Bốn phía xung quanh yên tĩnh rất khác thường. Rừng rậm, lẽ ra không thể yên tĩnh như thế này mới đúng. Không một tiếng chim hót. Có lẽ có thứ gì đó hung hãn đang ở gần đây. Mà tay mình lại không có tiên khí, thì dù mình vốn xuất thân từ đội quân đặc biệt tinh nhuệ, dù hiện nay mình có thể tự chế tạo ra thuốc nổ, thì e cũng chẳng có tác dụng gì để đối phó với bọn yêu thú. Chúng đâu phải bọn dã thú bình thường. Chút xíu thuốc nổ chẳng thể làm nên trò trống gì. Lúc này Khuynh Thành cảm thấy hối hận vì đã đưa Tử Thanh bảo kiếm cho n Ly. Nếu sớm biết thế này thì chờ khi ra khỏi Thực Nhân Cốc mới đưa cho cô ta thì hơn. Huyết Sâm. Đúng, mình phải đi tìm Huyết Sâm. Ý tưởng đã được khẳng định. Khuynh Thành vừa thận trọng bước đi vừa thu thập các thứ làm vũ khí để lát nữa tác chiến nếu cần. Có được việc hay không thì cũng cứ phải thử xem sao. Có điều, Khuynh Thành không thể ngờ rằng Thực Nhân Cốc lại rộng đến thế này. Hồi trước nếu không được Huyết Sâm giúp đỡ, có lẽ cô đã bỏ mạng ở đây rồi. Nhìn từ bên ngoài, Thực Nhân Cốc không rộng lớn gì. Nhưng nó không phải thứ thuộc về nhân gian. Diện tích của nó cũng không giống như người phàm trần tưởng tượng. Lâu nay Khuynh Thành đã có thể ngự kiếm phi hành, cô cần nhanh chóng tìm ra Huyết Sâm; Khuynh Thành bèn mở nhẫn không gian lấy ra một thanh kiếm sắt để đặt chân lên. Lúc tìm thanh kiếm sắt, Khuynh Thành lại nhớ ra rằng nhẫn không gian này cũng là do Lam Tố tặng cô. Nhìn nó, cô lại nhớ đến anh. Cô chưa từng xem tỉ mỉ trong nhẫn không gian đựng những thứ gì. Ngoại trừ vài thứ mà cô hay dùng, liệu còn có gì khác không? Lúc này cô không thể không kiểm tra. Bỗng nghe có tiếng trẻ sơ sinh oe oe khóc rền rĩ trong rừng rậm. Khuynh Thành không thể không cảnh giác cao độ. Mọi tế bào trong người cô đều vận động nhanh, bước vào trạng thái sẵn sàng tác chiến. “Nó là người tu chân. Có vẻ như nó cũng đã có một số tu vi rồi, nếu ăn thịt nó, công lực của ta nhất định sẽ được nâng cao.” Một phụ nữ kiều diễm từ trong đám cây rậm rạp đi ra. “Cô gái ơi, một mình đi trong rừng sâu cô không sợ à?” Khuynh Thành quan sát người ấy từ đầu đến chân, cảm thấy có vẻ không ổn. Nhưng không ổn ở điểm nào thì thật khó nói. Giữa núi cao rừng sâu bỗng ló ra một cô gái, ta nên cẩn thận vẫn hơn. “Thì chị cũng đang một mình đi ở đây kia mà?” “Gia đình tôi sống ở đây từ xưa, cha tôi đã dạy cho tôi cách thức phòng thân, tôi đương nhiên chẳng sợ gì yêu thú. Vừa rồi nghe tiếng Hóa Xà kêu nên tôi mới chạy lại đây. Không ngờ lại gặp cô. Thảo nào Hóa Xà hào hứng đến thế, thì ra nó ngửi thấy mùi thịt người.” Hóa Xà? Hồi xưa ở Cô nhi viện, Khuynh Thành đã đọc khá nhiều sách cổ, nếu cô nhớ không nhầm thì trong cuốn Sơn Hải Kinh[3] có chép về loài yêu thú này. [3] Cuốn sách ghi chép các truyền thuyết, thần thoại về con người, địa lý, động thực vật... tác giả và thời đại sáng tác chưa được xác định. Nó là quái vật mặt người thân sói, lưng mọc hai cánh, di chuyển như kiểu rắn co người trườn đi. Tiếng kêu của nó giống tiếng trẻ sơ sinh khóc, lại giống tiếng phụ nữ đang tru tréo mắng nhiếc. Hóa Xà rất ít khi há miệng kêu, nhưng hễ nó kêu thì sẽ có lũ lớn tràn về. Nhưng không rõ Hóa Xà ở đây hình dạng ra sao. Tâm trạng Khuynh Thành vừa căng thẳng vừa có ý chờ đợi. “Cũng không còn sớm nữa đâu, chi bằng cô tạm vào nhà tôi ở một đêm, sáng mai hãy đi. Mình cô đi trong rừng cũng không an toàn, nhất là cô lại đang bị Hóa Xà để ý.” Khuynh Thành ngẩng lên nhìn trời, đúng là đã muộn rồi. Cô cũng hơi nghi ngờ về con người này. Trước khi lên đường, Hồng Y đã không ngớt nói với cô Thực Nhân Cốc đáng sợ ra sao. Người ta đồn rằng xưa nay chưa từng có người nào vào Thực Nhân Cốc rồi vẫn sống mà trở ra được, chưa từng có ai nói trong đó có người ở, nhưng cũng có thể là tại người ta chưa phát hiện ra; giống như cô, cô từng vào Thực Nhân Cốc một lần rồi lại ra được đấy thôi? Nghĩ thế, Khuynh Thành bèn gật đầu với người phụ nữ này. “Trông cô có vẻ là một người tu chân?” Khuynh Thành lại khẽ gật đầu. “Con gái có thể luyện võ công đến mức rất lợi hại, không nhiều; con gái tu chân lại càng hiếm. Thanh Thanh này rất khâm phục cô.” “Đâu có? Cô mới khiến mọi người khâm phục chứ! Cô đi một mình trong rừng sâu mà không thấy sợ, hẳn cô có tu vi võ công rất cao cường.” “Tôi mọi ngày học từ cha tôi vài miếng võ tầm tầm, chẳng đáng gọi là tu vi gì gì. À, tôi còn chưa biết tên cô?” “Cứ gọi tôi Khuynh Thành là được.” Cả hai vừa đi vừa nói chuyện. Dọc đường rất yên ổn, không xảy ra chuyện gì đặc biệt. Thanh Thanh kể với Khuynh Thành những chuyện thường ngày trong nhà, cho nên Khuynh Thành cũng buông lỏng cảnh giác. “Phía trước là nhà tôi, sắp đến rồi!” Thanh Thanh chỉ về một ngôi nhà tranh ở phía xa xa. Không hiểu sao, càng đi đến gần ngôi nhà tranh Khuynh Thành càng cảm thấy bất an. Nếu lúc này mình nói là phải đi thì e người ta sẽ buồn. Nếu cô ta có thiện chí bảo mình ở lại, nhất là đã đi đến cửa nhà rồi, mà mình lại từ chối thì e quá lộ liễu. Nghĩ vậy cho nên Khuynh Thành đành đánh bạo bước vào. Không nghĩ nữa, được đến đâu hay đến đấy! “Khuynh Thành, cô em ngồi đi, tôi sẽ pha trà cho cô nhé!” Nói rồi Thanh Thanh quay người bước vào nhà trong. Khuynh Thành nhanh chóng nhìn khắp căn phòng một lượt, rất ngăn nắp, rất sạch sẽ. Cô lập tức đứng lên đi theo Thanh Thanh. “Thanh Thanh, sao không thấy cha cô? Nhà ta ở đây đã bao lâu rồi?” “Cha tôi chưa về. Chắc ông sẽ về hơi muộn.” Thanh Thanh bưng ra một đĩa hoa quả đặt lên bàn. “Cô em đã đói rồi phải không? Ăn tạm chút hoa quả, rồi tôi đem bánh trái ra cho cô.” Thanh Thanh ấn vào tay Khuynh Thành một đĩa quả tươi rất kỳ dị. “Đây là quả tươi sáng nay tôi mới hái trong rừng, cô nếm thử đi! Bên ngoài không có thứ quả này đâu.” Đúng là Khuynh Thành chưa từng nhìn thấy thứ quả như thế này. Nhưng cô cảm thấy màu của nó thắm đỏ rất khác thường. “Tôi từ bé đã không thích ăn hoa quả, chỉ hay ăn các món lương thực bình thường. Tôi lại ăn cái này vậy.” Khuynh Thành moi túi áo lấy ra hai miếng bánh, đưa cho Thanh Thanh một miếng. “Thanh Thanh, cô cũng ăn thử xem! Trong rừng sâu, chưa chắc đã có mà ăn đâu!” Hóa Xà chẳng hứng thú với bánh trái, nhưng vì muốn xóa bỏ mối nghi ngại của Khuynh Thành nên nó cũng cầm lấy rồi từ từ nhấm nháp. “Hương vị ngon thật!” Nhưng lòng nó thầm chửi rủa: bà mày đây chưa nhận ra con ranh con đa nghi đến thế này; nếu không vì mấy hôm trước vừa bị thương thì bà mày đây đã đớp mày một miếng, chứ hơi đâu phải phí lời với mày như thế này làm gì! “Cũng muộn rồi đấy, Khuynh Thành nên sớm đi nghỉ đi!” Nó dẫn Khuynh Thành vào phòng của nó. “Cô em à, so với bên ngoài, thì ở đây luộm thuộm nhiều lắm. Cô em đừng chê cười!” Đi đến gần cái giường, Khuynh Thành lập tức cảm thấy rất không ổn. Nhưng cô vẫn thản nhiên bước đến. “Hôm nay Khuynh Thành chịu khó một chút, cô em ngủ chung với ta nhé!” “Thanh Thanh, cô cho tôi ở nhờ đã là rất may mắn cho tôi rồi. Tôi làm phiền cô nhiều, rất mong cô bỏ qua cho.” Nói rồi Khuynh Thành lên giường. Có lẽ đêm nay sẽ có một trận ác chiến với con Hóa Xà. Khuynh Thành vừa mừng lại vừa lo. Nó là yêu thú, chưa rõ mình đọ chiêu với nó sẽ ra sao đây? Khuynh Thành bắt đầu chờ đợi. Thanh Thanh cũng lặng lẽ nằm bên cạnh Khuynh Thành. Thanh Thanh đang chờ đợi, chờ đợi một khoảnh khắc tuyệt diệu. Chờ Khuynh Thành ngủ say đã, thì mới dễ ra tay. Dù phát hiện ra thì cô ta cũng không kịp chạy trốn nữa. Thanh Thanh đã sớm bố trí Mê Ảo trận trên giường này rồi. Đã nằm lên giường rồi mà lại muốn nhảy xuống thì không hề đơn giản tí nào. Canh một trôi qua. Canh hai trôi qua. Cuối cùng canh ba cũng đã đến. Đây là lúc loài người phòng bị yếu nhất. Đôi mắt như hai hạt ngọc trai của Thanh Thanh thỉnh thoảng lại chớp chớp. Những ngón tay thon thả cũng đang dần dần mọc ra những cái móng vừa dài vừa nhọn, toàn thân Thanh Thanh bỗng dựng lên nhảy bổ vào Khuynh Thành. Khuynh Thành đã sớm đề phòng. Đôi mắt đẹp của cô bất ngờ mở to, cô lăn sang bên một vòng, tránh được. “Không ngờ ngươi là yêu quái thật!” “Bây giờ ngươi mới biết thì quá muộn rồi!” Khuynh Thành cười nhạt. Cô thầm nghĩ, may mà mình đã cảnh giác, nếu không đêm nay mình phải bỏ mạng ở đây. “Còn nhớ cái bánh ta đưa cho ngươi chứ?” “Ngươi cho rằng chất độc của loài người sẽ có tác dụng đối với ta ư?” Khuôn mặt xinh xắn của nó trở nên méo mó, vì nó đang quá thèm ăn thịt Khuynh Thành. “Đương nhiên ta biết các chất độc thông thường không thể hạ nổi bọn yêu thú các ngươi. Nhưng... ngươi có cảm giác rất muốn đi ị không?” ... Hóa Xà Thanh Thanh nín lặng một hồi. Đúng là nó đang có cảm giác ấy thật. Không hiểu sao, nó đã vận khí, vận lực rồi mà vẫn rất muốn đi ị. Khuynh Thành cười tinh quái nhìn nó, nói: “Thế nào? Ta không lòe ngươi đấy chứ?” “Ngươi... ngươi đã cho ta ăn thứ gì?” “Có gì đâu mà! Ta chỉ trộn lẫn một chút thuốc tẩy ruột, nhưng vì vội vã nên đã cho hơi quá liều, đoán rằng nhà ngươi sẽ ba ngày liền không thể nhúc nhích gì được. Ngươi nên biết...” ... Thật không ngờ cô gái trông xấu xí nhưng có vẻ tốt nết này lại thâm hiểm như thế! Ta ám toán nó không xong, trái lại ta lại bị nó ám toán. Nó là một người tu chân, rất hiếm phụ nữ tu chân, nếu ăn thịt nó thì công lực của ta sẽ tăng rất mạnh, hơn hẳn ăn thịt bọn đàn ông tu chân cùng đẳng cấp với nó. Miếng ngon đến tận miệng, thế mà lại bị tuột mất! “Ngươi cho rằng làm thế có thể hãm được ta chắc?” Hóa Xà Thanh Thanh cố hết sức để nhịn, nên mặt nó càng nhăn nhó méo xệch, trông nó chẳng khác gì con ma nữ. Còn Khuynh Thành, cô nằm trên giường bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, rất thanh thản nhàn nhã, bộ dạng “rất đáng ăn đòn”! “Ta không tin ngươi có thể cứ nhịn mãi. Ngươi không thể không đi vệ sinh!” ... Con bé này thật là thâm! Hóa Xà Thanh Thanh nắm chặt nắm tay định táng vào Khuynh Thành, nhưng bụng nó bị “nén” quá căng nên đành rụt tay lại, ra sức tiếp tục nhịn. Bộ dạng nó buồn cười hết nhẽ. Hóa Xà không hiểu “đi vệ sinh” nghĩa là gì nhưng cũng không hoàn toàn mù tịt, chẳng qua là vào nhà xí mà xả ra chứ gì! Nó rất muốn từng miếng từng miếng xé nát Khuynh Thành nhưng hễ chực hành động thì nó lại muốn đi ị, than ôi, sao khó chịu quá thế này? Hóa Xà, có bao giờ phải bức xúc như bây giờ? Năm chục dặm quanh đây là địa bàn của nó, chưa bao giờ có yêu thú nào dám bén mảng đến xâm phạm. Không ngờ hôm nay lại bị một con bé tu chân xử lý, thê thảm! “Ngươi mau đưa thuốc giải cho ta, nếu không...” “Thanh Thanh, cô nên giữ sức, yên tâm mà ngồi đó, nếu không, sẽ là miệng nôn trôn tháo thì gay đấy! Nếu chuyện này bị lan truyền ra ngoài thì e Thanh Thanh cô nương chẳng còn mặt mũi nào tiếp tục sống ở Thực Nhân Cốc này nữa. Thử nghĩ mà xem, một cô gái xinh tươi như hoa mà lại... mà lại suốt ngày tháo tỏng, bê bết khắp người... thối um... thì mất mặt quá thể!” ... Con ranh tu chân này không hề có chút phong thái tiên phong đạo cốt gì cả! Toàn giở các thủ đoạn rất hạ lưu. “Ngươi thật bỉ ổi!” “Có đi có lại mới toại lòng nhau! Nếu ngươi không định ăn thịt ta thì ngươi đâu đến nông nỗi này?” “Được lắm! Tiểu thư ta đây gan lì tiếp ngươi ba ngày!” Nói rồi Hóa Xà Thanh Thanh ngồi xuống, điều khí dưỡng thần. Trận đồ mê ảo đã bày, nó không tin con ranh tu chân này có thể chạy ra. Khuynh Thành ngồi dậy cười nhìn nó, rồi nói: “Có thế mới là ngoan chứ!” Tiếp đó cô đứng lên bước ra. ... Kinh ngạc. Kinh ngạc tuyệt đối. Con ranh này lại có thể... không tốn chút sức lực nào bước ra khỏi trận đồ mê ảo của mình! Sao có thể như thế này được? Nhìn con Hóa Xà sửng sốt, Khuynh Thành ngoái lại tủm tỉm cười: “Chớ nóng nảy đùng đùng lên, kẻo sẽ bĩnh ra đấy! Và đừng thử đuổi theo ta! Nếu ngươi muốn bĩnh ra thối um khắp người thì đương nhiên là tùy ngươi.” Khuynh Thành cười rõ tươi với nó, rồi sải bước đi ra hết sức thanh thản dễ chịu. Lúc này trời đã tang tảng sáng. Mong sao thuốc tháo dạ sẽ kìm được chân Hóa Xà không thể truy kích cô, nếu không cô thực sự không biết mình có địch nổi nó không. Vừa ra khỏi căn nhà của Hóa Xà, Khuynh Thành bắt đầu cất bước chạy như bay. Thuốc tháo dạ chỉ có thể hãm chân con Hóa Xà ba canh giờ. Khuynh Thành nói là “ba ngày” chỉ nhằm hù dọa nó mà thôi. Tốt nhất là nó không thể phát hiện ra quá sớm. Lúc này Khuynh Thành chỉ cầu gặp được Huyết Sâm trước khi trời tối. Vừa đi chưa được bao lâu cô đã nghe thấy tiếng tru tréo của Hóa Xà Thanh Thanh từ phía sau vọng lên. “Ranh con, chạy đâu cho thoát?” Rất bất ngờ, một làn khí đáng sợ từ phía sau tràn tới, hoàn toàn ép chặt Khuynh Thành. Uy lực của nó mạnh hơn hẳn luồng khí của Tiêu Hùng hồi nọ. Không ngờ con Hóa Xà này lại lợi hại như vậy. Khuynh Thành chỉ thấy tim mình đập “choang choang” vang dội trong tai. “Khí thế thật đáng sợ!” Khuynh Thành không nén nổi phải ngoái lại nhìn. Hóa Xà đã biến trở lại nguyên thân của mình, đang vỗ đôi cánh rất rộng, hình hài con người đã hoàn toàn biến thành con rắn. Tốc độ di chuyển của nó cực nhanh, nó không chỉ bò trườn trên mặt đất mà còn có thể bay lên trên không nữa. “Con bé kia, đã đến chỗ ta rồi, ngươi có thể chạy thoát hay sao?” Khuynh Thành không ngờ nó có thể lao đến nhanh như thế này. “Nhà ngươi hãy ngoan ngoãn lại đây, ta sẽ cho ngươi được chết dễ chịu hơn!” ... Ngươi nghĩ ta là đồ ngu hay sao? Đâu có chuyện dẫn xác đến để ngươi ăn thịt? Dù chết, ta cũng sẽ vật lộn tơi bời, huống chi chưa hẳn là ta không thể thắng ngươi. Nếu Hóa Xà chưa khôi phục nguyên hình thì khác, nay nó đã khôi phục nguyên hình thì Khuynh Thành đã nhìn ra vấn đề. Vì nó đã bị tổn thương nội tạng, nếu không, Khuynh Thành không thể là đối thủ của nó. Tuy nhiên hiện giờ vẫn chưa phải lúc trực tiếp giao đấu với nó. Thanh kiếm sắt dưới chân Khuynh Thành, cùng với linh lực của cô, đã hoàn toàn hòa nhập vào thân thể cô; lúc này thân thể cô mềm dẻo như một thứ linh khí. Người và vũ khí hợp nhất! Khuynh Thành chân giẫm trên kiếm, lao về phía trước nhanh như bay. Con Hóa Xà khẽ lắc mình, xé không khí lao theo truy sát Khuynh Thành. “Ranh con, lần này ta không thể để ngươi chạy thoát!” “Vút...” Khuynh Thành chẳng khác gì ván lướt sóng, người dựng ngược, rẽ ngoặt lên cao, trong nháy mắt tránh khỏi con Hóa Xà lao đến từ phía sau. “Trời ạ, tốc độ của nó cũng kinh khủng thật!” Khuynh Thành đã phải thở hồng hộc, nếu cứ tiếp tục thế này thì e khi chưa bị nó ăn thịt thì mình đã mệt đứt hơi mà chết rồi. Khuynh Thành dồn hết tâm trí đạp kiếm phi hành, bay vùn vụt trong luồng khí ghê gớm nén chặt vào người, hết lần này đến lần khác tránh thoát các đợt tấn công của con Hóa Xà. Bất chợt... Một luồng nước chảy xiết, to như một thác nước, thổi ra từ mồm con Hóa Xà phun thẳng vào cô. “Thế là hết!” Có lẽ mình sẽ chết chìm trong cái thác khổng lồ này. Thật là đáng sợ. Khuynh Thành lập tức dồn sức chú ý vào cái cột nước của con Hóa Xà. Thời khắc sinh tử. Trong nháy mắt, thân thể Khuynh Thành phát ra một làn ánh sáng màu bạc bao bọc lấy người cô. Sát sàn sạt chỉ trong gang tấc, Khuynh Thành đã tránh thoát; cô thậm chí cảm thấy lúc làn bụi nước ấy xẹt qua người cô, nó vẫn tỏa ra một sức mạnh cực đáng sợ. Làn sáng màu bạc lập lòe như đom đóm, nó không thật mạnh nhưng đủ để Khuynh Thành dễ tránh thoát cái cột nước hung hãn kia. Thế này... là sao? Khuynh Thành chưa từng biết thân thể cô lại có thể xuất hiện cái thứ lạ lùng này. Cũng may, con Hóa Xà sau khi phun ra một cột nước khổng lồ dữ dội, nó cần phải nghỉ một lúc mới có thể lại phun lần nữa. Khuynh Thành không dám dừng lại một khắc nào, cũng không để ý sự khác lạ của cơ thể mình, cô phi hành về phía trước nhanh như điên; quỹ đạo phi hành không tuân theo quy luật nào hết. Khuynh Thành gắng tối đa để phi hành lên tầng cao, xuyên qua các đám mây. Hóa Xà cực kỳ điên tiết, nó không ngờ con người tu chân bé nhỏ kia đã mấy lần chuồn mất ngay trước mũi nó. Khát vọng chiến đấu của nó bị Khuynh Thành khơi dậy, các đợt tấn công mỗi lúc một dữ dội hơn. Khuynh Thành cũng điên đầu nhìn nó. Không ổn! Nếu cứ tiếp tục thế này thì mình sẽ kiệt sức mà chết, mình phải tìm cách chuyển từ phòng ngự sang tấn công mới được. Cô nhanh chóng mở nhẫn không gian lục tìm một hồi. Thật đáng ái ngại ình, có lẽ mình là người tu chân nghèo khó nhất thì phải? Ngoài thanh kiếm sắt ra, cô không tìm thấy một thứ binh khí nào khác ra hồn một chút. Nhưng, cũng may, vì Lam Tố... Lúc này Khuynh Thành cảm thấy Lam Tố rất giống một vị Bồ tát sống cứu khổ cứu nạn. Hình như anh ấy có năng lực tiên tri! Lam Tố đã để rất nhiều thứ trong cái nhẫn không gian này. Cô thuận tay cầm ra một cái linh phù, chỉ hiềm cô không biết cách sử dụng nó. Gay rồi! Sao Lam Tố chưa dạy mình cách sử dụng linh phù? Con Hóa Xà thì đang truy sát đến nơi. Khuynh Thành bỗng cảm thấy có một làn khí cực mạnh đang cuồn cuộn tràn đến khu vực này. Sức mạnh của nó chẳng kém gì làn khí của con Hóa Xà. Khuynh Thành không nghĩ nhiều nữa. Nếu lại bị Hóa Xà đuổi kịp thì chẳng rõ mình sẽ bị mất mạng lúc nào. Cô cấp tốc lao về phía phát ra làn khí dữ dội ấy. Đương nhiên con Hóa Xà cũng bị làn khí ấy tạt phải. Nhưng lúc này nó đã bị Khuynh Thành kích động tối đa, nó bất chấp tất cả. Bỗng nhiên. Một tiếng gầm cực lớn phát ra, vang động khắp bầu trời. “Hóa Xà! Ta cần cô gái kia!” Một luồng linh thức khổng lồ trùm lấp toàn bộ không gian của hai bên đối thủ. Một con đại điểu màu đỏ xuất hiện. Đại điểu to đùng, dài vài chục thước, toàn thân nó đang ngùn ngụt bốc lửa, nó có bộ lông đỏ thắm đẹp mê hồn. Con chim khổng lồ đầy vẻ kiêu sa cao quý. Nó... là loài yêu thú gì thế này? Mình đối phó với Hóa Xà đã rất gay go, bây giờ lại mọc ra một đối thủ mạnh hơn nữa! Thực Nhân Cốc có thể vào chứ không thể ra. Không ngoa tí nào! “Hừ! Hồng Loan, sao ngươi không ở địa bàn của mình, lại chạy đến đây làm gì?” “Đương nhiên là đến đòi người.” “Hồng Loan! Hóa Xà ta đây không hề đắc tội với ngươi, sao ngươi lại đến tranh cô gái này với ta? Công lực của ngươi đã quá mạnh, cô gái này sẽ chẳng có tác dụng gì với ngươi đâu!” “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có cho ta hay không?” “Ta có thể nói là không à?” Rõ ràng là Hóa Xà rất sợ Hồng Loan. Hồng Loan là thần thú. Và còn là thần thú đã phi thăng. Nói về công lực, thì Hóa Xà không chịu nổi ba chiêu của nó. Nhìn thấy tình thế này, Khuynh Thành vội tìm cách chuồn cho nhanh. Hóa Xà cũng được coi là thần thú, nó còn to xác hơn cả Hồng Loan; Khuynh Thành rất muốn xem hai thần thú đọ sức nhưng điều quan trọng đối với cô lúc này là giữ lấy mạng. Dù cô rơi vào tay kẻ nào, chắc chắn kết cục đều chẳng hay ho gì. “Hình như là không thể!” “Hồng Loan, ngươi tự ý chạy xuống phàm trần, ngươi không sợ bị trời quở phạt ư?” Hồng Loan bẩm sinh đã cao quý, cho nên đương nhiên thể hiện ra sự cao quý: “Hóa Xà, đây là chuyện của ta, không đến lượt ngươi nhắc nhở đâu! Ngươi định đại chiến với ta hay ngươi sẽ ngoan ngoãn đưa ta cô gái kia?” Cả hai đều là thần thú, nhưng dù Hóa Xà không bị thương thì nó cũng không thể địch nổi Hồng Loan. Bởi vì khi chúng bị ném xuống thế giới phàm trần thì linh lực của chúng bị giảm đi rất nhiều; hơn nữa Hóa Xà lại không phải thần thú ngang đẳng cấp với Hồng Loan, nó đương nhiên không dại gì tìm đến cái chết. “Được! Hôm nay ta nể ngươi!” “Thế là phải!” Gương mặt Hồng Loan tỏ vẻ kiêu ngạo. Thân ảnh Hóa Xà nháng lên rồi biến mất trong rừng rậm. Hồng Loan khi đã nhớ ra ngoái lại thì không thấy bóng Khuynh Thành đâu nữa. Cô gái đã biến mất không thấy bóng dáng đâu. Còn Hóa Xà, nó cũng thở phào. May mà ta chưa ăn thịt con bé ấy, nếu không chính cái mạng già của ta cũng đi đời. Cũng chẳng biết lai lịch con bé ấy ra sao, mà nó có thể mời thần thú Hồng Loan đến giúp đỡ? Hồng Loan kêu một tiếng vang trời rồi vỗ cánh lao đi đuổi theo Diệp Khuynh Thành. Khuynh Thành nhìn thấy nó đang đuổi theo, chẳng khác gì nhìn thấy quỷ sứ, cô phi nhanh hơn bất cứ lúc nào. Lúc trước con Hóa Xà bị thương nên Khuynh Thành còn có chút hy vọng đánh thắng nó, chứ bay giờ chiến đấu với con chim khổng lồ ghê gớm này thì cô thua là cái chắc. Khuynh Thành bất giác ngậm ngùi cho thân phận mình. Gặp xui xẻo cũng được, nhưng không thể xui xẻo như thế này. Quả là khôi hài! Cô đánh nhau với một con chim! Nếu thua, tức là không đánh nổi một con chim; nếu thắng, thì dường như cũng chẳng vẻ vang gì. Chỉ là đánh thắng một con chim mà thôi. ... “Khuynh Thành cô nương chờ đã! Tôi không có ác ý gì đâu.” Hồng Loan bỗng biến thành một đứa bé con đứng trước mặt cô, nó đeo yếm màu đỏ, khuôn mặt rất đáng yêu. Chà chà! Đã biến thân! Thành một chú bé cực măng tơ. Chú bé con khoảng 4, 5 tuổi. Đôi mắt to tròn long lanh, cái miệng nhỏ xinh chúm chím, thân hình xinh xắn mũm mĩm chẳng khác gì con búp bê bằng sứ. Nó... nó chính là đại điểu Hồng Loan đỏ rực hay sao? Con chim khổng lồ bỗng biến thành một chú bé Kaneda Shotaro[4]. [4] Nhân vật chính trong bộ truyện tranh Nhật Bản “Người thép số 28”. Khuynh Thành ngỡ ngàng dường như không thể chấp nhận. Xuyên không gian xuyên thời gian kiểu gì thế này? Quá ư huyền ảo! “Cô bé đừng sợ. Tôi không có ác ý gì.” ... Khuynh Thành dường như choáng váng, không ngờ. Bị đứa bé 4-5 tuổi ỏn ẻn gọi là “cô bé”, đúng là chuyện khiến người ta phải hãi hùng! Đại điểu hình như cũng nhận ra điều này, nó bèn sửa lại: “Cô nương Khuynh Thành, phù thủy n Ly sai tôi đến bảo vệ cô nương.” n Ly? Ai là n Ly? Hình như Khuynh Thành không quen nhân vật này. Người có thể chỉ huy một con thần thú làm việc ình, người ấy thật lợi hại! Cô nghĩ mình không hề quen ai lợi hại như thế. “Đại... tiểu...” Khuynh Thành không biết nên gọi chú bé này thế nào cho phải. Gọi là Đại điểu, hay gọi là Tiểu hài nhi? Lỡ đắc tội với “hắn” thì ta sẽ đi đời! Đã từ rất lâu rất lâu, Hồng Loan không ở gần con người. Nhìn thấy bộ dạng Khuynh Thành như thế này, nó bỗng nảy ra ý định phải trêu cô ta một phen. Con chim rất nghịch ngợm. “Cô... cô gọi Ngài đây là gì?” Khuôn mặt non choẹt của nó bỗng vênh lên. “Kìa... cậu bé, trông cậu rất đáng yêu, nếu vênh mặt như thế thì không cưng nữa đâu!” “Cưng? Cưng là gì?” “Cưng… cưng, nghĩa là đáng yêu.”