Hồng Loan xua tay, hừ một tiếng. “Ai cần đáng yêu?!” Nó là thần thú. Thần thú cần dũng mãnh vô địch, cứ cần cóc gì đáng yêu! Đáng yêu không thể đảm bảo cho nó không bị kẻ địch giết chết. Một lần nữa Khuynh Thành lại thấy bí. Cậu bé Shotaro này thật khó chiều. “Chú em à, chị có thứ này ăn được, chị cho em nhé?” “Được!” Nó vỗ hai bàn tay xinh xắn, chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn vào cái nhẫn không gian của Khuynh Thành. “Vú em của chị làm cho chị đây, bánh hoa quế, em ăn thử xem.” Khuynh Thành lấy ra hai cái bánh hoa quế, đưa cho nó một cái, cô rất muốn nó hài lòng, đứng nhìn nó ăn. “Ngon, ngon!” Thằng bé nhai rau ráu, chỉ hai miếng đã xử lý xong cái bánh hoa quế, nó chùi tay vào áo rồi lại chìa tay ra. Khuynh Thành vội đưa cho nó cái bánh thứ hai, dịu dàng hỏi lấy lòng nó: “Thích ăn phải không?” “Thích, thích! Còn nữa không? Mau cho ta đi, cho tất cả đi!” ... Thú vị thật! Chú nhóc bé tẹo mà ăn khỏe ra trò! À! Quên mất! Nó vốn là một con đại điểu kia mà! “Còn bánh nữa không?” Nó hầu như mỗi lần há miệng là xơi một cái bánh. Khuynh Thành lôi cả lương khô cất trong nhẫn không gian ra mà vẫn không đủ cho nó ăn. Chú bé tí hon này thật phàm ăn. “Cho thêm nữa... thêm nữa... nữa đi!” “Sao lại không cho người ta?” ... “Chú em ơi, ba tháng lương thực của chị, em đã ăn sạch cả rồi đấy!” “Thế á? Đã ăn hết sạch? Không đủ cho người ta ăn à?” Thằng bé vẫn không ngớt nhìn Khuynh Thành. Cô bỗng thấy sởn gai ốc. Rõ ràng nó là đứa bé con, sao ánh mắt của nó nhìn người ta lại “sành sỏi” thế này? Mặt khác, cô chẳng phải mỹ nhân, đâu cần phải nhìn cô như thế? “Chú em à, người chị có mùi rất khó chịu, thịt chị cũng chẳng ngon lành gì... và, chị lại xấu xí nữa, nếu ăn thịt chị thì em cũng biến thành rất xấu xí. Cho nên... tốt nhất là đừng ăn thịt chị, thì sau này lớn lên em sẽ có thể càng đẹp trai hơn.” Hồng Loan vẫn im lặng nhìn Khuynh Thành. ... Chú nhóc con này thật không biết đâu mà lần! Cho nên Khuynh Thành của chúng ta phải bắt đầu “dẫn dụ” nó. “Chú em ạ, làm người, chịu ơn của ai thì phải biết trả ơn.” “Ừ!” Chú bé tí hon đã gật đầu. “Trong cuộc sống, nên chia sẻ niềm vui, hạnh phúc của mình.” “Ừ!” “Trong cuộc sống, ta nên có đi có lại.” “Ừ!” Ha ha... Khuynh Thành khoái chí cười thầm, thằng bé này đã cắn câu rồi. “Vậy thì có phải em đã mắc nợ chị ân nghĩa không?” “Vì thế bây giờ chị muốn tôi tha cho chị chứ gì?” Hả? Thật không ngờ con đại điểu này cũng rất thông minh! Ai cũng bảo trẻ con dễ mắc lừa, nhưng thật ra rất không dễ gì lừa được chúng! “... Lẽ thông thường là như thế. Nhưng chú em cũng đã biết rồi... vậy bây giờ chị xin cáo từ nhé!” “Đứng lại!” Chết dở rồi! Khuynh Thành đã giở hết mọi thủ đoạn. Lẽ nào mình phải chết bởi một con chim? Không thể như thế! Đúng là không thể chấp nhận. Nếu con chim này là một người lớn thì tạm được, mình đâu có thể chết dưới bàn tay đứa trẻ 4, 5 tuổi? Chết như thế không thể nhắm mắt! Khuynh Thành lại nhìn Hồng Loan và dẫn dụ nó. “Chú em sẽ nghe lời người lớn, đúng không?” “Đúng!” “Thế thì bây giờ chị bảo em hãy đứng đây, đừng đi đâu. Cứ chờ chị về. Được chứ?” “Được!” Hồng Loan gật đầu hết sức đáng yêu. Thấy vậy, Khuynh Thành vội co cẳng bỏ chạy. Ối mẹ ơi! Vậy là mình có thể “cắt đuôi” bỏ lại thằng tiểu Diêm vương này. Khuynh Thành đứng tựa lưng vào gốc cây thở lấy thở để. Phen này cô sẽ chạy một hơi vài trăm dặm. Chắc thằng bé quái dị này sẽ không đuổi theo. “Tiểu cô nương!” Cái giọng ỏn ẻn của Hồng Loan lại vang lên phía sau Khuynh Thành như hồn ma đeo bám. Nó phát một cái thật mạnh vào mông Khuynh Thành. “Lừa trẻ con, là không tốt!” Nó dẩu môi, trong thật tội nghiệp, đôi mắt tròn xoe của nó nhìn Khuynh Thành thật đáng thương. Nhức đầu thật! “Nhưng, không chịu nghe lời người lớn thì cũng là không tốt, lẽ nào em không biết? Chị nói đã nhiều sao em chẳng chịu nhớ gì cả?” “Ai bảo là tôi không nhớ? Tôi nhớ tất!” ... “Thế thì em nói xem, chịu ơn thì phải trả ơn, và cần phải chia sẻ những niềm vui và hạnh phúc của mình với mọi người; phải biết xử sự có đi có lại mới toại lòng nhau, đúng thế không? Ăn quà của người khác, có phải là mắc nợ tình nghĩa người ta không? Em phải nghe lời người lớn chứ!” “Lừa trẻ con là không tốt.” “Lẽ nào em không biết? Chị nói đã nhiều sao em chẳng chịu nhớ gì cả?” “Ai bảo là tôi không nhớ? Tôi nhớ tất!” “Em nói xem, làm người, chịu ơn thì phải trả ơn, và cần phải chia sẻ những niềm vui và hạnh phúc của mình với mọi người; phải biết xử sự có đi có lại mới toại lòng nhau, đúng thế không? Ăn quà của người khác, có phải là mắc nợ tình nghĩa người ta không? Em phải nghe lời người lớn chứ!” Ôi, thằng bé này nó nhớ được hết, đúng thế. Nó là một con chim thông minh! “Đã nhớ rồi, sao em không làm theo?” “Tôi là chim, tôi không phải là người, sao tôi phải làm theo?” ... Một lần nữa Khuynh Thành lại bị nó đánh bại. Chẳng lẽ mình phải chết bởi một con chim? Không! Ông trời ơi! Ông không thể đối xử với Khuynh Thành như thế này! “Hiện nay hình dáng em là gì?” “Là người.” “Nói đúng! Vậy tại sao em không làm theo?” “Nhiều nhất, tôi chỉ được coi là người chim mà thôi!” ... Bầu trời trên đầu Khuynh Thành, một đàn rất đông quạ đen đang “quạ quạ” bay qua. Hôm nay coi như cô đã được mở mang đầu óc! Thì ra Người Chim là như thế này! Thằng bé đâu phải đứa trẻ con? Nó rất quái, nó khôn như rận. Đôi mắt to long lanh của nó chớp chớp, nhìn Khuynh Thành. Nó nói rất chững chạc: “Là một người chim thành đạt, tôi không thể lạm dụng một cô gái. Thế này đi: cô đã mời tôi ăn nhiều món như thế... Thì tôi cũng đáp lễ, mời cô ăn! Xin mời một bữa ăn thịnh soạn của loài chim.” ... Thế này thì thà giết luôn Khuynh Thành còn hơn là mời cô ăn thức ăn của loài chim. Lại còn nói năng rất lịch sự, rất tình cảm nữa; Khuynh Thành chỉ muốn đưa tay ra bóp chết nó luôn. “Không cần đâu! Thức ăn cho chim, em cứ giữ lại mà dùng.” “Như thế sao được?” Nói rồi, Hồng Loan bưng ra một khay đựng các thứ tựa như các hạt sạn đưa đến trước mặt Khuynh Thành. ... “Thứ này, em bảo chị ăn như thế nào đây?” Hồng Loan nổi giận. “Tôi chưa từng mời ai ăn bao giờ, thế mà cô dám không nể tôi!” Khuynh Thành chỉ thấy hơi hoa mắt, một đạo hồng quang đã xông lên xé toạc bầu trời. Thằng bé vừa đứng trước mắt cô, giờ đã biến thành con chim khổng lồ vỗ đôi cánh đỏ như lửa, phẫn nộ nhìn cô. “Ăn đi!” ... Thúc giục! Diệp Khuynh Thành lần đầu tiên rối trí như thế này. Không ngờ mình lại bị một con chim uy hiếp... “Mau ăn đi, mau ăn đi!” Hồng Loan thúc giục không biết chán. Thấy Khuynh Thành cứ vật vờ đứng đó không có động tĩnh gì, nó bỗng lắc mình nhào đến, cặp móng sắc nhọn quắp chặt Khuynh Thành rồi bay lên không trung. Sau đó những cái móng vàng nhả ra. Khuynh Thành không kịp ngự kiếm phi hành, cứ thể mà rơi thẳng xuống. “Kìa, ngươi sao lại thế này? Dù sao một nửa của ngươi cũng là người kia mà?” Hồng Loan thì hết sức khoái trá. “Ngươi cũng biết rồi, ta chỉ một nửa là người!” Nói rồi nó cắp một thứ giống như viên đá nhỏ có màu lam nhạt vứt xuống, nhằm trúng vào họng Khuynh Thành. Khuynh Thành không kịp phản ứng gì, nuốt đánh ực một cái. “Hay quá, hay quá! Một viên nữa đây!” ... Lần này thì Khuynh Thành rối trí thật sự rồi. Bị một con chim bỡn cợt. Thấy cô đã bị nuốt liền mấy viên “đá”, Hồng Loan mới chịu buông tha. Nó nhìn Khuynh Thành giả chết nằm vật ra đất. Con chim chết tiệt lại biến thành đứa bé con, nó tựa lưng vào chạc cây, làm ra vẻ rất “tàn khốc”. “Đừng giả vờ chết nữa!” ... Nếu cô không đứng lên, tôi sẽ bĩnh vào cô một cái! Cô có tin không?” “Ngươi dám à?” Khuynh Thành xịch một cái nhảy bật dậy. “Cô cho rằng tôi không dám ư?” Nó nhìn cô, cười nhạo, ánh mắt rất hả hê. Thần điểu thần thú cái gì? Rành rành là một con chim khốn kiếp, không có chút điểu phẩm gì cả, con chim chó má! “Ta có thù oán gì với ngươi mà ngươi chơi khăm ta như thế? Nếu định ăn thịt ta thì xơi cho nhanh gọn đi!” “Ăn thịt cô?” Hồng Loan từ trên cây nhảy xuống, bước đến trước mặt Khuynh Thành nói: “Ta không có hứng! Nghĩ mà xem, cô rất thú vị, nếu ta ăn thịt cô thì chẳng còn ai chơi với ta nữa. Cho nên cô yên tâm, ta sẽ không ăn thịt cô đâu!” “Không ăn ta, thế thì hãy thả cho ta đi!” “Chiều ý cô cũng được, chỉ cần cô chạy nhanh hơn ta! Cô cứ việc chạy đi!” Cõi đời này, mẹ kiếp, quá ư lạ kỳ huyền ảo, lại có chuyện người bị một con chim áp bức. Với tình thế này thì Khuynh Thành không hề có chút ưu thế nào, tuy nhiên phải tìm cách để lợi dụng con chim này mới được. Nếu có nó ở bên, thì không một con yêu thú nào dám xâm phạm, Khuynh Thành sẽ không bị nguy hiểm nữa. “Ta nghĩ, chắc ngươi cũng không muốn suốt ngày đứng bên một người bốc ra mùi lạ; chi bằng để ta đến hồ U U tẩy bỏ mùi lạ trên người đã, sau đó ta sẽ chơi đùa với ngươi được chứ?” “Thế cũng tốt. Kẻo sau này tin tức lan ra, người ta sẽ chê cười ta. Được, ta sẽ đi với cô đến hồ U U.” Đảo Ma Thú. Diệp Khuynh Thành và Hồng Loan đang mải miết phóng về phía trước. Hai người đi một hồi lâu, bầu không khí kỳ cục mới dần được hòa hoãn trở lại. Khuynh Thành nhìn sang con chim phải gió. Cô nói chẳng mấy thiện cảm: “Này! Ngươi có biết Thực Nhân Cốc rộng chừng nào không? Chúng ta phi hành đã rất lâu rồi.” “Có lẽ rộng bằng một nửa đại lục của người trần gian các cô.” ... Con chim khốn kiếp này lại bỡn cợt cô. Dù sao cô cũng là một người hiện đại. Đây chỉ là một cái thung lũng mà thôi. “Được, cứ việc khoác lác đi!” “Cô không tin à?” “Ma quỷ mới tin ngươi!” “Kìa! Tại sao mỗi khi tôi nói thật thì cô lại cứ không tin thế?” Nó ngán ngẩm lắc lắc cái đầu bé tẹo của mình. “Cô bé ạ, nếu sau này n Ly hỏi đến, thì cô đừng mách rằng tôi cố ý trêu cô! Tôi đã giao hẹn trước rồi đấy nhé!” “Con chim phải gió à, ta phải tìm một người quen đã.” Khuôn mặt non choẹt của Hồng Loan bỗng sa sầm. “Cô nghe đây, tôi là một thần thú, cô chớ lải nhải “chú em, con chim phải gió” này nọ. Thần thú cực kỳ lợi hại, biết không?” Nó chỉ là con chim biến dị mà thôi. Thần thú à? Đời nào thần thú lại như nó? “Gen của ngươi có vấn đề. Chỉ là biến dị mà thôi.” ... “Gen là gì?” “Gen mà cũng không hiểu, thế mà còn xưng mình là thần thú!” ... Hồng Loan có vẻ băn khoăn. Tại sao n Ly lại cử nó đến bảo vệ một cô bé rất không biết trời cao đất dày ra sao này nhỉ? Cô bé này nên bị vứt vào đảo Ma Thú cho nó nếm trải đắng cay mới phải! “Ông Huyết Sâm, Huyết Sâm gia gia!” Khuynh Thành đạp kiếm phi hành hăm hở bay về phía cái cây cao chọc trời. Hồng Loan thì ung dung nhàn nhã phi hành, nó nhìn cái cây to đùng rồi hừ một tiếng lạnh lùng. “Chẳng qua chỉ là cây huyết sâm thành tinh mà thôi!” Cái cây khổng lồ bị lực áp đảo rất mạnh, trong nháy mắt đã biến thành hình người. Nhìn thấy Hồng Loan đang phi hành lướt đến, Huyết Sâm vội quỳ xuống nói: “Không rõ thượng tiên đến đây tìm tiểu Sâm có việc gì ạ?” Huyết Sâm ánh mắt rất sùng bái, thành kính nhìn Hồng Loan. Trên đảo Ma Thú này, địa vị của Hồng Loan tương đối cao; có thể nói Yêu thiên vương nhìn thấy Hồng Loan cũng phải nể. Không cần nói gì khác, chỉ riêng về đẳng cấp thần thú, nó đã cao hơn hẳn so với các yêu thú khác. Huống chi, thần thú bẩm sinh đã có những kỹ năng mà các yêu thú khác không thể sánh nổi, khiến sự tôn quý khác thường của thần thú được thể hiện nổi bật trong đám yêu thú nói chung. “Huyết Sâm gia gia, cháu đây, Khuynh Thành, Diệp Khuynh Thành đây mà! Ông còn nhớ cháu không?” Huyết Sâm không bận tâm đến cô, tiếp tục quỳ chờ Hồng Loan sai bảo. Ở nơi này Huyết Sâm thuộc đẳng cấp thấp nhất. Thảo mộc muốn tu luyện thành tinh, đắc đạo thì gian nan hơn các loài chim thú rất nhiều. Huyết Sâm không muốn Hồng Loan tức giận để rồi mình bị mất trắng đạo hạnh bao năm tu luyện. Khuynh Thành nhận ra sự lo lắng của Huyết Sâm, cô trợn mắt nhìn Hồng Loan. “Này, ngươi dọa dẫm người ta thế à? Ngươi cho rằng mình rất ghê gớm lắm sao?” Hồng Loan thì vẫn thản nhiên như không: “Tôi chẳng dọa ai cả, mà là tự họ sợ tôi.” “Huyết Sâm gia gia, đừng sợ con chim phải gió này, nó chỉ leo lẻo cái mồm.” Con chim phải gió? Cô ta dám gọi Hồng Loan là con chim phải gió! Huyết Sâm sợ hãi há hốc miệng. Hồng Loan thấy thế liền phi ngay xuống đỗ trước mặt Khuynh Thành, mặt hầm hầm giận dữ. Cô gái xấu xa này toàn rêu rao bôi nhọ danh tiếng của nó! Nó là Hồng Loan cao quý, sao lại biến thành con chim phải gió được chứ? Không ổn! Mình sẽ cho cô ta bài học đến nơi đến chốn để cô ta biết mình lợi hại đến đâu. Huyết Sâm thì đang sợ toát mồ hôi. “Ê, cô bé, có lẽ cô ăn thức ăn chim chưa đủ thì phải?” Hồng Loan tỏ vẻ cười mà như không cười. Hả? Rõ ràng là một cậu bé Kaneda Shotaro đáng yêu, sao lại tỏ ra hung hãn thế này? Nó định làm gì? “Này... thần thú! Là thần thú thì phải có phong thái của thần thú, đúng không?” Khuynh Thành lập tức đổi cách gọi, cô không muốn lại bị ăn thức ăn chim lần nữa. Những viên đá ấy chẳng ngon lành tí nào, cũng không rõ chúng vào bụng mình rồi có tiêu hóa được không. “Bây giờ đã biết tôi là thần thú rồi hả?” “Trong tâm trí ta, cậu rất cao to hoành tráng, là bậc anh hùng vô địch, phong độ cực kỳ.” “Không ngờ cái mồm cô cũng có lúc ngọt ngào ra trò nhỉ?” Tuy nhiên, vẻ hung dữ trên mặt nó không hề suy giảm, trái lại còn nâng cấp cao hơn. Cái... con chim phải gió này định làm gì? “Suốt dọc đường đến đây cô đã không ngớt mắng mỏ ta, nếu không muốn ăn thức ăn chim nữa thì cô phải nghĩ cho ra một trăm câu nói hay để khen ta!” !!! Quái thai! Nó không chỉ là con chim vớ vẩn mà còn là một con chim quái thai, hay là gen của nó có lỗi thật? “Có nói hay không?” Tay nó đang nắm một cầm một viên “đá” khéo phải to bằng nắm tay. Phải khóc mất! Liệu nó có định cho Khuynh Thành ăn viên đá này không? Chờ xem sao. Khuynh Thành mở miệng và bô lô ba la nói một lèo như đốt pháo. “Bộ lông vũ đỏ rực của chàng thật là gợi cảm... Sau khi biến thân, chàng lại càng khiến người ta say mê... chàng là anh hùng không ai sánh nổi... chàng có phẩm hạnh cao sang...” Khuynh Thành cũng không nhớ mình đã tuôn ra bao nhiêu câu. Chính cô cũng cảm thấy khâm phục mình, thì ra mình cũng có tài văn chương nữa. Cho đến khi cô vận dụng hết vốn liếng, vắt óc suy nghĩ tuôn ra sạch sành sanh đủ thứ từ ngữ, cô mới dừng lại. “Khá lắm! Để ban thưởng cho cô, ta quyết định mời cô ăn cái này!” !!! “Con chim phải gió, con chim quái thai, ta phải giết ngươi!” Khuynh Thành không bận tâm, Hồng Loan lúc này đang là đứa bé con, cô đưa tay ra bóp cổ nó, vật lộn với nó. Huyết Sâm thấy thế kinh hãi chết ngất. “Khuynh Thành cô nương, Khuynh Thành cô nương mau dừng tay, dừng tay đi!” Ông ta lần đầu thấy có người phát cáu vì được ăn linh châu. “Muốn giết ta ư, chỉ e cả đời ngươi cũng không làm nổi đâu!” Hồng Loan vù một phát, toàn thân đã bay lên ấy trượng. “Huyết Sâm! Ta giao cô bé này cho ngươi, ngươi hãy dẫn cô ta đến hồ U U. Ta phải đi chợp mắt một lát đây!” Nói rồi, một làn hồng ảnh nháng lên, nó đã biến mất trước mắt mọi người. Vậy là con chim phải gió ấy đã đi. Khuynh Thành thở phào. Không ngờ cô đường đường là một sát thủ hàng đầu mà lại bị một con chim chơi khăm. “Khuynh Thành, ta không ngờ cô lại đến đây lần nữa.” Lúc này Huyết Sâm mới khiến cho Khuynh Thành chấm dứt cơn phẫn nộ. “Nào, xin làm phiền Huyết Sâm gia gia đưa cháu đến hồ U U!” “Vội gì? Cô cứ nghỉ một đêm đã, sáng sớm mai chúng ta sẽ lên đường ngay. Từ đây đến hồ U U ít ra cũng phải đi mất nửa tháng, đường hiểm trở rất khó đi. Lúc nãy lẽ ra cô không nên đánh đuổi thần thú Hồng Loan mới đúng.” “Ông đừng nhắc với cháu về con chim phải gió ấy nữa. Nhắc đến cháu lại tức!” Huyết Sâm gượng cười nhăn nhó lắc đầu. Nên biết rằng, viên kim đan lúc nãy Hồng Loan đưa cho Khuynh Thành, ít ra cũng là thứ kim đan sinh ra từ yêu thú hậu kỳ, sau khi hòa tan trong cơ thể, công lực của con người có thể tăng tiến cực nhanh. Huyết Sâm luôn ước ao có được một viên kim đan linh châu như thế. “Huyết Sâm gia gia nói là từ đây đến hồ U U phải đi mất nửa tháng à?” Khuynh Thành hơi nghi ngờ cái tai của mình. Thung lũng này dù lớn chắc không đến nỗi lớn như vậy chứ. Hiện nay cô đã biết ngự kiếm phi hành, tốc độ cực nhanh. “Đúng thế! Và còn phải đi liên tục suốt ngày đêm mới đến nơi.” “Ông khẳng định mình không nhớ nhầm đấy chứ? Nơi này có rộng đến thế không?” Huyết Sâm cười khà khà, vuốt bộ râu bạc như cước. “Khuynh Thành cô không biết đấy thôi, đây không phải một thung lũng bình thường; Thực Nhân Cốc này vốn có tên là đảo Ma Thú, là sản vật của tiên giới.” Huyền ảo! Thế giới này huyền ảo thật! Khuynh Thành có biết mình đã đến không gian của những người tu chân, nhưng cô không ngờ mình lại có ngày quan hệ với tiên giới. Tuy Khuynh Thành cũng giàu ý chí nhưng tu luyện thành tiên đâu phải chuyện dễ dàng. “Huyết Sâm gia gia, nếu cháu không nhầm thì các thứ thuộc về tiên giới thì phải ở trên tiên giới, chứ sao lại có mặt ở trần gian?” “Điều này bắt nguồn từ những chuyện cách đây 5.000 năm. Đảo Ma Thú này vốn là một khu vườn bách thú. Trong đó nhốt toàn yêu thú đủ hạng từ cấp thấp đến cấp cao, cả thảy có hơn 13.000 con yêu thú. Tiên giới vốn rất yên tĩnh. Cũng chẳng rõ một hôm nào đó bỗng có một cô gái tên là Tịch Vân phi thăng lên. Cô ta nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, và nhanh chóng nổi tiếng khắp cõi tiên giới. Tịch Vân không chỉ có nhan sắc hơn đời mà còn có công lực hết sức cao cường. Cô ta chế nhạo cánh đàn ông trên tiên giới đều là những kẻ nhu nhược, không có một ai dám đứng ra giao đấu với cô ta. Chủ nhân của chúng tôi là Trọng Lâu, thời đó là chiến thần của tiên giới; thấy có một cô gái dám huênh hoang như thế, Ngài đương nhiên phải ra ứng chiến. Giá mà không giao chiến thì tốt, ra giao chiến rồi thì Ngài phải lòng Tịch Vân. Trọng Lâu chưa từng yêu bao giờ, Ngài không biết mình phải làm gì khi yêu một cô gái. Ngài chỉ suốt ngày sống trong nhớ nhung. Rồi đến một hôm Ngài đánh bạo đến gặp Tịch Vân để thổ lộ lòng mình. Ngài ngỡ mình sẽ bị Tịch Vân cự tuyệt, không ngờ Tịch Vân lại nói với Ngài rằng: “Trọng Lâu, vậy là chàng đã đến!” “Ta...” “Tiểu nữ biết chàng nhất định sẽ đến mà! Trọng Lâu, chàng biết không: kể từ sau lần giao chiến ấy, tiểu nữ nhận ra mình không thể quên chàng. Bấy lâu nay, hôm nào tiểu nữ cũng đến chỗ mà chúng ta từng giao chiến; ngày nào tiểu nữ cũng đợi chờ, đợi chờ chàng sẽ đến đây để nói với tiểu nữ rằng “ta yêu nàng”. Nhưng ngày lại ngày trôi qua, hôm nào tiểu nữ cũng thất vọng trở về. Nhưng tiểu nữ không thể chấp nhận như thế, hàng ngày tiểu nữ vẫn đến. Nào ngờ chàng đã đến thật.” Tịch Vân khóc lặng người. Nàng ngả đầu vào ngực Trọng Lâu. Trọng Lâu chưa từng nghĩ rằng Tịch Vân cũng thích chàng như chàng thích nàng. “Ta... xin lỗi nàng. Lẽ ra ta nên sớm đến với nàng để nàng không phải buồn phiền một cách không cần thiết.” “Không! Chàng đã đến rất đúng lúc, không sớm cũng không muộn. Nếu chàng đến sớm hơn, thì tiểu nữ sẽ không thể xác định được chàng là người rất quan trọng trong lòng tiểu nữ; nếu chàng đến muộn hơn, thì chỉ e trái tim tiểu nữ đã nát tan thành tro bụi. Chàng đến lúc này là vừa khéo.” Cả hai gắn bó với nhau rồi, họ bắt đầu cùng dốc lòng tu luyện. Rất nhanh chóng họ trở thành một giai thoại của tiên giới. Sự kết hợp của hai cao thủ khiến người ta thật sự mừng vui nhưng cũng có kẻ cảm thấy bất an. Cảm giác về mối nguy cơ này, bất giác lại xuất hiện ở trong lòng Tiên đế. Tịch Vân không chỉ xinh đẹp mà còn có tài nói năng lanh lợi, rất được mọi người mến mộ. Trên tiên giới, mọi người đều thích kết bạn với Trọng Lâu và Tịch Vân, chỉ riêng Tiên đế thì không cho phép như thế. “Tịch Vân, gần đây ta luôn có cảm giác Tiên đế rất không hài lòng về ta.” “Ông ta là hạng hẹp hòi nhỏ nhen! Chàng luôn tận tâm tận lực phục vụ ông ta, còn ông ta thì sao? Ông ta lại nghi ngờ chàng! Hôm nọ Ma đế làm loạn, nếu chàng không đứng ra xử lý thì Ma đế đâu có chịu dừng tay?” Trên tiên giới có ba thế lực lớn. Người trần tu chân phi thăng lên là một loại thế lực; yêu thú phi thăng lên là loại thế lực thứ hai; loại thế lực thứ ba là yêu tu. “Tịch Vân đừng nói bừa!” “Ai đó không biết, chứ thiếp thì chẳng lạ gì! Ông ta, trên danh nghĩa thì phong chàng là Chiến thần để chàng phục vụ ông ta, nhưng ông ta lại suốt ngày soi mói tìm lỗi của chàng, sau đó định tội cho chàng rồi sẽ giết bỏ!” “Tịch Vân!” “Trọng Lâu, chàng hãy tỉnh táo đi! Lẽ nào chàng vẫn cứ tự dối mình mãi? Ai chẳng biết ông ta đã theo dõi vườn Vạn Thú của chàng từ lâu? Không chỉ ông ta, mà cả Yêu đế, Ma đế cũng vậy, ai cũng thèm nhỏ dãi khu vườn Vạn Thú của chàng! Riêng chàng thì vẫn tin những lời phỉnh phờ của ông ta!” Trọng Lâu tuy rất không muốn thừa nhận. Nhưng đây vẫn là sự thật. Trên toàn cõi tiên giới, ai ai cũng thèm khát vườn Vạn Thú của Trọng Lâu. Có được vườn Vạn Thú thì tương đương với có trong tay thiên binh vạn mã. Muốn xưng đế trên tiên giới sẽ dễ như trở bàn tay. “Tịch Vân, nàng nói xem ta nên làm gì bây giờ?” Đâu có thể dâng vườn Vạn Thú cho Tiên đế? Nếu chuyện đúng là như thế, thì Trọng Lâu cũng chẳng sá gì đại chiến với Tiên đế một phen. Đã có vườn Vạn Thú trong tay, chưa chắc chàng đã thua. “Đương nhiên là không thể dâng ông ta. Nếu ông ta có được rồi, thì chàng cho rằng liệu ông ta có thể tha cho chàng nữa không?” “Vậy ta nên thế nào?” “Trước hết cần tỏ rõ với ông ta thái độ và quyết tâm của chàng. Một là, chàng không mưu phản, chàng sẽ toàn tâm toàn ý phục vụ ông ta. Hai là, nếu ông ta không tin, cứ khăng khăng như trước, thì chúng ta cũng chẳng cần. Hai chúng ta liên kết, lại sẵn có vườn Vạn Thú, thì cơ hội chiến thắng của chúng ta sẽ rất lớn. Nếu phải đánh nhau thật, thì chưa chắc các tản tiên sẽ đứng về phía ông ta. Bọn họ chỉ biết gió chiều nào che chiều ấy; khi chưa nhìn rõ ai thắng ai thua thì họ sẽ không ra tay làm gì. Có điều, đáng ngại nhất là chàng tỏ rõ thái độ quyết tâm rồi mà Tiên đế vẫn không tin.” Tịch Vân nói không sai. Dù Trọng Lâu có ý thể hiện quyết tâm thì chưa chắc Tiên đế sẽ tin. Với Tiên đế, ngày nào Trọng Lâu chưa chết thì chàng vẫn là mối đe dọa rành rành trước mắt Tiên đế. Thêm vào đó là những năm gần đây danh tiếng của Trọng Lâu ngày càng cao, chỉ e đến một lúc nào đó, dù Trọng Lâu không có ý xưng đế thì các tản tiên vẫn ủng hộ chàng lên ngôi Đế. Cho nên, Trọng Lâu nhất định phải chết.