“Vương gia... n Ly được vương gia quan tâm đã là hạnh phúc rồi!” n Ly chưa bao giờ nghĩ tới thời khắc cuối cùng của đời mình lại được người mình thầm thương ôm trong lòng, cô cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày vương gia cao cao tại thương mang nước đến cho mình, quan tâm đến mình như hôm nay. Chết trong lòng người mình yêu thật sự là hạnh phúc quá lớn đối với cô. “n Ly, rốt cuộc là có chuyện gì hả?” n Ly mỉm cười không nói, thực ra thì ám khí của dơi đại ca có tẩm kịch độc, khi cô bắt mạch cho Khuynh Thành thì chất độc đã lan rất rộng, n Ly mặc dù đã cố hết sức nhưng cũng không thể nào đẩy được chất độc ra ngoài nên đành phải chuyển chất độc trong người Khuynh Thành sang chính bản thân mình. Cô biết Khuynh Thành rất quan trọng với vương gia, bản thân cô cũng rất khâm phục những hi sinh của Khuynh Thành để có thể ở cạnh vương gia nên cô không thể nào đứng yên nhìn Khuynh Thành chết được. Cô cứu Khuynh Thành một mạng thì coi như mạng sống của cô cũng gắn liền với mạng sống Khuynh Thành rồi, có thể được vương gia nhớ tới suốt cuộc đời này, có gì đáng hối tiếc chứ. “Vương... vương gia...” “n Ly, đừng nói nhiều tốn sức, hãy ở đây nghỉ ngơi cho tốt!” “Vương gia, n Ly biết rõ bản thân mình hơn ai hết, n Ly thật sự không còn nhiều thời gian nữa rồi! Vương gia...” n Ly đưa mắt nhìn sang Hồng Loan, Hồng Loan lập tức bước lên nắm tay cô nói: “n Ly, cô đừng bỏ đi, rôi sẽ nuôi cô một trăm năm tới được không?” “Hồng Loan, ngươi vẫn còn nhớ kia à? Ta cứ tưởng ngươi quên rồi chứ. Hồng Loan, khi ta không còn nữa, ngươi nhất định phải bảo vệ vương gia, biết không?” “Không biết, muốn bảo vệ thì cô đi mà bảo vệ!” Hồng Loan ngoảnh mặt qua một bên nói, nó rất sợ nhìn n Ly lúc này, nếu còn nhìn nữa thì nó sẽ nhịn được khóc mất, nó đường đường là một đấng nam nhi mà... n Ly là người bạn đầu tiên và cũng là duy nhất của nó trên thần giới, hai người bọn họ đã xông pha bao nhiêu triệu năm rồi. “Hồng Loan, ngươi có vẻ ngoài rất xinh xắn, đáng yêu nhưng là ngươi đã già lắm rồi, ta xin ngươi đừng có giả bộ măng tơ nữa. Ta sắp đi rồi, lẽ nào ngươi nỡ lòng để ta đi không yên lòng?” Hồng Loan đương nhiên không muốn n Ly lo lắng nhưng sự thật là nó không nỡ rời xa cô. “n Ly...” “Hồng Loan, ngươi nhất định phải bảo vệ tốt cho vương gia cùng Khuynh Thành, khi Khuynh Thành tỉnh lại, nhất định không được để cho cô ấy biết chuyện này!” n Ly rất hiểu cá tính của Khuynh Thành, nếu như cô biết n Ly đã dùng sinh mạng của chính mình để đổi lấy cuộc sống cho cô, nhất định cô sẽ rất khó chịu cùng đau buồn. “Ngươi nhớ chưa? Tuyệt đối không được nói!” “n Ly...” Hồng Loan nghẹn ngào. Lam Tố trầm mặc ôm n Ly trong lòng, tình cảm của cô đối với anh, anh đương nhiên nhận ra. Khuynh Thành cùng anh có được ngày hôm nay, n Ly cũng đã giúp đỡ rất nhiều. Một cô gái xinh đẹp, tài giỏi vì hạnh phúc của anh mà không tiếc hi sinh cả mạng sống của mình cứu lấy người anh yêu, điều này khiến anh thật sự rất cảm động cùng khó xử. “Vương gia, nếu ngài thương n Ly thì hãy hết lòng yêu thương Khuynh Thành! Khuynh Thành chính là mạng sống của n Ly!” n Ly nói rồi nở nụ cười hạnh phúc nhìn Lam Tố, thân hình cô cũng bắt đầu tan rã rồi dần dần tan biến trong không gian. “n Ly! Cô không thể chết được, không thể được... tôi đã hứa sẽ nuôi cô một trăm năm nữa mà, cô không phải còn muốn tôi đi hái thảo dược cho cô sao? Cô không phải vẫn mong muốn có thể mở được một tiệm thuốc sao? n Ly... còn rất nhiều việc phải làm mà, sao cô lại đi chứ?” Hồng Loan nghẹn ngào gào lên. Lưu Hương Nguyệt Nhi thấy vậy tiến tới đỡ Hồng Loan đứng lên, an ủi nó: “Hồng Loan, đừng buồn! Với n Ly, có lẽ đây chính là điều tốt nhất rồi!” Hồng Loan nghe vậy liền dùng sức đẩy Lưu Hương Nguyệt Nhi ra, gào lên: “Cô nói vớ vẩn cái gì thế?” “Hồng Loan, ngươi chẳng phải vẫn luôn hỏi Hoa Mãn Nguyệt tình yêu là gì đó thôi, ngươi còn hỏi nó có vị gì, ăn có ngon không, đúng không? n Ly vẫn luôn yêu thầm Lam Tố, còn Lam Tố chỉ yêu thương một mình Diệp Khuynh Thành, ngươi nói xem n Ly có thể cảm thấy dễ chịu không? Ngày trước là Lạc Nhi, bây giờ là Khuynh Thành, ngươi nói n Ly có thể không đau khổ sao? Cho nên, với n Ly mà nói thì giải thoát cũng là một thứ hạnh phúc, ngươi hiểu chứ?” Hồng Loan không hiểu, nó chỉ biết là từ giờ nó sẽ không còn gặp lại người bạn thân thiết của nó nữa, n Ly đã vĩnh viễn đi xa rồi! “Để cho nó yên tĩnh một lát đi!” Hoa Mãn Nguyệt bước lại ôm lấy Lưu Hương Nguyệt Nhi nói. Vùng sơn cốc phút chốc trở nên trầm lặng đến lạ thường. Khuynh Thành sau giấc ngủ dài cũng từ từ tỉnh dậy. Lam Tố thấy cô tỉnh thì khẽ mỉm cười hỏi: “Khuynh Thành, tỉnh rồi sao?” “Em... em vì sao lại ngất đi?” Khuynh Thành có chút hoang mang hỏi. “Em bị thương cho nên người rất yếu!” “Lam Tố, anh có sao không?” “Em nhìn đi, không phải vẫn hoàn hảo đứng trước mặt em đó sao? Em vừa tỉnh lại, người còn yếu lắm, em vào xuyến không gian nghỉ ngơi thếm nhé? Chúng ta phải tiếp tục hành trình rồi!” Lam Tố dịu dàng nói, từ đầu đến cuối tuyệt không hề nhắc tới n Ly nhưng anh biết mình cũng không thể giấu được lâu. Khuynh Thành vẫn còn đang suy nhược, tốt nhất là không nên nói cho cô hay thì hơn! Mọi người thấy Khuynh Thành vào trong xuyến không gian mà không chút nghi ngờ đều thở phào nhẹ nhõm, mong sao sự hi sinh của n Ly không phải là vô ích, mong sao sau này Khuynh Thành biết được chuyện này cũng không quá đau buồn. Trong rừng Bách Độc, đoàn người Lam Tố không ngừng tìm kiếm tung tích thần thú Chu Tước. Còn ở cung Thiên Khuyết, thiên tôn đang dốc sức tu luyện giai đoạn cuối của thuật ngự tâm! Ông ta nhìn Lam Tố, lạnh lùng cười thành tiếng: “Lam Ngạn! Thằng con trai yêu quí của ngươi đi đâu rồi? Vì sao đến tận bây giờ nó vẫn không tới tìm ngươi?” Lam Ngạn nghe vậy, khẽ hít một hơi sâu nói: “Tôi không mong nó đến tìm tôi!” “Ha ha ha... ngươi cho rằng nó không tới thì không phải chết sao? Ngươi nghe cho rõ đây, chờ ta luyện xong thuật ngư tâm rồi thì thế giới này chẳng còn ai có thể là đối thủ của ta được nữa! Ta sẽ là vị thần tối cao trên thần giới này, không ai có thể thay thế được vị trí của ta, không ai cả!” Lam Ngạn cuối cùng cũng hiểu được vì sao thiên tôn lại không ngừng làm khó dễ Lam Tố, hóa ra là vị thiên tôn tối cao vô thượng này sợ hãi Lam Tố con trai ông, nhưng vì sao ông ta lại sợ hãi đến vậy? Lam Tố về căn bản không thể nào là mối nguy hại đối với ông ta được. “Thiên tôn! Lam Tố căn bản không phải là đối thủ của ngài, nhà họ Lam chúng tôi trước nay vẫn luôn an phận, không hề có ý định tranh giành địa vị gì cả, Lam Tố sẽ không làm chuyện gì tổn hại đến vị trí của ngài đâu! Thiên tôn vì sao phải làm khó chúng tôi như vậy?” “Hừ! Lam Ngạn, nhà ngươi đừng giả vờ ngớ ngẩn nữa. Ngươi đừng tưởng ta không biết gì, đừng quên ta mới là thiên tôn tối cao vô thượng, bọn nhà Nam Cung câu kết với nhà Tây Môn chèn ép nhà Đông Phương các ngươi, truy sát đến độ ngươi phải mai danh ẩn tích làm lại từ đầu. Các ngươi tưởng rằng ta không biết các ngươi có ý định làm phản sao? Ta không manh động chẳng qua là muốn xác định xem ba gia tộc các ngươi, kẻ nào mới là người thật sự muốn làm phản!” Lam Ngạn nghe vậy không khỏi cười nhạt, hóa ra chuyện gì ông ta cũng biết, ông ta bỏ mặc nhà Đông Phương không lo chỉ là muốn xác nhận mấy chuyện đó sao? “Thiên tôn, ngài là thiên tôn cao quí, là vị thần tối cao ở thần giới, sao ngài có thể nhẫn tâm đối với con dân của mình như vậy? Sao ngài có thể đối với bề tôi trung thành của mình như vậy chứ?” Thiên tôn lạnh lùng cười, đưa tay kéo Lam Ngạn lại gần nói: “Trung thành? Ngươi mà cũng dám nói hai từ này với ta sao?” Lam Ngạn khó hiểu, vì sao ông lại không trung thành chứ? Ông trước nay chưa từng nghĩ đến chuyện làm phản hay tranh giành quyền lợi, vì sao lại nói ông không trung thành? “Thiên tôn, Lam Ngạn chưa hiểu ý ngài!” “Hừ! Ngươi đừng vờ vịt nữa! Ngươi hãy sống mà xem ta giết chết đứa con trai yêu quí của ngươi như thế nào!” Lam Ngạn càng mờ mịt, cho dù ông thật sự không trung thành như lời thiên tôn nói thì chuyện này có liên quan gì tới con trai ông chứ? “Thiên tôn, tôi vẫn không hiểu nổi ý người!” Thiên tôn nở nụ cười cao thâm khó lường, tàn ảnh nháng lên đã biến mất khỏi đại điện, chỉ còn lại Lam Ngạn vẫn bị nhốt trong một cái vò. Lam Ngạn ở trong vò không ngừng suy nghĩ về những điều thiên tôn nói, đây chắc chắn là một âm mưu, là kẻ nào muốn hãm hại cha con ông? Mong sao Lam Tố sẽ bình an vô sự! Lam Ngạn lúc này vẫn chưa hề biết Lam Tố đã tiến sâu vào trong rừng Bách Độc.