Lỗ Bân cơ mặt căng cứng cứ há mồm không ngậm lại được, mắt trợn trừng tròn vo. Đây là tình huống gì chứ? Trong cuộc đời chinh chiến của mình, hắn chưa bao giờ lâm vào tình cảnh ghê rợn thế này! Toàn quân bị tiêu diệt dễ dàng mà hung thủ chỉ là một nữ nhân đơn độc. Hắn kinh sợ, rất kinh sợ! Tim Lỗ Bân như muốn ngừng đập, bảo mã hắn cưỡi cùng hàng vạn con ngựa khác an toàn đều run rẩy tại chỗ không dám di chuyển một bước nào, bản năng động vật cũng thấu hiểu nguy hiểm là gì mà. Linh Cơ lướt cực nhanh đã đứng ngay gần chỗ Lỗ Bân cách có vài bước chân. Nhếch môi khinh bỉ nói "Xin lỗi nhé. Dã tâm của Lỗ gia đành kết thúc tại đây thôi nhỉ?!" Dứt lời siêu nữ cường vung kiếm vụt vụt làm hai tay hai chân Lỗ Bân bị cắt cụt lủn luôn (tay cụt đến vai, chân cụt quá đùi), hắn ngã ngựa rớt xuống đất nằm ngửa gào thét đau đớn. Linh Cơ dẫm một cú vào bụng Lỗ Bân, hắn trợn lồi mắt phồng má nôn ụa ra khỏi mồm cả khúc ruột trắng dính máu, siêu nữ cường đá hất Lỗ Bân nằm xấp rồi sút một cú khiến hắn bị văng vun vút như quả bóng, mặt mũi thân trước mài xoèn xoẹt ma xát với mặt đất lê dài tới gần chỗ ba vị nương tử đang ngồi dùng bữa. Trần Di Yên nhấc một chân dẫm đầu Lỗ Bân cản hắn lại. Cô đá lật hắn nằm ngửa, mặt mũi bụng đùi rách bươm thịt nhoe nhoét máu, mồm xước sẹo lòi cả lợi, gẫy tám cái răng cửa vì va chạm đất đá, bởi quá đau nên chẳng đủ sức gào nữa, mồm cứ ồng ộc hộc máu. Linh Cơ lướt về chỗ cũ, tay không cầm kiếm vẩy nhẹ, khối băng tròn hiện ra ngay gần tên Lỗ Bân, bên trong khối băng là xác chết của một con chó không đầu đã trưởng thành mầu nâu (Lúc các nàng ngồi trên cầu vồng băng lướt qua bầu trời thì Linh Cơ phát hiện khu rừng tít bên dưới có cái xác cẩu thiếu thủ hơi bốc mùi hôi, ruồi nhặng bu quanh, nó là chó hoang bị hổ cắn nát đầu xong bỏ lại chắc vì không hợp khẩu vị. Trần Di Yên nẩy ra ý hay ho liền bảo Linh Cơ lấy lên và đóng băng cái xác đó để nó không hoại tử thêm nữa) Linh Cơ vung kiếm cắt đứt đầu Lỗ Bân xong chém tan khối băng đông, hỏi "Có lâu không?" Trần Di Yên mỉm cười đáp "Sẽ nhanh thôi." Cô đưa cả hai tay lên, bụi phấn trắng bao phủ hoàn toàn như lớp găng tránh bẩn rồi dời ghế ngồi xổm trên đất. Không Khí Hóa Thần Trâm hóa ra mấy chục mũi kim nhỏ xanh long lanh, Trần Di Yên bắt lấy hai chiếc kim bắt đầu khâu đầu người gắn chuẩn xác với từng mạch máu thớ thịt của thân chó bằng tốc độ mà mắt thường khó thấy nổi, số kim còn lại đều đồng loạt phối hợp lao xuống tự động khâu giúp chủ nhân cho nhanh hơn, chỉ khâu tất nhiên cũng hình thành từ không khí nhiễm độc. Chốc lát sau đôi tay thuần thục thoăn thoắt của thiên tài y thuật rải loại thuốc bột mờ mờ vô vị trí vừa khâu kết nối, lại bôi thuốc tiếp xung quanh tim cẩu, sau đó phủ một lớp mỏng vào mặt Lỗ Bân, đây là thứ thuốc giúp kích thích sự sống cho từng tế bào. Hai phút qua đi, Trần Di Yên đứng dậy hài lòng nói "Xong." Đập tay vào nhau là găng bụi tan hết, đôi tay ngọc ngà vẫn sạch sẽ bình thường. Ba nàng kia đứng cạnh đó nhìn thành quả của thiên tài, Trần Tiểu Thanh khoanh tay suy tư nói "Hình như hắn chết rồi í." Trần Di Yên khẽ cười "Hừ." không trả lời bằng từ ngữ mà bằng hành động đá bụp cú khá mạnh vào bụng chó. Lập tức đầu người mở bừng mắt, bật dậy bốn chân chống đất. Lỗ Bân giật mình nhìn cái thân oái ăm, bàng hoàng ghê tởm với phần sau của mình, hắn rồ dại chạy tới chạy lui. Tại Trần Di Yên ghép chung cuống họng nên lúc này Lỗ Bân hò hét được hai thứ tiếng nhặng xị "Aaa... Gâu âu âu... Đây là gâu gâu... Gâu gâu... Không... Không... Gâu âu... Ta là gâu gâu gâu... Ta là người... Người gâu gâu..." Lực lượng Thần Long Sơn Trang đều đã phi thân lên lại đầu thành, tất cả kinh sợ cùng cực! Hãi hùng cùng cực! Sự kiện mưa óc khiến họ dựng tóc gáy phát khiếp! Việc Trần Di Yên quá giỏi khâu ra một nhân cẩu thành công khiến họ rùng mình nổi gai ốc! Chắc chắn rằng bất cứ ai đã chứng kiến từ đầu đến cuối sẽ nhớ mãi cho tới già, chết cũng không thể quên được những ký ức vượt mức tưởng tượng này. Kẻ nào cũng run rẩy thở ra khói, không gian buốt giá kết hợp tâm hồn đông đá vì kinh quá! Linh Cơ sút con chó người văng vù vù về hướng đầu thành làm tất thẩy đều tránh né chả muốn tiếp xúc thứ tởm lợm chút nào. Chó người rơi xuống nền đất gẫy cụp bốn chân mà nằm bẹp, khuôn mặt xấu xí nhăn nhúm đau đớn, hoảng loạn van xin được chết "Aa... Giết ta gâu gâu... Giết ta đi... Gâu âu âu... Cầu xin các ngươi... Gâu gâu... Hãy giết đi... Cầu xin gâu gâu..." Dưới ngoài thành bốn vị cô nương về ghế ngồi tiếp tục bữa ăn. Trần Di Yên uống thìa canh xong nói "Muội nghĩ Lỗ Bân có thể sống tối đa được sáu ngày. Qua thời hạn đó đầu và thân sẽ tự sản sinh sự bài trừ huyết mạch bởi dù sao thì phần cổ của thân chó cũng đã thiu thối thuộc giai đoạn đầu phân hủy. Nếu đổi lại là một cái xác chó mới chết thì muội đảm bảo cho hắn sống được thêm hơn ba năm." Trần Tiểu Thanh cười híp mắt khen "Đúng là Di Yên tỷ của muội! Thật tài giỏi quá đi!" Điểu Huyền Tinh nâng chén lên trêu "Ta kính thiên tài muội một ly được chứ?" (Toàn nước quả tươi thôi, chẳng nàng nào uống rượu đâu nhé. Cả Linh Cơ và ba nàng, cả Tuệ Tuyệt Luân và Long Quyển Tinh, Yến Châu, cả Hàn Linh Phượng đều chả bao giờ thèm uống thứ đắng cay chán phèo ấy) Trần Di Yên mỉm cười cũng nâng chén, nói "Thực vinh hạnh cho muội!" Rồi choàng tay mình cuốn lấy tay nàng tiên giống kiểu uống rượu giao bôi thành thân í. Trần Tiểu Thanh nhìn cảnh ấy mà mê mẩn. Còn Linh Cơ thì cảm thấy cái bướm thơm trong quần mình nóng bừng, tưởng tượng ra cảnh cơ thể ngọc ngà của hai nàng kia triền miên quấn lấy nhau trên giường không dứt, sau đó siêu nữ cường sẽ cởi quần khoe "Bướm Thần" cho hai nàng cùng thèm. Thấy gương mặt xinh đẹp của Linh Cơ hơi đỏ lên là biết cô nghĩ gì nhá, Trần Di Yên mỉm cười liếc mắt khiêu gợi, Điểu Huyền Tinh khẽ mím môi nhu thuận nhìn siêu nữ cường. Trần Tiểu Thanh thì vẫn gắp ăn bình thường không để ý, vô tư nói "Mấy chục vạn cái xác chết để thế kia hôi lắm, rồi lại sinh bệnh tật í." Linh Cơ xoa đầu người iu, bảo "Bọn chúng vẫn có ích mà." Trước nét mặt ngây ngô dễ thương của Trần Tiểu Thanh, Linh Cơ chứng minh ngay, cô giơ một tay hướng lên trời vận nội lực. Không khí từ bầu trời bị hàn khí tác động đông kết biến hóa thành đúng ngũ thập vạn bông hoa băng vừa bằng số xác chết, kích thước nhỏ nhắn xinh xắn (bé như nắm tay trẻ con), sáu cánh hoa trong suốt xòe rộng, ở giữa bông là những nhụy tròn long lanh chưa nhú ra hết. Linh Cơ vẫy tay thay hiệu lệnh, năm mươi vạn hoa băng ồ ạt xé gió phóng cực nhanh nhập xuống vào xác quân phản loạn và mất tung tích. Ngay lập tức bọn tử thi cụt đầu đồng loạt lồm cồm đứng dậy, tự động nhặt vũ khí rồi lững thững bước đi hệt như một đoàn quân đông đúc từ âm phủ đang diễu hành dẫu lộn xộn không theo đội hình gì. Lũ ngựa chiến hoảng sợ hí vang chạy tán loạn. Linh Cơ gắp miếng rau đưa vô miệng ăn, thản nhiên nói "Chúng là đội quân tiên phong của ta dùng để chống lại đàn lợn sắp kéo tới đây đó mà." Trần Tiểu Thanh hồn nhiên hỏi "Ơ. Thế còn những thứ ghê ghê dưới đất kia?" Ý cô muốn hỏi là ba trăm vạn múi cam đầu người bị bổ (năm mươi vạn nhân sáu thì bằng ba trăm vạn) Trần Di Yên vuốt tóc ra sau tai, tự mãn nói "Chẳng phải có ta ở đây hay sao? Hỏi ngốc thế." Nói rồi rút kiếm của Trần Tiểu Thanh ở trên bàn đâm xuống, rạch mổ bụng thân xác Lỗ Bân một đường dài xong vứt viên thuốc mầu trắng nhỏ bằng hột đỗ đen vô khe thịt hở. Trả kiếm chỗ cũ, Trần Di Yên tỉnh bơ cầm bình rót thêm cho mình một chén nước, uống xong thì nghe tiếng "Ò ò ò ò..." bên dưới. Từ cái hang thịt bụng của Lỗ Bân tòi ra rất nhiều con dòi béo bò lổn ngổn hau háu ăn nội tạng ăn thịt đục xương. Dường như một cái xác chả đủ thỏa mãn nên chúng bắt đầu di cư ra ngoài. Dòi bò chi chít trên mặt đất, không rõ trong thân Lỗ Bân tồn tại bao nhiêu con mà vẫn cứ nhung nhúc nhung nhúc trườn ra chưa thấy vơi tẹo nào. Chỉ đến khi ba trăm vạn múi đầu người đã bị dòi bu kín mít ngấu nghiến thì sự sinh sản của loài trùng ghê này mới chấm dứt, tính sơ sơ cũng khoảng hàng triệu. Tốc độ măm măm "Ò ò ò..." mỗi lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc hiện trường đã sạch sẽ chỉ còn xót máu nhầy nhụa vương lung tung trên diện tích rộng. Đánh chén no nê xong gia tộc dòi mập liền tập trung bu thành vòng tròn xung quanh bàn ăn nơi vị chủ nhân siêu phàm đang dùng bữa, ít nhất phạm vi dòi bao phủ cũng hơn bốn trăm mét. Trần Tiểu Thanh có vẻ ớn đám này, không thoải mái nhìn trái liếc phải. Điểu Huyền Tinh nói đùa với thiên tài y thuật "Muội nên giải tán môn phái dòi đi kẻo Tiểu Thanh nhịn đấy, không ăn nữa đâu." Trần Di Yên giỡn lại "Cô bé ấy không ăn thì thôi, muội ăn hết." Nói vậy thôi cô vẫn lấy trong áo ra một thứ mầu nâu giống hình cái đũa nhưng độ dài chỉ bằng que tăm, chỉa về phía Linh Cơ bảo "Cho muội xin ít lửa nha." Linh Cơ đáp ứng liền, thổi nhẹ hơi thần khí là đầu cái đũa bốc cháy ngay. Trần Di Yên vẩy vẩy để lửa không cháy phừng phừng nữa mà âm ỉ bốc khói (kiểu nén hương cúng í), đưa Trần Tiểu Thanh, nháy mắt nói "Đây cho muội. Thử chỉ xuống đất xem." Trần Tiểu Thanh ngây ngô với tay nhận lấy rồi làm theo hướng dẫn sử dụng, quơ quơ vài đường xuống gần mặt đất. Khói hòa tan vào không khí khiến lũ dòi khó chịu rõ rệt đều trườn trườn tránh né, Trần Tiểu Thanh thấy hay hay nên hí hửng ngồi xổm trên đất quơ quơ qua lại lung tung. Nhìn cô bé dễ thương thích thú lom khom đi vòng quanh đuổi dòi làm ba nàng kia cũng vui lây. Vì sự truy đuổi của Trần Tiểu Thanh mà bầy trùng béo kéo nhau chui hết xuống các khe nứt trên mặt đất không xót con nào (Vốn dĩ đó là cây thuốc quý được pha chộn với vài vị thảo dược phơi nắng ngâm sương hai ngày hai đêm, vô hại với người nhưng lại gây khó chịu với tất cả mọi loài động vật lớn nhỏ, nếu chúng hít phải khói ấy quá nhiều thì lừ đừ chết chắc. Tất nhiên không phải ai cũng bào chế được) Xong nhiệm vụ, Trần Tiểu Thanh thổi phù phù cho cây thuốc tắt hẳn rồi quay về ghế ngồi, tươi tỉnh nói "Di Yên tỷ của muội giỏi lắm nha! Bất cứ loại thuốc nào cũng biết, điều chế ra toàn những thứ hữu ích tuyệt diệu thôi!" Nói xong nhét dấu luôn vào áo. Trần Di Yên mỉm cười, gắp một miếng nấm đưa tới gần miệng em gái, bảo "Khéo nịnh." Được chị gái chăm sóc thì còn gì bằng, Trần Tiểu Thanh há "A." tiếp nhận. Điểu Huyền Tinh trêu chọc "Ta thấy Tiểu Thanh đúng mà. Di Yên rất tuyệt!" Trần Di Yên một tay chống má, hỏi bằng giọng điệu mê hoặc "Muội tuyệt kiểu gì vậy? Kiểu gì nhỉ?" Tay kia đặt dưới gầm bàn cứ liên tục bóp không khí (mặc dù không làm được kiểu Cách Không Bóp Vú nhưng đây vẫn là sự quấy rối tình dục rất sang trọng quý phái của mỹ nữ dành cho mỹ nữ, nhưng nữ nhân tầm thường mà làm theo kiểu này thì chẳng hay ho gì đâu) Điểu Huyền Tinh khẽ cắn môi cố nín cười, nhấc chân dẫm nhẹ vào chân Trần Di Yên khiến cô ấy nhíu mày dùng ánh mắt ai oán nhìn nàng tiên dẫu rằng đâu có đau. Linh Cơ biết hết đó, ngẫu hứng sáng tác luôn bài thơ "Huyền Tinh thuần khiết dịu dàng. Di Yên trong sạch nhẹ nhàng thanh cao. Đêm trăng hạnh phúc ngắm sao. Động phòng ân ái ước ao đã thành." Nghe vậy làm hai nàng kia thoáng đỏ mặt, quay sang nhìn nhau với đôi chút lúng túng. Trần Di Yên phồng một bên má bảo Linh Cơ "Tỷ kỳ nha." Linh Cơ chỉ cười gian manh "Hừ." đáp lại rồi quay qua nháy mắt với Điểu Huyền Tinh coi như cổ vũ. Nàng tiên vuốt tóc khẽ cúi đầu, mỉm cười ái ngại. Trần Tiểu Thanh vô tư không để tâm điều ấy, đôi tay vỗ bàn như đánh trống, kiến nghị "Muội muốn về. Ở đây vẫn còn lưu mùi tử vong, chả thích." Linh Cơ âu yếm véo má cô ấy, ngắn gọn trả lời "Thì về." Dứt lời một luồng khí mạnh mẽ vô hình nâng cả bốn nàng và bàn ghế cùng bay vụt lên cầu vồng băng cao tít và mất hút luôn vượt khỏi tầm nhìn của phàm nhân. Ở phía đầu thành, Dương Tông Đế lẫn mọi người vẫn đứng sững sờ, há hốc mồm run rẩy. Cứ ngỡ sẽ xẩy ra đại chiến khốc liệt gian khổ trường kỳ đâu ngờ lại kết thúc chóng vánh đơn giản như vậy. Chứng kiến mọi việc hôm nay ai cũng triệt để thấu hiểu cái gì là kinh hồn bạt vía đúng nghĩa, thế nào là tận cùng của sợ hãi. Tuy Thành Đô chẳng phải chịu cảnh lầm than nhưng cũng chẳng khiến ai vui mừng hò reo nổi, im phăng phắc tưởng như còn chìm đắm trong địa ngục trần gian. Lỗ Bân thân cẩu thủ người nằm trơ trọi, thời tiết rét mướt càng làm vẻ mặt hắn hoảng loạn khiếp hãi, không còn sủa nữa vì cái mõm lẫn toàn thân đều run như bị sốt rét. Hắn hối hận, rất hối hận khi bản thân chưa chịu tìm hiểu kỹ tình hình về nữ nhân Linh Cơ ấy để đến nỗi hương hỏa Lỗ gia từ đây chấm dứt, mọi kế hoạch hắn vun đắp tính toán bấy lâu sụp đổ, lực lượng quân binh hùng hậu toi đời chỉ bởi một chiêu duy nhất của một người, làm sao cam tâm nhắm mắt nổi chứ! Thắng làm vua thua làm giặc, dốt đặc làm chó, liệu triều đình sẽ xử lý cẩu phản tặc ra sao?