Hi linh đế quốc
Chương 1 : Mộng
Màu xám tro là màu sắc chính của thế giới này, kiến trúc to lớn màu xám tro, mặt đất bằng hợp kim màu xám tro, các phương tiện giao thông màu xám tro, bầu trời màu xám tro, còn có ba vật thể hình cầu vô cùng to lớn màu xám tro treo trên bầu trời.
Một thế giới kim loại đã chết.
“Đây có phải là một phế tích?"
Tôi không nhịn được nghĩ như vậy trong khi đang đi ở một khu rừng sắt thép im lặng, nhưng khác phế tích trong ấn tượng là mọi thứ ở đây không có dấu vết bị hư hại, ít nhất nhìn bên ngoài là như vậy, những thứ sắt thép lạnh lẽo này mặt ngoài không có một chút vết trầy, hình như chúng không phải là vì hư hỏng nghiêm trọng nên bị bỏ hoang, mà giống như là một loại trạng thái chờ hoặc là một con thú khổng lồ đang ngủ say – đây là cách gọi mà tôi vừa nghĩ ra để hình dung nó.
Cái thế giới đang ngủ say này cực kỳ yên tĩnh, thậm chí tiếng bước chân chính là âm thanh duy nhất ở đây, bước đi không biết bao lâu, tôi cũng có chút mệt mỏi cho nên ngồi nghỉ mệt trên một thứ nhìn giống như là để đáp máy bay.
Còn một chút mới tới thời gian rời khỏi nơi này, trong lúc nhàm chán, tôi lại bắt đầu đánh giá ba vật thể hình cầu khổng lồ bằng kim loại trên bầu trời.
Bởi vì quá lớn cho nên chúng chiếm gần như một phần ba diện tích không trung, bên ngoài của chúng mơ hồ có thể thấy được vô số mũi nhọn nổi lên cùng với những hoa văn như là các đường kẻ ô vuông, làm cho người ta cảm giác như là những thành lũy khổng lồ ngang với hành tinh trong những phim khoa học viễn tưởng – nói thật, mọi thứ trong thế giới này còn khoa học viễn tưởng hơn cả phim khoa học viễn tưởng.
Bởi vì nhàm chán, tôi cứ ngồi nhìn chằm chằm vào ba quả cầu kim loại lớn bằng hành tinh trên bầu trời, cho đến khi cảm thấy áp lực từ chúng khiến tôi không thể không dời đi tầm mắt.
Có cảm giác như chúng nó càng ngày càng gần.
Trên thực tế, chính xác là chúng đang không ngừng đến gần mặt đất, khi lần đầu tiên đi vào nơi này, chúng còn là ba điểm đen ở tít trên cao, nhưng mỗi lần lại tiến vào thế giới này, chúng nó lại càng gần mặt đất hơn một chút, có lúc gần lại rất nhiều, nhưng cũng có lúc lại ít gần như không thay đổi, nếu không để ý kỹ thì gần như là không thấy, nhưng tôi biết, chúng đang không ngừng hạ xuống, có lẽ có một ngày chúng sẽ tiếp xúc mặt đất cũng không chừng, không biết đến lúc đó thì thế giới này có thể có chút thay đổi gì không? Đối với người rãnh rỗi như tôi mà nói thì điều này thật đáng mong chờ.
“Còn chưa tìm được……” Đột nhiên, một thanh âm vang vọng toàn bộ không trung, sau đó toàn bộ thế giới bắt đầu chớp tắt, xem ra đã đến lúc rời khỏi.
* * *
“Reng… reng……” Một hồi chuông dồn dập đem tôi từ giấc mơ nặng nề trở về, cố gắng mở mắt ra, sau đó dùng sức lúc lắc cái đầu đang hỗn loạn, những thứ trong tầm nhìn lắc lư một hồi lâu sau mới chịu ổn định lại, sau đó lại qua một lúc lâu sau, tôi mới có thể theo cái giấc mơ kỳ lạ chẳng biết làm sao đó tỉnh táo lại.
Giấc mơ kỳ quái……
Không biết từ lúc nào mà tôi đã bắt đầu mơ giấc mơ kỳ quái đó, trong mơ, tôi luôn một mình đi giữa một thế giới yên lặng bằng kim loại, cảnh vật chung quanh như là thế giới tương lai, giai điệu chính của thế giới này là sự thê lương như là tận thế vậy, mặc dù cảnh vật chung quanh làm cho người ta cảm thấy áp lực, nhưng tôi lại không cảm thấy chút kinh hoảng nào, tựa như là mọi thứ đều đã rất quen thuộc với mình, mỗi lần giấc mơ kết thúc thì luôn có một thanh âm vang lên, dùng một giọng nói giống như là rất thất vọng nói: “Còn chưa tìm được……”
Toàn bộ quá trình thật giống như là bộ phim Vô Cực bị cắt vá lung tung vậy, bạn hoàn toàn không thể căn cứ vào những đoạn phim ngắn vô nghĩa đó để phân tích ra nội dung phim được, cho nên cho tới bây giờ tôi vẫn chưa hiểu được giấc mơ đó có ý nghĩa gì.
Thanh âm này rốt cuộc là đang tìm kiếm cái gì? Hoặc là nó hy vọng tôi tìm kiếm cái gì?
Tiếc rằng tôi chưa bao giờ tìm được đáp án trong giấc mơ.
Tôi chưa bao giờ kể với ai về giấc mơ này, tuy rằng không biết nó có ý nghĩa gì, nhưng trực giác nói cho tôi biết, giấc mơ này rất không bình thường, nếu tùy tiện kể cho người khác biết thì có lẽ sẽ rất phiền toái cho tôi.
“Ôi thứ hai……” Tôi lẩm bẩm, cực kỳ không tình nguyện theo trong chăn chui ra, thời tiết đã tới đầu mùa đông làm cho tôi không khỏi rùng mình một cái, dù vậy cuối cùng tôi cũng chống cự thành công sự hấp dẫn của ổ chăn ấm áp, bởi vì nếu không chạy nhanh thì sẽ trễ giờ học.
Tôi là Trần Tuấn, một học sinh cấp ba, từ nhỏ đã là cô nhi, không có cha mẹ hay anh em, sau đó được một cặp vợ chồng thương nhân nhận nuôi, nhưng từ khi cha nuôi và mẹ nuôi qua đời thì chỉ còn một người chị lớn hơn tôi năm tuổi không có quan hệ huyết thống cùng tôi sống nương tựa lẫn nhau, cuộc sống cứ như một ly nước lã vậy, không có mùi vị gì cả, duy nhất đáng mừng là tôi cùng chị được thừa hưởng một món di sản không ít từ cha nuôi và mẹ nuôi làm cho cuộc sống của chúng tôi không đến nỗi khó khăn như những cô nhi khác, chị tôi đã phải quản lý gia nghiệp khi còn rất nhỏ nhưng cũng không quên chăm lo tôi tử tế, ít nhất vẫn có thể cảm giác được sự ấm áp của gia đình.
Khi tôi còn đang suy nghĩ xem giấc mơ tối hôm qua có gì khác hơn bình thường thì thanh âm của chị tôi vang lên ở ngoài cửa: “A Tuấn, thức dậy chưa? Thời gian không còn sớm!”
“Ra liền!” Tôi trả lời, nhanh chóng mặc quần áo, mở cửa phòng, ở ngoài cửa chính là một cô gái xinh đẹp để tóc dài – đây là người chị đã nhận nuôi tôi, Trần Thiến, thoạt nhìn chị ấy có vẻ yếu đuối, nhưng thực ra là một cô gái rất kiên cường, mặc dù chỉ lớn hơn tôi năm tuổi, nhưng ở bên cạnh chị ấy tôi luôn có thể cảm giác rất ấm áp.
“Sao vậy a Tuấn, trên mặt chị có dính gì sao?” Chắc là bị tôi nhìn có chút ngượng ngùng nên mặt chị đỏ lên và sau đó có chút kích động hỏi.
“A, không có gì, em đang suy nghĩ……À, em phải đi học!”
“Ờ -- khoan khoan, em còn chưa ăn sáng……”
“Trễ rồi, em phải đi đây!”
Trường trung học tư lập Thương Lan, Đây là một ngôi chân chân chính chính trường học quý tộc, ngoại trừ chi phí đắt đỏ thì phương pháp dạy học của trường này cũng vượt xa những ngôi trường công lập bình thường khác, chính vì thế ngôi trường nổi tiếng này thành nơi mà các học sinh tầng lớp bình dân ngay cả mơ cũng không dám mơ tới, có thể vào học ở đây nếu không là con nhà đại gia thì cũng là con ông cháu cha, hoặc ít ra cũng là thiên tài cấp quốc gia – dù sao một ngôi trường phát triển không phải chỉ cần có tiền là được mà còn không thể thiếu những học sinh ưu tú để ăn nói với thiên hạ.
Nói tóm lại, đây là nơi đầy đủ điều kiện để trở thành thánh địa tiêu chuẩn của các hoàng tử và cô bé lọ lem hoặc đủ loại nhân vật trong các kịch bản của các phim truyền hình thần tượng.
Sở dĩ mà tôi giới thiệu ngôi trường này nhiều như vậy là bởi vì tôi đang học ở… đối diện ngôi trường này…….
Trường trung học Đệ Nhị của thành phố K, đây mới chính là trường tôi dang theo học.
Mặc kệ là theo phương diện nào đến xem đều là một ngôi trường bình thường đến mức không thể bình thường hơn nữa, so với đối diện trường trung học Thương Lan giống như là khu vườn hoàng gia thì quả thật như là nông thôn so với thành phố, học ở đây đều là tương đối bình thường học sinh, trong chúng tôi có đại đa số nhân thậm chí không thể nhớ được hết kiểu quần áo mà học sinh trường đối diện mặc hàng ngày, bởi vì chỉ cách một con đường cái mà lại có hai ngôi trường học đối lập như trời và đất vậy nên nơi đây cũng trở thành một trong những cảnh quan du lịch nổi tiếng.
Tôi chính là một trong số học sinh ở đây, dù sao thì tuy rằng gia cảnh của tôi và chị cũng coi như giàu có, nhưng vẫn kém xa so với các công tử tiểu thư của trường trung học Thương Lan.
“A Tuấn!” Một thanh âm thanh thúy vang lên phía sau tôi, tôi quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy một cô gái dáng người nhỏ nhắn để tóc ngắn đang hướng bên này chạy tới.
Hứa Thiển Thiển, đây là một trong những người bạn tốt nhất của tôi, chính là cái loại cùng nhau lớn lên, cùng nhau ở truồng tắm mưa, là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết, nhưng sau khi lên sơ trung thì cô ấy chuyển nhà tới nơi khác trong thành phố, cơ hội gặp mặt của chúng tôi cũng ít đi, nhưng không vì thế mà ảnh hưởng đến quan hệ giữa tôi và Thiển Thiển, lúc vào ngôi trường có cả sơ trung và cao trung này chúng tôi mới vui mừng phát hiện là đối phương cũng lựa chọn ngôi trường này, vì thế chúng tôi lại giống như trước kia cùng nhau đi học.
Dựa theo bình thường kịch bản phát triển thì một đôi thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên ước chừng có khoảng 80% tỷ lệ là sẽ trở thành người yêu, hơn nữa thật ra thì chính chúng tôi cũng cho rằng như thế, nhưng không hiểu vì sao mà từ đầu đến đuôi chúng tôi vẫn không thể bước qua một bước cuối cùng, cứ như vậy duy trì mối quan hệ xen giữa bạn bè và tình nhân – chẳng lẽ là tại vì đã quá quen thuộc?
Quả thật cũng một phần là lý do này, dù sao đối với một người mà ngay cả còn nhỏ đã đái dầm mấy lần đều biết rõ thì bạn rất khó đem người đó trở thành một đối tượng để yêu.
“A Tuấn, anh đang nghĩ gì vậy?” Hứa Thiển Thiển bước nhanh tới, bàn tay nhỏ dùng sức quơ quơ trước mặt tôi, sau đó bất mãn nói.
“À, anh đang giới thiệu hoàn cảnh của em đến độc giả……”
…… Câu phía trên có thể bỏ qua……
Đúng lúc này, cách đó không xa có một đám đông tụ tập hấp dẫn chú ý của tôi.
Truyện khác cùng thể loại
1328 chương
398 chương
159 chương
384 chương
82 chương
21 chương
81 chương