Chương 6 Giết Hoằng Ngạo, coi như đã trả thù cho ông nội. Tiếp theo, Khuynh Thành phải đi Thực Nhân Cốc để gột tẩy mùi lạ trên cơ thể. Chắc chắn đây sẽ là một cuộc ác chiến. Cô phải trở về quân doanh, thay trang phục, chào từ biệt Hồng Y, rồi đi thẳng đến Thực Nhân Cốc. Không ai có thể biết Khuynh Thành khát khao khử được mùi lạ trên cơ thể mình như thế nào! Lam Tố nói rằng anh không bận tâm chuyện này, nhưng Khuynh Thành vẫn rất muốn thể hiện bản thân thật sự hoàn mỹ, để dành cho anh. “Khuynh Thành, định đi thật à?” Thực Nhân Cốc, Hồng Y biết rất rõ, dù là người tu tiên ở đẳng cấp Kiếm vương cũng không dám tùy hứng bước vào đó. Bên ngoài Thực Nhân Cốc còn tạm được, nhưng ở vùng trung tâm thì yêu thú hung dữ nhiều không sao đếm xuể. “Cháu tin chắc cô Hồng Y cũng không mong cháu sẽ mãi mãi bị thế này?” Hồng Y tủm tỉm cười: “Tiểu thư... vì công tử Lam Tố, đúng không? Trước đây tiểu thư đâu có bận tâm làm gì?” Là con gái thì ai chẳng thích mình đẹp, nhưng Khuynh Thành vẫn có một sự tự tin mà người khác không thể có. Cho nên dù mình không đẹp, người lại có mùi lạ, Khuynh Thành vẫn có thể toát ra một sức hấp dẫn của riêng mình. Mặt Khuynh Thành chợt đỏ bừng, nói: “Vú em ạ, nếu cháu cứ như thế này thì sao xứng với Lam Tố được?” Nghĩ đến anh, Khuynh Thành bỗng có cảm giác ngọt ngào lạ thường. Vì anh. Dù khó khăn đến mấy cô cũng phải thử xem sao. Cô không muốn một ngày kia Lam Tố dắt tay cô đi dạo phố, cô không dám ngẩng đầu nhìn ai. Tuy cô biết rằng Lam Tố không bao giờ ngại ngần. Nhưng cô không muốn nghe bất cứ lời xì xào bàn tán nào. “Cô Hồng Y cứ yên tâm, cháu sẽ thận trọng. Vì Lam Tố, cháu nhất định phải sống để trở về!” Chỉ hiềm, Khuynh Thành không thể tưởng tượng nổi Thực Nhân Cốc đáng sợ ra sao. Khi lên 5 tuổi cô bị rơi xuống Thực Nhân Cốc, rồi gặp ông già Huyết Sâm, Khuynh Thành vẫn tưởng chỉ là ngẫu nhiên, chứ cô không biết rằng tất cả đều là do Lam Tố bố trí. Lam Tố mặc bộ áo gấm màu lục nhạt, vạt áo có đóa hoa sen xanh thủy mặc do một vết mực loang ra mà thành. Chàng đang ngây người ngắm bầu trời. Bỗng một cô gái kiều diễm bước đến sau lưng, hết sức kính cẩn thưa: “Vương gia!” “Đã tính ra chưa?” Cô gái kiều diễm ấy tên n Ly, là phù thủy ở đây. “Tính ra rồi. Có điều...” “Có điều làm sao?” Ánh mắt Lam Tố rất căng thẳng. “Cô nương Lạc Nhi đã bước vào Lục đạo luân hồi, đầu thai rồi.” Nghe n Ly nói thế, cặp lông mày đang nhíu lại của chàng bỗng dãn ra. “Đã tra ra cô ấy đầu thai vào gia đình nào chưa?” “Thuộc hạ đã tra rồi, đó là nhà họ Diệp ở phủ Thái úy của vương triều Đại Cương.” n Ly phất ống tay áo thụng màu đỏ, một màn ảo tượng xuất hiện trước mắt Lam Tố. Một phụ nữ mặt tái nhợt bế một đứa trẻ sơ sinh, người ấy đang đưa tay định bóp chết nó; cửa bỗng mở toang, một người đàn ông giận dữ giằng lại đứa trẻ. “n Ly, mặt Lạc Nhi sao thế?” “Dạ... bẩm vương gia...” Lam Tố thở dài, nói: “n Ly, cô vất vả quá. Cứ lui về nghỉ đi!” n Ly lo lắng nhìn Lam Tố, nói: “Vương gia, ngài định thế nào ạ?” “Cô yên tâm, ta sẽ không xử sự thô bạo hấp tấp đâu. Ta đã mất Lạc Nhi một lần, ta sẽ không để cho nàng ấy lại xa ta nữa. Mười triệu năm! Ta đã chờ đợi tròn mười triệu năm trời!” Khi nói câu này, ánh mắt Lam Tố tràn ngập bao nỗi cô đơn, trống vắng. Không có ai biết mười triệu năm qua chàng đã sống như thế nào, chàng đã tìm khắp Lục giới, chỉ vì muốn tìm ra bóng dáng của nàng. Cuối cùng. Thế rồi cuối cùng mười triệu năm cũng trôi qua, chàng đã có được tin tức về nàng. n Ly định quay người bước đi, cô bỗng thở dài nhìn Lam Tố. “Vương gia, hiện giờ cô nương Lạc Nhi đã là một người phàm trần rồi.” “Ta biết.” “Thuộc hạ nhìn thấy khi Lạc Nhi lên 5 tuổi sẽ gặp một kiếp nạn. Chỉ e...” n Ly chưa nói hết câu, cô ta bỗng thấy cánh tay mình đau nhói. Lam Tố nắm chặt cánh tay cô. “Chỉ e làm sao?” “Vương gia... n Ly đau quá.” Cô ta nhìn tay mình đang bị nắm chặt, rồi lại nhìn Lam Tố. Lam Tố nhận ra mình đang quá xúc động, vội buông tay ra. Rồi chàng xoay người, quay lưng về phía n Ly. “Chuyện là thế nào?” Giọng nói thanh thanh trong trẻo lại vang lên. “Bẩm vương gia, Lạc Nhi khi 5 tuổi sẽ bị rơi xuống đảo Ma Thú.” “Gì thế?” Vẻ mặt thanh tú sáng sủa của Lam Tố không ngớt biến sắc. Đảo Ma Thú. Thực Nhân Cốc. Rơi vào đó, ngay người tu chân cũng rất có thể mất mạng, nữa là người phàm trần. “Vương gia, ngài... ngài không định nhúng tay vào chuyện này đấy chứ?” n Ly bỗng cảm thấy hối hận vì đã cho Lam Tố biết cái tin này. Lam Tố đã quan tâm đến cô gái ấy như vậy, chắc chắn anh ta sẽ hành động. Nếu thế thì... khác nào n Ly đã hại anh ta? “Vương gia...” “Bản vương tự biết chừng mực. Cô cứ lui về đi!” n Ly ngập ngừng, rồi cũng đành quay người bước đi. Cô ta biết quá rõ tính tình Lam Tố, không ai dám nói thừa lời trước mặt anh. Hôm nay anh ta cũng đã nói hơi nhiều. Nếu không vì cô gái kia thì anh ta sẽ chẳng nói chuyện với cô lâu như thế. Đảo Ma Thú. Ai đó có thể không biết. Nhưng Lam Tố biết rất rõ. Đảo Ma Thú vốn không thuộc về thế giới người trần. Câu chuyện bắt đầu từ tám trăm năm về trước. Thời đó tinh cầu Lam Tử Tinh còn là một miền đất hoang vu, nền văn minh của loài người mới chớm hình thành. Một cuộc ác chiến nơi tiên giới nổ ra, vô số người tu tiên đã chết trong cuộc chiến tranh kéo dài chín chín 81 ngày này. Cuộc chiến dữ dội, đất trời u ám. Đảo Ma Thú vốn là vườn bách thú của một vị tiên trên tiên giới. Chẳng rõ tại lộn xộn nhầm lẫn gì đó nó bị rớt xuống trần gian; và cũng không rõ tại sao vườn bách thú ấy lại biến thành một hòn đảo ở phàm trần, hết sức kỳ lạ như một huyền thoại. Rất nhiều yêu thú sau khi biết về đảo Ma Thú, bèn đua nhau chạy đến đó để tu luyện. Rất nhiều năm đã trôi qua, người ta cũng không thể biết trên đảo Ma Thú có cả thảy bao nhiêu yêu thú, chúng lợi hại đến đâu. Thế rồi những người tu chân cũng biết về đảo Ma Thú, họ bèn lũ lượt kéo đến đánh bọn quái thú đang tu luyện. Có điều, chưa từng có ai trở ra. Dần dần vỏ trái đất biến đổi theo thời gian, đảo ấy cũng không ngoại lệ, mọi người đặt cho nó cái tên Thực Nhân Cốc. Một bóng trắng nháng lên, Lam Tố biến khỏi vương phủ, mất hút. n Ly phất ống tay áo đỏ, một màn ảo tượng lại xuất hiện trước mặt cô. Người đàn ông mặc áo trắng đâu phải ai khác, chính là vương gia của cô. Cô biết vương gia nhất định sẽ đến đảo Ma Thú. Tim cô bỗng nhói đau. Lẽ nào cô gái kia lại quan trọng với anh đến thế? Vì cô ấy, anh dám không tiếc... Trên đảo Ma Thú mọc vô số loài kỳ hoa dị thảo. Lam Tố thoăn thoắt đi xuống từ một cây cao chọc trời. Cây cao chọc trời bỗng biến thành một cụ già có mái tóc bạc phơ. “Thượng tiên! Tiểu yêu kính chào thượng tiên! Không rõ ngài đến đây có việc gì ạ?” “Năm năm nữa sẽ có một đứa trẻ bị rơi xuống đảo Ma Thú, ta yêu cầu ngươi dùng cách gì thì tùy, phải cứu nó bình an vô sự. Nếu không, suốt đời ngươi đừng hòng tu luyện được nữa.” Huyết Sâm cả sợ. Ông ta đường đường là một thượng tiên, sao lại can thiệp vào chuyện ở giới phàm trần? Nhưng vị trí của Huyết Sâm thấp kém, và đương nhiên không thể là đối thủ của nhân vật này, cho nên... Huyết Sâm đành ngoan ngoãn chấp nhận. Nên biết, yêu ma nói chung thường rất nghênh ngang bướng bỉnh, không dễ gì phục tùng đối phương. Muốn bắt họ nghe mệnh lệnh của ta thì ta phải khiến họ thật sự bái phục đã. Tuy nhiên, tiểu yêu Huyết Sâm tương đối ôn hòa, chịu nghe lời. Xuất thân là thực vật tu luyện thành tinh, đã là rất may mắn được trời đoái thương rồi, y không muốn đời tu luyện biến thành công cốc. “Vâng! Tiểu yêu xin tuân lệnh.” Vì thế mà năm xưa Khuynh Thành bị rơi xuống Thực Nhân Cốc nhưng vẫn còn được bình an vô sự. Lại còn con Cốt Điêu bị Khuynh Thành tiêu diệt, thực ra nó không hề đơn giản như cô nghĩ. Nếu Lam Tố không kịp thời chạy đến bí mật phóng một linh lực trúng lưỡi dao của nó, thì có lẽ Khuynh Thành đã phải bỏ mạng trong bụng con ác điểu ấy rồi. Tất cả, tất cả, n Ly đều biết rất rõ. Trái tim cô dường như đang rỉ máu. Vương gia của cô đang tự hủy diệt chính mình. Lẽ nào có thể trả giá vô tận như thế chỉ vì một cô gái? Ngày nay cô gái không biết trời cao đất dày là gì này lại đang đi vào đảo Ma Thú. Vương gia của cô lại tiếp tục đi theo, muôn kiếp không thể quay trở lại. Không ổn! n Ly không thể để cho cô gái kia hủy hoại vương gia của cô! Tuyệt đối không! Một làn chớp lóe, làn chớp màu đỏ xẹt qua không trung. Lấp lóa, rực rỡ như ráng chiều lúc mặt trời sắp lặn. Khuynh Thành đã đi đến bên ngoài Thực Nhân Cốc. Cô hít sâu một hơi, chuẩn bị bước vào trong. Bỗng một làn sáng đỏ chớp qua. Một cô gái mặc áo đỏ đỗ xuống trước mặt Khuynh Thành. “Cô nương Lạc Nhi!” Giọng cô gái áo đỏ nghe rất bình thường, không thể hiện là vui hay buồn. Nhưng Khuynh Thành cảm nhận ra một nét giận dữ trong ánh mắt cô ta. “Cô nhận nhầm người rồi!” n Ly “hừ” một tiếng khô khan, nhầm à? Dù cô hóa thành tro bụi tôi cũng nhận ra. Vương gia của cô. Nếu không vì cô ta, vương gia sẽ không bước vào nẻo đường muôn kiếp không thể quay trở lại. Vương gia của cô. Nếu không vì cô ta, sao vương gia lại trở nên trầm mặc ít lời như vậy? “Cô Lạc Nhi, cô không nhớ ra tôi nhưng tôi vẫn nhớ ra cô.” “Thế ư?” “Nếu cô Lạc Nhi không muốn vương gia tiếp tục lầm lạc, thì cô uống thứ này đi!” n Ly đưa cho Khuynh Thành một cái lọ sứ màu trắng. Khuynh Thành chỉ thoáng đưa mắt nhìn cô ta, không bận tâm, cô tiếp tục bước vào Thực Nhân Cốc. “Đứng lại đã!” Bóng đỏ nháng lên, đã đứng chắn ngay trước mặt Khuynh Thành. Tốc độ nhanh thật! Khuynh Thành thầm khen ngợi. Chỉ riêng động tác này đã đủ để Khuynh Thành không dám coi thường cô ta. “Cô định thế nào?” “Uống lọ thuốc này đi! Tôi cho rằng cô cũng không muốn thấy vương gia phải...” Cô gái này cứ léo nhéo vương gia vương gia gì đó, vương gia là ai? Khuynh Thành chưa bao giờ quen vương gia nào cả. “Cô nhầm rồi, cô nhầm người thật rồi. Tôi là Diệp Khuynh Thành chứ không phải Lạc Nhi cô nương, và cũng không quen vương gia nào cả.” Lúc này n Ly mới nhớ ra cô gái này hiện đã là người phàm trần; và đã quên hết các sự kiện ở kiếp trước của mình. “Thế thì, cô phải quen Lam Tố, đúng không?” Đây là lần đầu tiên cô gọi thẳng tên Vương gia, trong lòng ít nhiều cũng có cảm giác sợ sệt. n Ly bấy lâu nay rất khao khát mình sẽ có ngày được như Lạc Nhi, thân mật gọi vương gia là Lam Tố. Nhưng cô không thể. Trong tâm trí cô, vương gia mãi mãi xa xôi, cao vời vợi, thiêng liêng không thể mạo phạm. Vương gia không thể thuộc về bất cứ ai. Và đương nhiên cũng không thể thuộc về cô gái đang đứng đây. “Cô nói là... Lam Tố?” “Cô có uống không?” Giọng n Ly vừa nhẹ như không lại vừa có nét hăm dọa. “Muốn bắt tôi chết, thì ít ra cô cũng nên cho tôi biết lý do tại sao và Lam Tố là người như thế nào mới phải chứ?” Nhận ra Khuynh Thành có vẻ căng thẳng, n Ly càng thêm bực mình. “Vương gia rất ổn, nhưng nếu cô không biến mất thì e vương gia sẽ rất nhanh không ổn nữa.” n Ly lạnh lùng nguýt Khuynh Thành. “Cô yên tâm, tôi không bắt cô phải chết. Vương gia coi trọng cô như thế, nếu tôi giết cô thì ông ta cũng không thể tha cho tôi.” Khuynh Thành bất giác lại thấy nghi ngờ về con người Lam Tố. Vương gia? Anh ấy là vương gia ở đâu? Toàn là đi mây về gió chợt hiện chợt biến mất tăm. Khuynh Thành đã ngờ ngợ từ lâu, nhưng không ngờ anh ấy lại là một vương gia. Xem ra, muốn biết các thông tin về Lam Tố thì phải moi từ miệng cô gái này, mong sao cô ta đừng quá thông minh là được. “Vương gia gì nhỉ? Anh ấy đâu có thể là vương gia? Nếu anh ấy là vương gia thật thì tôi biến thành vương phi à? Vả lại, anh ấy đâu có vẻ gì là một vương gia?” Khuynh Thành nhớ lại hình ảnh Lam Tố cười cợt đùa bỡn, đúng là cô không sao có thể liên hệ anh với một vị vương gia. “Nếu cô lại dám bôi nhọ vương gia thì hãy coi chừng. Tôi không hiểu nổi tại sao vương gia lại có thể thích cô!” “Cô nói thế này, thì chắc anh ấy là vương gia thật?” “Lại có chuyện vương gia giả hay sao?” “Không biết anh ấy là vương gia ở nước nào?” “Hừ! Những kẻ phàm trần như cô cũng dám dò la danh phận của vương gia à?” Khuynh Thành thầm cười nhạt. Đã bí hiểm kín đáo như thế, sao cô lại ngố đến nỗi tiết lộ ra? Có lẽ Khuynh Thành đoán không sai, Lam Tố không phải người phàm trần trên tinh cầu Lam Tử Tinh này, và cũng không phải là một người tu chân. Anh ta có thể tùy hứng đưa ra tiên khí, bây giờ nghĩ lại thấy không có gì là lạ nữa. Vài thứ tiên khí chẳng là gì đối với một vương gia trên tiên giới. Có điều, nghĩ đến đây... Khuynh Thành bỗng thấy đau xót. Cô gái này cứ leo léo gọi cô là Lạc Nhi cô nương. Kiếp trước cô là Diệp Khuynh Thành, kiếp này cũng là Diệp Khuynh Thành, còn Lạc Nhi cô nương là ai? Thực ra Lam Tố thích cô hay thích Lạc Nhi cô nương? Chỉ sợ rằng Lam Tố thích Lạc Nhi của anh ta, còn Khuynh Thành ngẫu nhiên có khuôn mặt na ná như khuôn mặt Lạc Nhi. Khuynh Thành bước đến gần n Ly, nhìn cô ta từ đầu tới chân, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Cô thích Lam Tố phải không?” n Ly bỗng đỏ bừng mặt. Vương gia vị thế ngất cao, thiêng liêng không thể xúc phạm, đâu cho phép một nữ phù thủy nhỏ nhoi như cô thích Ngài? “Chớ nói năng rồ dại!” “Kìa! Tôi thật lòng ái ngại cho cô đấy! Rõ ràng là cô thích anh ấy, mà cô lại không đủ can đảm để thừa nhận? Chả trách anh ấy không thích cô!” Khuynh Thành lại cố ý rút Tử Thanh bảo kiếm ra huơ lên trước mặt n Ly. “Thôi tôi chẳng thiết nói chuyện với cô nữa! Tôi còn phải vào Thực Nhân Cốc để gột bỏ mùi lạ trên người tôi, có thế mới xứng với anh ấy.” Đôi mắt n Ly bị nhói đau ghê gớm. Tử Thanh bảo kiếm! Tay cô ta đang cầm Tử Thanh bảo kiếm. Xem ra, phen này vương gia đã lún sâu vào thật rồi. “Cô dù gột rửa kiểu gì cũng không thể xứng với vương gia.” n Ly đưa tay ra định đoạt lấy thanh bảo kiếm trong tay Khuynh Thành. Khuynh Thành đã sớm đề phòng, cô rút kiếm ra chỉ vì muốn thử thăm dò xem sao, cho nên Khuynh Thành thu lại nhanh như chớp và cất bảo kiếm vào cái nhẫn không gian của mình. Những thứ đã cất vào nhẫn không gian sẽ chỉ rơi ra sau khi chủ nhân chết; lúc đó kẻ khác mới có thể lấy được. “Đưa ta kiếm Tử Thanh!” Đôi mắt n Ly đầy sát khí. “Sao tôi phải đưa cho cô?” “Ta nhắc lại, nộp Tử Thanh bảo kiếm ra đây!” Bộ áo đỏ của n Ly bỗng tung bay, mái tóc đen nhánh bỗng biến thành đỏ rực. Bốn bề, cuồng phong bỗng nổi lên, cát cuộn đá bay, sát khí cực mạnh bỗng vây kín Diệp Khuynh Thành. n Ly biết cô gái này quá non kém so với mình, mình thậm chí không cần xuất chiêu, riêng sát khí khủng khiếp này đã đủ vây hãm cô ta khốn đốn rồi. Khuynh Thành không ngờ Tử Thanh bảo kiếm lại kích thích cô ta nổi giận thế này. Đủ thấy lai lịch của thanh kiếm này thực không đơn giản. Dường như bí mật sắp được bật mí. “Chắc cô không định giết tôi để diệt khẩu chứ?” ... Sát khí ghê gớm của n Ly bất ngờ xẹp xuống. Chẳng phải vì điều gì khác. Mà là vì Khuynh Thành đã khiến cô ta sửng sốt. Diệt khẩu? Cô dám nghĩ đến điều này ư? “Sao cô không giết tôi đi?” n Ly chớp chớp mắt, nhìn Khuynh Thành... “Kìa! Cô có ý gì thế? Có giết hay không? Nếu giết thì giết luôn đi cho tôi được dễ chịu.” Khuynh Thành vươn cổ ra, sẵn sàng coi cái chết nhẹ như không. ... “Tôi đã nói rồi, tôi không giết cô!” “Thế thì cô định làm gì?” Đột nhiên, sắc mặt Khuynh Thành không ngớt biến đổi, rồi khóc rưng rức. Một lần nữa n Ly lại bị Khuynh Thành làm cho sửng sốt. “Xem ra... tôi đã mắc lừa...” ... “Gã Lam Tố chết tiệt, dám bỡn cợt tình cảm của tôi. Tôi biết mà, tôi vừa xấu vừa hôi, anh ta đâu có thể bỗng dưng thích tôi? Lại còn dăm lần bảy lượt nài nỉ tôi! Thì ra... thì ra... tôi chỉ là kẻ thế thân cho người khác! Lam Tố, thằng cha chết tiệt! Tôi... tôi...” “Cấm cô bôi nhọ vương gia!” n Ly điểm ngón tay vào người Khuynh Thành, Khuynh Thành lập tức cứng lưỡi không nói được nữa. “Vu khống vương gia, cô đáng tội chết, nhưng tôi châm chước vì cô không biết gì cả nên tôi tha cho cô.” Khuynh Thành tuy cảm thấy Lam Tố rất khôi ngô rất có sức hút, anh cứ như người trời, kẻ phàm trần không dám coi thường. Nhưng có lẽ cô gái này đã có phần khoa trương thì phải? Khuynh Thành nháy mắt, khua tay chỉ trỏ ra hiệu cô ta hãy giải huyệt ình. Khuynh Thành còn có rất nhiều điều chưa hiểu rõ, nếu không thể nói thì sao có thể khai thác từ miệng n Ly? n Ly bèn điểm hai ngón tay vào khoảng không, Khuynh Thành lập tức lại có thể nói. “Thôi được, không nhắc đến Lam Tố nữa. Từ nay tôi sẽ không giao du với anh ta nữa, vậy cô đã yên tâm chưa?” “Đưa Tử Thanh bảo kiếm cho tôi!” n Ly lạnh lùng nói, cứ như Khuynh Thành có thù sâu với cô ta. “Này, cô đừng quá đáng như thế! Tôi đã nhượng bộ rồi, đây là quà anh ấy tặng tôi, tôi phải giữ làm kỷ niệm chứ?” “Không được!” n Ly phun ra hai tiếng khô không khốc. “Tại sao?” Khuynh Thành gần như nhảy dựng lên, sắc mặt rất chi là khác thường. Cô không tin mình không thể moi tin từ miệng n Ly. “Muốn tôi đưa kiếm cho, thì cô ít ra phải cho tôi biết nguyên nhân. Chứ tôi không thể vô duyên vô cớ từ bỏ Lam Tố, và lại mất cả vật kỷ niệm duy nhất anh ấy tặng tôi.” Thấy n Ly đang do dự, Khuynh Thành bồi thêm: “Cô không chịu nói, thì thôi vậy. Tôi cũng không cần biết nữa. Hai ta nên từ biệt, và mong không bao giờ gặp lại nhau nữa, kẻo nhìn thấy cô, tôi lại phải buồn!” Nói rồi Khuynh Thành bước đi về phía Thực Nhân Cốc. Đảo Ma Thú. Nơi n Ly không thể bước vào. Cô ta là phù thủy, tối kỵ đặt chân vào những chốn không sạch sẽ như thế. “Khoan đã!” Khuynh Thành cười đắc ý. Cá đã cắn câu. “Mau nói đi, cô đã khiến tôi lãng phí rất nhiều thời gian rồi. Dù không vì Lam Tố thì tôi vẫn phải vào để gột tẩy mùi trên cơ thể, sau này mới dễ kiếm đức lang quân như ý chứ!” “Cô muốn thế thật à?” “Cô nghĩ là thế nào?” “Được! Đã thế thì tôi có thể giúp cô.” “Tôi không thể vô cớ nhận ưu ái. Cô nói xem nguyên do là gì?” n Ly hơi do dự, răng cắn chặt môi, hít sâu một hơi, hình như cô phải hạ quyết tâm rất cao. “Được, tôi sẽ cho cô biết tất cả sự thật.” Vòng vo mãi, cuối cùng sự thật cũng sắp được tiết lộ. Lam Tố bí hiểm. Có lẽ ngay sau đây không còn bí hiểm nữa. “Lạc Nhi cô nương và vương gia vốn rất yêu nhau, nhưng vì một sự hiểu lầm nên Lạc Nhi đã không tiếc ngọc nát xương tan quyết ý phong ấn[2] đối với vương gia. Vương gia mà cô nhìn thấy hiện nay chỉ là ý niệm về Ngài, chứ vương gia thật thì vẫn đang bị phong ấn. Vì ý niệm này, vương gia bắt đầu đi tìm cô gái Lạc Nhi đã ngọc nát xương tan kia.” [2] Phong tỏa trong không gian thời gian tĩnh lại, chặn hết mọi năng lực. Thực ra còn rất nhiều tình tiết khác nhưng n Ly đã lược bỏ không kể ra, rồi cô bình thản nói: “Sau đó, thì gặp cô.” Quá chán! Khuynh Thành chỉ muốn đập nát bét n Ly. Nói mãi, toàn chuyện vớ vẩn. Rốt cuộc chẳng đúng trọng tâm gì cả. Nhưng câu chuyện này vẫn khiến Khuynh Thành rất cảm động. Nghĩ đến tình yêu thời hiện đại, rồi liên hệ với câu chuyện của Lam Tố, Khuynh Thành không rõ tình yêu có thể vượt không gian thời gian thật không, có thể phá tan mọi sự trói buộc hay không. Nhưng, Lam Tố vẫn khiến cô càng thêm say mê. Cô thậm chí cảm thấy thèm muốn được như cô gái Lạc Nhi kia. Đời ta nếu có được một người yêu ta như thế, thì dù chết... ta vẫn cảm thấy hạnh phúc. Từ lâu Khuynh Thành vẫn ấp ủ nguyện vọng sẽ được chung sống với một người đến già cũng không xa nhau. Bao năm nay cô chẳng hề yêu đương, không chỉ vì cô là một sát thủ nên không dám yêu đương. Điều quan trọng hơn là cô không tin lắm vào tình yêu của thời hiện đại. Với cô, không yêu thì thôi, nhưng nếu đã yêu thì cô sẽ hết lòng vì tình yêu, cho đến ngày kết thúc cuộc đời. Cho đến khi Lam Tố xuất hiện, anh ta không chê cô ngoại hình xấu xí, người lại có mùi lạ; cô từng nghĩ rằng đàn ông nào mà chẳng mê gái đẹp? Nhưng trước dáng vẻ cao sang khác người của Lam Tố, cô cảm thấy cách nghĩ của mình thật chẳng ra sao. Giờ đây nghĩ lại, coi như cô đã hiểu rõ tất cả. Thì ra là, chỉ vì cô mang bóng dáng của cô gái Lạc Nhi kia! Lòng cô bỗng nhói đau. “Cô yên tâm, tôi sẽ không liên lạc với anh ta nữa.” Tuy cô vẫn rất thích Lam Tố. Nhưng cô không muốn mình chỉ là cái bóng của một người khác. Cô mở cái nhẫn không gian lấy Tử Thanh bảo kiếm ra đưa cho n Ly. “Cô trở về nói với Lam Tố rằng Diệp Khuynh Thành này không xứng để được anh ấy yêu.” Nói rồi, cô đi thẳng về phía Thực Nhân Cốc, không hề ngoái đầu nhìn lại. n Ly không ngờ Khuynh Thành lại bằng lòng một cách hào phóng như vậy. Cho đến lúc đã cầm thanh bảo kiếm trong tay, cô ta vẫn cảm thấy dường như mình đang nằm mơ. Khi đã tỉnh táo trở lại thì không thấy bóng dáng Khuynh Thành đâu nữa. “Gay rồi, cô ta đã vào đảo Ma Thú!” Khuôn mặt hồng hào của n Ly bỗng tái nhợt. “Phải làm gì bây giờ? Mình đến để ngăn không cho cô ta đi vào đảo Ma Thú, thế mà bây giờ lại thành ra thế này...” n Ly cuống quít đi đi lại lại bên ngoài đảo. “Hiện giờ trong tay cô ta không hề có thứ binh khí nào ra hồn, thì làm sao địch nổi bọn yêu ma trong đảo Ma Thú? Trời ơi, tôi phải làm gì đây?” n Ly hận mình không thể chạy ào vào trong kia để lôi Khuynh Thành ra. Mình thật đáng trách vì đã quá nôn nóng. Nhưng cũng vì cô rất thích vương gia, cho nên vừa nhìn thấy Khuynh Thành cô đã mất bình tĩnh. Bây giờ thì nguy rồi. Không những không ngăn được Khuynh Thành, cô còn đoạt mất binh khí của cô ta nữa. Nếu vương gia biết chuyện, ngài không thể không lột da cô! “Phải thế nào đâu? Nếu cô ta lại chết lần nữa thì chỉ e cái ý niệm kia của vương gia sẽ nát tan.” Nếu vương gia trách tội, n Ly chết đã đành, nhưng cô rất không muốn nhìn vương gia cũng biến mất theo Khuynh Thành. Mình tuyệt đối không thể để vương gia biết chuyện này. Nếu không, chẳng rõ ngài sẽ quá bức xúc rồi làm những chuyện gì đó thì gay. “Có lẽ chỉ người này có thể sẽ giúp mình.” Bóng n Ly nháng lên, một vệt sáng màu đỏ ối vút đi rồi biến mất trên bầu trời. Bên trong Thực Nhân Cốc mọc vô số kỳ hoa dị thảo. Cây rừng dày đặc, hầu như không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Khuynh Thành thận trọng bước đi, cô không ngớt quan sát bốn phía. Lúc mới bước vào, mặt đất nhấp nhô na ná như miền đồi núi trung du, cây cối thưa thớt, đường cũng dễ đi. Sau khi đi được một quãng, rừng cây bỗng trở nên rậm rạp. Linh cảm chẳng lành xuất hiện. Yên tĩnh.