Hiệp Nữ Khuynh Thành
Chương 168
Đoàn người cứ thế phi hành thêm một đoạn đường dài nữa, dọc đường yên bình không có bất cứ yêu thú nào cản trở nhưng càng yên tĩnh thì đoàn người lại càng bất an hơn cả.
“Lam Tố, anh có cảm thấy có điều gì khác thường không?” Hoa Mãn Nguyệt lên tiếng hỏi.
“Sao? Anh cũng thấy vậy sao?”
“Tôi cứ thấy vùng này có cái gì đó không bình thường, chúng ta phi hành lâu như vậy mà một bóng yêu thú cũng không thấy đâu cả?”
“Nói gì tới yêu thú, cả một hơi thở còn không thấy nữa là.”
“Đúng, anh nói đúng! Hơi thở, tôi căng thẳng quá nên không nghĩ tới!”
“Lam Tố, anh nói xem tình huống này có thể là thế nào?”
Lam Tố cau mày, nhún vai nói: “Tôi cũng không biết nữa, trước mắt chúng ta đi được đến đâu thì hay đến đấy, mong sao chúng ta sẽ gặp may, tốt nhất là đừng xảy ra bất cứ chuyện gì!”
Tâm trạng Hồng Loan lúc này cũng không khá hơn là mấy, nó tiu nghỉu đi phía sau mọi người, nó vẫn không thể gạt chuyện của n Ly sang một bên được.
“Hồng Loan, nhớ đi sát mọi người!” Lưu Hương Nguyệt Nhi nhắc nhở Hồng Loan, cô biết tình cảm của nó với n Ly rất tốt, nhất thời không thể chấp nhận được chuyện n Ly đã chết nên vẫn luôn canh chừng nó.
“Hồng... Hồng Loan...” Lưu Hương Nguyệt Nhi há hốc mồm nhìn Hồng Loan phía sau.
“Lưu Hương, em làm sao thế?” Hoa Mãn Nguyệt thấy thái độ Lưu Hương Nguyệt Nhi có chút khác lạ vội quay lại hỏi.
“Hồng... Hồng Loan...” Hoa Mãn Nguyệt kinh hãi kêu lên, sắc mặt không khá hơn Lưu Hương Nguyệt Nhi là mấy.
“Chuyện...chuyện gì thế này?”
Ba người nhìn hình ảnh Hồng Loan chập chờn trước mặt, lúc thì ở hình người, lúc quay trở lại bản thể mà không khỏi kinh hãi. Bộ lông vũ óng ánh lúc này lại xám xịt, không hề có chút sức sống nhưng gương mặt lại hồng hào một cách kỳ lạ, đôi mắt cũng dần chuyển sang màu đỏ lửa.
Lam Tố đưa tay định chặn Hồng Loan lại nhưng là anh vừa tới gần, Hồng Loan giống như nổi điên, dùng sức đẩy mạnh tay anh lại, đôi mắt đỏ lửa hung dữ nhìn anh. Lam Tố thấy vậy vội táng một quyền nhẹ vào sau gáy Hồng Loan khiến nó ngất xỉu ngay lập tức.
“Có vẻ như nó trúng độc rồi.”
“Trúng độc? Tại sao tất cả chúng ta đều khỏe mạnh bình thường mà nó lại trúng độc được?”
“Có lẽ chúng ta phải chờ nó tỉnh lại mới biết được.”
Hoa Mãn Nguyệt nhìn Hồng Loan mà không khỏi cau mày, xem ra chuyến đi này thật sự lành ít dữ nhiều, Chu Tước còn chưa thấy đâu đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện,
“Lam Tố, chúng ta nên làm thế nào đây?” Hoa Mãn Nguyệt nhìn Hồng Loan mà không tài nào đoán được nó bị trúng độc gì.
Khuynh Thành nằm trong xuyến không gian của Lam Tố cũng vừa mới tỉnh dậy, cô nghe mọi người nói Hồng Loan trúng độc thì vội hỏi ngay: “Lam Tố, xảy ra chuyện gì vậy?”
Lam Tố biết chuyện này không thể giấu được Khuynh Thành nên nói luôn: “Hồng Loan bị trúng độc rồi!”
“Mau cho em ra ngoài!” Khuynh Thành đương nhiên biết bọn họ đang ở trong rừng Bách Độc, bị trúng độc cũng không phải chuyện lạ lùng gì, có điều chuyện quan trọng bây giờ là bọn họ phải tìm ra cách giải độc.
Lam Tố vận ý niệm, Khuynh Thành trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt mọi người.
“Để em xem nào!” Khuynh Thành nói rồi lật mí mắt Hồng Loan, bắt mạch cho nó, đôi lông mày thanh tú càng lúc càng nhíu chặt lại.
“Nó không phải trúng độc!”
“Không phải trúng độc sao?” cả Lam Tố, Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi kinh ngạc nhìn Khuynh Thành.
“Đúng thế, không có bất cứ dấu hiệu gì cho thấy nó trúng độc cả, có vẻ như có thứ gì đó đang cố gắng làm nhiễu loạn tâm trí nó, đại loại cũng giống như là ma ám vậy.
Ba người Lam Tố, Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi nhìn nhau, không cần nói cũng biết là cái chết của n Ly khiến Hồng Loan bị sốc rồi, chắc chắn có thứ gì đó nhân lúc Hồng Loan mất cảnh giác mà xâm nhập vào cơ thể nó rồi.
Một đám khói đen bất chợt bay ra từ người Hồng Loan, từ từ hình thành một bộ xương khổng lồ. Nó hả họng cười lớn: “Cô gái! Không ngờ cô cũng có chút bản lĩnh, có thể nhận ra được là ta đang khống chết tâm trí nó, không tồi chút nào!”
Nhìn đám khói đen trước mặt, Khuynh Thành lờ mờ nhớ đến những cuốn tiểu thuyết mình đã đọc trước đây.
“Tâm ma! Ngươi là Tâm ma?”
Đám khói đen nghe Khuynh Thành nói vậy càng cười lớn hơn nữa.
“Khá lắm, cô gái! Ta chính là Tâm ma!”
Thật ra thì Khuynh Thành cũng chỉ là buột miệng nói bừa, không ngờ lại đoán đúng thân phận của đám khói đen trước mặt. Nếu nói về tâm ma thì nó chính là thứ kỳ dị nhất trên đời này, chỉ cần lý trí không vững thì bất cứ ai cũng có thể bị nó khống chế.
“Tâm ma! Bọn ta chỉ đi qua vùng này, hoàn toàn không hề có ý định mạo phạm ngươi, mong ngươi hãy rộng lượng bỏ qua cho!”
Lam Tố nhìn đám khói đen trước mặt, trước đây anh chỉ nghe cha anh nói đến, không ngờ có ngày lại gặp được Tâm ma thật sự, chả trách chung quanh đây không hề có một yêu thú nào sinh sống, ai lại dám chạy vào địa phận của Tâm ma tìm chết chứ.
“Các ngươi đã đến đây rồi, nếu ta cứ thế để cho các ngươi đi thì thật mất hứng quá!”
“Ngươi...” Khuynh Thành nắm chặt tay định bước lên tranh luận với nó nhưng lại bị Lam Tố cản lại. Ai có thể không hiểu Tâm ma chứ anh thì hiểu rất rõ, Tâm ma cũng như anh trước kia vậy, chỉ là một ý niệm, không ai có thể đánh bại được một ý niệm cả, không cẩn trọng còn bị nó khống chế ngược trở lại nữa.
Lam Tố bình thản nhìn Tâm ma hỏi: “Vậy ngươi định thế nào?”
“Rất đơn giản, chúng ta cá cược, chỉ cần các ngươi thắng thì các ngươi có thể rời khỏi đây, còn nếu các ngươi thua...”
“Thì sao?”
“Thì các ngươi phải để hai cô gái này lại làm vợ của ta!”
Diệp Khuynh Thành cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi vừa nghe vậy đã nổi cơn điên. Tâm ma gì chứ, rõ ràng là một con yêu râu xanh!
“Ngươi cứ ở đó mà mơ mộng hão huyền đi!” Lưu Hương Nguyệt Nhi khó chịu gắt lên.
Tâm ma không hề tức giận, lớn tiếng cười nói: “Mỹ nhân xinh xắn đừng tức giận, khi người nàng yêu phải đối mặt với sinh tử, anh ta dứt khoát sẽ quyết định từ bỏ nàng để được sống, lúc đó nàng sẽ thấy ta là người rất tốt!”
Đôi mắt nó sáng như chim ưng nhìn chằm chằm vào Lam Tố cùng Hoa Mãn Nguyệt: “Có dám cá không?”
Lam Tố với Hoa Mãn Nguyệt đương nhiên hiểu dù bọn họ có muốn hay không thì cũng phải chấp nhận cá cược, đành phải liều vậy. Thà cứ lựa chọn cá cược còn hơn là bị nó đe dọa.
“Cá cược như thế nào?”
Tâm ma không ngờ hai người lại đồng ý nhanh đến vậy, gã khẽ cau mày nói: “Dễ thôi, các ngươi chỉ cần khống chế được Tâm ma, thoát ra khỏi trận pháp của ta thì coi như các ngươi thắng!”
Lam Tố đưa mắt nhìn Hoa Mãn Nguyệt, Tâm ma mạnh thế nào thì khỏi phải nói, trận pháp thì hai người bọn họ thật sự cũng không rành lắm. Nhưng bây giờ có muốn rút lui cũng không thể nào được nữa rồi!
“Được!”
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
20 chương
41 chương
81 chương
25 chương
38 chương