Hồ Lệ Khanh hận không thể đập đầu mình cho choáng váng, ngất đi thì sẽ không bị thống khổ này hành hạ nữa, nhưng lần nào cũng không thể thoát được, trên người ướt đẫm mồ hôi, Hồ Tiên Nhi lau trán cho nàng nói: "Chịu đựng, lão nương ta năm đó sinh ngươi ra cũng như vậy!" "Nương, thật xin lỗi!" Hồ Lệ Khanh thật lòng nhìn Hồ Tiên Nhi ân hận, cuối cùng cũng biết được làm mẹ có bao nhiêu thống khổ và vĩ đại, cần phải bỏ tâm huyết, chịu đựng thống khổ cực lớn. Lúc này Hồ Tiên Nhi cũng thấy được rốt cuộc nữ nhi của mình cũng trưởng thành, xoa mặt nàng nói: "Ngoan, dành sức sinh con ra." Hỗ Chu Kính đem hạt châu đặt vào tay nàng nói: "Nắm hạt châu không được buông ra." Hạt châu phát ra ánh sáng nóng bỏng, Hồ Lệ Khanh cầm lấy suýt chút phỏng tay, sau đó phát hiện nhiệt độ kinh người liền trở thành nhiệt độ ấm áp, lực lượng từ trong hạt châu không ngừng truyền đến. Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng sấm ầm ầm, mọi người cả kinh, trong lúc sinh con mấu chốt, thiên kiếp lại đến! Hồ Lệ Khanh nghe thấy tiếng sấm, liền hỏi: "Đây là âm thanh gì?" Hồ Chu Kính đi ra ngoài, phát hiện trời đất đã bị mẫy đen che phủ, bóng tối cắn nuốt mọi thứ chỉ để lại chút ánh sáng. Nàng vào trong nhà sắc mặt nặng nề Hồ Tiên Nhi hỏi: "Là thiên kiếp của Khanh Khanh?" "Đúng vậy." "Lúc nào không đến lại đến ngay lúc này." Đại di Hồ Lệ Khanh tức giận nói. Hồ Tiên Nhi đè nàng xuống nói: "Ngươi trông chừng nàng, ta ra ngoài." "Tỷ tỷ, ngươi ra ngoài thì có lợi gì?" Hồ Tiên Nhi bức nội đan trong bụng Hồ Lệ Khanh ra, các trưởng lão nhìn nội đan bị lấy ra, cũng hoảng sợ không thôi, nội đan là thứ quan trọng của yêu, cũng gắn liền với sinh mạng của nàng, trong lúc quan trọng này Hồ Tiên Nhi lại bức nội đan nàng ra không phải tính đem nàng vào chỗ chết sao? Hồ Tiên Nhi nhả nội đan của mình ra, nhét vào miệng Hồ Lệ Khanh nói: "Nữ nhi, trước kia là ngươi không nghe lời nương, không chịu tu luyện cho tốt, mới có kết quả như hôm nay, mặc dù nương giận ngươi, nhưng cũng không thể đem mạng ngươi ra làm trò đùa được, tất cả cứ để nương xử lí là được." Nàng nói với các trưởng lão: "Các ngươi chăm sóc cho nàng chu đáo vào." "Tỷ tỷ...." trong lòng mọi người cũng biết, Hồ Tiên Nhi đang thay cho Hồ Lệ Khanh chịu thiên kiếp, nhưng nói để qua được thiên kiếp bình an sao có thể dễ dàng được. Hồ Tiên Nhin nhìn Hỗ Chu Kính, trong lòng Hỗ Chu Kính liền hiểu, gật đầu một cái, quay đầu nhìn Hồ Lệ Khanh nói: "Ta đi một chút sẽ quay lại." "Nàng....!có bị nguy hiểm không?" Hỗ Chu Kính an ủi: "Sẽ không." Đi ra ngoài nhà, Hỗ Chu Kính lập kết giới bảo vệ Hồ Lệ Khanh, tránh cho Hồ Lệ Khanh thật sự bị phát hiện. "Mẫu lão hổ, tính mạng con ta giao cho người, tính mạng của ta cũng ở trong tay người, đợi chút nữa ta chịu 49 đạo thiên lôi, nếu ta chết Khanh Khanh cả đời cũng sẽ không tha thứ cho ngươi." "Không cần ngươi nói ta cũng biết." Hỗ Chu Kính đến trước mặt nàng, Hồ Tiên Nhi nuốt nội đan xuống bụng, chặn lại khí tức của mình, đợi thiên lôi đến. Đạo thiên lôi thứ nhất đánh lên người Hồ Tiên Nhi, Hỗ Chu Kính đứng trước người nàng xuất bình phong che chở chặn thiên lôi đánh xuống, lôi kiếp nhỏ này đối với nàng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng càng về sau sẽ càng khó khăn hơn. Hồ Tiên Nhi nhìn Hỗ Chu Kính trước người mình, khóe miệng nâng lên một nụ cười hài lòng, mẫu lão hổ, ngươi cũng có ngày hôm nay, a ha ha ha! Hỗ Chu Kính quay đầu thấy nàng đang cười trên sự đau khổ của người khác mỉm cười nói: Ta không phải vì ngươi. Vì nữ nhi của ta thì cũng như vậy thôi. Hồ Tiên Nhi dương dương đắc ý nói. Đạo thứ ba, đạo thứ tư, trên bình phong đã xuất hiện vết nứt, Hỗ Chu Kính không ngừng thúc giục linh lực làm cho bình phong dày lên, nàng cảm giác đạo lôi nàng trải qua trước kia không giống đạo lôi này, vô cùng cay độc, dường như muốn đánh người đến tan xương nát thịt. Với pháp lực của nàng cũng đã cố hết sức, nếu là Hồ Lệ Khanh chịu đựng nhất định là sẽ không qua nổi, đến lúc đó không riêng gì nàng cả đứa nhỏ trong bụng cũng sẽ tan thành mây khói. Hỗ Chu Kính cảm thấy hạnh phúc khi nàng tự mình chịu hết những thứ này, có thể để bảo đảm an toàn cho nàng ấy. Hồ Tiên Nhi cũng thấy có gì đó khác lạ, hỏi Hỗ Chu Kính: Ngươi có cảm thấy kỳ lạ không, đạo lôi như vậy rõ ràng là muốn giết người mà! Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, lại một đạo thiên lôi giáng xuống, đánh lên bình phong của Hỗ Chu Kính, đánh tới cánh tay của Hỗ Chu Kính, bình phong bị rách một mảng lớn. Hồ Tiên Nhi ở sau lưng nàng cũng cảm thấy sự uy hiếp, mất đi nội đan thân thể không chịu nổi áp lực, liền phun ra máu tươi. Nếu Khanh Khanh mà đứng đây, nhất định sẽ bị đánh thành hồ ly nướng. Hồ Tiên Nhi lau máu trên khóe miệng cười nói. Hỗ Chu Kính nói: Có kẻ thừa dịp động tay chân. Cái gì? Hỗ Chu Kính nhìn chằm chằm vào mây đen, nhìn thấy bóng người màu vàng bên trong, nếu nàng đoán không sai hắn chính là Tuyệt Trần, tất cả mọi thứ này đều do hắn tạo ra. Nàng nói với Hồ Tiên Nhi: Ngươi tự mình hết sức cẩn thận! Nói xong nàng nhảy lên, bay về phía mây đen. Hồ Tiên Nhi mất đi sự che chở của nàng, đem vẻ yếu ớt lộ ra trước mặt địch nhân, với pháp lực ngàn nam của nàng, mấy đạo lôi này cũng không có vấn đề gì, nhưng không dám chắc là sẽ không bị thương, Hỗ Chu Kính nói đi liền đi, đến cơ hội nàng muốn giữ nàng ta lại cũng không có, con ngươi nhìn đạo lôi màu tím đánh tới. Nàng âm thầm cắn răng, chửi thầm Hỗ Chu Kính một câu, đổi lại linh khí, toàn lực ngăn cản đạo lôi. Nữ nhi ngoan, sau này ngươi phải hiếu kính với ta một chút, nương ngươi vì ngươi mà phải chịu bao nhiêu khổ ngươi biết không! Hồ Tiên Nhi trong lòng nghĩ. Hỗ Chu Kính bay lên đám mây, giữa từng đám mây đen, ào ào kéo tới chỗ nàng. Đập vào mắt đều la màu đen, đưa tay không thay được năm ngón, con ngươi màu vàng của nàng trong bóng tối liền hóa thành màu đỏ. Nàng rút linh kiếm ra, trên linh kiếm có ngọn lửa xua đi bóng tối chung quanh, để nàng nhìn thấy Tuyệt Trần cách đó không xa. Quả nhiên là ngươi. Hỗ Chu Kính nói. Tuyệt Trần gầm lên: Tại sao ngươi còn chưa chết? Ta rốt cuộc không bằng ngươi chỗ nào, bọn họ dựa vào cái gì mà không cần ta, lại chọn một đứa nhỏ còn chưa sinh ra! Hỗ Chu Kính đột nhiên nhớ đến lời Hồ Lệ Khanh nói hôm đó, nên trả lời: Chẳng qua là do ngươi đầu thai sai chỗ. Đáng ghét! Ta muốn giết ngươi! Khuôn mặt vì nhăn nhó mà hỏng hết, làm gì còn chút dáng vẻ mỹ nhân nào, ngược lại giống như là Tu La địa ngục. Hỗ Chu Kính cười lạnh, giơ linh kiếm lên hóa thành hồng quang phóng đến chỗ hắn. Hồ Tiên Nhi cản hơn phân nửa thiên lôi, miệng hộc máu, trên người có mùi khét, tóc đen bị đốt trụi đi một ít, nàng đau lòng không dứt, tóc tốt như vậy lại phá hủy. Xích Hồng cùng Vương quả phụ vội chạy tới, Xích Hồng muốn ở trước người Hồ Tiên Nhi bảo vệ cho nàng, lại Hồ Tiên Nhi đẩy ra, Hồ Tiên Nhi nói: Ta không muốn nhìn nữ nhi mình chết lần nữa. Ta không quan tâm...!Xích Hồng lại chạy đến, Vương quả phụ phóng mạng nhện trói nàng lại, nàng vùng vằng nói: Ngươi làm gì vậy, buông ta ra. Vương quả phụ nói với nàng: Ngươi đừng có cậy mạnh. Xích Hồng bình tĩnh lại, nàng chỉ có thể trách mình vô dụng, tu luyện ngàn năm liền bị hủy, mà nay vất vả lắm mới có được thân thể mới không thể làm được gì, Hồ Tiên Nhi cùng Vương quả phụ không muốn nàng bị thương, nàng cũ chỉ có thể đứng nhìn, không thể làm loạn các nàng thêm. Vương quả phụ tháo dây trói nàng ra nói: Ngươi vào trong chiếu cố muội muội đi. Được. Xích Hồng lập tức chạy vào phòng. Vương quả lại lầm bầm: Qủa nhiên ngươi vẫn còn yêu muội muội mình. Ta nói bao nhiêu lần rồi, ta không có yêu Hồ Lệ Khanh! Xích Hồng hét lên. Hồ Tiên Nhi lại dùng sức hét to hơn: Lúc này còn so đo chuyện có yêu hay không sao? Xích Hồng chạy vào phòng, Vương quả phụ đang cố gắng đan lưới. Hồ Tiên Nhi gấp muốn chết nói: Ngươi đan lưới có lợi gì? Vương quả phụ không ngẩng đầu lên nói: Ta mất đi nội đan căn bản không có năng lực chống lại thiên lôi, nhưng lưới của ta có thể chống đỡ được một chút. Khi thiên lôi trên trời phóng xuống, lưới được giăng ra không trung thành cái bình phong che chắn bảo vệ hai người họ. Vương quả phụ thở phào nhẹ nhõm nói: Chắc không có chuyện gì. Không nghĩ tới lưới nàng làm ra rất nhanh bị phá hỏng, nàng kinh ngạc vạn phần nói: Cái này không thể nào! Hồ Tiên Nhi đẩy nang sang một bên nói: Nếu ngươi không có năng lực thì đứng sang một bên đi. Bên trong phòng tiếng hét chói tai phát ra vang dội, thống khổ của Hồ Lệ Khanh cũng tăng lên. Hồ Tiên Nhi cắn nát đầu lưỡi mắng: Nhất định là ngươi cố ý. Cố ý nói nàng chịu khổ, lần thù hằn giữa nang và mẫu lão hổ lại tăng thêm. Hỗ Chu Kính tóm lấy Tuyệt Trần ép hắn tới giữa không trung, Tuyệt Trần cắn răng nghiến lợi nói: Ta là vương của hổ tộc, ngươi giết ta. Sẽ phạm vào vương pháp, ngươi cũng đừng nghĩ sẽ sống được. Hỗ Chu Kính nói: Ta sẽ không đích thân giết ngươi. Nàng giơ linh kiếm lên đâm xuyên qua xương vai của hắn, khiến hắn nhúc nhích không được. Lúc này từ trên trời hạ xuống một đạo lôi, Hỗ Chu Kính nhìn hắn khẽ mỉm cười, phi thân rời đi. Tuyệ Trần không cam lòng, ánh mắt còn sót lại hình ảnh Hỗ Chu Kính rời đi cùng đạo lôi tím đang phóng tới. "Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!" Vốn tưởng răng sẽ không chống nổi thêm nữa, mà phải chết Hồ Tiên nhi thở phào nhẹ nhõm, hai chân mềm nhũn, suýt chút thì té. Nguy hiểm thật còn tưởng là phải chết thật. Đột nhiên, tiếng khóc hài tử từ trong nhà truyền ra, kèm theo tiếng hét lớn của Hồ Lệ khanh cùng tiếng người chúc mừng. Xích Hồng từ trong nhà đi ra nói: "Sinh!" "Đâu rồi!" Hồ Tiên Nhi ngạc nhiên mừng rỡ vạn phần, đứng dậy chạy vào phòng. Hồ Chu Kính từ trên trời rơi xuống, ngã vòng vòng dưới đất, trên người đầy vết thương, còn có chỗ đang chảy máu, bạch y trên người dính đầy máu, khi nàng nghe được âm thanh này, liền chống người vội chạy vào trong phòng. Hồ Tiên Nhi ôm lấy tấm khăn bọc hài tử, đi tới trước mặt nàng, mở khăn ra, Hỗ Chu Kính ôm hài tử, toàn thân dính máu lớn tiếng khóc hài tử liền biến thành tiểu lão hổ, hai mắt he hé kêu ô ô..