Hiệp nữ linh cơ
Chương 76
Phe triều đình hồi hộp trông chờ dõi theo mọi diến biến. Trần Vân với cha mẹ và đệ nhìn cảnh Linh Cơ hôn má Trần Tiểu Thanh thì đều nhăn mày, họ cảm thấy mình bị xúc phạm gián tiếp, xấu hổ ức chế chẳng nói thành lời. Tịch Ần đại sư với Dương Tông Đế lẫn các chưởng môn bang phái thì có cảm giác bất an khó diễn tả lo thay cho đám phản loạn bởi hiếm ai đối mặt mấy chục vạn tinh binh mà bình thản tự tin như Linh Cơ chứ, tuy vậy vẫn có không ít kẻ nghĩ rằng cô hành động nông nổi bồng bột thiếu suy nghĩ.
Về phần Lỗ Bân, hắn cũng kinh hãi lắm. Riêng việc Trần Tiểu Thanh đỡ nổi những luồng đạn cực mạnh và phá hủy lục chục khẩu đại pháo (lục chục là sáu mươi) giết chết gần hai trăm lính là đã khủng khiếp rồi, huống chi ả Linh Cơ kia đang một mình một kiếm tiến tới. Lạnh thân lẫn lạnh tâm, Lỗ Bân cắn răng quát "Toàn quân xông lên. Kẻ nào vào được Thành Đô đầu tiên sẽ được thưởng ngàn lượng vàng! Kẻ nào lấy được đầu Dương Tông Đế hoặc ả nữ nhân kia sẽ được phong làm vương, thưởng ngàn vạn lượng vàng!" Dù đang rét cắt da cắt thịt nhưng bởi phần thưởng đại tướng quân đề ra là quá mức lớn, mức độ hấp dẫn ấy đủ để binh sĩ chấp nhận đâm đầu vào chỗ chết.
Hàng chục vạn quân cùng gào thét "ÔÔÔÔÔÔÔ...." Kỵ binh lẫn bộ binh ồ ạt tràn lên, nhiều kẻ nhặt thang vác theo, xe chở thân cây gỗ to đùng dùng phá cửa cũng tiếp tục tiến. Số máy bắn đá cũng đồng loạt được triển khai, mấy trăm tảng đá lớn phóng vun vút trên không trung nhắm về phía đầu thành.
Mặc bọn đá tảng lướt trên cao, Linh Cơ vẫn thản nhiên cầm kiếm bước đi dưới mặt đất, hờ hững nhìn đống bù nhìn đang điên cuồng chạy ngược hướng cô.
Điểu Huyền Tinh - Trần Di Yên - Trần Tiểu Thanh chả phản ứng gì, cứ gắp thức ăn cho nhau, vui vẻ cười đùa bởi họ biết phe phái võ lâm nơi đầu thành đủ sức lo liệu. Và họ đã đúng, tất cả cao thủ phe ta cùng lúc vận nội lực tạo nên luồng khí tức hùng hậu bao phủ bảo vệ mọi người lẫn tường thành bên trong. Va vào luồng khí đó, toàn bộ đá tảng vỡ tung bung bét như bụi, cũng nhờ thế mà Dương Tông Đế và binh lính mới an toàn, còn được sưởi ấm lây.
Mấy chục vạn quân phản loạn chỉ còn cách Linh Cơ chừng bẩy mươi mét. Siêu nữ cường nhắm mắt mỉm cười, nhớ lại lúc nhỏ ở nhà thích ăn cam, cầm Băng Hà Kiếm bổ đôi quả nhưng đáng tiếc hai nửa đóng băng tí thì nhóc Linh Cơ gẫy răng khi liều cắn. Bé phụng phịu lôi búa lôi cuốc ra đập , búa cuốc thì vỡ cam băng thì không. Ức quá bé Linh Cơ chạy tới đỉnh núi cao vứt hai nửa cam băng xuống vực sâu, ai dè dòng sông cuồn cuộn chẩy xiết dưới đó cũng đông cứng lại. Biết chuyện, Ngọc Chi tỷ tỷ chỉ mới đét nhẹ vào mông nhóc một cái là tiểu Linh Cơ đã sợ hãi nhào tới ôm chân Ngân Y tỷ tỷ mong chờ sự che trở, Ngân Y tỷ tỷ tươi cười bế bé đáng yêu đi trốn. Từ đó về sau người bổ cam cho nhóc Linh Cơ ăn là bé Điểu Huyền Tinh, bé tiên đảm đang cầm dao bổ thành sáu múi rất đều, nhóc Linh Cơ măm no căng bụng. Ngọc Chi tỷ tỷ bắt hung thủ phải phá tan băng dòng sông, tu luyện nhiều năm vẫn chẳng phá nổi bởi đó là do chính Băng Hà Kiếm gián tiếp gây nên mà. Mãi đến khi trưởng thành Linh Cơ nhà ta mới đủ trình đánh nát hết (Giải thích rõ xíu rằng lúc ở nhà thì bé Linh Cơ thoải mái rút cả Băng Hà - Rực Hỏa múa may mà không sợ thiệt hại gì nặng nề nhé, có nhị vị tỷ tỷ thao túng hết rồi)
Ngưng hồi tưởng, siêu nữ cường mở mắt. Đã đến lúc ra tay, cô muốn "Cắt Cam". Nội lực Thần Thánh chuyền vào thanh kiếm làm nó phát sáng chói lòa, tất cả mọi người đều phải nhắm tịt mắt lại tránh bị ảnh hưởng. Vòng khí bảo vệ thành trì vỡ tan, tường thành lẫn mặt đất đều rạn nứt nhiều vị trí.
Sáu giây sau nguồn sáng biến mất, mọi người từ từ mở mắt thì thấy Linh Cơ và quân phản nghịch đều bất động, mỗi tên Lỗ Bân ngồi trên ngựa run rẩy vì lạnh cứ liếc trái liếc phải khó hiểu nhìn đám thuộc hạ trơ trơ như tượng.
Linh Cơ nhếch môi "Hứ." một tiếng, tự nói với chính mình "Cắt tốt." Cô vừa dứt lời thì kết quả bùng phát :
Hết thẩy máy bắn đá và xe chở khúc cây lớn bị chém cắt tan tành. Toàn bộ quân địch bao gồm cả những tên bị Trần Tiểu Thanh đã giết, các vết cứa dần hiện rõ nơi khuôn mặt, năm mươi vạn cái đầu bị bửa thành sáu miếng đều nhau tăm tắp (giống múi quả cam) rơi bồm bộp xuống đất lắc lư lắc lư lộ rõ xương sọ da thịt, bộ não nguyên vẹn hồng hào nhớp nháp dính các tia thần kinh rơi bịch xuống cổ. Dây cơ chằng dây kinh mạch như lò xo từ bên trong cổ bần bật phun lên đẩy văng não bắn tít trên không trung, máu phọt tóe loe, thân không đầu đổ gục. Linh Cơ giơ tay vẩy ngược ra sau, nội lực siêu phàm khống chế hất liền ngũ thập vạn bộ não tự động bắn về Thành Đô.
Một trận mưa óc người trút xuống đất nước. Đám lính lẫn đám võ lâm hoảng loạn nhốn nháo, nhiều kẻ bị não rơi trúng đầu bụp trúng mặt rớt trúng vai, kinh tởm lau phủi, nhiều kẻ nôn thốc nôn tháo. Dương Tông Đế - Tịch Ẩn đại sư - Thần Long Sơn Trang đều há hốc mồm kinh hoàng.
...
Cơn mưa óc rơi rải rác khắp quốc gia, bao nhiêu mái nhà bị óc rơi trúng, óc rơi rớt đầy đường.
Một số lượng khá đông con chó mà dân chúng nuôi nhưng phải bỏ lại vì hoàng cung không cho phép mang động vật vào, từ đâu đó ùa ra. Bị bỏ đói nên chúng hung hăng vồ lấy não mà ngấu nghiến nhai nuốt chap chap chóp chép, đúng là trúng mánh được bữa ăn tươi.
Tận hoàng cung cũng chẳng thoát, mưa kinh dị đổ bộ bao nhiêu vị trí. Cung Lăng Trì, cung Lộc Thọ, cung Kinh Nguyệt... nơi nào cũng thấy óc rơi bẹp bẹp. Thái hậu thấy cảnh ấy thì la toáng lên xong ngất xỉu, đám hạ nhân hốt hoảng cõng lại vào phòng và gọi quan ngự y đến. Cấm vệ quân lẫn thị vệ hết hồn hết vía cuống cuồng né tránh. Dân chúng đông đúc tị nạn thì ngất xỉu rất nhiều, hơn hai chục người lên cơn đau tim chết tại chỗ. Có cả trường hợp mấy tiểu hài tử rét run đứng chơi ngoài cửa phòng thì mưa óc trút xuống, chúng còn nhỏ chưa hiểu đó là cái gì nên ngây thơ cười cợt bê lên, vuốt ve thấy mềm mềm, bóp thì nhũn nhũn hay hay. Cha mẹ chúng từ ngoài hộc tốc chạy về hất thứ đáng sợ khỏi tay con mình rồi nhanh chóng bế chúng xông vô phòng đóng chặt cửa.
Trong hoàng cung có cả những hồ nước trong vắt nuôi cá, hôm nay não người bõm bõm rơi vào thế là đàn cá bu lại rỉa, một số vị trí mặt hồ phớt đỏ vì máu loang lổ.
Khu nhà xí dành cho hạ nhân, bên trong là một cung nữ dung mạo tầm thường đang bịt mũi đại tiện nghe phía ngoài ồn ào thì chùi vội, đẩy cửa lao ra coi chuyện gì. Há mồm sửng sốt sững sờ, lại chui tót vào nhà xí và đóng cửa, sợ hãi mếu máo.
Thái giám cung nữ ghê tởm phát khiếp ôm đầu chạy hồng hộc. Tiểu Hoa đứng ngoài sân tại Kinh Nguyệt cung, bình thản nhìn lên không trung, một số bộ não rơi đúng chỗ cô thì đều bị luồng khí vô hình đánh bật ra. Tiểu Hoa khẽ nhíu mày nghĩ thầm "Sức mạnh của Linh Cơ thật đáng sợ! Chỉ có Phượng tỷ mới đủ tư cách so sánh thôi!" Vốn dĩ Kinh Nguyệt cung còn một thứ rất nổi bật gây chú ý là một đầu cầu vồng băng tinh khiết từ mái phòng của Linh Cơ hướng lên trời, cong vút xa tít tắp chả biết kéo tới tận phương nào, nhưng giờ vẻ đẹp giá buốt ấy chẳng ai dám ở lại chiêm ngưỡng vì "cơn mưa mũm mĩm" ngang qua.
Yến Châu mở cửa nhìn mà choáng váng, cô thích ngắm mưa lắm nhưng mưa óc người thì công chúa xin kiếu, đóng sầm cửa ngay mặc bên ngoài mọi người kinh hãi tìm nơi lánh nạn. Đứng dựa lưng vào cửa, tim Yến Châu đập thình thịch, tâm trí đoán già đoán non chuyện gì vậy chứ? Hiện tại đang diễn ra chiến tranh ngoài thành mà, bộ não ở đâu lắm thế? Chẳng lẽ...?
Long Quyển Tinh hiện ra trong phòng. Cô vừa bay lên cao vút để theo dõi tình hình, thấy sự kiện khủng bố nên hạ xuống phòng liền vì sợ Yến Châu lo lắng hoảng loạn. Tức khắc Yến Châu nhào tới ôm chầm Long Quyển Tinh, vừa lạnh vừa hãi, run rẩy nói ra khói "Muội sợ lắm!.... Lạnh lắm!...." Long Quyển Tinh vỗ vỗ lưng công chúa nhỏ, vận chút khí sưởi ấm cho cô ấy, dỗ dành "Mọi việc cũng qua rồi, đừng sợ. Có ta luôn bên cạnh bảo vệ muội mà!"
Hoàng cung yên ắng được dịp nhộn nhịp nhốn nháo nhặng xị.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
110 chương
224 chương
12 chương
1108 chương