Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu ?
Chương 81 : Nút thắt gia đình
Đã sáng chưa mà tiếng nói ai cứ in ỏi bên tai thế này?
Mặt trời lên tới đỉnh đầu rồi, tia nắng lọt qua sống mũi cao ngút của Hoàng Khang. Thiên Nghi mở mắt và ngước đầu ngắm nghía gương mặt anh. Đẹp trai vô cùng, rất đẹp, y như hoàng tử trong truyền thuyết, dẫu có là ngựa đen vẫn không sao. Anh ngủ rất say, chắc tối qua đã rất mệt, cũng phải thôi, đứng ngoài cổng lâu như thế mà. Tay anh vẫn không rời bờ vai cô. Người anh vẫn còn mùi hương ngào ngạt. Nếu sáng nào cũng ôm anh thế này thì hay biết mấy. Vậy có nên kết hôn không? Suy nghĩ lại...
"Còn nhìn ngắm?"
Ôi trời... Tiểu Quỳnh! Tiểu Quỳnh. Thiên Nghi mở to hai mắt lên, lấy tay dụi dụi mắt mình. Có khi nào là mơ không? Sáng thế này còn mơ gì nữa. Định thần lại.
"Không được!" Thiên Nghi như thét toáng lên khi thấy Tiểu Quỳnh cầm cây chổi quét nhà giơ cao.
Gầm...
Ầm...
Hoàng Khang nhanh thật, mới chốc đã ôm gọn Thiên Nghi ngã xuống giường, người anh đau buốt, như thế này không sao, còn hơn để Thiên Nghi đỡ cho anh cây chổi kia.
"Cái tên xấu xa này..."
Chưa hết sao? Tiểu Quỳnh còn cầm cây chổi chỉ thẳng vào Hoàng Khang và Thiên Nghi đang nằm dài dưới sàn bên kia mép giường.
"Hoàng Khang!" Thiên Nghi nhanh chóng trèo xuống người Hoàng Khang, để anh làm nệm tuy rất êm như chắc sống lưng anh sẽ gãy mất. Cô đỡ anh đứng dậy: "Anh có sao không?"
"Ờ... không." Hoàng Khang phủi lại tay áo cho phẳng phiu rồi nhìn thẳng về phía Tiểu Quỳnh: "Định giết tôi sao?"
"Đúng vậy... tôi đang định giết anh đây này... Tên Sở Khanh... háo sắc... dám ôm Thiên Nghi ngủ thế hả?"
"Quỳnh... Quỳnh... không có chuyện gì đâu…chỉ là... tối qua... Nghi..." Sao mà rối ren thế này? Có phải ngoại tình bị bắt gian tại giường đâu.
Hoàng Khang không nói không rành kéo Thiên Nghi vào lòng, ngang nhiên tuyên bố: "Thiên Nghi là người của tôi!"
"Cái gì?" Tiểu Quỳnh gần như thét lớn, không cho Thiên Nghi giải thích, cô đã bay nhanh qua chướng ngại vật mà ném cây chổi vào Hoàng Khang. May mắn, Hoàng Khang nhanh tay lẹ chân né trái né phải. Thiên Nghi la lên rồi chạy đến ôm lấy Tiểu Quỳnh.
"Quỳnh... đừng đánh mà... không phải…không... Quỳnh... Đừng đánh mà..."
Không ngăn được Tiểu Quỳnh, Hoàng Khang lại cứ đứng trơ ra đó, Tiểu Quỳnh từng học võ, dù Hoàng Khang có lợi hại đến đâu cũng không giải quyết được: "Hoàng Khang… anh về trước đi... nếu không Tiểu Quỳnh đánh anh chết thật đó... Hoàng Khang... Hoàng Khang! Anh mà không đi... em sẽ... sẽ... không cho anh ôm em nữa." Thiên Nghi nói gì thế này? Thời khắc quan trọng mà còn phát biểu linh tinh. Tiểu Quỳnh quay lại lườm cô bạn rồi rút cây chổi từ tay Thiên Nghi lại.
"Anh đợi em ở trường." Hoàng Khang nháy mắt cùng Thiên Nghi rồi nhân lúc Tiểu Quỳnh không phòng bị đã thoát khỏi vòng vây của địch.
"Nghi buông ra. Mình không cho tên đó một trận không được mà."
Ai ngờ Thiên Nghi lại yếu đến thế, Tiểu Quỳnh lại mạnh đến thế, cô giật lấy chổi, đẩy Thiên Nghi xuống giường và chạy xuống gác theo Hoàng Khang, Thiên Nghi cũng chỉ biết ngồi dậy rồi chạy theo.
"Hoàng Khang!Đứng lại!" Cây chổi bay khỏi tay Tiểu Quỳnh và hướng về phía cửa.
"Chuyện gì… "
Rầm...
*****
"Ai bảo anh dám nói linh tinh." Tiểu Quỳnh khoanh tay đặt trước ngực nói vẻ thờ ơ. Hoàng Khang mỉm cười nhìn người bên cạnh, Thiên Nghi nhăn nhó lột quả trứng gà vừa luộc xong.
"Mà chuyện của tôi liên quan gì đến cô... Thiên Nghi và tôi yêu nhau, chúng tôi ôm nhau ngủ thì có sao? Cô làm như bắt gặp Triệu Kỳ Dương trên giường cùng cô gái khác vậy.."
"Anh..." Tiểu Quỳnh bốc khói, hết đường trả lời, lại chỉ biết nhìn người ngồi cạnh Hoàng Khang đang xoa xoa trán mình.
"Còn nhìn tôi, không biết nói xin lỗi à?" Gia Minh bất bình lên tiếng, trán anh đã u lên một cục khá to, cả mắt kính cũng không còn đeo được. Nó đã thành mảnh vụn thủy tinh.
"Gia Minh... xin lỗi nha... Tiểu Quỳnh không cố ý... lấy trứng gà này xoa lên là sẽ mau khỏi thôi. Không ảnh hưởng tới khí chất anh tuấn khác thường của anh đâu." Thiên Nghi lột xong liền đưa cho Gia Minh, nhưng anh ta vẫn cương quyết không nhận. Sợ Thiên Nghi mỏi tay nên Hoàng Khang đánh vào vai Gia Minh một cái rõ mạnh: "Thiên Nghi có lòng tốt mà còn làm phách sao?"
"Thằng này... đau... tao chịu dùm mày một cây chổi đã quá tốt rồi... Biết thế không tốt bụng đến đưa quà cho Thiên Nghi đâu."
Vốn dĩ Gia Minh mới từ Úc về, Lam Linh có gửi cho Thiên Nghi rất nhiều quyển sách hay trong thư viện của trường đại học ở bên đó. Gia Minh có lòng tốt áp tải đến tận nhà, nào ngờ vừa vào cửa đã thấy Hoàng Khang chạy ra, chưa kịp hỏi chuyện gì thì ăn ngay cán chổi vào đầu.
"Gia Minh... em xin lỗi mà... cảm ơn anh đã đưa sách đến đây... cảm ơn.."
"Em có lỗi gì. Ai làm người đó chịu trách nhiệm." Gia Minh bực bội lên giọng rồi nhìn người ngồi cạnh Thiên Nghi.
Thấy cả ba hướng mắt về mình, Tiểu Quỳnh giựt lấy quả trứng gà trên tay Thiên Nghi rồi đứng dậy qua bên ghế đối diện.
"Tránh ra!"
Hoàng Khang cười rất tươi rời khỏi chỗ mình mà qua ngồi cạnh bạn gái: "Chúng ta chưa ăn sáng... vào bếp anh nấu cho em ăn."
"Ừm..." Thế là cả hai lôi nhau vào bếp chuẩn bị bữa sáng muộn này.
"Chỗ này..." Gia Minh vén tóc mái lên rồi chỉ chỉ vào vết u trên trán. Tiểu Quỳnh bắt buộc phải làm, ai bảo cô nhắm sai mục tiêu làm hại người vô tội.
"Đau... cô có phải con gái không? Nhẹ tay tí coi!"
"Xoa cho anh là nể tình rồi. Muốn chết không hả?"
"Nhẹ tay..."
"Biết rồi. Anh cứ lầm bầm mãi... có cần nhỏ mọn như con gái vậy không?"
"Rõ ràng cô là người sai mà còn dám lớn tiếng...."
*****
Một tuần nữa lại trôi qua nhanh chóng, việc học ở trường cùng Thiên Nghi cũng vô cùng thuận lợi, anh hay đến nhà cô ăn cơm, tối lại còn định ngủ lại đó. Nhưng ý đồ của Hoàng Khang nhanh chóng bị Tiểu Quỳnh lật tẩy, cô bạn Tiểu Quỳnh bỏ hết những chuyện không cần thiết và dọn đến nhà sống cùng Thiên Nghi, đề phòng bất trắc. Dù sao, Tiểu Quỳnh không muốn Thiên Nghi vừa mới mười chín tuổi đã phải làm mẹ, Thiên Nghi có không muốn thì cũng rất dễ bị Hoàng Khang dụ dỗ, đôi lúc Tiểu Quỳnh cũng nên công nhận sức hút chết người của tên háo sắc kia.
Hoàng Khang về căn nhà của mình, dù không thích nhưng anh không thể bỏ ngôi nhà mà mẹ con anh đã sống gần ấy năm. May mắn thay, trong nhà đã không còn ai, anh thở phào nhẹ nhỏm ngồi xuống sofa.
Có lẽ cô ta hiểu những gì mình nói...
Hoàng Khang tự nghĩ trong lòng, anh lấy hai tay xoa xoa thái dương. Đau đầu thật, sao lúc bên Thiên Nghi anh lại không phát hiện ra mấy quyển tài liệu dày cộm này lại khiến con người ta khổ sở thế kia.
"Mệt lắm sao?"
Không ngờ cô ta lại dai như đĩa ấy. Hoàng Khang tự lầm bầm trong miệng, quay mặt sang nhìn Vũ Bảo Hà đang đứng ở cửa chính, hai tay cầm rất nhiều rau quả, có lẽ vừa mới đi chợ về.
"Tôi nói mà cô nghe không hiểu sao? Biến khỏi đây!" Anh ngồi bật dậy và chỉ tay về phía cổng. Vừa nhìn thấy mặt cô ta, anh lại nhớ tới thù hận của mẹ anh, ông ta vô trách nhiệm và bạc tình như thế mà mẹ anh chưa từng có nửa lời oán than, bà thật vĩ đại!
"Con biết mình nói chuyện với ai không?"
Từ phía sau lưng Vũ Bảo Hà, một người đàn ông đứng tuổi trông rất trang trọng trong bộ âu phục chỉnh tề. Đó là bố anh. Hoàng Kiệt.
"Ông đến đây làm gì?"
"Nghe Bảo Hà nói con không bao giờ ở nhà ăn cơm, cô ấy ở đây gần một tháng mà con về nhà chưa được ba lần. Nên hôm nay bố đến đây cùng con ăn cơm."
"Ăn cơm gia đình à?" Anh cười nhạt pha chút chế giễu: "Ông Hoàng này... ngôi nhà này không đủ tiêu chuẩn để đón tiếp vị chủ tịch vĩ đại như ông đâu... Đi mà dẫn phu nhân của ông đến ngôi biệt thư sang trọng của ông đi!"
"Hoàng Khang, bố không định cãi nhau với con đâu."
Mặt Hoàng Khang biến sắc, nụ cười trên môi lúc nghĩ về Thiên Nghi đã hoàn toàn biến mất, nhìn đôi nam nữ đang đứng trước mặt mình, lửa giận anh lại bốc lên. Anh nhìn người đàn ông đó khá lâu, cho đến lúc Vũ Bảo Hà lên tiếng, cô ta mỉm cười vui vẻ.
"Tôi sẽ vào bếp làm thức ăn... dù sao cũng chiều rồi... nên ăn gì đó chứ."
"Tự các người ăn đi, ăn xong ra khỏi nhà tôi!"
Hoàng Khang quay lưng đi thẳng lên phòng. Ông Hoàng thở dài rồi nhìn theo con trai.
"Thằng này..." Rồi ông vỗ vỗ vai Vũ Bảo Hà: "Em đừng trách nó... tính khí này, do tôi chiều hư rồi..."
"Không đâu... cậu ấy rất tốt." Đôi mắt Vũ Bảo Hà cũng luôn dõi theo Hoàng Khang, cô thở phào nhẹ nhỏm rồi gượng cười với ông Hoàng, sau đó vào bếp chuẩn bị bữa cơm chiều. Ông Hoàng có lên phòng gọi Hoàng Khang, dù cho gõ cửa thế nào anh cũng chỉ im lặng, ông đành trở về phòng của bà Hoàng - mẹ ruột Hoàng Khang. Nhìn căn phòng lạnh lẽo ấy, tim ông đau thắt.
Chuông cửa vang lên. Vũ Bảo Hà đeo theo tạp dề bước ra cổng, miệng cô ta vẫn còn cười rất tươi, nghĩ đến việc Hoàng Khang sẽ nếm thử món ăn chính tay cô làm là một niềm hạnh phúc lại trào dâng.
Cổng mở ra, nụ cười kia chuyển thành gương mặt hậm hực.
"Cô đến đây làm gì?"
"À... tôi..." Không biết sao mỗi lần nhìn vào người phụ nữ này, Thiên Nghi lại rất sợ, miệng không nói nên lời. Trên tay Thiên Nghi vẫn còn cầm một ít rau và mấy quả trứng gà.
"Tôi đem nguyên liệu đến."
"Ai bảo cô đến đây thế? Về đi!" Vũ Bảo Hà lạnh nhạt cất tiếng, cổng vừa định khép thì tiếng của ông Hoàng vang lên: "Chờ đã... Là tôi mời."
"Anh..." Cô ta mấp mái môi không nói nên lời khi nhận ra thái độ hớn hở của ông Hoàng, ông bước đến mở rộng cánh cửa rồi mỉm cười hiền hòa với Thiên Nghi.
"Chào bác..." Thiên Nghi gật nhẹ đầu không quên giữ phép lịch sự tối thiểu.
"Con vào nhà đi!" Ông mỉm cười rồi cùng Thiên Nghi bước vào trong. Vũ Bảo Hà thơ thẩn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cả ông Hoàng cũng yêu thương con bé đó như vậy sao?
"Thiên Nghi này, con lên gọi Hoàng Khang xuống dùm bác được không? Bác gọi thế nào nó cũng im lặng..." Ông đưa cho Thiên Nghi một chìa khóa: "Vào xem thử nó sao rồi."
"Dạ... con sẽ khuyên Hoàng Khang xuống ăn cơm ạ."
"Cảm ơn con."
Nói xong, Thiên Nghi lật đật cầm chìa khóa chạy thẳng lên phòng Hoàng Khang. Ở đây Vũ Bảo Hà nhìn theo cô gái đó mà lòng không ngừng run lên từng đợt, cô cố lấy bình tĩnh nói với ông Hoàng: "Cô ta như thế làm sao hợp với Hoàng Khang... vừa trẻ con lại mang bộ dạng ngốc nghếch đó."
"Em không thích con bé?"
"Không…Có lần em thấy cô ta nửa đêm tìm đến nhà Hoàng Khang… Loại con gái này đúng là không ra gì mà."
Ông Hoàng trầm tư trong im lặng, mắt ông dõi theo từng cử chỉ của Vũ Bảo Hà. Điều này làm cô ta thật sự sợ, không lẽ ông ấy nghi ngờ?
"Ý… em là…loại người này sẽ làm hư Hoàng Khang. Dù sao nó cũng là con anh."
"Tôi thấy con bé rất đáng yêu... chắc chắn sẽ giúp được Hoàng Khang. Nếu hư hỏng thì tôi chỉ sợ Hoàng Khang bắt nạt con bé thôi..." Nụ cười triều mến này càng làm Vũ Bảo Hà tức điên lên, môi cô tái nhợt, tay thì không tìm được chỗ nào trụ vững. Trong lúc đó, ông Hoàng lại nhẹ nhàng vỗ vào vai cô: "Bảo Hà... cảm ơn em đã lo cho Hoàng Khang..."
"Ờ... nghĩa vụ nên làm mà... Em vào bếp làm tiếp công việc còn dang dở cái đã..." Thấy ông Hoàng gật đầu, Vũ Bảo Hà thoát khỏi bàn tay ông rồi đi thẳng vào bếp. Nhưng không còn tâm trạng vui tươi như ban đầu, cô làm việc một cách chậm chạp, không có trật tự.
Thiên Nghi đứng ở cửa, đoán chắc Hoàng Khang đang nằm lì trên giường. Cô lấy chìa khóa tra vào khóa cửa rồi bặt, cửa mở ra, cô nhẹ nhàng mở cánh cửa gỗ đen huyền ấy, định cho anh một bất ngờ...
"Ai cho ông vào đây... Cút đi!"
Binh...
"Á..." Nhầm mục tiêu rồi, thấy Thiên Nghi ngã xuống cạnh cửa, anh nhanh như cắt phóng khỏi giường rồi ân cần đến đỡ cô: "Thiên Nghi? Sao... sao là em?" Anh ném cái gối đang nằm trên người Thiên Nghi lên giường rồi đỡ cô dậy, đóng cửa lại.
"Bố anh mời em đến dùng cơm..."
"Ông ta? Thôi mặc kệ đi... cho anh xem... em có trúng ở đâu không? Đau chỗ nào không?" Anh dìu Thiên Nghi ngồi xuống giường rồi ngồi bên cạnh xoa xoa khắp mặt cô.
"Em không sao... Cũng may thứ anh ném là gối... nếu là bình hoa chắc em nhập viện rồi... Anh ác thật."
"Xin lỗi Thiên Nghi... xin lỗi em... Anh cứ nghĩ là ông ấy."
"Nếu là bố anh thì càng tệ hơn... anh không được làm thế đâu..."
Tay Hoàng Khang ngừng lại, mắt anh hỗn loạn không có bình yên. Anh ngẩn ngơ rồi thở dài. Thiên Nghi đau lòng, cô không muốn nhìn thấy cảnh tượng này tí nào, cô ôm lấy Hoàng Khang rồi dùng tay vuốt vuốt tóc anh.
"Đừng như vậy... em thấy bác trai rất thương anh, chuyện gì qua rồi thì anh nên bỏ qua đi mà..."
Tựa đầu lên vai người mình yêu thật an toàn, cảm giác như được che chở, lâu lắm anh không có được cảm giác này. Giống như tình cảm của gần sáu năm trước mà anh mất đi... Giống... Quả thật rất giống...
"Cảm ơn em... Thiên Nghi"
"Ừm... anh ngoan là được rồi." Cô mỉm cười nghịch ngợm.
"Này!" Hoàng Khang buông Thiên Nghi ra ngay lập tức, anh trừng mắt với cô gái trước mặt: "Em là người yêu của anh đó... Không được làm thế. Sẽ giống với mẹ anh."
Cô bật cười lấy hai tay xoa xoa má Hoàng Khang: "Đáng yêu quá... Bảo bối ngoan nào..."
"Nghi ngốc! Em đùa vui lắm sao?" Anh thét lớn.
"Ờ... không đùa nữa là được chứ gì..." Cô bĩu môi rồi rút tay lại, quay lưng với anh, im lặng. Hoàng Khang tưởng mình làm bạn gái giận rồi, đành xuống nước năn nỉ.
"Anh không phải mắng em đâu... chỉ là... anh không thích em làm vậy, em là bạn gái anh."
"Ừ."
"Nghi ngốc à... anh xin lỗi thật đó." Hoàng Khang nắm lấy tay Thiên Nghi nhưng bị cô cự tuyệt thẳng thừng.
"Thiên Nghi... anh xin lỗi mà... từ nay anh không lớn tiếng với em nữa..."
"Ừm." Thái độ kia mà là tha lỗi sao? Hoàng Khang đành cúi đầu nhận tội, anh ngồi xuống cạnh giường, ngay trước mặt Thiên Nghi, nắm lấy hai tay cô, vẻ mặt khẩn khoản: "Tình yêu à... anh làm gì em mới tha lỗi cho anh đây?"
"Có thật em nói gì anh cũng nghe?"
"Đương nhiên."
"Xuống ăn cơm thôi."
"À... chuyện này..." Hoàng Khang phân vân ngập ngừng không lên tiếng nữa.
"Vậy thì thôi."
"Được rồi... ăn cơm ăn cơm... Anh nghe em hết."
Thiên Nghi nở nụ cười rất tươi, trông như cánh hoa bồ công anh vừa mới tung bay trên bầu trời nắng sớm. Rực rỡ biết bao. Cô ôm lấy cổ anh: "Hoàng Khang... anh thật tốt."
Phải tốt thôi. Trên đời này em là người quan trọng với anh nhất, anh không tốt với em thì tốt với ai.
Ông Hoàng đứng ngoài cửa nhìn vào, trông vẻ mặt con trai. Nó đang rất hạnh phúc, như thế ông yên tâm phần nào rồi.
Lát sau, Thiên Nghi phải vào bếp phụ, dù Vũ Bảo Hà không muốn cô chen vào nhưng do có mặt Hoàng Khang và ông Hoàng, cô ta đành im lặng cho qua. Nhưng tuyệt đối không để Thiên Nghi nhúng tay vào bất kì món ăn nào cô làm, Thiên Nghi chỉ đành rửa ít rau rồi đem luộc, rồi nhọc lòng cất công làm món cơm trứng.
Món đơn giản nhất mà cô vẫn hay làm để xử lí cơn đói trong phút chốc là trứng chiên, nhưng thời khắc này đâu thể trổ tài.
Hoàng Khang cùng ông Hoàng ngồi ở sofa phòng khách, ông im lặng, anh im lặng. Dù muốn nói ông cũng không biết nói gì. Chỉ cố nhìn con trai mình thật kĩ, nó trưởng thành nhanh như vậy sao? Bao năm ông không làm tròn bổn phận của người bố, anh vẫn sống và thậm chí còn sống rất tốt. Từ lúc mẹ anh mất, ông chưa từng thấy Hoàng Khang cười. Trước mặt người bố này, Hoàng Khang hoàn toàn lãnh đạm, tiết kiệm lời nói huống chi là cho ông thấy một nụ cười. Giờ phút này, ánh mắt Hoàng Khang tràn ngập ý cười, anh nghe lời Thiên Nghi ngồi yên ở phòng khách gọt trái cây, tay thì cầm táo cầm dao, còn mắt thì hướng thẳng vào nhà bếp. Nhìn cô bé ngốc kia chỉ nấu món cơm trứng đơn giản phải loay hoay bận rộn mà vẫn chưa xong.
Chốc lát, Vũ Bảo Hà lại nhìn ra Hoàng Khang, thấy anh hướng vào nhà bếp nhưng chỉ nhìn cô gái hậu đậu kia. Cô thật không biết làm sao, muốn dùng cây dao thái thịt mà băm cô ta thành trăm mảnh, như thế coi anh có còn nhìn được không?
"Ăn cơm thôi." Vũ Bảo Hà dọn thức ăn đầy bàn rồi lên tiếng gọi hai người đàn ông rảnh rỗi ngoài phòng khách vào ăn cơm. Hoàng Khang bỏ đĩa trái cây vào tủ lạnh rồi bước đến ngồi đối diện ông Hoàng, nhìn sang chỗ trống bên cạnh vẫn chưa có ai. Anh đứng dậy đi vào trong.
"Sao vậy?" Hoàng Khang cúi người thì thầm bên tai Thiên Nghi.
"À... anh ra ngoài ăn trước đi... em sắp xong rồi."
"Nghi ngốc này... cơm trứng khó vậy sao?" Anh vòng tay ôm lấy eo Thiên Nghi: "Cần anh giúp không?"
"Hoàng Khang! Tên háo sắc này... em cho anh vào chão chiên luôn bây giờ." Cô quay một góc trăm tám mươi độ, chỉ cây sạn trên tay vào anh rồi lớn tiếng quát.
Bỗng nghe có tiếng gì đó rơi xuống sàn ở bàn ăn ngoài kia. Nhìn ra ông Hoàng vừa làm rơi chiếc đũa trên tay. Thấy hai người kia nhìn mình trân trân, vẻ mặt hiếu kì, cô đành mỉm cười cho qua rồi nhìn Hoàng Khang trừng trừng, cô nghiến răng: "Anh ra ngoài cho em."
"Khét rồi..."
"Hả? Chết... rồi..."
Hoàng Khang bật cười nhìn Thiên Nghi vẫn chưa biết làm gì lúc này, anh tắt bếp rồi lấy cây sạn trên tay Thiên Nghi múc cơm trứng ra dĩa.
"Hoàng Khang... cái này bỏ đi!"
"Sao bỏ được... màu sắc rất đẹp mà."
Đen đen vàng vàng trắng trắng. Nói xem có đẹp không?
Thiên Nghi cắn răng nhìn ra ngoài, trên bàn toàn thịt rau xanh ươm, trông hấp dẫn làm sao? Lần này mất mặt thật. Cô chưa kịp nói gì thì Hoàng Khang đã mang đĩa cơm trứng tam sắc kia ra đặt lên bàn, ngay chỗ của anh. Cô đành bưng luôn dĩa rau luộc coi cũng tàm tạm ra theo.
Nhìn Hoàng Khang kéo ghế cho Thiên Nghi, Vũ Bảo Hà siết chặt cây muỗng trên tay. Chỗ ngồi đó... vốn dĩ nên là của cô!
"Bác trai... con xin lỗi... cơm khét hết rồi..."
"Không sao..."
Ông Hoàng mở miệng kèm theo nụ cười ôn hòa, ông dùng đũa gấp một ít thịt vào bát của Thiên Nghi: "Con ăn nhiều vào..."
Cô gật đầu lia lịa, trông thịt bò của mẹ kế tương lai xào ngon vậy mà: "Cảm ơn bác... cảm ơn…d…ì..."
Sắc mặt Vũ Bảo Hà vô cùng khó coi, nhưng cô ta may mắn vẫn còn đủ bình tĩnh để giữ cây muỗng trên tay. Thiên Nghi biết mình lỡ lời nên đành cúi đầu không nói nữa.
"Gọi Dì là đúng rồi... dù sao cô cũng là vợ sắp cưới của bố tôi. Nên gọi cô bằng Dì thôi. Tôi thấy xưng cô này cô nọ trông có vẻ không hợp lắm... Từ nay tôi sẽ đổi cách xưng hô."
Ông Hoàng không phát hiện ra ý tứ trong lời nói của Hoàng Khang, ông chỉ để lộ nụ cười mãn nguyện khi nghĩ anh dần tha thứ ình. Ông cũng quên luôn biểu hiện vô cùng bất bình thường của người ngồi cạnh mình, mặt đã chuyển từ hồng thành trắng bệch.
"Con cũng ăn đi Hoàng Khang...."
Thấy thức ăn sắp đươc đưa vào bát không của mình. Hoàng Khang nhanh tay cầm bát lên né sang một bên, anh lạnh lùng: "Tôi không ăn mấy thứ đó." Nói rồi, anh dùng vá xơi cơm trứng tình yêu tam sắc vào bát, gấp một ít rau luộc vào rồi ăn trông rất ngon lành.
"Hoàng Khang... đừng ăn cái đó... thịt này..."
Thiên Nghi định gấp cho anh miếng thịt nhưng Hoàng Khang lại lần nữa né bát mình sang. Anh thản nhiên nhìn cô, miệng vừa ngốn nghén cơm và rau vừa nói: "Em không sợ mập thì cứ ăn thịt, anh ăn rau được rồi. Nói trước, em mập anh không cõng em nổi đâu."
Lòng tốt giờ bị đem ra làm trò vui, Hoàng Khang mỉm cười khi Thiên Nghi đang đỏ mặt, anh chọc cô thì chẳng sao, nhưng phải biết lựa địa điểm thời gian thích hợp chứ. Ông Hoàng bật cười lớn tiếng rồi chỉ biết lắc đầu...
Cô con dâu nhỏ chốc chốc lại nhìn bát của mình. Sao nhiều thức ăn vậy, thịt do ông Hoàng gấp, rau do Hoàng Khang gấp, cô ham ăn nhưng chưa tới nổi muốn hóa thành heo. Thấy ông Hoàng vẫn ngồi im lặng, Thiên Nghi đành đá đá vào chân Hoàng Khang dưới gầm bàn. Hoàng Khang ngẩng đầu, không cho cô chút thể diện cuối cùng.
"Nghi ngốc... em nói anh đừng phiền em lúc ăn cơm mà sao hôm nay em lại đá chân anh hoài vậy? Có phải cái này gọi là tình ý không?"
"Hoàng Khang..." Cô mặc kệ, dù sao mặt cô là do anh huấn luyện cho dày lên mà: "Anh không gấp cho bố anh gì hết vậy... em ăn không nổi đâu. Gấp cho bố anh cái gì đi!"
Không gian yên tĩnh, mọi người đều ngưng mọi hoạt động, Hoàng Khang cố nhai hết đống thức ăn trong miệng, nhìn lại Thiên Nghi, cô vẫn ngồi đó chờ phản ứng của anh. Biết làm gì giờ, người ta bảo nghe vợ mới là quân tử mà.
Anh gấp một ít rau bỏ vào bát cơm của ông Hoàng, giọng điệu vẫn dửng dưng: "Thiên Nghi luộc rau không ngon, ăn được thì ăn."
"Cảm ơn con... bố thấy rau Thiên Nghi rất ngon đấy chứ."
Thiên Nghi đỏ mặt rồi, vẫn biết đây là lời nói dối, rau luộc thì có vị gì đâu mà ngon với không ngon.
Chỉ đơn giản vậy thôi mà làm ông Hoàng vui vẻ hẳn lên, ông hỏi Thiên Nghi rất nhiều chuyện liên quan tới Hoàng Khang trong suốt bữa ăn. Còn Hoàng Khang thì im lặng, không biết hôm nay sao anh ăn khỏe đến thế, chỉ ăn rau luộc, cơm trứng, trứng chiên mà lại rất thỏa mãn, ăn không ngừng. Vũ Bảo Hà gấp từng hạt cơm bỏ vào miệng mà nuốt không thể nào trôi, cơm cô nấu, thức ăn cô làm, anh không đụng tới một chút, vậy bữa ăn này có ý nghĩa gì đây.
Khi mọi người ngồi ở sofa trò chuyện thì ông Hoàng lại hỏi thêm: "Thiên Nghi này... Sao con lại yêu thằng Hoàng Khang nhà bác vậy?" Nói được một lúc, ông Hoàng tươi cười hỏi.
"Dạ? Chắc con bị mù mới yêu tên háo sắc xấu xa này."
Có người mới uống được ngụm nước đã sặc sụa không ngừng.
Nghi ngốc, dù sao anh cũng là người yêu của em, không thể để cho anh chút thể diện sao?
Cái này gọi là lấy gậy ông đập lưng ông.
"Vậy nó tỏ tình với con thế nào?"
"Ông đừng hỏi nữa có được không? Chuyện đó liên quan gì đến ông chứ."
Không ai chú ý đến Hoàng Khang nữa rồi, Thiên Nghi đang ngồi cạnh ông Hoàng, nghe anh nói, cô quay lưng nhìn anh: "Anh ăn hoa quả đi..." Rồi cô quay lại mỉm cười với người hỏi: "Anh ấy viết thư tình cho con ạ."
"Sao?" Hai mắt ông Hoàng mở to như hai viên bi lớn, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Vũ Bảo Hà đang ngồi cạnh ông Hoàng nghe vậy càng không thể lên tiếng, chỉ biết nhìn Hoàng Khang chăm chú, mặt anh ấy ửng đỏ rồi.
Bố Hoàng Khang nhìn sang Hoàng Khang cúi đầu im lặng, chỉ biết ghim vài miếng trái cây bỏ đầy miệng rồi làm vẻ không có chuyện gì. Ông càng thấy tò mò.
"Trong đó viết những gì?"
"À... anh ấy.."
Ngượng ngùng sinh bạo lực. Tay cô bị ai đó nắm lấy.
"Em chưa nói xong mà... anh làm gì vậy?"
"Khuya rồi... anh đưa em về."
"Hở? Mới..." Thiên Nghi đưa tay lên nhìn đồng hồ, chỉ mới hơn bảy giờ.
"Đi thôi." Anh kéo cô ngồi dậy, chẳng cho cô chào hỏi đàng hoàng liền lập tức đi thẳng về cửa. Thiên Nghi ngoái đầu lại: "Bác trai... hôm nào con đưa cho bác xem sơ yếu lí lịch ấy... Con về ạ.."
Có cần gấp thế không?
Ông Hoàng đứng dậy nhìn Hoàng Khang vội vã kéo Thiên Nghi rời khỏi căn nhà. Ông bất giác cảm thấy hạnh phúc, nụ cười hiện diện rõ trong mắt, trên gương mặt.
Ngày xưa, ông cũng từng dùng cách này tỏ tình với mẹ Hoàng Khang. Chuyện này, chỉ mình bà ấy biết, Hoàng Khang rất giống ông.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
30 chương
25 chương
10 chương
317 chương
33 chương
105 chương