Hỗ Chu Kính nhìn tiểu bạch hổ trong ngực, vui mừng khiến nàng sinh ra tình thương của mẹ. Bị người xa lạ ôm trong lòng khiến tiểu lão hổ bất an, tiếng khóc to lên, khiến Hồ Lệ Khanh mệt mỏi không chịu nổi cũng phải tỉnh lại, dùng âm thanh yếu ớt nói: Đem con cho ta. Hỗ Chu Kính bế đứa nhỏ đến trước giường, ôm tới trước mặt nàng. Hồ Lệ Khanh kinh ngạc vui mừng vạn phần, cố gắng chống người dậy, Hỗ Chu Kính đè nàng xuống, đem tiểu lão hổ để trước ngực nàng nói: Đừng ngồi dậy, nghỉ ngơi cho khỏe. Tiểu lão hổ trong ngực cảm giác được khí tức của mẹ, liều mạng chui vào ngực nàng ngậm nãi. Hồ Lệ Khanh nói: Thật đáng yêu, thật khả ái. Nói xong mỉm cười nhìn Hỗ Chu Kính, thấy y phục nàng dính đầy máu, lo lắng hỏi: Nàng bị thương? Nàng chỉ bị trầy da chút thôi, còn chưa chết được đâu, còn ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi. Hồ Tiên Nhi nói, nàng dùng thân phận bà ngoại nhìn tiểu lão hổ càng nhìn càng thấy khả ái, thật quá khả ái, hắn cùng mẹ mình khác nhau hoàn toàn. Nàng đem nội đan trả lại cho Hồ Lệ Khanh, đồng thời lấy lại nội đan của mình, mới chữa hết thương được. Tiểu lão hổ uống no liền ngủ, Hồ Lệ Khanh vỗ lưng hắn, cảm nhận được làm mẹ thật gian khổ cùng vui sướng. Hỗ Chu Kính hóa thành bạch hổ, liếm lông tiểu lão hổ, tiểu lão hổ theo bản năng tìm một chỗ thoải mái nhất, nằm lên bụng nàng. Đại miêu, nàng thích tiểu lão hổ ta sinh cho nàng không? Hồ Lệ Khanh hỏi nàng. Nàng đã mệt tới cực điểm, mí mắt nặng nề, cơ hồ muốn cụp xuống. Hỗ Chu Kính nói: Ta thương hắn. Vậy thì tốt, ta không hối hận vì nàng đau một lần, mặc dù rất khó chịu và thống khổ, nhưng ta rất vui...!Hồ Lệ Khanh mệt mỏi nhắm mắt, khiến nàng rơi vào giấc ngủ chỉ có màu đen. Khanh Khanh, đa tạ nàng vì ta làm hết mọi chuyện này. Hỗ Chu Kính cạ mặt nàng, cảm động nói. Là nàng dùng nhân duyên ràng buộc mình, để mình biết được hiểu được cái gì là vui vẻ, là nàng dạy mình học cách làm sao yêu một người. Tiểu hồ ly của nàng bây giờ của nàng đã ngủ, nàng có được nàng ấy không khác gì có được tất cả. Hỗ Chu Kính nghĩ sao mình có thể không thương nàng được. Sau khi Hồ Lệ Khanh tỉnh lại, liền bị ép uống hết mấy chén thuốc đắng. Hồ Tiên Nhi nói đây là thuốc dưỡng nha bổ khí tốt nhất, ép nàng phải uống hết, không uống sẽ không đi. Bên ngoài không ít người đến chúc mừng, chúc mừng Hồ Lệ Khanh được làm mẹ. Hồ Tiên Nhi phát huy phong độ là người đứng đầu tộc, cho mọi người an bài thỏa đáng, khiến tình cảnh bận bịu nhưng không loạn. Còn Hồ Lệ Khanh ở trong phòng, ôm hài tử, uy uy nãi là được. Trên người tiểu bạch hổ đã xuất hiện đường vân nhàn nhạt, trên trán còn có đường vân chữ Vương (王) đúng như dự đoán của bọn họ, là một nam hài, hắn vừa ra đời đã được định là người kế thừa vương vị của hổ tộc. Tiểu lão hổ rất thích mùi hương trên người mẹ mình, khi tỉnh lun chui vào trong ngực nàng, Hồ Lệ Khanh vuốt ve bộ lông tơ của hắn, nghĩ tới cực khổ của mình thật đáng giá. Hắn rất khả ái, trưởng thành không biết sẽ thế nào. Nhất định là một nam nhân uy phong lẫm liệt. Hồ Lệ Khanh không khỏi vui vẻ. Hỗ Chu Kính ra mặt nhận lời chúc mừng của mọi người, mọi người từ khắp nơi đến cũng mang giọng tiếc hận khi nói tới Hồ Lệ Khanh, nàng mỉm cười nhận chúc phúc của bọn họ, dù sao Hồ Lệ Khanh cũng sớm là của nàng rồi, khác chỉ còn biết hâm mộ thôi. Đến gần tối, có một con Loan điểu từ trên trời tới, ngồi trên mây, mang theo một trái đào tiên, để xuống trước mặt Hỗ Chu Kính. Đáp xuống hóa thành một thiếu nữ y phục rực rỡ, nói với Hỗ Chu Kính: Phong Tây Vương Mẫu có lệnh, đến chúc mừng vua mới của hổ tộc ra đời. Đa tạ. Mặc dù trong lòng Hỗ Chu Kính kinh ngạc, nhưng vẫn bình tĩnh nhận phần đại lễ vật này. Thiếu nữ y phục rực rỡ nói: Nương nương nói, tình xưa tuy đi, nhưng duyên mới không thể không tiếp, nếu có cơ hội mong hổ quân về thiên đình hội họp một chút. Hỗ Chu Kính cũng không nghĩ ra ý trong lời nói của Sư Tuyết là gì nói: Thứ cho khó nghe theo lệnh được. Ta đến cũng chỉ gởi lời, ngươi muốn làm gì, ta cũng không quan tâm. Thiếu nữ y phục rực rỡ hóa thành Loan điểu bay về thiên đình. Hỗ Chu Kính cười nhạt, mang đào tiên về nhà, Hỗ Chu Kính còn chưa bước vào cửa Hồ Lệ Khanh đã ngửi thấy mùi thơm hỏi: Nàng mang tới cho ta thứ gì mà thơm như vậy. Là đào. Hỗ Chu Kính nói. Nàng đưa đào vào tay Hồ Lệ Khanh, cũng không nói nàng biết đây là đào tiên. Hồ Lệ Khanh miệng đang khát, cắn một miếng nhỏ, phát giác vị đào lan tỏa trong miệng thật là ngon, sau khi ăn một chút thấy thần thanh khí sảng, không nhịn được cắn một miếng thật to, ăn xong rồi còn quyến luyến liếm môi không dứt nói: Hái đào chỗ nào, sao không giống như thứ ta ăn trước kia, ăn rất là ngon. Hỗ Chu Kính nói: Là lễ vật người khác tặng cho. Là đào tiên? Hồ Lệ Khanh hỏi. Hỗ Chu Kính gật đầu. Hồ Lệ Khanh lập tức đoán được là ai: Sư Tuyết Như cho nàng? Ừ. Hỗ Chu Kính vô ý để nàng đoán được, dù sao có được đào tiên thán tiên cũng không có nhiều. Nàng ta thì có cái gì tốt! Hồ Lệ Khanh hừ lạnh nói. Hỗ Chu Kính nói: Hổ vương mới sinh, thiên đình tặng lễ vật bày tỏ tâm ý, đây cũng là cách lôi kéo hổ tộc, nàng đừng nghĩ quá nhiều. Thì ra là nhờ vinh quang của con ta. Hồ Lệ Khanh cười nói. Tiểu lão hổ từ trong ngực nàng chui ra ngoài, thò cái đầu ra nhìn trái phải, mấy ngày sau hắn đã mở mắt, cũng đã bước đi. Biết được cái người vừa thơm vừa đẹp này chính là nương hắn, còn thêm một người nữa là một đại lão hổ cũng là mẹ hắn. Hắn cũng biết nói một chữ hổ, nương gọi hắn là tiểu Nhất, Nhất Nhất, tiểu miêu. Hắn không biết tại sao dáng của hắn và mẹ ruột mình không giống nhau, mà người không phải mẹ ruột hắn thì lạ giống hệt như hắn. Không biết tại sao mấy nữ nhân kia cứ thích sờ hắn rồi đem hắn ôn vào trong ngực chơi đùa. Có rất nhiều thứ hắn không hiểu, nhưng tin rằng khi hắn trưởng thành, hai người mẹ này sẽ từ từ nói cho hắn biết. Chờ đến lúc hắn đầy tháng, ngày hôm.đó Hồ Tiên Nhi mở yến tiệc trong cung mừng đầy tháng, Hỗ Chu Kính và Hồ Lệ Khanh ôm tiểu Nhất đến, các trưởng lão hồ tộc cũng đến. Khi bọn họ nhìn thấy tiểu lão hổ trong được Hỗ Chu Kính ôm trong ngực, khuôn mặt già nua cũng mỉm cười, rốt cuộc hổ tộc cũng có người kế thừa. Vì Hổ Chu Kính mà hổ tộc mất đi người thừa kế, bỏ lỡ một đời vương kế nhiệm, trong lòng các trưởng lão hổ tộc đầy oán hận, bây giờ Hỗ Chu Kính vì bọn họ mang hổ vương thừa kế tới, bọn họ cũng không còn so đo sai lầm khi đó của Hỗ Chu Kính nữa. Hổ Bạt ôm tiểu tôn tử vào trong ngực, suy nghĩ một chút hài lòng nói: Thật là một tráng tiểu tử. Ha ha! Lúc này Hồ Lệ Khanh thật sự đau lòng, nhi tử mình sinh ra lại bị ném tới ném lui trong ngực ông nội nó, người làm mẹ gấp tới độ muốn khóc. Hỗ Chu Kính đè tay nàng lại nói: Bọn họ tự biết có chừng mực. Đó là nhi tử chúng ta, không phải quả banh! Hồ Lệ Khanh tả oán nói. Hổ Bạt sảng khoái cười lớn nói: Yên tâm, tiểu lão hổ chơi rất vui vẻ. Nhìn tới tiểu Nhất bị người tung lên cao, không những không khóc mà con vui vẻ tới vẫy đuôi kêu lên. Lúc này Hồ Lệ Khanh cũng yên lòng. Hổ Bạt nói: Sau đầy tháng thì đưa hài tử cho chúng ta dạy, để hổ tộc chúng ta cùng hảo hảo dạy dỗ, dạy hắn thành một dũng sĩ cường tráng! Hồ Lệ Khanh lập tức phản bác: Không được. Vương của hổ tộc không thể cứ đắm chìm trong tình thương của mẹ biến thành kẻ vô dụng hèn nhát. Hổ Bạt giương cao giọng nói. Hổ Chu Kính nói: Đứa nhỏ có thể đưa cho ngươi, nhưng phải chờ vài năm sau mới được đem hắn đi." "Chờ đến khi nào?" "10 năm sau." "Sao, hắn theo mẹ mình sẽ không thể thành lão hổ cường tráng được." Hỗ Chu Kính lạnh lùng nói: "10 năm, nếu không ngươi đừng mong nhìn thấy hắn!" "Ngươi...!phản phản!" Hổ Bạt đập bàn hét to. Hồ Tiên Nhi quát lên: "Tất cả im miệng cho ta! Lão đầu tử, ngươi nhìn coi đây là chỗ nào!" Hổ Bạt phồng mũi trợn mắt nổi giận đùng đùng ngồi xuống, tiểu lão hổ ngẩng đầu lên, con ngươi màu vàng nhìn hắn, khiến cho cơn giận của hắn cũng ném sang một bên. Hổ Bạt khuất phục, Hổ Chu Kính thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Hổ Bạt mang tiểu Nhất đưa đi, sợ là Hồ Lệ Khanh sẽ khóc đến chết, cần tới 10 năm, chính là chờ Hồ Lệ Khanh sinh đứa thứ hai, đến lúc đó tiểu Nhất cũng hiểu chuyện, hắn có rời đi cũng sẽ không quên hai người bọn họ. Hổ Bạt hận không thể đem tiểu lão hổ về hổ sơn bưng lên ngai vàng, nhìn tiểu tôn tử thông minh dáng vẻ lớn lên làm vương, tương lai nhất định có tiền đồ! Buổi tối Hồ Lệ Khanh vỗ lưng tiểu lão hổ, hát vài bài ca không quen luyện, vốn đĩ cả ngày hôm nay bận rộn, tiểu lão hổ bị vô số người ôm tới ôm lui, đã sớm mệt không chịu nổi, ngủ thật say, lật người một cái trưng ra cái bụng. Hồ Lệ Khanh dùng ngón tay vẽ lên bụng hắn, tiểu lão hổ quơ quơ móng vuốt nhỏ ngắn tủn, làm sao cũng không đánh được cái tay đùa dai của mẹ đang chọt trên người mình. Mẹ hắn không có lương tâm ngồi một bên ha ha cười to, sau đó lại sờ tai hắn, một hồi lại nắm đuôi hắn quya vòng vòng. Hồ Lệ Khanh chơi đủ rồi cũng để nhi tử nghỉ ngơi, Hỗ Chu Kính đẩy cửa đi vào, nhìn thấy đứa nhỏ đã ngủ, nhẹ nhàng đi tới cạnh giường. Nàng ngồi xuống, Hồ Lệ Khanh dựa lên người nàng, tìm vị trí của mình trong ngực nàng. Hổ Chu Kính ngửi được mùi sữa trên người, không khỏi cười lên. Hồ Lệ Khanh kéo vài sợi tóc của nàng, uốn uốn trong tay, xoay xoay nói: Đại miêu, bọn họ thật muốn đem con mang đi sao?" "Đúng vậy." Hỗ Chu Kính nói, "Người thừa kế ngôi vị phải cách xa mẹ." "Tại sao?" Hồ Lệ Khanh không hiểu hỏi. "Đây chỉ là dạy dỗ, chỉ như vậy hắn mới co thể trở nên kiên cường." "Nhưng ta không bỏ được." Hồ Lệ Khanh nói một chút liền bắt đầu rơi lệ. "Đừng khóc một giọt nước mắt là một phần tinh lực, nàng vất vả lắm mới bù lại được khí lực không nên lãng phí làm mất hết, không phải sẽ rất đáng tiếc hay sao?" Hỗ Chu Kính an ủi, ôn nhu hôn lên nước mắt của nàng. Hai mắt chớp chớp Hồ Lệ Khanh ngấn lệ nói: "Có thể không để cho bọn họ đem tiểu Nhất đi được không?".