lung linh trước gió, cặp mắt to tròn kia đang chăm chú nhìn anh và nhìn xuống cánh tay, nơi giao nhau giữ những ngón tay thon đẹp của Vũ Bảo Hà và lớp áo khoác da đen của Hoàng Khang.
"Ồ... Cô Tầng... Sao lại đến đây nữa rồi?"
Hoàng Khang lườm Vũ Bảo Hà, định gạt phanh tay cô ta, nhưng anh lại không làm thế, để yên cho cô tay vẫn giữ chặt tay mình.
"Hoàng Khang... Em muốn hỏi anh vài câu."
"Tôi bảo em đừng phiền tôi nữa mà."
Vũ Bảo Hà nghe Hoàng Khang nói chuyện với Thiên Nghi không còn ngọt ngào như trước thì lòng cô có một niềm vui đang bừng cháy, thuận gió, cô ta đứng trước Hoàng Khang rồi tự tin mỉm cười với kẻ mà cô ta cho là thật đáng thương.
"Gì đây Tầng Thiên Nghi... Cô định đeo bám Hoàng Khang mãi à? Không biết nhục nhã."
"Tôi không nói chuyện với cô..." Thiên Nghi vẫn dõi mắt về Hoàng Khang đang đứa phía sau cô ta: "Em muốn hỏi anh còn đeo chiếc nhẫn đó không?"
Hoàng Khang co tay trái đang đặt trong túi quần của mình lại.
"Không."
"Em không tin. Anh xòe tay ra cho em xem đi." Thiên Nghi định bước lên thì Vũ Bảo Hà xô ngay cô lùi lại đụng trúng cánh cổng. Hoàng Khang phẫn nộ nhìn Vũ Bảo Hà, muốn tát cho cô ta một cái, anh đã cảnh cáo bao nhiêu lần mà không nghe, nhưng tình cảnh này, anh đành đứng yên nhìn Thiên Nghi ngã nhào vào cánh cổng, lưng đập trúng cổng đau điếng.
"Này! Hoàng Khang nói cô đừng làm phiền cậu ấy mà sao cô cứ bám dai như đỉa? Bố mẹ cô có dạy cô xem thế nào là cách cư xử bất lịch sự không?"
Thiên Nghi nắm chặt thanh cửa, cúi đầu như che giấu điều gì đó. Hoàng Khang đang vô cùng xót xa, nghe Vũ Bảo Hà nhắc đến đó, anh biết Thiên Nghi sẽ rất đau lòng, nếu là bình thường anh sẽ có thế quát lớn rồi thẳng tay tát vào mặt cô ta.
"Dì..."
Vũ Bảo Hà đơ người hoàn toàn, cô không biết nên mừng hay nên vui bây giờ.
"Giờ này bố tôi về nhà mà không thấy Dì không biết ông sẽ nghĩ thế nào? Có cần tôi gọi điện báo cho ông ta biết Dì định làm cơm cho tôi ăn không?"
Cô ta biến sắc, bàn tay run run.
Bỏ mặc cú sốc mà mình gây ra cho người phụ nữ kia, Hoàng Khang bước lên vài bước, qua khỏi Vũ Bảo Hà để đứng trước Thiên Nghi.
"Chiếc nhẫn đó tôi ném đi rồi, tình cảm cũng vì thế mà mất theo. Em không nhớ tôi từng nói gì sao? Tháo nhẫn ra thì em sẽ không còn yêu tôi nữa, giờ tôi tháo giúp em rồi, nên tôi cũng xin em đừng yêu tôi nữa."
"Em sẽ tìm thấy nó." Cô kiên định nhìn Hoàng Khang: "Anh chờ em... em sẽ đem nó đến cho anh, em sẽ đeo nó lại để chứng minh cho anh biết. Em! Không bao giờ hết yêu anh!" Cô bỏ chạy đi khỏi đó rồi ra đường lớn tìm một chiếc taxi mà leo lên.
Hoàng Khang đứng đờ người, lúc nãy, anh nhìn thấy bàn tay đầy vết băng của cô, máu vẫn còn lan ra làm màu trắng của băng chuyển thành đỏ. Sao cô không bao giờ biết lo ình vậy? Trước kia anh đã hết lần này đến lần khác nhắc nhở mà cô cứ bỏ ngoài tay.
"Hoàng Khang... Cậu cũng đừng mềm lòng... Loại con gái đó không đáng đâu. Cô ta đeo theo cậu hôm nay, chưa biết chừng ngay mai lại bám lấy thằng khác. Á... cậu làm gì thế..." Vũ Bảo Hà không thể ngờ có ngày Hoàng Khang lại ném mình ra đường không chút tình nghĩa, cô bị đẩy khỏi cổng và ngã ngay xuống đường mà anh không hề bận tâm. Đóng cổng lại rồi đi vào trong nhà không đoái hoài gì đến cô nữa. Vốn định sẽ vỗ cửa la toáng lên nhưng Vũ Bảo Hà lại sợ Hoàng Khang sẽ gọi điện báo cho ông Hoàng thật.
Hoàng Kiệt là lão cáo già nên cô phải đề phòng, nếu ông ta mà biết cô yêu Hoàng Khang, cô chỉ còn mỗi đường chết...Vậy là Vũ Bảo Hà tự mình đứng dậy, nhìn vào trong một lát rồi rời khỏi.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
30 chương
25 chương
10 chương
317 chương
33 chương
105 chương