Hiện trường hiện tại ngổn ngang đổ nát, mọi kiến trúc gỗ đá kim loại xây nên Đại Án Tự đều vỡ ra nhiều khối to nhỏ khác nhau đều đang bị bào mòn bốc khói, xác người thì lở loét tỏa ra mùi thiu, toàn thân phát tiếng xèo xèo khiến cơ thể không ngừng thối rữa, kẻ nào cũng gào thét thảm thiết, có kẻ thì khúc phổi tự chẩy ra từ lỗ thủng thiu ở bụng mà nẩy tưng tưng một lúc thì nát. Lỗ Ninh co dật co dật chân tay phòi gân với cơ ra ngoài thịt đau khủng khiếp, hắn chẳng thể kêu tiếng nào bởi cái mồm đã thối rữa rơi khỏi khuôn mặt, mà khuôn mặt giờ đây của hắn nhừ như cháo làm cả mũi lẫn đôi mắt rơi tõm vào trong não luôn vì hộp sọ cũng đã trở thành chất lỏng đặc sệt. Lỗ Cang Minh thì bị chất độc ăn mòn hết chân tay, tim gan thì lộ hơn nửa ra ngoài phần thịt, hai quả thận chạy ngược từ dưới lên phòi ra khỏi mồm lão, lão chỉ kêu nổi những tiếng ngắt quãng "Ặc ặc... Ặc ăc...Ụ.. Ặc..." Sự đau đớn khủng bố. Trần Di Yên nhẹ nhàng đáp xuống đất, thản nhiên nhìn kiệt tác trước mặt, như này đã ăn thua gì bởi Biển Sắc Sát Sinh Linh của cô ghê gớm tuyệt vời hơn nhiều. Phe triều đình cứ trợn mắt há hốc mồm khi chứng kiến "bức tranh sống động". Riêng về Tịch Ẩn đại sư, đôi tay đang chắp vào nhau run run. Đừng nói chi đến Linh Cơ, chỉ nữ nhân này cũng đã quá đủ đáng sợ và bản thân ông hổ thẹn rùng mình. Đánh với Trần Di Yên, Tịch Ẩn đại sư không nắm được bao nhiêu phần thắng. Trần Vân tâm trí rối bời hoảng loạn, nghĩ về viễn cảnh nhị muội tam muội vì theo đuổi tình yêu sai trái với Linh Cơ mà sẽ đối kháng lại triều đình, đối kháng cả thiên hạ thì Thần Long Sơn Trang sụp đổ mất. Dương Tông Đế nhăn nhó, lớn tiếng hỏi "Tại sao nàng lại giết hết bọn chúng? Ít nhất cũng phải giữ lại Lỗ Ninh hoặc Lỗ Cang Minh làm con tin để Lỗ Bân ngoài biên cương chùn bước không dám manh động..." Trần Di Yên. chẳng thèm quay đầu lại, ngắt lời "Ngài nghĩ Lỗ Bân sẽ vì gia tộc mà buông tay lặng im hay sao? Đã có dã tâm thì tình thân cũng bị đạp đổ thôi. Liệu có mấy vị hoàng đế chịu vì tình cảm riêng tư mà vứt bỏ giang sơn nhung lụa?" Trần Vân lên tiếng mắng em gái "Di Yên. Không được vô lễ!" Trần Di Yên ngoái lại đáp "Chẳng phải mọi người vốn muốn lợi dụng Linh Cơ tỷ để đối phó Lỗ gia và ngược lại hay sao? Không bao giờ có ai bắt ép nổi tỷ ấy phải làm gì theo ý mình được đâu, nếu nghĩ rằng có thể thì tức là đang đùa với tử vong đấy. Hứ. Năm mươi vạn quân ngoài biên cương, tỷ ấy thừa sức giết sạch sẽ thậm chí cả số lượng đông hơn thế." Dương Tông Đế - Trần Vân nổi da gà khi nghe câu đó, một nữ nhân tiêu diệt nổi đội quân năm mươi vạn ư, sức mạnh đáng sợ mức nào ?! Trần Di Yên cũng không muốn phí lời thêm, cô nói "Xem ra vẫn còn nhiều người nghi ngờ thực lực của Linh Cơ tỷ. Vậy thì cứ đợi đến khi Lỗ Bân cẩu tặc kéo binh về đây sẽ rõ ràng thôi." Tất cả đều chết sạch còn mỗi Lỗ Cang Minh đang thoi thóp, còn chút sức tàn cố gắng rặn vài tiếng "Ít... a... i..." (giết ta đi) chỉ mong mau chóng được chết để đỡ phải chịu sự hành hạ từng miếng thịt dần dần thối rữa. Trần Di Yên với tốc độ cực nhanh lướt lại gần. Đôi mắt. gã tể tướng hãi hùng nhìn vị tử thần xinh đẹp, thời khắc này lão cảm thấy hối hận cực điểm nhưng quá muộn rồi. Trần Di Yên xòe bàn tay hướng xuống Lỗ Cang Minh, chút khói xanh từ ống tay áo cô tỏa ra. Không Khí Hóa Thần Trâm tái hiện, hàng chục mũi kim xanh bé nhỏ sắc bén đồng loạt bay vọt đâm thủng xung quanh vùng cổ lão tể tướng. Sự đau đớn cuối cùng, Lỗ Cang Minh kêu "Ự." được một tiếng thì đôi mắt lồi to khỏi tròng trông rất dị dạng, mồm thổ ngụm máu đen xì bốc khói. Cái đầu đứt lìa tự văng về phía Trần Di Yên, cô nhấc một chân sút một phát đá cho cái thủ bửn thỉu văng lên không trung xa tít rồi ngay sau đó cũng phóng vút theo bỏ lại bao lưu ảnh từ dưới đất tới tận trời. Trần Di Yên nhẹ nhàng đứng trên thủ cấp Lỗ Cang Minh bay đi, khẽ nhếch môi nói "Đến lượt ái nữ của ngươi rồi nhỉ." ... Chứng kiến hình ảnh nữ nhân đạp đầu người bay trên không khiến phe Dương Tông Đế ngẩng mặt nhìn không chớp mắt. Nhất là Trần Vân vừa lo vừa sợ, lo vì Trần Di Yên dường như chấp nhận sẵn sàng công khai đối đầu hoàng thượng, sợ vì khả năng kinh khủng không thể ngờ nổi của nhị muội, cô nói "Hoàng thượng. Di Yên còn trẻ, chưa biết suy tính thấu đáo mọi việc. Xin đừng trách nó, thần thiếp sẽ theo xát dậy bảo..." Dương Tông Đế giơ tay tỏ ý hiểu không cần thanh minh nữa, giọng nói ẩn chứa sự tức giận kìm nén "Nếu đó không phải muội muội của hoàng hậu thì trẫm đã tống giam ngay rồi. Giờ vấn đề đáng lo nhất là biên cương bất ổn, Thành Đô lâm nguy. Bốn ngày nữa là mừng thọ trẫm nhưng các nước khác hoàn toàn không có chút động tĩnh gì, cả gián điệp nằm vùng cũng biệt tăm. Trẫm có một dự cảm rất xấu, đại họa chưa từng tồn tại sắp phá kén thoát ra..." Tịch Ẩn đại sư nói "Hoàng thượng. Tình hình hiện tại thì chắc chắn không tránh khỏi chiến tranh. Lão nạp sẽ liên hệ với toàn giới võ lâm khẩn cầu trợ giúp, nhất định là một lực lượng vững mạnh đáng tin cậy." Trần Vân cũng hùa. theo "Thần thiếp sẽ gửi thư cho phụ thân. Thần Long Sơn Trang luôn sẵn sàng làm tiên phong giết địch." Dương Tông Đế chắp tay sau lưng, suy tư nói "Đành hủy bỏ lần mừng thọ này. Chúng ta cần kêu gọi thêm lực lượng tình nguyện trong dân chúng, khẩn trương sơ tán lão bá tánh dút sâu về địa điểm an toàn hơn ở gần hoàng thành đề phòng quân địch lọt được vô phòng tuyến, cấm vệ quân sẽ bảo vệ họ an toàn. Gia quyến các quan lại hoàng thân quốc thích cũng theo đó nhập cung." Tạm ngưng chút rồi quay sang hỏi hoàng hậu "Nàng nghĩ sao về lời mà Di Yên nói tới sức mạnh của Linh Cơ?" Trần Vân hơi bối rối đáp "Nhị muội không bao giờ khoe khoang khoác lác bất cứ điều gì. Nếu quả thực như vậy thì..." Thấy hoàng hậu lúng túng, Dương Tông Đế thở dài nói "Nàng cũng hết cách đúng chứ. Có lẽ chỉ còn hy vọng vào trăm vạn hùng binh của trẫm cùng lực lượng võ lâm và Thần Long Sơn Trang đủ sức áp chế nữ nhân này." Tịch Ẩn đại sư ngẩng mặt lên trời, cầu khấn "A di đà phật. Đệ tử kính xin đức Như Lai cùng chư vị Thần Phật khắp bốn phương trời thương xót, phù hộ cho lê dân trăm họ Thành Đô qua khỏi kiếp nạn đáng sợ lần này! Kính xin đức Như Lai từ bi quảng đại độ trì cứu khổ các sinh linh nhỏ bé dưới gầm trần gian không bị đầy ải xuống vực thẳm tai ương!" Dương Tông Đế nhắm mắt, mệt mỏi nói "Cần lập tức triệu tập buổi thượng triều sớm để bàn bạc giảm thiểu tối đa thiệt hại, không nên chậm trễ nữa." ... Trần Di Yên bay trên cái đầu thiếu thân, đứng khoanh tay nghĩ tới kết cục cho Lỗ Thúy, chắc chắn ả ta còn ở cung quý phi để chờ tin. Khả năng cung quý phi có mật đạo thông đến Lỗ gia là rất lớn bởi bọn chúng tiến vào Đại Án Tự mà ít bị ngăn chặn hơn các nhóm thích khách khác, trước mắt gửi tặng Lỗ Thúy cái đầu cha của ả xem phản ứng thế nào rồi xử lý thẳng tay. Bay được một lúc, khi ngang qua cung Lăng Trì thì Trần Di Yên phát hiện xa xa trên mái ngói phòng ngủ của Yến Châu có hai nữ nhân quen thuộc đang ngồi xát cạnh nhau : Tuệ Tuyệt Luân - Long Quyển Tinh. Trần Di Yên vẫn tiếp tục bay không ngừng, cô mỉm cười nói "Xứng đôi thật! Mong rằng họ được hạnh phúc!" Dĩ nhiên Tuệ Tuyệt Luân và Long Quyển Tinh mạnh hơn nhiều so với Trần Di Yên nên càng nhìn rõ nghe rõ mọi việc thiên tài y thuật làm chứ, lời ấy của cô làm cả hai vui khó tả và cùng chung suy nghĩ "Xứng đôi sao?!" rồi nhìn nhau. Khoảng cách giữa hai nàng rất gần, chỉ cần rướn thêm chút nữa là có thể môi chạm môi rồi, ánh mắt say đắm chất chứa biết bao điều muốn nói. Long Quyển Tinh mê mẩn, tha thiết hỏi "Muội có thể... dựa đầu vào vai tỷ được không?" Tuệ Tuyệt Luân mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời "Tất nhiên là được." Vừa nhận được sự đồng ý là Long Quyển Tinh sung sướng cực kỳ, ngay lập tức thực thi niềm mong ước một cách từ từ không vội vã. Khi vừa dựa xuống, Long Quyển Tinh đã cảm thấy vô cùng ấm áp và yên tâm như chỉ cần tựa vào bờ vai ấy sẽ không bao giờ có ai tổn thương được mình, sẽ được vô hạn hạnh phúc nếu hàng ngày được Thánh Nữ ôm trong vòng tay. Tuệ Tuyệt Luân bồi hồi xao xuyến, lòng thầm hy vọng có thể đời đời kiếp kiếp che chở bảo vệ "Tiểu Tinh" đáng yêu này. Long Quyển Tinh nhắm mắt lim dim tận hưởng, mơ màng hỏi "Tỷ đã từng cho ai làm thế này chưa?" Tuệ Tuyệt Luân chạm tay lên vuốt nhẹ tóc Long Quyển Tinh như muốn xóa đi mọi phiền muộn ra khỏi tâm trí vị Ma Nữ Vương hiền hậu này, cô trả lời "Chưa từng. Muội là người đầu tiên." Long Quyển Tinh hỏi tiếp "Chắc trên trời có rất nhiều tiên nữ mến mộ yêu thương tỷ phải không?" Tuệ Tuyệt Luân khẽ cười, xoa đầu Long Quyển Tinh, nói "Làm gì có chứ. Ai mà thương một người khô khan như ta." Long Quyển Tinh mím môi nói ngay "Không đâu. Tỷ là Thánh Nữ vô cùng ngọc ngà, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ là sức hấp dẫn khó cưỡng nổi đối với bất cứ một nữ nhân nào!" Lúc mà Long Quyển Tinh nói ra câu đó xong khiến trái tim cả hai nàng cùng loạn nhịp, người khen lẫn người được khen đều bối rối. Nếu là chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong của đất trời cũng không thể làm Thống Soái nàng lúng túng bằng chính bản thân Long Quyển Tinh. Tuệ Tuyệt Luân liền nói lảng sang việc khác "Ba nữ nhân của Linh Cơ đều có nét đẹp riêng. Trần Di Yên ra tay cũng thật dứt khoát, chẳng hề do dự trước bất cứ hành động nào, tính quyết đoán ấy cũng có vài phần giống Hàn Linh Phượng." Nghe nhắc về cái tên này là Long Quyển Tinh lại nhớ đến việc bị trọng thương vì chưởng của cô ta, cô nhíu mày nói "Hiện tại Hàn Linh Phượng đang im hơi lặng tiếng, ngày mà cô ta tái xuất chắc chắn sẽ làm nghiêng ngửa trời đất. Nội thương cô ta gây ra cho muội tới giờ vẫn còn thấy nhói." Tuệ Tuyệt Luân chạm tay nâng má Long Quyển Tinh đối mặt với mình, giọng nói chất chứa thương xót hỏi "Muội còn đau không?" Long Quyển Tinh mỉm cười lắc đầu, trả lời "Mọi đau đớn thương tổn của muội đều đã chấm dứt từ khi được gặp tỷ. Chỉ cần được ngắm nhìn, được trò chuyện cùng Tuyệt Luân, muội rất vui, rất mãn nguyện!" Tuệ Tuyệt Luân cảm động lắm, cô vén những sợi tóc của Long Quyển Tinh đang chắn trước mắt ra sau tai, dịu dàng nói "Ta cũng có cảm giác đó giống muội. Ngày gặp Quyển Tinh trên thiên cung là ấn tượng đẹp nhất đối với ta. Sâu thẳm trong lòng ta đã biết mình không bao giờ có thể quên kỷ niệm thời khắc ở chốn phong ba đầy máu tanh chết chóc ấy." Long Quyển Tinh như được nghe bản nhạc thần tiên công kích thẳng vào tâm trí, giây phút này cô không mong gì hơn là một nụ hôn, một nụ hôn sâu đậm nồng nàn, ánh mắt tỏ rõ ý cầu khẩn van xin, đôi môi cô hé mở đầy mong chờ. Tuệ Tuyệt Luân sao mà không hiểu tâm tư đó của đối phương, lời Hàn Linh Phượng từng nói trước kia khi ba siêu nữ cường chạm mặt bất chợt ùa về tâm trí "Ôm hôn, hình như điều này quá xa lạ với cô nhỉ?" Đối với Thánh Nữ, khái niệm ôm hôn chỉ tồn tại khi xuất hiện người thật sự thích hợp với mình, giờ đây hồi trống tình yêu đang đập dồn dập trong lồng ngực, biển yêu thương tận đáy lòng đang dâng trào những cơn sóng khao khát được chiếm lấy tâm hồn cùng thân thể của một cô gái có thần thái khiêu gợi mọi cảm xúc như Long Quyển Tinh. Không phải vô thức mà hoàn toàn chủ động, môi Tuệ Tuyệt Luân tìm đến tiếp xúc trực tiếp với môi Long Quyển Tinh, đôi mắt họ nhắm lại tận hưởng mùi hương thơm từ cơ thể của nhau. Lần đầu tiên? Phải, đây là nụ hôn đầu tiên của hai nàng! Gió lồng lộng mát rượi nổi lên, thổi mái tóc mầu xanh da trời và mái tóc đen tuyền óng ả cùng tung bay, ve vãn và quấn lấy nhau. (.. Đừng nghĩ em như người ta, yêu chị chỉ vì nhan sắc. Em rất thật thà chẳng biết dối lừa ai..) (.. Và nếu như yêu được em, chị sẽ mang tất cả những gì. Mà quý nhất trong đời chị xin dâng tặng cho em hết. Sẽ nhốt em yêu vào tim không cho một ai xâm chiếm. Duy nhất trên đời chỉ có yêu mình em..)