Hiệp Nữ Khuynh Thành
Chương 169
Lam Tố cùng Hoa Mãn Nguyệt vừa chấp nhận điều kiện cá cược, cảnh tượng trước mắt hai người lập tức biến đổi. Hai người không ngừng tự nhắc nhở bản thân mình đang ở trong sự khống chế của Tâm ma, tuyệt đối không thể để bị mê hoặc bởi cảnh tượng trước mặt.
Lúc mới bắt đầu vào trận thì còn khá ổn, cả hai tỉnh táo quan sát xung quanh. Nhưng là chỉ vừa đi vào được một lát thì suy nghĩ của hai người bắt đầu mờ nhạt dần, dần dần mất đi kiểm soát.
Cảnh tượng trước mắt không ngừng biến đổi. Lam Tố cùng Hoa Mãn Nguyệt đều nhìn thấy cha mình.
“Tố nhi... Tố nhi...” Lam Ngạn lên tiếng gọi anh.
“Phụ hoàng, sao phụ hoàng lại ở đây?”
Lam Ngạn bất chợt phi hành rời đi, Lam Tố thấy vậy lập tức đuổi theo.
Trên đỉnh Tử Cấm, Lam Tố nhíu mày, bước chân ngày càng gấp gáp hơn.
“Phụ hoàng, chờ con đã...”
Cảnh tượng trước mặt đột nhiên biến đổi, bóng Lam Ngạn đột ngột biến thành hai, ông đang đứng giữa biển lửa giãy giụa.
“Tố nhi... cứu ta... cứu ta với...”
“Phụ hoàng, phụ hoàng!!!”
“Tố nhi, mau chạy đi! Đừng lại đây, mau chạy đi!”
“Phụ hoàng! Con không thể bỏ mặc phụ hoàng được!”
“Đây là âm mưu của Diệp Khuynh Thành! Tố nhi, là nó bắt ta, muốn dùng ta để uy hiếp con. Tố nhi! Con tuyệt đối không thể mắc lừa nó!”
Khuynh Thành? Lam Tố sững người? Sao có thể là Khuynh Thành được chứ?
“Phụ hoàng, chắc là người hiểu lầm rồi...” Lam Tố còn chưa dứt lời thì Khuynh Thành đã đứng ngay sau lưng anh, Tử thanh bảo kiếm lạnh lùng đâm thẳng vào tim anh.
Khóe miệng Khuynh Thành nhếch lên thành nụ cười quỉ dị, nhìn anh nói: “Lam Tố! Ngươi có nằm mơ cũng không ngờ kẻ giết ngươi lại là ta đúng không?”
Ánh mắt Lam Tố nhìn Khuynh Thành đầy nghi hoặc nhưng nhìn lại Tử thanh bảo kiếm nơi tim mình, anh không thể không thừa nhận đây chính là Khuynh Thành của anh!
“Khuynh Thành! Tại sao???” Lam Tố tuyệt vọng nhìn cô.
“Vì ta hận ngươi?”
“Hận ta?”
“Đúng thế! Ta hận ngươi! Ta yêu ngươi đến thế, đã vì ngươi mà hi sinh quá nhiều nhưng ta thật không ngờ ngươi lại là một tên lừa đảo. Ngươi vốn không hề yêu ta nhưng lại luôn nói là yêu ta. Lam Tố! Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi chỉ coi ta là vật thế thân của cô gái kia. Ta không chịu nổi nữa, ta không thể chấp nhận được cho nên ta phải giết ngươi, để người vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời ta!”
Khuynh Thành đâm sâu Tử thanh bảo kiếm vào người Lam Tố, vận sức xoay mũi kiếm một vòng rồi lại nhếch mép cười tàn nhẫn: “Thế nào? Sợ chết sao? Ngày trước ngươi nên chết theo cô gái kia mới phải. Ngươi không cảm thấy mình sống thật sự là một gánh nặng sao? Nếu ngươi sớm chết đi thì ta đây phải đau khổ như vậy?”
Vẻ mặt hung ác của Khuynh Thành chập chờn trước mắt Lam Tố.
“Khuynh Thành... đừng... Khuynh Thành, không phải như vậy. Anh yêu em, Khuynh Thành! Khuynh Thành...”
“Lam Tố, chấm dứt cái trò giả dối ấy của ngươi đi! Ngươi cho rằng sau tất cả mọi chuyện ta còn có thể tin lời ngươi nói ư? Bây giờ ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ!” Khuynh Thành nói rồi rút Tử thanh bảo kiếm ra, bước đến trước mặt Lam Ngạn.
“Ta sẽ cho ngươi chứng kiến người thân yêu nhất của ngươi chết đau đớn trước mặt ngươi. Ta muốn đáp trả lại gấp trăm ngàn lần nỗi đau ngươi gây ra cho ta!”
“Không! Khuynh Thành... đừng!!!”
Toàn thân Lam Tố đầy mồ hôi, giày giụa không ngừng gọi tên Khuynh Thành.
“Lam Tố! Lam Tố! Anh hãy tỉnh táo lại, tất cả những gì anh nhìn thấy đều là ảo giác thôi, không phải thật. Lam Tố! Mau tỉnh lại, tỉnh lại đi. Đừng bị mê hoặc bởi những huyễn tượng đó, đó là âm mưu của Tâm ma.”
Tuy Khuynh Thành và Lam Tố gần như có thể chạm tay vào nhau nhưng dù cô có gọi thế nào Lam Tố cũng không thể nghe thấy được gì cả.
“Lam Tố! Anh tỉnh táo lại đi. Anh làm được mà, em tin anh sẽ làm được mà!” Khuynh Thành hoàn toàn cuống lên, cô lo lắng đến nỗi bản thân mình đã xông vào huyễn trận của Tâm ma rồi mà cũng không biết.
“Lam Tố!”
Lam Tố đau khổ trừng mắt nhìn Diệp Khuynh Thành trước mặt.
“Khuynh Thành! Tại sao em lại có thể đối xử với anh như thế? Anh tự thấy mình xưa nay chưa từng làm điều gì có lỗi với em, tuy anh có làm em tổn thương nhưng anh vốn không hề muốn thế mà... Tại sao em cứ dồn ép anh phải ra tay? Phụ hoàng... phụ hoàng là người thân duy nhất trên đời này của anh. Khuynh Thành... anh thật sự không muốn em bị tổn thương...”
“Lam Tố... anh tỉnh lại đi!” Khuynh Thành lo lắng gào khản cả tiếng nhưng những lời nói của cô, lọt vào tai Lam Tố lại hoàn toàn khác hẳn.
“Hừ! Ngươi không muốn làm ta tổn thương sao? Nhưng là ngươi đã làm rồi! Ngươi nói không muốn ta bị tổn thương, nhưng hiện tại ngươi đang làm gì kia? Không phải vẫn là đang thương tổn tới ta đó hay sao? Lam Tố! Ngươi luôn nói ngươi yêu ta, ngươi yêu ta như thế sao? Yên tâm, chờ ta giết chết cha ngươi, ta sẽ giúp người xuống địa ngục mà đoàn viên với ông ta. Ta sẽ không để ông ta chờ lâu đâu!”
“Khuynh Thành! Đừng làm vậy, anh cầu xin em đừng như vậy. Khuynh Thành...”
Lam Tố đau khổ dằn vặt, anh thực lòng không muốn ra tay với Khuynh Thành, anh yêu cô như vậy đâu nỡ làm thương tổn tới cô? Nhưng tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Tại sao cô ấy lại muốn hại cha anh? Tại sao chứ?
“Khuynh Thành! Không cần biết em hận anh như thế nào, anh muốn em biết một điều này, anh yêu em, anh thật sự rất yêu em! Dù em có giết chết anh, anh nhất định sẽ không một lời oán trách. Anh chỉ cầu xin em, xin em đừng giết cha của anh.”
Nếu cô muốn, anh chết cũng có thể nhưng phụ hoàng của anh, anh tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm hại tới ông.
“Khuynh Thành! Em định như thế thật sao?”
Lam Tố đau khổ nhìn Khuynh Thành, anh không muốn, anh không muốn tất cả kết thúc như vậy.
Khuynh Thành đầy lo lắng đứng trước mặt Lam Tố.
“Lam Tố! Anh nói gì thế? Anh mau tỉnh táo lại đi!”
Khuynh Thành cuống lên, gọi tên anh không ngừng nhưng Lam Tố lại luôn nhìn cô bằng ánh mắt đầy đau khổ cùng dằn vặt. Anh nghe thấy cô đang nói những lời cạn tình.
“Anh thôi đi, Lam Tố! Anh tưởng rằng sau tất cả tôi còn có thể tin lời anh hay sao? Tôi nhất định sẽ giết cha anh.”
Khuynh Thành định ngăn Lam Tố lại, cố sức đưa tay ra nắm lấy tay anh.
“Khuynh Thành! Em thật sự muốn ép anh phải ra tay sao?”
Tay Lam Tố nắm chặt thành quyền, vẻ đau khổ hiện rõ trên gương mặt tuấn tú. Người ấy là cha anh, là người thân duy nhất của anh, anh không thể để Khuynh Thành làm hại ông được.
“Khuynh Thành! Xin lỗi em! Dù em có hận anh thêm nữa thì anh cũng không thể để em làm hại tới cha anh được!” Lam Tố nói rồi lao vào tấn công Khuynh Thành, anh đã tính toán kỹ rồi, cứu được cha rồi anh sẽ lấy cái chết đền tội với Khuynh Thành để dẹp tan cơn giận của cô. Trường kiếm trong tay nâng lên, đâm mạnh vào Khuynh Thành.
Huyễn trận vốn là thứ hư ảo, Lam Tố lại tập trung nội lực tấn công cho nên trường kiếm nhanh chóng đâm xuyên qua người Diệp Khuynh Thành!
“Lam Tố...” Khuynh Thành kinh hãi nhìn anh, cô không thể tin nổi là Lam Tố của cô lại cầm kiếm đâm cô như vậy. Khuynh Thành quên cả đau đớn, nước mắt đầm đìa nhìn gương mặt méo mó vì đau khổ của Lam Tố. Anh đang hận cô sao? Anh giết cô vì hận cô sao? Là vì Lạc Nhi sao? Anh giết cô trả thù cho Lạc Nhi của anh sao? Khuynh Thành cười cay đắng, thì ra...tất cả chỉ là giả dối!
Tâm ma, cô có nên cảm ơn nó đã cho cô nhìn thấy sự thật này không?
“Lam Tố! Có phải chỉ cần em chết đi, anh sẽ không còn hận em nữa?”
Khuynh Thành nhìn mũi kiếm đâm xuyên qua người mình mà chỉ thấy lòng đau không sao chịu được, cô sắp chết thật rồi.
Khi máu của Khuynh Thành thấm qua vạt áo, nhỏ xuống đất, huyễn tượng trước mặt phút chốc tan biến. Lam Tố nhìn Khuynh Thành đang đứng trước mặt mình, kinh hãi đến đờ đẫn, không nói nên lời.
“Khuynh... Khuynh Thành...”
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
20 chương
41 chương
81 chương
25 chương
38 chương