Hiệp nữ linh cơ
Chương 63
Khoảng mười phút sau thì Trần Di Yên đã tới đích Đại Án Tự và nhẹ nhàng tiếp đất. Trên các bậc thang trước mắt cô là xác chết của lính canh nằm la liệt, máu me loang lổ chẩy từ bậc nọ xuống bậc kia, kẻ xấp kẻ ngửa với những vết thương chí mạng ở cổ, bụng, tim... Một số thì bị chặt đầu chặt tay.
Bề ngoài Đại Án Tự giống như tường đồng vách sắt được canh giữ bảo vệ nghiêm ngặt thế mà đêm nay lại tan tác chóng vánh. Vốn dĩ chả phải do lực lượng kém mà bởi phe Lỗ gia nhiều đối tượng giang hồ cao thủ và nắm rõ địa hình cùng sinh hoạt thường ngày nơi đây.
Bên trong đã không còn âm thanh giao chiến mà chỉ có những tiếng bước chân chạy rầm rập khẩn trương. Trần Di Yên biết có vẻ kế hoạch của đám này đã thành công nên phai rút lui tức khắc, cô không đi tiếp mà đứng tại chỗ bình thản khoanh tay, chờ đợi để đánh gẫy răng lợi lũ hợi. Chừng hai phút sau từ cổng vào Đại Án Tự xuất hiện hàng trăm kẻ mặc đồ đen chạy ra, dẫn đầu là một tên chỉ huy cầm đao đang quát tháo "Mau lên!" Xát cạnh hắn là hai kẻ khác dìu đỡ Lỗ Ninh mặc áo tù nhân mầu trắng, khuôn mặt cúi gằm đờ đẫn thất thần, mồm run run như thiếu nước.
Trần Di Yên ngẩng cao đầu, nhỏ nhẹ nói "Nhanh thật đấy nhỉ, cẩu tể tướng. Xem chừng đại tướng quân Lỗ Bân sắp xua binh về đây rồi. Mà về chỉ để chết thì về làm gì hả, ngu xuẩn lắm!"
Lỗ Cang Minh biết thân phận bại lộ, lão tháo bỏ khăn vải đen che mặt và nhìn Trần Di Yên với vẻ chỉ muốn băm vằm, thanh đao trong tay rung bần bật nhưng chợt nhớ rằng Trần Di Yên luôn đi cùng Linh Cơ khiến lão hốt hoảng nhòm ngó trái phải bốn phương tám hướng. Trần Di Yên nhếch môi cười khẩy, nói "Hứ. Đừng lo, Linh Cơ tỷ không đến đây đâu." Nghe vậy làm Lỗ Cang Minh an tâm hẳn, lão hầm hầm nói "Vậy thì tiểu oa đầu ngươi đến để nộp mạng rồi. Nhưng trước đó lão phu sẽ cho đám thuộc hạ làm nhục thân xác của ngươi..." Trần Di Yên tỏ vẻ thách thức ngắt lời "Chỉ mình ta là quá đủ khiến lũ súc vật các ngươi lòi ruột phổi tim gan rồi! Chắc lão cẩu ngươi còn nhớ việc Linh Cơ tỷ đến phủ tể tướng chứ hả? Ta cũng làm được đấy." Việc ấy là ký ức kinh hoàng mà Lỗ Cang Minh suốt đời chẳng quên nổi, lão rùng mình đánh giá nữ nhân non nớt trước mặt liệu có bao nhiêu nguy hiểm khi dám đơn độc trong đêm giữa trùng điệp lực lượng thích khách.
Lỗ Ninh giờ mới có chút phản ứng, hơi tỉnh táo lại bởi nhận ra giọng nói của nhân vật mà khi cười thì hơn hẳn thần tiên khi ra tay thì cuồng bạo đẫm máu. Hắn từ từ ngước nhìn lên và hoảng hồn, đúng là cô nương quỷ thần đều sợ, cái chết thê thảm của hàng trăm thị vệ cùng nỗi nhục giao phối với chó ùa về bộ não, căm thù đương nhiên có nhưng cảm giác khiếp hãi mới là chủ yếu. Lỗ Ninh toàn thân bủn rủn nếu không nhờ hai tên thuộc hạ đang dìu thì đã nằm bò run rẩy rồi, mắt trợn to, mồm lắp bắp "Đừng... Đừng qua đây... Đừng qua đây..." Cùng lúc với tiếng ấy là âm thanh tong tỏng từ trong quần hắn chẩy ra ướt sũng, đúng là thằng bẩn thỉu.
Trần Di Yên khinh bỉ nhìn Lỗ Ninh một cái rồi quay qua nói với Lỗ Cang Minh với vẻ diễu cợt "Nhìn thấy ta là chó con Lỗ Ninh đã sợ tè ra quần rồi. Còn cha chó Lỗ Cang Minh, chỉ lát nữa thôi ngươi sẽ không dám ngẩng mặt nhìn ta nữa đâu!" Lỗ Cang Minh nóng bừng mặt vì giận và xấu hổ, lão quát thằng con một tiếng "Vô dụng!" rồi quát tháo ra lệnh "Bắt lấy ả cho ta!" Ba tên thuộc hạ muốn lấy lòng tể tướng từ đằng sau mau chóng phi thân ra múa may thanh đao đâm về phía Trần Di Yên.
Trần Di Yên chẳng hề để ba kẻ này trong mắt, với khinh công tuyệt thế lướt qua tránh dễ dàng. Ba tên kia đâm hụt hạ xuống đất, kỳ lạ là chúng đứng im tại chỗ tầm mười giây rồi cùng ngã ngửa bịch bịch bịch lăn lộn với sự đau đớn khó tả, kẻ nào cũng nhăn nhó nhắm tịt mắt hai tay bịt chặt mồm như để ngăn cản thứ gì đó. Lập tức có kết quả, tay chúng không thể giữ nổi nửa, mồm tên nào cũng "Ụa... Ụa..." nôn ra cả đống dòi sống lúc nhúc bò lổn nhổn, đâu phải một lần mà chúng nôn liền năm đợt như thế vẫn chưa thấy dừng cơn, số dòi đông đúc tận hàng vạn con quay lại tấn công đục khoét chính thân xác ba thằng kia. Toàn thân bị bu kín mít, chúng giẫy dụa trong vô vọng khi đám dòi đục thủng bụng thủng má thủng đùi, kẽ móng chân kẽ móng tay cũng chi chít. Số lượng dòi đông quá nên khi măm xác phát ra tiếng "Ò ò..." nghe rõ ràng rất ghê tai. Đây là thuốc Phá Thi Đan Sinh Dòi do đích thân Trần Di Yên bào chế, lấy trứng dòi non từ trong xác chết đang quá trình phân hủy pha chộn chung với những thành phần dược liệu kích thích sự sinh sôi cấp tốc cực nhanh, búng vào mồm đối thủ sẽ kết thúc trận đánh chóng vánh.
Rất mau lẹ đám dòi đã ăn xong gần hết phần thịt, đang cắn nuốt tổng tấn công vô nội tạng, ba tên chết ngắc từ lúc nào chả hay. Trần Di Yên ngoái nhìn thích thú rồi lấy trong ống tay áo ra một nắm mười hai viên, mỗi viên nhỏ bằng hột đậu đen, quay mặt lại dọa nạt "Nếu muốn ta sẽ cho các ngươi nếm thử. Sẽ được tắm sạch xương cốt, làm phúc cho bầy dòi nhâm nhi."
Lỗ Cang Minh, Lỗ Ninh và tất thẩy thuộc hạ hết hồn hết vía đều bất giác lui lại nửa bước, rụng rời tay chân. Cảnh tượng ba bộ hài cốt nằm co quắp rồi thì bao nhiêu vạn con dòi bu thành vòng tròn xung quanh Trần Di Yên thật kỳ dị, sự xếp hàng này chiếm đến tám bậc cầu thang, đương nhiên vẫn có khoảng trống nhỏ dưới chân thiên tài y thuật nhé.
Khoảng cách giữa Trần Di Yên lên tới chỗ bọn Lỗ Cang Minh là mười một bậc, cô ngán ngẩm thở dài nghĩ "Hừ. Dẹp nhanh đám này rồi còn về bên Linh Cơ tỷ thôi."
Rầm rập rầm rập... Chợt lúc đó vang lên những tiếng chạy hối hả đồng đều, nghe là biết sĩ số rất đông. Ngay tức khắc là sự xuất hiện của năm ngàn cấm vệ quân tinh nhuệ ùa tới bao vây chặt chẽ Đại Án Tự, một ngàn tiễn thủ từng lớp đứng ngồi đều dương cung tư thế sẵn sàng. Dương Tông Đế hiên ngang tiến vào, theo xát đằng sau là Tịch Ẩn đại sư và Trần Vân hoàng hậu. Ai cũng trố mắt nhìn lũ dòi, riêng Trần Vân còn có vẻ e dè với em gái, chưa biết nên nói gì.
Dương Tông Đế bình tĩnh lại, nói lớn "Lỗ Cang Minh. Ngươi đã biết trẫm bố trí thiên la địa vọng nơi hoàng cung mà vẫn còn dám tới, là ngươi kiêu ngạo hay ngu xuẩn?! Ngay khi sự nổi loạn bắt đầu ta đã nghi ngờ đây chỉ là kế điệu hổ ly sơn, đám thích khách cố tình gây ầm ĩ nhiều nơi nhưng lại vừa đánh vừa chạy không mục tiêu như đang kéo dài thời gian và làm lệch hướng chú ý quân cấm vệ. Giờ cá đã sa lưới, nếu không muốn họa sát thân thì mau buông vũ khí quy hàng đi."
Lỗ Cang Minh tức giận quát lại "Cẩu hoàng đế! Loại bất tài đần độn như ngươi không xứng với vương vị! Chỉ có lão phu mới đủ tài đức cai trị Thành Đô!..."
Trần Di Yên mỉm cười khinh miệt "Hứ." rồi cất số thuốc vào ống tay áo, kích động cho một câu "Buồn cười thật. Tể tướng ngài muốn cai trị Thành Đô bằng tài trí của con chó Lỗ Cang Minh hay sao? Hoàng thượng dưới kia mà bắt được ngài thì nhất định sẽ ngũ mã phanh thây, tội mưu phản thì chỉ có kẻ ngu như lợn mới bỏ qua thôi. Ta nghĩ tể. tướng thử quỳ xuống liếm giầy cho hoàng thượng biết đâu ngài ấy mủi lòng mà ban ân huệ cho Lỗ gia thoát tội chết."
Lời này khiến cả Dương Tông Đế lẫn Lỗ Cang Minh đều nóng mặt lắm. Trần Vân lo lắng vừa nhìn vua vừa nhìn muội muội, việc Trần Tiểu Thanh - Trần Di Yên công nhiên từ chối hai nam nhân chỉ định làm họ bị thương chẳng nhẹ và phá tan phòng nghỉ của hoàng hậu đã tạo ấn tượng tồi tệ với Dương Tông Đế nhưng vì nể mặt Trần Vân mà ghi nợ trong lòng.
Lỗ Cang Minh gầm lên "Các ngươi mau xông lên bắt lấy ả ta làm con tin!" Đám thuộc hạ tuy đối với Trần Di Yên có sự dè dặt nhưng sức ép từ lực lượng quân cấm vệ thì chúng đành chấp nhận liều mạng bắt cô còn hơn chống trọi hàng ngàn cung thủ, sau hiệu lệnh của tể tướng gần như toàn bộ kẻ áo đen đều đồng loạt kẻ phi thân kẻ chạy bậc thang hướng xuống chỗ vị nữ nhân đáng sợ kia.
Phe triều đình vẫn án binh bất động, Dương Tông Đế còn thầm mong đôi bên sẽ lưỡng bại câu thương để hưởng lợi. Riêng Trần Vân chưa hết lo lắng chỉ kịp hét lên "Di Yên. Mau quay lại."
Trần Di Yên bình thản nói "Bắt ta ư?" Rồi nhún nhẹ một cái thân hình đã phóng vút lên không cao hơn hết thẩy, bỏ lại bao lưu ảnh bên dưới. Chẳng khác chi đang đứng trên gió trời, tóc và y phục phất phới, Trần Di Yên đắc ý tự nói một mình "Xem thử Sóng Xanh Thủy Triều Độc của bản cô nương đây." Dứt lời, ngay vị trí bậc thang mà Trần Di Yên vừa đứng đột nhiên rạn nứt và mạch nước ngầm cực mạnh sâu xa trong lòng đất phun lên cao vút mang theo cả vạn con dòi bay chung. Nguồn thủy lực hùng hậu bay theo đường thẳng hóa thành quả cầu nước tròn vo vĩ đại bao bọc Trần Di Yên bên trong, cô đưa một tay lên vuốt mái tóc đen bóng mượt rồi phẩy nhẹ sang bên, bụi phấn mầu xanh dương từ bàn tay đẹp đẽ hòa vào dòng nước (Bụi phấn Trần Di Yên dấu ở tóc đấy °3°) nhanh chóng nhuộm khối thủy cầu biến thành mầu đại dương, cả vạn con dòi quằn quại rồi nổ tan xác, độc tố nhớp nháp dung hợp lại và giúp tăng mức chất độc long lanh phát ra ánh sáng tà mị kỳ bí như muốn trêu ngươi Mặt Trăng mờ nhạt đang bị mây đen lập lờ che phủ kín mít nơi khí quyển xa xăm.
Tất cả há hốc mồm ngước nhìn.
Trần Di Yên nhấc chân dậm khẽ, khối cầu vỡ tung, nước cuồng loạn lao xuống với khí thế mãnh liệt "ẦM...." Nghiền nát bốn mươi bẩy bậc thang đá cứng lẫn toàn bộ phạm vi Đại Án Tự rộng lớn, biết bao gian phòng xét xử cùng các buồng giam đều không thoát nổi bị hủy diệt, nền móng xụt lún xập đồng loạt, hơn ba trăm tên thuộc hạ và cha con Lỗ Cang Minh chìm nghỉm. dưới thủy triều. Mặt đất rung rinh diện rộng.
Sau khi sức công phá ấy kết thúc thì cũng là lúc nguồn sóng xanh tự động xoáy lại giống hình một con rồng nước bay vọt lên không trung rồi cắm đầu xuống chỗ Trần Di Yên từng đứng, vậy là Sóng Xanh Thủy Triều Độc đã trở về làm mạch nước ngầm như cũ trong lòng đất.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
110 chương
224 chương
12 chương
1108 chương